Chương 48 : Tạ Thị phát uy ác chỉnh Thủy Dị Nương
Trời vừa sáng, Vân Khanh liền tỉnh lại, đêm qua nghĩ chuyện của mẫu thân, nàng lăn qua lộn lại ngủ không được, thật vất vả mới ngủ được, kết quả lại nằm mơ, trong mộng việc của kiếp trước và kiếp này lẫn lộn khiến nàng phân không rõ, một hồi là mẫu thân cùng phụ thân khoác lên áo tù bị còng tay, một hồi lại là dáng vẻ Cảnh Hựu Thần nhìn nàng ôn nhu cười, một hồi lại là cảnh Vi Ngưng Tử kéo tay nàng cùng nàng đùa giỡn, hình ảnh vừa chuyển, mọi người đều biến mất, chỉ nhìn thấy Ngự Phượng Đàn tay cầm một đóa hoa, đối với nàng nở nụ cười điên đảo chúng sinh.
Nụ cười này, liền khiến nàng bừng tỉnh, mở mắt ra nhìn màn trướng bằng lụa màu xanh da trời ngây ngốc một hồi, nhớ tới giấc mộng vừa rồi, chỉ cảm thấy đầu đau dữ dội, nằm mơ thấy cha mẹ, Cảnh Hựu Thần và Vi Ngưng Tử thì thôi, cuối cùng thế nhưng còn thêm cái tên Ngự Phượng Đàn kia, nàng giơ tay vỗ cái trán hai cái, gần đây thái độ của nàng đối với hắn vẫn là lo lắng đề phòng, tinh thần khẩn trương cao độ, giống như đối với bọn người Vi Ngưng Từ.
Ngầm thở dài một hơi, Vân Khanh lại ngây ngốc một chút, liền rời giường gọi Lưu Thúy cùng Nã Thanh tiến vào, hầu hạ nàng rửa mặt súc miệng, sau lại thay một cái váy màu tím nhạt thêu hoa lê ôm thân nâng ngực làm nổi bật cái eo nhỏ bằng lụa mỏng thêu hoa mẫu đơn, phối với một cái áo dài tay bằng lụa mỏng màu lam nhạt, bên hông buộc thắt lưng màu đồng hình đường cung (họa tiết hình tròn hình như cửa sổ),lại cột búi tóc hình đuôi ngựa, cài thêm vào cây trâm màu lục bằng bảo thạch phối với hai cái kẹp hình bươm bướm màu hồng trân châu ở trên đầu, khiến người nhìn vào có nét thanh tú như tinh linh lại mang thêm nét yêu mị.
Nàng nhìn vài lần, vừa lòng gật đầu, liền đi hướng sân viện của Tạ thị.
Thẩm Mậu do buôn bán đã thành thói quen ngủ trễ dậy sớm, Tạ thị mỗi ngày cũng đều cùng với các bà quản sự thảo luận, cho nên lúc Vân Khanh đến, hai người bọn họ đều đã thức dậy.
Thẩm Mậu thấy nữ nhi đến sớm như vậy, cười nói: "Tại sao không ngủ thêm một chút?"
"Sớm một chút đến chỗ nương, là muốn cùng cha dùng đồ ăn sáng." Vân Khanh đối với Thẩm Mậu hành lễ nói, mang theo chút nũng nịu của thiếu nữ, chọc cho Thẩm Mậu cười ha ha: "Được, vậy chúng ta một nhà ba người liền cùng nhau dùng bữa."
Vì thế Tạ thị liền gọi nha hoàn đem tất cả điểm tâm Vân Khanh thích bưng tới. Thẩm phủ bởi vì giàu có, nên chi phí về phương diện ăn ở cũng cực kỳ thooải mái, bữa sáng đồ ăn rất nhiều, có vịt thủy tinh bách vị, xôi lục khoai môn, cá đuôi phượng sốt cà, thịt cua tiểu lồng(thực ra là 1 loại nhìn như bánh bao nhưng vỏ mỏng như há cảo, lại kích thước nhỏ, thường là thịt heo nhưng trong đây có thịt cua, khi ăn trong bánh có ít nước sốt hòa cùng với thịt - cao cấp mà ngon, làm rất cong phu), cháo gà xé sợi, canh khổ qua, đậu hủ quan âm, mật lạc, còn có mì gà lạnh xé sợi cùng với một chén chè tổ yến ngân nhĩ, đồ ăn được bày trong bộ đồ sứ, vừa làm đẹp vừa tạo thêm sức hút, khiến người ta vừa thấy liền muốn động đũa.(hic, ăn sáng mà như ăn tiệc vậy nè)
Ở trong phòng Tạ thị dùng đồ ăn sáng thì có vẻ thoải mái hơn, đang lúc ba người vừa ăn sáng vừa tán gẫu, bên ngoài có tiểu nha hoàn đứng sau màn nói: "Lão gia, phu nhân, đại tiểu thư, Thủy di nương lại đây thỉnh an."
Tạ thị cùng Vân Khanh hai người đều ngẩn ra, Thủy di nương thế nhưng sáng sớm đến trong sân thỉnh an, việc này thật kỳ lạ. Phải biết rằng trong ba vị di nương, Thủy di nương mỗi ngày thỉnh an bình thường đều là chậm nhất, hoặc là liền nói thân mình không tốt không tới, Tạ thị cũng lười quản nàng ta, bà cũng không thích những vị thiếp này ở trước mặt mình tranh đua, liền nhắm mắt làm ngơ.
Hôm nay là mặt trời mọc lên từ phía tây sao, bà mở miệng cho Thủy di nương tiến vào, rèm cửa từ từ mở ra, Thủy di nương thướt tha thong thả đi tới.
Chỉ thấy nàng ta mặc một cái áo khoác màu lựu có cạnh thêu màu xanh, phía dưới là cái váy cùng màu dệt hoa mẫu đơn vàng, mái tóc đen được búi hình bán nguyệt, ở trên cài một cây trâm vàng có đầu là một bông hoa hải đường bằng ngọc bích, hai cái hoa tai bằng ngọc châu hình tròn lủng lẳng bên gò má phấn nộn, nàng ta năm nay mới hai mươi lăm tuổi, vốn là thời kì khoe sắc, mặc trang phục như vậy, lộ rõ nét diễm lệ, lại mang theo chút phong tình, vòng eo uyển chuyển lay động theo từng bước đi, dáng vẻ như cành liễu trước gió, khiến Thẩm Mậu muốn nhìn thêm vài lần.
"Tì thiếp vội tới cùng lão gia, phu nhân, đại tiểu thư thỉnh an." Thủy di nương vừa đi vào liền phát hiện ánh mắt của Thẩm Mậu dừng lại ở trên người nàng ta, sắc mặt liền tự nhiên càng thêm kiều mỵ, mâu quang cũng mang theo vẻ đắc ý.
"Đứng lên đi, ngươi hôm nay sao lại đến sớm như vậy." Tạ thị thản nhiên nhìn nàng ta liếc mắt một cái, mở miệng nói. Bà đương nhiên biết Thủy di nương vì sao sáng sớm hôm nay lại đến sớm như vậy, hôm qua nàng ta đi qua bên lão phu nhân nơi đó cáo trạng trừ việc muốn lão phu nhân trừng phạt bà ra, chính là muốn lôi kéo lão gia qua nghỉ ở chỗ nàng ta, đáng tiếc dù nàng ta hao tâm tính kế, kết quả cũng không được như ý, tối hôm qua lão gia vẫn là đến viện của bà nghỉ ngơi, vì thế Thủy di nương hôm nay mới sáng sớm liền ăn diện xinh đẹp, ở trước mặt lão gia đi vài vòng, để hấp dẫn lực chú ý của Thẩm Mậu. Nàng ta đưa mắt nhìn phản ứng của Thẩm Mậu, tuy rằng trên mặt hắn vẫn thản nhiên, nhưng Tạ thị cùng hắn có nhiều năm làm vợ chồng như vậy, vẫn nhìn ra được hắn đối với sắc đẹp của Thủy di nương nổi lên chú ý, mâu trung hiện lên một tia ảm đạm.
Thủy di nương vội vàng đứng dậy, nghe được Tạ thị nói như thế, muốn nghĩ cách không để lão gia biết nàng ta luôn tìm cớ để không đến thỉnh an, mượn cớ lại nói là nàng ta không hiểu lễ nghĩa, tối hôm qua Phàm Nhi nói những lời này thật đúng, lão gia thích giọng nói của Tạ thị, nàng ta liền giả bộ thành như vậy, vì thế nũng nịu mở miệng nói: "Tì thiếp mấy ngày trước đây thân thể không được tốt, liền không thể tới cùng phu nhân thỉnh an, cũng may phu nhân là người rộng lượng, cho phép tì thiếp nghỉ ngơi hai ngày, ngày hôm nay thân mình vừa thấy khỏe lại, trong lòng cảm thấy mấy ngày trước đây đã quá mức vô lễ, cho nên sáng sớm hôm nay đến hầu hạ phu nhân."
"Ngươi nay sức khỏe tốt thì được rồi." Tạ thị nghe xong lời của nàng ta, trong lòng một trận âm thầm phát bực, nói cái gì là bà có tấm lòng độ lượng, chính là đang muốn bà không có biện pháp trách cứ chuyện Thủy di nương trước kia không đến thỉnh an, lại ở trước mặt Thẩm Mậu nói chuyện như cẩn trọng lắm, nàng ta đương nhiên không thể nói chuyện trước kia, như vậy để nàng ta không có cớ nói mình ghen tị. Nghĩ đến đây, đáy mắt bà liền mang theo tia chán ghét, Thủy di nương này trước đây là được lão phu nhân muốn đề lên làm chính thất của Thẩm Mậu, nhưng Lão Thái Gia không đồng ý, nói nàng ta không có khí khái gia mẫu, làm không nổi chức chủ mẫu của Thẩm gia, sau bà vào phủ lại không sinh được con trai, lão phu nhân lại làm chủ cho nàng ta tiến vào, là muốn nàng ta có thể sinh con trai để làm nhị phu nhân, cho nên Thủy di nương vào phủ chính là lấy thân phận quý thiếp mà vào, ỷ vào có lão phu nhân ở sau lưng làm chỗ dựa, dáng vẻ bệ vệ lẫn khinh người.
Nhìn dáng vẻ Tạ thị có chuyện không thể nói, Thủy di nương trong lòng rất sảng khoái, cố ý ân cần đứng ở phía sau Tạ thị, chia thức ăn, rót nước, dâng trà, làm cũng không phải tệ, chỉ là ánh mắt luôn ở trên người Thẩm Mậu tới lui, đúng thật là ý không ở trong lời.
Nhìn nụ cười lãnh đạm của Tạ thị, Vân Khanh cũng biết mục đích đến đây của Thủy di nương, phượng mâu xẹt qua một tia sắc bén, Thủy di nương này cái gì đều không biết làm, giỏi nhất là làm chuyện tranh thủ tình cảm, không có việc gì liền thích ở phía sau khởi gió làm mưa, tạo ra sự đấu đá trong đám thê thiếp, nhìn Thủy di nương dáng vẻ khoe khoang phong tao kia, Vân Khanh lại cảm thấy ngực như bị nghẹn cục tức, đồ ăn sáng ngon như vậy mà dùng cũng không có mùi vị.
Dùng qua đồ ăn sáng, Thẩm Mậu liền muốn đi ra sân trước, hắn nhận khăn lau miệng từ nha hoàn đưa qua, đứng lên đi ra bên ngoài.
Thủy di nương vẻ mặt cười quyến rũ hành lễ nói: "Lão gia đi thong thả."
Thẩm Mậu nghe âm thanh tô nhuyễn kia, cước bộ dừng một chút, đối với nàng ta liếc mắt một cái, mở miệng nói: "Chú ý sức khỏe một chút, không nên tối ngày sinh bệnh."
Nghe vậy, Thủy di nương mắt đẹp sáng ngời, vẻ mặt kinh hỉ, cách làm của nàng ta hôm nay quả nhiên là đúng, lão gia đã chú ý tới nàng ta, còn muốn nàng ta chú ý giữ gìn sức khỏe, đây là ám chỉ muốn tới phòng của nàng ta rồi, nàng ta vội vã đáp: "Đa tạ lão gia quan tâm, tì thiếp sức khỏe đã tốt lên rồi."
Thẩm Mậu lại nhìn thoáng qua khuôn mặt diễm lệ của nàng ta, gật gật đầu xoay người rời đi. Tiểu nha hoàn tiến vào thu dọn chén bát, lại đem cái bàn dọn sạch sẽ, châm một bình trà xuân long tĩnh tiến vào đặt ở trong phòng.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Tạ thị cùng Vân Khanh, Thủy di nương trên mặt thần sắc ân cần uyển chuyển hàm xúc, mang theo một loại tươi cười đắc ý cùng khiêu khích chắp tay lại, nàng ta như suy tư nhìn Tạ thị, lại cười duyên nói: "Phu nhân, đồ ăn sáng cũng đã dùng qua, không có việc gì tì thiếp liền lui xuống." Dứt lời tùy ý quỳ gối coi như là có hành lễ, liền muốn đi ra ngoài.
"Đợi đã!" Vân Khanh mở miệng hô.
Thủy di nương vốn nghe thấy có người kêu nàng ta dừng lại, nhìn lại dĩ nhiên là Thẩm Vân Khanh, thoáng ngẩn ra liền khôi phục lại, thay một chút tươi cười quái dị: "Sao, đại tiểu thư còn có chuyện gì?"
Vân Khanh chậm rãi cười, trên mặt mang theo ý cười, đôi phượng mâu nhìn khuôn mặt Thủy di nương, thản nhiên mở miệng nói: "Di nương vừa rồi hình như quên cái gì?"
Quên cái gì? Thủy di nương nhìn nhìn cổ tay áo, trên góc váy của mình, nàng ta không mang cái gì tiến vào, cũng không có đặt xuống này nọ, nhân tiện nói: "Tì thiếp không có phát hiện đánh rơi cái gì, hay là đại tiểu thư có thấy?"
Thật sự là một nữ nhân không có lễ nghi, bọn ta nói như vậy, thế nhưng còn nghe không hiểu, Vân Khanh liền xoay người ngồi xuống bên cạnh Tạ thị trên giường La Hán, nhẹ bưng lên chén trà bằng gốm sứ trắng tinh thổi thổi, khóe miệng hàm chứa ý cười nhìn Thủy di nương, không nói một lời, liền như vậy cười nhìn nàng ta.
Ánh mắt của nàng mang theo thâm ý nói không ra lời, trừ trong đôi mắt híp lại kia phảng phất ý cười, lại dường như mang theo tia châm chọc, trực tiếp khiến nội tâm Thủy di nương vừa hoảng vừa loạn, không rõ cái ánh mắt này của nàng đến tột cùng muốn biểu đạt cái gì, chỉ từ trong lòng sinh ra một cỗ ý niệm không tốt, bật thốt lên nói: "Đại tiểu thư nếu là không có việc gì, ta xin lui xuống trước."
"Ta cũng không nói không có, di nương không cần mỗi lần đều thay ta và nương làm chủ." Vân Khanh lần này vẫn là hàm chứa ý cười, nhưng ngữ khí lại nghiêm khắc hơn so với vừa rồi.
Thủy di nương lần này cuối cùng cũng nghe hiểu thâm ý của Vân Khanh, lúc nhìn lại Vân Khanh, sự xem thường trong ánh mắt vơi đi vài phần, đại tiểu thư trước mắt này cùng người lúc trước có ấn tượng khác biệt rất lớn, không nói nhiều nửa chữ, lại ngụ ý nhắc đến chuyện nàng ta vô lễ lúc nãy, nhưng, cho dù nàng ta vô lễ thì sao, Tạ thị nào có dám bẩm báo trước mặt lão phu nhân, nghĩ đến đây, nàng ta liền có tự tin, cười nói: "Tì thiếp đã muốn hành lễ cáo lui, phu nhân nếu không có mở miệng, thì nghĩa là chấp nhận."
"A, phải không?" Vân Khanh nhẹ nhàng mở miệng nói: "Vậy ngươi có nhớ rõ ta, cũng là chủ tử của ngươi sao?"
Một câu thật nhẹ nhàng rõ ràng so với cành liễu còn muốn nhẹ hơn, lại khiến mặt Thủy di nương trắng lên trắng xuống, nàng ta vẫn chưa hành lễ với Thẩm Vân Khanh, trừ ở trước mặt Thẩm Mậu sẽ chú ý chút quy củ ra, sau đó có nhìn đến Vân Khanh cũng không có nửa điểm tôn trọng, không nghĩ đến hôm nay Vân Khanh sau khi ngã vào hồ nước lại thay đổi như thế, nàng ta ngược lại đè xuống tức giận, dù sao Thẩm Mậu đối với nữ nhi này rất sủng ái, nếu là làm quá mức, đến trước mặt Thẩm Mậu cũng không được đẹp mặt, liền thu lại bất mãn trong lòng, chịu đựng hành lễ với Vân Khanh nói: "Đại tiểu thư, tì thiếp có thể cáo lui sao?"
Thấy nàng ta chịu đựng bất mãn hành lễ với mình, Vân Khanh cũng không khách khí, ngồi chịu lễ của nàng ta, mới chậm rì rì mở miệng nói: "Thủy di nương lời này là quá khách khí, ngươi là di nương trong phủ, là thiếp chuyên môn hầu hạ phu nhân cùng lão gia, nay phu nhân còn ngồi ở chỗ này, ngươi muốn cáo lui, còn phải đợi người mở miệng đồng ý mới được chứ."
Thủy di nương quả thực không thể tin vào lổ tai của mình, lời này là do vị đại tiểu thư không hiểu thế sự nói ra sao? Nàng ta ngẩng đầu nhìn Vân Khanh, nhưng thấy nàng vẫn là dáng vẻ mỉm cười yếu ớt lạnh nhạt, đang cùng Tạ thị nhìn nhau cười như hiểu ý, trong lòng nàng ta mơ hồ biết, đại tiểu thư hôm nay khác xa với người ngày trước.
Vân Khanh đối với sự kinh ngạc của nàng ta đã sớm dự liệu được, trước khi được trọng sinh nàng đối với những chuyện vụn vặt trong viện một chút cũng không màng tới, trầm mê ở trong thế giới ảo tưởng của mình, đáng tiếc sự thật không phải như thế, nhất là trong trạch viện có người bởi vì tư lợi cùng bản năng sinh tồn, mà không ngừng tranh đấu, chém giết, cướp đoạt, thậm chí không từ thủ đoạn.
Đời này được sống lại, nàng không muốn là nàng lúc trước, vì những gì nàng muốn bảo vệ, tính kế thu phục lòng người là việc cần phải làm, Thủy di nương trước mắt này chẳng qua chỉ là một màn trong đó thôi, hai tháng gần đây, nàng đã phải nghênh đón rất nhiều ám toán dù vô ý hay cố ý rồi, nếu là nàng trước kia, chỉ sợ đã sớm không còn đường sống.
Tạ thị nghe xong lời nói của nữ nhi, rồi nhìn lại Thủy di nương, lại có một suy nghĩ khác, bà trước giờ đối với thị thiếp đều là khoan dung, cùng là nữ nhân, bà cũng không muốn tạo ra nhiều khó xử, chỉ cần không làm lỡ đại sự, chút náo loạn nhỏ nhặt này cũng là cho qua, nhưng hôm nay nữ nhi nói lời này, khiến bà không khỏi hoài nghi quan niệm của mình, bà cảm thấy không cần đối với các di nương quá mức trách móc nặng nề, nhưng trong lòng các di nương đó đâu có coi trọng lòng nhân từ này của bà, vẫn luôn nghĩ bà yếu đuối dễ bắt nạt, đặc biệt là Thủy di nương, trên cơ bản ở trước mặt bà luôn không có quy củ, tùy ý mà thăm hỏi, trong mắt căn bản không có coi bà là phu nhân.
Tạ thị nhìn dáng vẻ xinh đẹp kiều mị của Thủy di nương, thầm nghĩ: Đúng vậy a, nàng ta là di nương trong phủ, di nương nói thật dễ nghe là phó chủ tử, kỳ thật còn không phải cái nô tài hầu hạ người sao, bà ngày thường phóng khoáng nên mặc kệ các nàng, kết quả thì sao, Thủy di nương hôm nay ở trước mặt nữ nhi một chút thể diện cũng không giữ cho nàng, tiếp tục như thế, nữ nhi cũng sẽ không nhận được sự tôn trọng, như vậy về sau người khác có thể hay không học theo đối xử với nữ nhi mình thế này, lúc đó nữ nhi sẽ nghĩ sao về người làm nương này chứ?
Sau khi phân tích kĩ càng, Tạ thị chỉ cảm thấy trước kia bởi vì sinh không được con trai mà lòng có sự khoang nhượng, đối với các di nương quá mức phóng túng đến nỗi có hành vi vượt quá quy cũ, cũng may hôm nay nữ nhi một phen nhắc nhở khiến bà đột nhiên suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này, về sau quy củ các di nương trong phủ vẫn là nên có, bà làm đương gia chủ mẫu chính là cho di nương lập quy củ, chỉ cần lý do thích đáng, dù là lão phu nhân hay Thẩm Mậu cũng sẽ không có ý kiến.
Trong nháy mắt, Tạ thị trên mặt liền tản mát ra một loại khí thế, bà làm đương gia chủ mẫu nhiều năm, uy nghiêm đã sớm có từ trong khuôn, được dạy dỗ từ nhỏ cũng khiến bà cả người tràn ngập khí phách của danh môn thiên kim, giơ tay nhấc chân đều là quý khí, bà sắc mặt như thường, nhưng bầu không khí trong phòng liền hoàn toàn biến đổi, nhíu mày nhìn Thủy di nương nói: "Mới vừa rồi ngươi ở trước mặt lão gia nói mấy ngày trước bị bệnh không có tới hầu hạ ta nên trong lòng băn khoăn, cho nên sáng sớm nay lại đây hầu hạ ta đúng không?"
Thủy di nương nhìn Tạ thị ở trước mặt mình xuất ra khí thế của đương gia chủ mẫu, khóe miệng tràn ra một chút cười lạnh, nhưng không có để ở trong lòng, cười lạnh nói: "Vừa rồi tì thiếp xác thực nói như vậy, phu nhân chẳng lẽ thật sự cần tì thiếp ở trong này hầu hạ?"
Thái độ cùng lời nói như vậy, Tạ thị đã sớm nghe qua, bà nhìn lướt qua bụng Thủy di nương, một cái di nương không có con chứ đừng nói là con trai mà còn dám kiêu ngạo như thế, thật sự là không biết trời cao đất rộng, bà nhấp một ngụm trà, sắc mặt vẫn như cũ cười cười: "Chỗ này của ta nha hoàn không thiếu, Phỉ Thúy cùng Hổ Phách cũng dùng quen rồi, không cần ngươi ở trước mặt hầu hạ."
Lý ma ma đứng ở một bên nghe Tạ thị nói lời này, đáy mắt lộ ra kinh hỉ, mấy năm nay bà vẫn luôn muốn phu nhân có khí phách của chủ mẫu mà lộ ra uy nghiêm của mình, đừng cho bọn tiểu thiếp trèo lên đầu, đặc biệt là Thủy di nương, màn kịch kia khiến người xem thật chướng mắt, hôm nay đại tiểu thư ở bên cạnh vừa nói như vậy, phu nhân tựa hồ nghĩ thông suốt rồi, trước mắt Thủy di nương vừa hay đến làm mẫu, phu nhân lời này nói rất đúng, Thủy di nương ngay cả cái nha hoàn cũng không bằng, không muốn nàng ta ở trước mặt hầu hạ đâu, bà nhấp hé miệng, nuốt lại ý cười.
Thủy di nương cũng nghe hiểu được ý của Tạ thị, châm chọc nàng ta không bằng nha hoàn, hừ, nàng ta còn không muốn hầu hạ Tạ thị đâu, nàng ta trên mặt mang theo cười lạnh, ngước mắt nhìn Tạ thị nói: "Nếu phu nhân nói như vậy, vậy đến lúc đó đừng đến trước mặt lão gia nói tì thiếp không hầu hạ người, tận đáy lòng tì thiếp là ước gì có thể hầu hạ lão gia nhiều một chút......" Nàng ta cố ý ngừng lại một chút, mới thêm vào: "Và phu nhân người." này bốn chữ.
Hầu hạ lão gia? Thủy di nương nghĩ gì ai cũng biết, bằng không cũng sẽ không mới sớm tinh mơ vội vàng đến trước mặt Thẩm Mậu khoe khoang phong tao, nhưng có nắm được cơ hội này hay không mới quan trọng.
Tạ thị cũng không phải người tính tình mềm mỏng, chỉ là làm việc luôn có chừng mực, lấy tiêu chuẩn Đại Gia Chủ mẫu mà ép buộc mình, sẽ không làm việc như giết chết tiểu thiếp, hay trách móc nặng nề với di nương, đời trước Vân Khanh không có nhúng tay việc trong nhà, bà cũng ngồi vững ở trên ghế Thẩm phu nhân liền chứng minh được điểm này, một phụ nhân có thể quản lí trong nhà hơn mười năm thì cho dù là nhu, cũng là trong nhu có cương.
Bà cũng không buồn bực, đem chén trà hướng khay trà bằng gỗ mạ vàng bên người đặt xuống, đối với Thủy di nương cười ôn hòa hào phóng nói: "Thủy di nương một lòng muốn vì lão gia làm chút việc, mặc dù ngươi không nói, ta cũng có thể hiểu được, hôm nay ngươi nếu ở trước mặt ta đã có thái độ này, như vậy ta cũng không thể phụ ý tốt của ngươi, lần trước khi lão gia trở về, có mang theo 50 cây hoa lan về, nói là một vị thương hữu (bạn bè làm ăn) đưa tới, ngươi cũng biết lão gia rất thích hoa lan, ít ngày nữa sẽ đi nhà kính trồng hoa để thưởng thức, hôm nay những chậu hoa lan này liền giao cho ngươi quản lý."
Thủy di nương vốn nghe nói muốn nàng ta đi quản lý hoa lan, liền muốn mở miệng phản bác, nhưng sau khi nghe được câu sau, nói Thẩm Mậu thường xuyên đi nhà kính trồng hoa dể xem hoa, câu phản bác ra cửa miệng lại vội nuốt xuống, nội tâm thầm nghĩ: việc này nàng ta thật ra có biết, Thẩm Mậu từng cùng nàng ta nói qua, ‘nhất cây nhất hoa người vì lan’, hoa lan cánh hoa trắng noãn như ngọc, đại biểu sự tốt đẹp, mang khí chất cao thượng, trang nhã.
Nghĩ đến việc đi chăm sóc hoa lan, nàng ta liền có cơ hội tiếp cận Thẩm Mậu, còn có thể ở trước mặt lão gia bày ra khí chất "Huệ chất lan tâm" của nàng ta, tốt đẹp như hoa lan, lập tức liền đồng ý nói: "Nếu là phu nhân ra lệnh, vậy tì thiếp nhất định tận tâm quản lý, để lão gia có thể thưởng thức những bông hoa lan xinh đẹp."
"Ân, ngươi đi đi." Tạ thị thản nhiên cười, đáy mắt hiện lên nồng đậm trào phúng, quay đầu đối với Lý ma ma nói: "Đưa Thủy di nương đi nhà kính trồng hoa, hầu hạ cẩn thận một chút."
Lý ma ma đáy mắt lướt qua một tia sắc bén, phu nhân đây là hạ quyết tâm muốn chỉnh người, liền cười phúc hắc nói: "Dạ, Thủy di nương, cùng nô tỳ đi nhà kính trồng hoa thôi."
Đáng tiếc Thủy di nương lại quá nhập thần suy nghĩ làm sao để ‘xảo ngộ’(tình cờ gặp mặt) Thẩm Mậu, không có để ý ánh mắt của Tạ thị, hành lễ xong lập tức vui rạo rực xoay người đi nhà kính trồng hoa.
Đợi các nàng đi ra ngoài, Vân Khanh vẫn ngồi ở một bên mới mở miệng nói: "Tại sao nương lại cho Thủy di nương cơ hội cùng cha “xảo ngộ” chứ?" Nàng biết nương mới vừa rồi là muốn chỉnh Thủy di nương, cho nên tuy rằng nàng không hiểu lắm chuyện chăm sóc hoa lan, nhưng vẫn cảm thấy cách làm của Tạ thị rất kì lạ, nếu Thẩm Mậu vừa vặn gặp Thủy di nương, đây không phải là cho nàng ta cơ hội sao.
Nghe vậy, Tạ thị nhìn Vân Khanh cười mỉm, đáy mắt đều là từ ái, lắc lắc đầu nói: "Hài tử ngốc, con có biết hoa lan phải chăm sóc như thế nào không?"(trình độ chỉnh người đủ cao thâm rồi)!)
"Nữ nhi đương nhiên không hiễu rõ như nương rồi, nương liền nói cho nữ nhi thôi." Vân Khanh biết bí quyết khẳng định chính là ở khâu chăm sóc hoa lan này, nàng đối với việc gieo trồng hoa trái cũng không phải thực hiểu biết, cho nên nhanh chóng hướng Tạ thị thỉnh giáo.
Bởi vì Thẩm Mậu thích hoa lan, nên Tạ thị đối với việc này từng có nghiên cứu qua, nhìn ánh mắt ham học hỏi của nữ nhi, làm mẫu thân bà cũng có cảm giác thành tựu, trên khuôn mặt nở nang mang theo một chút giảo hoạt tươi cười, nói: "Hoa lan tính thích bóng mát, có xuân không ra, hạ ít ngày nở, thu không khô héo, đông không ẩm ướt, tuy rằng không khó gieo trồng, nhưng muốn nuôi sống cũng không phải chuyện dễ dàng, hoa lan cần mỗi ngày tưới nước, siêng năng trừ côn trùng, mà lúc trừ côn trùng cần......"
Lý ma ma nhìn Thủy di nương phía sau vẫn mang theo tươi cười đắc ý, cũng không nói nhiều, chỉ đưa nàng ta đi đến một căn nhà bằng thủy tinh để trồng hoa ở hậu viện. Thời đại này đã có thủy tinh, tuy rằng sản lượng không nhiều, tính chất không đủ trong suốt, nhưng nhà giàu đã muốn chọn dùng thủy tinh để làm trang sức, có một số người khi rảnh rỗi thì làm thành cửa sổ trong nhà, nhưng phong cách cùng kiến trúc ngôi nhà lại không phù hợp, bình thường chủ yếu vẫn là chọn dùng cửa sổ bằng gỗ, mà ở Thẩm phủ, chủ yếu là sử dụng thủy tinh làm nhà ấm trồng hoa, ở bên trong nuôi trồng các loại hoa cỏ mà Thẩm Mậu thích, dùng để thưởng thức hoặc là để các cung nhân làm vườn khác thưởng thức.
Các ma ma quản sự nhà kính từ xa đã thấy Lý ma ma đi đến thì liền ra nghênh đón, vẻ mặt nịnh bợ nói: "A, ngày hôm nay ngọn gió nào thổi, thế nhưng đem Lý ma ma ngài thổi tới đây?"
Lý ma ma nháy mắt ra hiệu, nghiêm chỉnh nói: "Là Thủy di nương thấy lão gia mang theo một đám hoa lan trở về, yêu ai yêu cả đường đi muốn thay lão gia chăm sóc một ngày, các ngươi cũng đừng hao phí lòng tốt này của nàng a."
Các ma ma quản sự nghe lời này, hiểu rõ gật đầu, Lý ma ma đây là nói cho các bà biết là phu nhân muốn chỉnh người, những di nương muốn tranh giành tình nhân thì đã đành, còn muốn đến nhà ấm trồng hoa cùng lão gia chơi trò lãng mạn, nhưng thực ra nuôi hoa lại có thể lãng mạn như ngắm hoa sao? Trong lòng bà khinh thường, lại đối với Thủy di nương hành lễ nói: "Thì ra là Thủy di nương muốn tới chăm sóc hoa lan, thật sự là thật có nhã hứng, người theo ta lại đây."
Thủy di nương nhìn nhà ấm trồng hoa nửa trong suốt này dưới ánh mặt trời chiết xạ ra ánh sáng chiếu vào mắt sáng rọi, bên trong hàng loạt chậu hoa đang khoe sắc được sắp xếp chỉnh tề, xa xa nhìn vào, giống như một viên kim cương, mang theo những ánh màu khiến người người mê đắm, trong lòng nàng ta mang theo hưng phấn, nếu có thể cùng lão gia ở chỗ này gặp nhau, nhất định có thể khiến lão gia lưu lại ấn tượng sâu sắc, đem nàng ta nhìn thành Lan Hoa tiên tử, nàng ta nhất định phải bắt lấy cơ hội này cho tốt, về phần sự kiện kia, chờ nàng ta hôm nay câu dẫn lão gia để trở mình xong, đi làm cũng không muộn.
Lý ma ma nhìn bóng lưng hưng phấn cùa nàng ta, khinh bỉ nói: "Bây giờ để ngươi vui vẻ được một lúc, đợi lát nữa sẽ để cho ngươi khóc."
Tiến vào nhà ấm trồng hoa, Thủy di nương nhìn hoa cỏ trước mặt, nhất thời có chút hoa cả mắt, xoa khăn trong tay, không kiên nhẫn nói: "Đâu là hoa lan mà ngày thường lão gia thích xem nhất, mau dẫn ta đi qua đó."
Ma ma quản sự liền đưa nàng ta đi vào trong, đến một căn phòng nhỏ được ngăn cách riêng biệt, trên cái giá đỡ bày đầy hoa lan, bên trong có một hoa nữ (đặt đại như trà nữ - nữ hái trà) đang tưới nước cho hoa lan, ma ma quản sự bảo hoa nữ kia đi ra, tiếp nhận bình tưới trong tay nàng ấy, đưa cho Thủy di nương nói: “Ở phía bên này có 50 cây hoa lan lần trước lão gia mang về, làm phiền di nương chăm sóc cho chúng rồi."
Nhìn cái bình tưới đầy dấu tay bẩn kia, Thủy di nương cau chặt chân mày, làm sao chịu nhận lấy, đối với Phàm Nhi ở phía sau nói: "Ngươi đi tưới." Phàm Nhi đi tới, nhìn cái siêu vô cùng bẩn, sắc mặt cũng không tốt, chần chừ xoa tay nhận lấy.
Mặt của ma ma quản sự liền thay đổi, trừng mắt nói: "Di nương đây là ý gì, phu nhân không phải nói là người muốn chăm sóc hoa lan của lão gia sao? Chẳng lẽ người đây là cố ý ra vẻ, kỳ thật lại bảo nha hoàn đến làm?"
"Ta làm cùng nha hoàn của ta làm có cái gì khác nhau!" Thủy di nương phản bác nói.
"Đương nhiên là có khác nhau, nếu là di nương người làm, lão gia sẽ thấy được là tâm ý của người, nếu là nha hoàn người làm, vậy thì ngài sẽ biết người đến nhà kính chăm hoa chỉ là ra vẻ thôi." Ma ma quản sự này nói chuyện tương đối lợi hại, một câu đã đánh trúng tim đen của Thủy di nương, nàng ta muốn đến xảo ngộ lão gia, làm sao thật sự muốn làm việc này, nhưng nhìn dáng vẻ của ma ma quản sự, nếu nàng ta không làm, để cho ma ma quản sự gặp lão gia dám chắc sẽ nói ra là Phàm Nhi làm, vậy nàng ta chẳng phải sẽ gặp thất bại trong gang tất sao.
Vì thế nàng ta chịu đựng cầm cái siêu bẩn bắt đầu đi tưới hoa, ma ma quản sự vẫn đứng bên người nàng ta, nhìn nàng ta tưới xong giàn hoa, sau đó lại nói cho nàng ta hoa lan có sâu, cần phải pha thuốc trừ sâu, Thủy di nương vốn không chịu, nghĩ lại đã tưới xong nước, hiện tại không làm nữa vậy từ đầu không phải là uổng công khổ cực rồi sao, vì thế lại cắn răng tiếp tục cùng ma ma quản sự phun thuốc trừ sâu, vì để hoa được phun thuốc đều, ma ma quản sự lại muốn Thủy di nương đem vài chậu hoa dời đi sắp xếp lại......
Mỗi khi nàng ta muốn bỏ cuộc, ma ma quản sự sẽ nhắc nàng ta rằng những gì lúc trước sẽ thành công cốc, lại khiến nàng ta không thể không cắn răng làm tiếp, Thủy di nương tuy nói là di nương, ở nhà cũng là người được nuông chiều từ bé, đến Thẩm phủ càng lâu, tay không thể xách, lưng không thể khiêng, cả một ngày bận việc, chuyển lên chuyển xuống, đều đã làm vỡ 2 chậu hoa, không thể nói là không khổ a.
Thủy di nương từ lúc bắt đầu đến lúc làm xong cũng đã tới giờ Thân (khoảng 3 giờ đến 5 giờ chiều) mới toàn thân đau nhức về tới Dao Tâm Các.
Vào sân, nàng ta liền vội vã kêu Bình Nhi đi lấy nước lại đây, sau đó nhanh đi vào tắm sạch một chút, lại đến trên giường ngồi một hồi, xem ánh mắt của Thẩm Mậu sáng nay, buổi tối nhất định sẽ đến chỗ nàng ta.
Trong lúc đó, Bình Nhi vài lần muốn mở miệng cùng Thủy di nương nói chuyện, thấy nàng ta mệt mỏi như vậy, bộ dáng không muốn nghe ai nói chuyện, liền không có mở miệng.
Chờ lúc Thủy di nương tỉnh lại, đã là giờ hợi canh ba (ban đêm chín giờ đến mười một giờ),bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Phàm Nhi vội vàng chạy tiến vào nói: "Di nương, lão gia đã tới."
Vừa nghe lời này, Thủy di nương nhất thời mở to hai mắt, nhanh chóng lấy ra quần áo đẹp nhất, từ trên ghế đứng lên, gót sen xinh đẹp nhẹ nhàng tiêu sái đến trước cửa đối với Thẩm Mậu hành lễ nói: "Thiếp thân tham kiến lão gia."
Thẩm Mậu ban sáng nhìn thấy nàng ta một thân y phục nhìn như đóa hồng điểm sương sớm, lúc này lại thấy nàng ta thay một thân quần áo đơn giản, liền có vài phần thanh nhã của hoa lan, trong lòng căng thẳng, liền vội vàng đi qua đỡ nàng ta nói: "Ngươi thân thể không phải vừa khỏe lại sao, không cần đa lễ." Lúc hắn đỡ Thủy di nương đứng dậy, cái mũi cũng hơi hơi cau lại, trên mặt hiện lên một tia kỳ quái.
Thủy di nương thẹn thùng ngẩng đầu, trong đôi mắt đẹp hàm chứa tầng nước nhu thuận mềm mại, mang theo ánh mắt quyến rũ nhìn Thẩm Mậu, trong tay khuấy đảo khăn gấm trắng tinh thêu hình hoa lan, ôn nhu nói: "Tì thiếp sức khỏe đã tốt hơn nhiều rồi, lão gia không cần lo lắng." Đây là nói cho Thẩm Mậu, nàng ta đã khỏe lên nhiều, để cho Thẩm Mậu ân sủng nàng ta mãnh liệt một tí cũng không sao.
Nàng ta vốn dung nhan xinh đẹp, dưới ánh đèn như được tô thêm một tầng mị hoặc, Thẩm Mậu nhìn tâm liền mềm nhũn, liền nhanh đi qua, đem nàng ta ôm vào trong ngực, lại cảm giác được lỗ mũi ngửi thấy cỗ mùi vị “ngọt ngào” kia càng đậm, hắn khịt khịt mũi, cho là mũi mình ngửi lầm rồi, liền ôm Thủy di nương ngồi xuống trước giường, cười nói: "Ngươi thân mình nếu không tốt, thì làm sao hầu hạ lão gia ta đây?!"
Lời này liền thập phần vô cùng thân thiết, cũng mang ý ám chỉ, Thủy di nương thẹn thùng hướng trong lòng Thẩm Mậu ép sát, cả người đều rúc vào trong lòng hắn, thanh âm uyển chuyển nói: "Lão gia lâu như vậy không có tới, khiến Thủy nhi buồn muốn chết, mấy ngày nay người không biết Thủy nhi trôi qua khó khăn đến cỡ nào, mỗi ngày đều đứng ở trước cửa ngóng trông lão gia tới, cho dù không lưu lại chỗ Thủy nhi, người đến liếc mắt nhìn Thủy nhi một cái cũng đủ......"
Thiên hạ trong lòng với tiếng nói kiều mị làm cho Thẩm Mậu rất là thoải mái, nhưng cái mũi lại cảm giác cỗ mùi vị “ngọt ngào” kia càng ngày càng đậm, hắn có chút chịu không nổi đem Thủy di nương đẩy ra, làm bộ như đi châm trà, quả nhiên, vừa rời Thủy di nương, cổ “món ngon tuyệt vời” kia liền phai nhạt, vậy cổ hương vị này là từ trên người nàng phát ra?
Thủy di nương thấy Thẩm Mậu đang nhìn mình, một cái mị nhãn lại ném qua, nũng nịu nói: "Lão gia, cũng rót một ly đến cho Thủy nhi a, Thủy nhi thật khát....."
Lời này ám chỉ mười phần, đáng tiếc, Thẩm Mậu cũng không có hứng đi lên ôm nàng ta mà làm việc, hơi có chút quái dị vòng qua nàng ta, ngồi xuống bên mép bàn tròn bằng gỗ lê lót vải màu vàng, dừng một chút mới nói: "Ngươi hôm nay mùi hương trên người thực đặc biệt, có phải hay không đi qua nhà kính trồng hoa?"
Thủy di nương tròng mắt hưng phấn sáng rọi, xem ra lão gia đã ngửi được mùi hoa lan trên người nàng ta, hai tháng này vì muốn hấp dẫn Thẩm Mậu đến phòng của nàng ta, nàng ta chi tiền cho người đi mua loại sáp thơm thượng hạng về, hơn nữa hôm nay ở trong nhà kín trồng hoa lan ngây người lâu như vậy, lão gia khẳng định đã biết rồi, hiện tại khẳng định là đau lòng nàng ta, nghĩ như vậy, nỗi xúc động về chuyến đi khổ cực ban sáng khi nàng ta bị ma ma quản sự cưỡng bức lao động đã dâng lên tới cổ, cố nén xúc động muốn cáo trạng, mỉm cười nói: "Đúng vậy a, Thủy nhi hôm nay đi hoa lan phòng, chăm sóc hoa lan mà lão gia thích."
Thẩm Mậu rốt cục biết mùi kia là do đâu mà ra, hắn nhấc tay để ngón tay ở dưới mũi hít hít, mới mở miệng nói: "Ngươi hôm nay vất vả rồi, chỉ là chuyện chăm sóc hoa lan này ngươi không hiểu, sau này đừng nên can thiệp, sớm một chút nghỉ ngơi đi."
Nói xong, cũng không chờ Thủy di nương có cơ hội nói chuyện, vội vàng đi ra phía ngoài, lưu lại một Thủy di nương bộ mặt kinh ngạc ngơ ngác ngồi ở đầu giường, đang bày ra tư thế rắn nước mê người, thật lâu cũng chưa hồi hồn.
Bên ngoài Phàm Nhi đang đứng hầu hạ thấy Thẩm Mậu đi ra, liền kỳ quái đẩy cửa đi vào, hỏi: "Thủy di nương, tại sao lão gia vừa vào rồi lại rời đi rồi?" Nàng còn chuẩn bị đi phòng bếp lấy nước, bây giờ lại nhìn bọn nha hoàn trước mặt mà thấy đầu run lên, xem tốc độ này cùng thái độ của di nương bây giờ, chỉ sợ lão gia một lần cũng chưa từng cùng di nương chung chăn a.
Thủy di nương cũng không biết vì sao, lão gia lúc tiến vào biểu tình rõ ràng là thực vui mừng, như thế nào tiến vào sau liền thay đổi rồi, chẳng lẽ là nàng ta nói sai, nàng ta ngày thường đều là cùng lão gia nói chuyện như vậy, lão gia rất yêu thích giọng điệu này của nàng ta, đây rốt cuộc là làm sao vậy?
Bình Nhi bưng nước vào nhìn thấy trong phòng trống không, liền biết sao lại thế này, than thở nhỏ giọng nói: "Di nương, người ngửi thử mùi hương trên người mình đi."
Mùi? Có mùi quái gì? Thủy di nương lôi kéo tay áo của mình ngửi ngửi, cũng không có cái gì dị thường a, ngược lại là Phàm Nhi phản ứng mau, nàng ta tuy rằng đã ở trong hoa phòng ngây người cả buổi chiều, nhưng sau đó nàng ta luôn ở bên ngoài, cái mũi bị mùi thuốc diệt côn trùng làm cho nghẽn đặc dần dần khôi phục, lúc này lại kéo cánh tay của mình ngửi ngửi, trên mặt đại biến nói: "Di nương, trên người nô tỳ toàn là mùi thuốc diệt con trùng thật nồng!"
Thủy di nương sắc mặt trắng bệch, vội vàng từ trên giường xuống dưới, đưa cánh tay đặt ở trước mặt Phàm Nhi: "Ngươi ngửi, ta có phải cũng có?"
Thủy di nương vừa đến gần, Bình Nhi Phàm Nhi hai người đã ngửi thấy mùi vị son phấn dày đậm khó ngửi lẫn với mùi thuốc diệt côn trùng, hơn nữa thuốc diệt côn trùng kia đã đủ khó ngửi, lại trộn lẫn với vị son phấn kia, thực sự là đặc biệt khó ngửi như đang đứng gần hố phân.
Thủy di nương nhìn sắc mặt của các nàng cũng có thể tưởng tượng mùi hương trên người mình kinh dị cỡ nào, ngẫm lại bộ dạng vừa rồi của lão gia, rõ ràng là muốn yêu thương nàng ta, nhưng lại chịu không nổi cái mùi này, cuối cùng thế nhưng chạy biến mất dạng!
Sắc mặt nàng ta liền trắng bệch, nói không nên lời, tát Bình Nhi một cái, trừng mắt nổi giận nói: "Ngươi này ăn cây táo, rào cây sung, vì sao không nói sớm cho ta biết!"
Bình Nhi bụm mặt, ủy khuất nói: "Xế chiều hôm nay nô tỳ đã muốn cùng người nói, nhưng là người nói buồn ngủ, muốn nô tỳ câm miệng." Nàng ta đã sớm ngửi được mùi thuốc diệt côn trùng này, loại thuốc này ít nhất cũng cần hai ngày để phai nhạt.
Thủy di nương làm sao còn nghĩ đến chuyện nàng ta có nói qua hay không, nàng ta hôm nay thật sự là bị Tạ thị chơi xỏ a, rõ ràng ánh mắt lão gia lúc sáng sớm đã nói rõ buổi tối sẽ tới nơi này của nàng ta nghỉ ngơi, kết quả nàng lại nổi lòng tham muốn làm cái gì Lan Hoa tiên tử, dẫn đến một thân thối hoắc, ghê tởm dọa lão gia đi mất, nàng ta càng nghĩ càng giận, nghe thấy Bình Nhi lại còn ngụy biện, liền tát nàng ta thêm một cái: "Đừng cho là ta không biết, ngươi đã muốn nhìn ta bị chê cười, cút, đi trước đình quỳ cho ta, không có lệnh của ta, không cho phép đứng lên."
Nàng nói xong, Phàm Nhi ý bảo Bình Nhi nhanh đi ra, nếu để nàng ta tiếp tục đứng trước mặt Thủy di nương, không phải là tìm họa sao? Chờ Bình Nhi đi rồi, Phàm Nhi mới kéo Thủy di nương hướng phòng trong đi vào: "Di nương, tối hôm qua chúng ta không phải đã bàn kế hoạch rất tốt sao? Người như thế nào......"
Thủy di nương vừa nghe, lúc này mím mím môi, vẻ mặt ủy khuất thêm phẫn nộ, quay đầu nhìn Phàm Nhi nói: "Ta nhất thời nóng ruột, liền muốn thừa dịp ‘xảo ngộ’ lão gia......" Nàng ta nói một nửa cũng hiểu được hôm nay mình quả thật là trúng kế của Tạ thị, Tạ thị cho nàng ta đi chăm sóc hoa lan, nàng ta tưởng tốt, ai ngờ lại mang về một người đầy mùi thối, chỉ sợ mấy ngày này lão gia cũng sẽ không đến đây......
Hôm sau, trong viện Tạ thị.
"Ôi, không được không được, ta cười đến đau cả bụng đau rồi." Vân Khanh nghe tiểu nha hoàn ở trước mặt miêu tả sinh động như thật, thật sự là nhịn không được, trực tiếp ngã vào trong lòng Tạ thị, cười đến chảy cả nước mắt.
Tạ thị cũng là mím môi cười, kết quả này bà đương nhiên đã biết, nếu không thì cũng sẽ không cho Thủy di nương đi nhà kính trồng hoa rồi.
"Nương, người thật sự là quá lợi hại, làm cho Thủy di nương đi phun cái thuốc diệt sâu gì đó, cái thuốc đó là hỗn hợp của tỏi a, gừng a, vị thuốc a, rất ư là khó ngửi." Vân Khanh nhìn Tạ thị, sau khi trọng sinh nàng vẫn cảm thấy Tạ thị quá mức hiền lành, cho rằng nương đôi khi quá mềm lòng, kỳ thật nương vẫn là thực thông minh, chỉ là tâm địa có chút tốt quá mức mà thôi, giờ thì, vừa ra chiêu này có thể khiến cha khi nhớ tới Thủy di nương, đều sẽ quên không được “mùi hương” ấn tượng này a.
Tạ thị một mặt thay Vân Khanh vuốt bụng, một mặt nói: "Là phúc hay họa còn không nói trước được đâu." Tuy rằng lần này chỉnh Thủy di nương, nhưng bà cũng không thể cả đời không cho lão gia đi chỗ các di nương ấy, chiêu này là giết gà dọa khỉ mà thôi, miễn cho sau này bọn thiếp thất không biết nặng nhẹ.
Vân Khanh chậm rãi dừng lại ý cười, cũng đúng, Thủy di nương chịu thiệt thòi lớn như vậy, sao có thể nhịn xuống mà làm hòa, nàng loáng thoáng có dự cảm bất an, nhưng mà, Thủy di nương sẽ giở thủ đoạn gì, nàng cũng có thể đoán được, mà nàng vừa vặn có một việc cần Thủy di nương đi mở miệng, nếu không chỉ dựa vào sức của nàng cũng có chút khó khăn.
"Tốt lắm, ngày hôm nay cũng phải đi thỉnh an lão phu nhân, chúng ta đi thôi." Tạ thị sửa lại quần áo, mang theo Vân Khanh cùng nhau hướng Vinh Tùng Đường mà đi.
Vào Vinh Tùng Đường, Vân Khanh liền nhìn những người ngồi bên trong phòng.
Vi Ngưng Tử hiển nhiên ngồi ở bên trong, đối với nàng ta mà nói, cần phải dựa vào Thẩm gia che chở, Vi Ngưng Tử suy nghĩ cao thâm hơn Tạ di nương nhiều, nàng ta sẽ không cố ý đi đắc tội người nào, bình thường đều là âm thầm ngáng chân, cho dù cùng Vân Khanh giao tình không tốt lắm, nàng ta cũng không có ở trước mặt cùng Vân Khanh có biểu hiện chống đối.
Trừ nàng ta ra, còn có Thủy di nương, Thu di nương, Bạch di nương cũng đứng ở bên trong, Thủy di nương vừa nhìn thấy Tạ thị hai con mắt liền hận không thể hóa thành chủy thủ, đem Tạ thị đâm thủng.
Đáng tiếc Tạ thị ánh mắt cũng không lướt qua nàng ta, trực tiếp nhìn thẳng không chớp mắt, hào phóng cùng Vân Khanh đi qua, đối với lão phu nhân chỉnh đốn vạt áo hành lễ nói: "Cháu gái (Con dâu) tham kiến tổ mẫu (mẫu thân),tổ mẫu (mẫu thân) an." (ở đây là Tạ Thị cùng Vân Khanh cùng nhau nói nên mình để lồng vào)
"Ân. Đứng lên đi." Lão phu nhân sắc mặt lúc này không có gì biến hóa, nhưng câu nói kế tiếp của Thủy di nương khiến lão phu nhân sắc mặt đại biến.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz