Shortfic 2
Hơn một năm sau khi dự án "Zero " kết thúc, Bùi Tố cũng lấy được bằng thạc sĩ. Từ đó trở đi, danh xưng "Sư huynh " rất ít khi xuất hiện trong miệng Bùi Tố.
Lạc Vi Chiêu liền hời hợt đùa giỡn rằng:" có phải nhan sắc của anh đã phai nhạt rồi không? Bùi tiên sinh". Lúc đó Bùi Tố đang rót một chai rượu vang chúc mừng sinh nhật lần thứ ba mươi của Lạc Vi Chiêu. Nghe vậy liền đứng dậy, ánh mắt xuyên qua cặp mắt kính, đánh giá Lạc Vi Chiêu từ trên xuống dưới. " Lão Lạc, anh đang nghiêm túc ? Sao em có thể là người như vậy. "
Từ đó trở đi tên của Lạc Vi Chiêu chính thức từ " sư huynh " thành " lão Lạc".
Đối với việc này, Lạc Vi Chiêu phản đối nhiều lần, nhưng đáng tiếc Bùi Tố sau khi kết thúc kì thực tập ở SID liền trở thành "chủ tịch" bất đắc dĩ tính tình càng ngày càng trở lên không dao động.
Lạc Vi Chiêu dưới giường giải thích lí do với Bùi Tố rồi thực hành trên giường, nhưng có vẻ Bùi Tố cũng không định thay đổi quyết định này cho lắm. Nhiều nhất là khi họ cãi nhau. Cậu sẽ gọi anh là " đội trưởng Lạc" một cách thật mỉa mai.
Lạc Vi Chiêu phàn nàn với Đào Trạch rằng Bùi Tố lớn lên không đáng yêu nữa. Đào Trạch cũng đính hôn, vuốt ve nhẫn cưới của mình mỉm cười không nói lời nào, Nhìn anh chằm chằm đến mức khiến người ta phải rùng mình.
Lạc Vi Chiêu lúc này mới giơ tay đầu hàng:" được rồi, được rồi, tôi chỉ nói nói, đừng miệng rộng với Bùi Tố, làm tăng mâu thuẫn gia đình ".
Đào Trạch cầm ly cà phê trên bàn, lười phản ứng với Lạc Vi Chiêu. Cái tên mà màn hình khóa cũng là ảnh Bùi Tố.
Sau này Lạc Vi Chiêu nghĩ lại, có lẽ bị ảnh hưởng của tâm lí cha già khi nghĩ rằng " con mình đã lớn và không muốn gần gũi với mình nữa".
Bùi Tố nghe vậy suýt thì đánh rơi cốc cà phê " Anh chắc không phải khủng hoảng tuổi trung niên chứ? "
Nghe vậy, Lạc Vi Chiêu liền ném con Lạc Một Chảo vào trong nhà tắm, dùng chính hành động của mình để chứng minh cho cậu thấy thế nào là đàn ông như vòi rồng ở độ tuổi ba mươi.
Ban đầu Bùi Tố định tham gia một cuộc họp quan trọng vào hôm đó. Quần là áo lượt Lạc Vi Chiêu thấy liền nóng mắt. Sau chuyện này,Bùi Tố mệt như một cọng rau ngâm. Anh cũng không cho cậu tháo kính ra, khiến cậu phải chịu đựng vết hằn trên mũi khi họ hôn nhau.
Khóe mắt Bùi Tố ngấn lệ, móng tay bấm chặt vào vai anh. " Gọi sư huynh " Lạc Vi Chiêu dụ dỗ. Gương mặt của Bùi Tố ửng hồng, toàn thân run rẩy, nhưng cậu nghiến răng nghiến lợi không chịu mở miệng. Lạc Vi Chiêu liền lăn lộn Bùi Tố liên tục, khiến cậu ngất đi, tỉnh lại, rồi lại ngất đi, nhưng Lạc Vi Chiêu vẫn không nghe được hai chữ mình muốn nghe.
Có chút đáng tiếc, nhưng dù sao cũng là cơ hội hiếm có để chiếm lợi lớn từ Bùi Tố. Vì vậy, Lạc Vi Chiêu liền cực kì siêng năng làm nụng trên người Bùi Tố.
Thực tế, Bùi Tố có chút nói không rõ lí do. Khi cậu tiếp quản tập đoàn từ Bùi Thành Vũ, cậu còn quá trẻ. Mặc dù thông minh và quyết đoán, vẫn có chút khó khăn. Khi dự án "Zero "kết thúc. Cậu và Lạc Vi Chiêu đứng cạnh nhau, bị một biển người vây quanh. Lúc đó, Lạc Vi Chiêu âm thầm nắm lấy tay Bùi Tố.
Bùi Tố quay đầu nhìn lại, thấy "ánh sáng Tân Châu" đang mỉm cười nhìn cậu. Từ đó về sau, liền không gọi " sư huynh " nữa.
Lạc Vi Chiêu không thường xuyên nói yêu cậu, lời tỏ tình của anh cũng rất vòng vo, đến mức hai người còn không thống nhất được ngày kỷ niệm. Nhưng Lạc Vi Chiêu lại thích nói về tương lai. Những lúc cùng anh rửa bát, nghe anh kể về chuyện ở SID, hay những lúc ngồi ở sô pha nghe cậu kể chuyện ở công ty. Những lúc nằm trên giường ôm cậu vào lòng ngủ nướng vào cuối tuần, anh luôn mong mối quan hệ của họ sẽ kéo dài suốt đời .
" Lão Lạc" Bùi Tố ngồi trên sô pha đọc báo cáo tài chính, nghe thấy Lạc Vi Chiêu mở cửa bước vào liền ngẩng đầu lên :" Mẹ bảo cuối tuần này về nhà ăn cơm. "
" Vâng, thưa ngài" ..
-------------------END -----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz