ZingTruyen.Xyz

Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 47 : Di nương kiện cáo , ngược lại Thẩm Mậu tức giận

jinmyungseo

Vào Quy Nhạn Các, Lưu Thúy dặn dò tiểu nha đầu múc nước đến, để Vân Khanh rửa mặt rửa tay, vẻ mặt Vân Khanh đã có chút nghiêm trang.

Hôm nay ba vị di nương đến chỗ tổ mẫu nói gì, nàng không cần hỏi cũng biết, tất nhiên là vì chuyện hai tháng nay phụ thân không đến chỗ di nương, người tuổi càng lớn lại càng ngóng trông con cháu đầy cả sảnh đường, lão phu nhân một lòng muốn con nối dòng, quan trọng nhất là muốn một đứa cháu trai, kỳ thật nàng có thể hiểu được cách nghĩ của tổ mẫu, chỉ là nàng không thể nhìn mẫu thân vì nguyên nhân đó mà bị phạt. Dù sao trong chuyện này, sai lầm cũng không phải do mẫu thân.

Vào đời trước, Vân Khanh vẫn cho rằng trong nhà thật yên ả, tuy nói phụ thân có tiểu thiếp thông phòng, nhưng cũng không lạnh nhạt như băng với mẫu thân, nhưng sau khi trọng sinh nàng mới phát hiện, hết thảy mọi việc trong Thẩm phủ so với trong ấn tượng của nàng đều khác nhau rất lớn, thậm chí có thể nói là khác nhau long trời lở đất, cho tới nay việc tổ mẫu làm khó dễ, tiểu thiếp kiện cáo, hết thảy đều do một mình Tạ thị chống đỡ, lại xét việc bị bỏ thuốc kia, kẻ ra tay độc ác sau màn vẫn chưa bị lôi ra, kỳ thật vẫn luôn che giấu thân phận đi lại trong Thẩm phủ. 

Lưu Thúy thấy vẻ mặt tiểu thư như có điều suy nghĩ, tốc độ vắt khăn cũng chậm, vừa rồi ở trước cửa nàng nghe được phu nhân đã bị lão phu nhân gọi vào trong viện suốt hai canh giờ còn chưa trở lại, trong lòng thật loạn, muốn vội vàng đến Vinh Tùng đường xem, ai ngờ tiểu thư lại không chút hoang mang về thay quần áo trước, nếu nói là không thèm để ý đến phu nhân, hẳn là không thể nào, tiểu thư và phu nhân là mẹ con ruột thịt, quan hệ rất thân mật, xem ra nhất định là tiểu thư đang suy nghĩ cách đối phó.

Một lát sau, Vân Khanh thay đổi một bộ y phục hàng ngày nhẹ nhàng lại không thất lễ, đột nhiên mở miệng hỏi Thanh Liên: "Thanh Liên, vết thương của Phi Đan sao rồi?"

Thanh Liên nghe vậy nói: "Hai ngày nay vết thương cũng không tệ lắm, đã có thể đứng lên đi một chút rồi." Cha mẹ Phi Đan đều là quản sự có thể diện trong phủ, lúc ma ma phạt roi đương nhiên cũng nhẹ tay một chút, hơn nữa Vân Khanh đã dặn dò phải nấu thuốc tốt, tuy rằng còn đau, nhưng cũng không còn đáng ngại, chỉ là vẫn chưa làm việc được mà thôi. 

"Em bảo nàng ấy thay đổi xiêm y, lập tức đến phòng của ta." Vân Khanh dặn dò xong, Thanh Liên vội vàng nhận lệnh, nhanh chóng chạy ra cửa nói với Phi Đan.

Tiếp theo Vân Khanh nói với Lưu Thúy: "Ta nhớ lúc trở về, Tri Phủ phu nhân có cho hai hộp điểm tâm của Nghiễm Thành trai ở kinh thành phải không?"

"Đúng vậy, nói là lão thái quân mang đến, kinh thành có điểm tâm mới đặc sắc, những nơi khác không có được." Lưu Thúy không biết tại sao tiểu thư lại hỏi việc này, chạy nhanh vào mang hai cái hộp màu vàng có khắc hoa lan hơi đỏ được để trong phòng ra, đặt trước mặt Vân Khanh. 

Bên kia Phi Đan nghe thấy Vân Khanh dặn dò, đã thay đổi quần áo, vào phòng, quỳ xuống hành lễ với Vân Khanh, nói: "Nô tỳ bái kiến tiểu thư."

Vân Khanh đảo ánh mắt, Thanh Liên vội vàng lôi kéo nàng ta: "Không cần, bây giờ ngươi đã có thể đi lại được chưa?"

Trong lòng Phi Đan vẫn còn biết ơn việc lần trước Vân Khanh mở miệng cầu xin giúp mình, lúc này thấy Vân Khanh gọi nàng đến, nhanh miệng đáp: "Đã không còn đáng ngại." 

"Ừ" Vân Khanh thấy rõ kỳ thật nàng ta vẫn còn chưa tốt hẳn, bất quá cũng không sao cả, nàng cũng không cần Phi Đan đi làm việc nặng nhọc gì, quay đầu gọi: "Phi Đan, cầm hai hộp điểm tâm này, chúng ta đến Vinh Tùng đường."

Trong Vinh Tùng đường.

Lão phu nhân đang nằm trên giường La Hán, trên đầu quấn một mảnh lụa vàng, một tay chống đầu, cơ bắp trên mặt kéo căng, mà Tạ thị thì đang quỳ gối bên phải, cúi nửa người suy nghĩ, sắc mặt trắng bệch nhìn nền nhà lót gạch xanh. 

Bích Bình nhìn Tạ thị đã quỳ suốt hai canh giờ mà lão phu nhân còn chưa có dấu hiệu bảo bà đứng dậy, trong lòng không khỏi sốt ruột, tuy nói phu nhân quỳ gối trên đệm, nhưng cứ quỳ như thế, đầu gối hẳn là quỳ sắp hỏng rồi, nàng ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài vài lần, nghĩ nghĩ rồi mở miệng nói: "Lão phu nhân, hẳn là đầu ngài vẫn còn đau, lâu thế mà vẫn còn đau, nô tỳ sẽ đi lấy một viên thuốc cho người."

Lão phu nhân nghe xong, mí mắt nhấc lên nhìn nàng ta một cái, trong con ngươi đều là ánh sáng sắc bén, Bích Bình là đang nhắc nhở bà rằng Tạ thị đã quỳ rất lâu, hai canh giờ, dài lắm sao? Liền khẽ hừ một tiếng: "Thuốc gì chứ, chỉ cần thứ tiểu nhân kia không tác oai tác quái, đầu của ta, liền sẽ không đau."

Dứt lời, ánh mắt dạo qua một vòng trên người Tạ thị, giống như mang theo dao găm, phải xé toạt bà mới cam lòng. 

Bích Bình bất đắc dĩ thở dài, biết lão phu nhân quyết tâm muốn trừng trị phu nhân, trong mắt ẩn chứa vẻ xót thương, nhớ tới buổi sáng ngày hôm nay, cũng không biết là chuyện gì, ba người Bạch di nương, Thu di nương, Thủy di nương vội tới thỉnh an lão phu nhân, lão phu nhân nhìn thấy tâm tình bọn họ cũng không vui gì, liền mở miệng dạy dỗ một chút, bảo ba người bọn họ đã trang điểm xinh đẹp, bộ dạng ai ai cũng không tệ, sao chẳng ai sinh được một một đứa bé nào, vân vân.

Kết quả bị mắng một chút, Thủy di nương liền cướp lời cáo trạng trước, sinh đứa bé, ai mà không muốn, nhưng lão gia cũng phải đến phòng bọn họ mới được.

Này vừa nói, lão phu nhân liền cứng họng, kỳ quái hỏi, chẳng lẽ lão gia không đến phòng các di nương sao? Bạch di nương và Thu di nương đều gật gật đầu, nói lần này sau khi lão gia trở về, liền chưa hề bước vào phòng bọn họ, căn bản đều nghỉ lại trong phòng Tạ thị. 

Việc này liền chọc giận lão phu nhân, sau khi mắng ba vị di nương thêm một chút, liền bảo người gọi phu nhân tới, không nói hai lời bắt bà quỳ gối trong phòng, muốn phu nhân suy nghĩ cẩn thận, xem rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.

Trước mắt đã quỳ lâu như vậy, tức giận của lão phu nhân còn chưa tan, cũng không biết phải chờ tới giờ nào mới có thể nguôi giận, nàng lại nhìn vài lần ra bên ngoài, qua chuyện tử tước cùng biểu tiểu thư lần trước, nàng nhận thấy tiểu thư là người thông minh lanh lợi, nếu nàng ấy đến hẳn sẽ có vài phần hi vọng.

Đúng lúc này, tiểu nha hoàn bên ngoài thông báo: "Lão phu nhân, đại tiểu thư đến." 

Lần này lão phu nhân liền hừ một tiếng thật mạnh, liếc mắt dò xét Tạ thị, cười lạnh nói: "Ngươi quỳ gối không lên tiếng, nhất định không chịu thừa nhận mình đã làm sai, thì ra là muốn chờ nữ nhi đến nói chuyện thay ngươi?"

Đầu gối Tạ thị quỳ đã run lên, đau đớn từng đợt, chân cũng hơi phát run, bà biết trong lòng Dư thị (lão phu nhân) không thích bà, chủ yếu là trách bà gả vào nhà nhiều năm mà vẫn không sinh được con trai.

Trước kia bà cũng hiểu đó là cái sai của mình, từ sau khi sinh Vân Khanh bụng cũng không thấy tin tức, đại phu lớn nhỏ đều đã tìm khám không ít, chỉ nói lúc bà sinh đứa nhỏ đã tổn hại thân mình, cũng vì nghĩ đến như thế, liền áy náy mà nạp nha hoàn tùy thân mang theo trước kia làm thông phòng, cũng chính là Bạch di nương bây giờ. 

Sau đó lão phu nhân lại mượn cơ hội đưa Thủy di nương vào, bà cũng không nói gì, cuối cùng Thẩm Mậu ở bên ngoài lấy Thu di nương về, trong lòng bà không thoải mái, nhưng vẫn làm chủ đón về, chủ yếu là muốn để bọn họ sinh con trai cho Thẩm gia.

Nhưng hai tháng trước sau khi biết Thẩm Mậu bị bỏ thuốc tuyệt tự, tự tin trong lòng bà lại khôi phục, lão gia lại vì Vân Khanh càng ngày càng thông minh mà coi trọng bà thêm vài phần, bà liền ngóng trông hai tháng uống thuốc liên tục, có thể bụng sẽ không chịu thua kém. Nhưng nguyên nhân này bà biết, lão gia biết, lão phu nhân không biết, bà cũng không thể nói cho lão phu nhân biết, người đã lớn tuổi như thế, nếu nghe tin tức đó, không biết sẽ nóng giận đến mức nào, đến lúc đó lỗi của bà càng lớn.

Trước mắt chỉ có thể chịu khổ, chờ mang bầu được thì tốt, Tạ thị ngầm thả lỏng đầu gối, cúi đầu nói: "Con dâu cũng không nghĩ thế." 

"Có nghĩ hay không chỉ mình ngươi biết!" Mặt lão phu nhân xanh mét, quay đầu, nói ra bên ngoài: "Cho con bé vào." Thật ra bà muốn xem thử Vân Khanh có thể nói được gì, nàng là một khuê nữ chưa gả sao có thể nhúng tay vào chuyện riêng của cha mẹ, huống chi mẹ chồng răn dạy con dâu, đó là chuyện hợp đạo lý, nếu Vân Khanh dám mở miệng, thì chính là bất hiếu.

Ai ngờ sau khi Vân Khanh tiến vào, ánh mắt mang theo đau xót liếc nhìn Tạ thị một cái, đón nhận ánh mắt hiền từ của bà, cắn chặt răng dời ánh mắt ra chỗ khác, cũng không vội vã mở miệng giải thích cho bà, mà đi đến hành lễ trước mặt lão phu nhân, ánh mắt dừng trên dãi lụa vàng trên trán bà, nói: "Tổ mẫu, cơn đau đầu lại tái phát sao?"

Vốn dĩ sắc mặt lão phu nhân khá khó coi, nghe nàng nói lời thân thiết như vậy liền lặng đi một chút, vốn dĩ bà nghĩ rằng Vân Khanh tiến vào nhất định bước đến kéo Tạ thị đứng lên, hoặc là ôm Tạ thị khóc sướt mướt, không ngờ sau khi nàng bước vào, điều đầu tiên quan tâm vẫn là thân thể của bà, điều này làm cho tâm tình của bà tốt hơn một chút, bất quá ngữ khí vẫn không được tốt, nói: "Suốt ngày đều có chuyện phiền lòng, sao lại không đau đầu?" Bà oán hận trách móc, lại nhớ tới hôm nay Vân Khanh ra khỏi phủ, liền ngẩng đầu hỏi: "Hôm nay đến quý phủ Tri Phủ gặp lão thái quân, không gây ra chuyện gì đó chứ?"

Không nghe thì thôi, vừa nghe lời này, không biết còn tưởng mỗi ngày Vân Khanh đều rảnh rỗi gây chuyện sinh sự, may mà đây là đang trong nhà, nàng cũng đã quen tính tình không biết điều của lão phu nhân, liền ngẩng đầu lên, mỉm cười nhàn nhạt, trong đôi mắt phượng tràn đầy ánh sáng trong trẻo, mở miệng nói: "Tổ mẫu chú trọng lễ nghi, Vân Khanh cũng tuyệt đối không dám làm ra chuyện tổn hại hình tượng ở quý phủ khác, dù sao bất cứ hành động nào của Vân Khanh khi ra ngoài, người khác đều biết rõ là của nữ nhi Thẩm gia, đại diện cho thể diện tổ mẫu và cha, đương nhiên Vân Khanh không dám khinh thường." 

"Ừ, vậy mới tốt." Lão phu nhân nghe nàng nói chuyện hào phóng khéo léo như vậy, khóe miệng không khỏi cong lên một chút, Phi Đan thấy thế, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Vân Khanh và lão phu nhân, vừa rồi lão phu nhân nói chuyện vẫn mang theo tức giận, trước mắt lại ôn hòa hơn rất nhiều, thậm chí đó có thể thấy được chút vui vẻ, thật sự là không đơn giản.

Vân Khanh thấy vậy, lại mở miệng nói: "Hôm nay lão thái quân của Ninh Quốc Công cũng ở đó, bà ấy từ kinh thành đến, cố ý đến thăm Tri Phủ Đại Nhân, còn dẫn theo nhị tiểu thư của nhà Ninh Quốc Công, lại mời thế tử Cẩn Vương, công tử của hầu gia Vĩnh Nghị, Nguyệt biểu muội của Liễu gia, còn có Lưu tiểu thư của Ty Tàu thuyền, cùng chơi ở hoa viên một lúc, lại cùng dùng cơm trưa, cho nên bây giờ mới trở về."

Lão phu nhân nghe nàng nhắc đến lão thái quân, còn nhắc đến thân phận của những người đến đó hôm nay, vừa nghe đến thế tử Cẩn Vương, công tử của hầu gia Vĩnh Nghị, ánh mắt liền phát sáng, mặc dù Thẩm gia giàu khắp một phương, rốt cuộc vẫn là thương buôn, nhà giàu và quý tộc cách quá xa, bản thân bà thật ít khi giao tiếp với người có thân phận như vậy, cháu gái bà, trong nhóm người được mời, chỉ mình nàng có thân phận thấp, Vân Khanh cũng không tệ, cũng được mời đi, nghĩ như vậy, trong lòng vui vẻ, liền hỏi: "Cũng tốt, thừa dịp hiện tại còn chưa gả, ra ngoài dạo chơi nhiều, cũng không tệ." 

"Đúng vậy, hôm nay chơi rất vui vẻ, chỉ là trong bữa tiệc không cẩn thận nghe được Tri Phủ cùng An công tử......" Giọng Vân Khanh càng nói càng nhỏ, sau lại không nói tiếp, dù sao cũng là chuyện không cẩn thận mà nghe được, liền ngừng lời.

Nhưng lão phu nhân nghe được, người ta luôn cảm thấy hứng thú nhất với mấy chuyện đồn đãi của quan lại quý tộc, thường sẽ chú tâm một chút, mà bắt đầu muốn biết sâu hơn. Vị An công tử này là nhi tử mà vợ trước để lại, Tri phủ phu nhân vợ kế cưới vào sau, chỉ sinh một nữ nhi là An Tuyết Oánh, rồi cũng không có động tĩnh gì giống như Tạ thị, nghe nói trong phủ trừ hai di nương trước kia, Tri Phủ phu nhân cũng không dâng người mới cho Hứa Tri phủ, bình thường cũng không cho Tri Phủ chạy đến chỗ di nương, nói nàng là phu nhân mới cưới, dù sao cũng phải sinh con trai trưởng rồi mới nói, sao có thể để di nương sinh trước.

Đương nhiên, đại gia tộc luôn không bao giờ cho phép di nương sinh con trai trưởng trước chính thê, trừ khi ba năm mà chính thê vẫn không có con, vì suy nghĩ cho đời sau, di nương mới có thể sinh nhi tử. Tri Phủ phu nhân là ỷ vào thế của nhà mẹ đẻ, Tri Phủ lại yêu chìu, liền có chút nổi nóng, bất quá kia đều là chuyện của nhà người ta. 

Bà đưa mắt nhìn Tạ thị, Tạ thị gả vào thì năm thứ hai liền sinh Vân Khanh, nửa năm sau bà ta liền đưa người vào cửa, nói Tạ thị không thể sinh con trai, thì để cho người khác sinh, Tạ thị cũng không có ý kiến gì, còn làm chủ đưa nha hoàn thị tỳ lên làm di nương, như vậy, Tạ thị cũng không phải là người ghen tị, vốn gần đây buôn bán bận rộn, nhi tử ít khi ở lại hậu viện cũng là bình thường, không ngủ ở chính thất mới đáng để người ta để ý.

Nghĩ như thế, sắc mặt bà liền tốt hơn rất nhiều, trong giọng nói cũng không còn nhiều tức giận, gật gật đầu nói: "Việc nhà của người khác chớ bàn đến." Nay cháu gái này càng ngày càng không tệ, hiểu đạo lý, hiểu được cái gì có thể nói cái gì không thể nói.

Vân Khanh nhìn thoáng qua vẻ mặt của lão phu nhân, hơi cúi mặt trong mắt xẹt qua ý cười, lại nhận lấy trà nóng nha hoàn đưa tới, đứng trước mặt lão phu nhân, nhẹ lời mềm giọng nói: "Tổ mẫu, lão thái quân còn mang đến hai hộp điểm tâm đặc sản ở kinh thành cho con cầm về, nên vừa về phủ, con liền vội xách đến đây cho tổ mẫu nếm thử."

Vừa nghe là lão thái quân cố ý gửi về cho bà ăn, lão phu nhân có một loại cảm giác được coi trọng mà sợ hãi, bà và lão thái quân không có giao tình, có thể khiến lão thái quân tặng hai hộp điểm tâm, nhất định là bởi vì Vân Khanh nói gì đó, nhất thời cảm thấy thật có thể diện, đầu cũng không còn đau, vội vàng bảo Vương ma ma đỡ bà ngồi dậy.

Kỳ thật lời Vân Khanh nói là có kỹ xảo, hai hộp điểm tâm này do lão thái quân mang đến không sai, nhưng là do Tri Phủ phu nhân cho nàng, cũng không nói mang về tặng cho lão phu nhân, nhưng Vân Khanh vừa nói như vậy, liền có vẻ như lão thái quân biết lão phu nhân của Thẩm phủ, cố ý bảo người ta cầm hai hộp điểm tâm đặc sản tặng cho bà, nhất thời vui mừng nhướng mày.

Vẫn đứng phía sau Vân Khanh, Phi Đan mang hai hộp điểm tâm đến, bày ra trên bàn. 

Lão phu nhân nhìn thấy là nàng, ngước mắt nhìn thoáng qua, nhìn thoáng qua trên lưng nàng: "Sao rồi, vết thương bị đánh bằng roi đã tốt hơn chưa?"

Phi Đan cúi đầu cung kính trả lời: "Bẩm lão phu nhân, mấy ngày nay tiểu thư vẫn luôn bảo nô tỳ nghỉ ngơi, chén thuốc bữa ăn đều có người chuẩn bị, vết thương cũng tốt hơn rất nhiều rồi, nô tỳ nghĩ bởi vì lúc trước không hiểu chuyện mà làm cho lão phu nhân thất vọng, lại bàn tán lung tung về tiểu thư, liền thẹn trong lòng, hy vọng có thể sớm hầu hạ tiểu thư, đền bù áy náy trong lòng."

Nghe vậy, đáy mắt Vân Khanh mang theo một chút tán thưởng nhàn nhạt, rốt cuộc vẫn là đại nha hoàn trong phòng lão phu nhân, tuy rằng có chút sốt sắng, nhưng dạy bảo liền hiểu, nàng mang Phi Đan đến mục đích đúng là muốn nhắc lão phu nhân nhớ tới chuyện nàng ta bị người xúi giục trước đó, mà hiện tại lời Phi Đan nói, phải nói là cực hay, nhắc đến sự ăn năn của nàng ta với lão phu nhân, rồi thể hiện lòng trung thành với bà, nhưng lại vô cùng khéo léo nhắc nhở lão phu nhân. 

Quả nhiên, sau khi lão phu nhân nghe xong lời của nàng ta, ánh mắt mang theo suy nghĩ sâu xa, Phi Đan chính là bị Vi Ngưng Tử đã bị tống ra ngoài xúi giục, đến tố cáo trước mặt lão phu nhân, muốn lợi dụng lão phu nhân để đối phó Vân Khanh, tình hình đó cũng gần giống hôm nay, người đến xúi chỉ đổi thành Thủy di nương thôi.

Lão phu nhân lộ vẻ giận dữ, đồng thời cũng nghiêm túc đánh giá cháu gái này, cho tới nay bà đều không thích cháu gái, nay cháu gái này thật sự đã hoàn toàn thay đổi, cả người thoạt nhìn đoan trang hào phóng, trầm tĩnh thong dong, một đôi mắt phượng to tròn mang theo ánh sáng nhìn xa trông rộng, duyên dáng yêu kiều đứng trước mặt bà, giống như một đóa phù dung nở rộ, một chút cũng không kém hơn tiểu thư danh môn trong kinh thành mà bà từng biết.

Nếu cháu gái không mang theo Phi Đan đến đây, nói không chừng bà lại sẽ hiểu lầm Tạ thị, hai tháng không đến phòng di nương cũng không phải là chuyện gì quá lớn, vẻ mặt bà buông lỏng, liếc mắt nhìn Tạ thị một cái, thấy con dâu đã quỳ hai canh giờ, trên mặt không còn oán giận, trong lòng cũng thoải mái hơn. 

Vừa vặn cháu gái cũng đến, liền theo bậc thang đó, nói với Tạ thị: "Ngươi đứng lên đi."

Ở một bên hầu hạ, Phỉ Thúy vừa thấy lão phu nhân chịu tha, vội vàng bước đến giúp Tạ thị đứng lên, bà quỳ hai canh giờ, đầu gối đã sớm ê ẩm đau đớn, đứng lên có chút run run, nhưng tâm tư của bà cũng không lộ ra mặt. Tạ thị biết bà có thể nhanh chóng không còn bị phạt quỳ, đều nhờ tác dụng của việc nữ nhi đến đây. Nữ nhi mới 13 tuổi, lại biết uyển uyển khéo léo, lòng vòng mà biện hộ cho bà, lại không hề có lời nào bảo là xin tội cho bà, thông minh như vậy, lại khiến lòng bà có chút chua xót, trong lòng không biết là vui hay buồn.

Sau khi tạ ơn lão phu nhân, Vân Khanh liền đỡ Tạ thị ra ngoài, Tạ thị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, muốn cười, lại có chút đau khổ nói: "Không ngờ con lại phải đến giúp mẹ, con vẫn còn nhỏ......" 

Vân Khanh nghe xong đôi mắt liền đỏ, mình làm cho mẹ một việc, mẹ còn cảm thán như thế, đời trước sau khi mình thất tiết liền ở nhà trốn tránh, đây không làm kia cũng không đi, nhất định là mẹ đã vụn trộm chảy không ít nước mắt, cất giọng nghẹn ngào, dịu dàng nói: "Mẹ đừng coi thường con, chỉ nửa năm nữa nữ nhi sẽ tròn mười bốn, tuổi cũng không tính là nhỏ, nhà nghèo thì đứa trẻ tám tuổi đã quản lý việc nhà, con hẳn đã lớn hơn bọn họ nhiều rồi."

Tạ thị vừa nghe, cũng liền cảm thán, nhìn vóc người nữ nhi dường như cũng tương tự mình, nhớ đến lúc con bé sinh ra trắng trẻo như một cục thịt tròn, 13 năm giống như lướt qua trong nháy mắt, liền lớn lên thành đại cô nương như hoa như ngọc, bà đưa tay sờ sờ hai má Vân Khanh, trong hai mắt lóe tình thương của mẹ, mới đó mà, đã lớn thành một cô nương.

Sau khi hai người vào phòng trong, Vân Khanh bảo Phỉ Thúy đi lấy thuốc, đỡ Tạ thị ngồi lên giường, xốc quần, vén váy, ánh mắt rơi vào hai đầu gối xanh xao của bà. 

Mặc dù quỳ gối trên đệm hương bồ, nhưng vẫn không nhúc nhích quỳ hai canh giờ, đầu gối làm sao chịu nổi, trong lòng vừa đau xót vừa tức giận, nói ra miệng: "Mẹ, sao mẹ không nói rõ với tổ mẫu?" Chuyện này, mẫu thân không thể tự mình nói, phụ thân hẳn sẽ có thể nói.

Nàng nhẹ nhàng xoa đầu gối Tạ thị, miệng hơi hơi cong lên, Tạ thị cười thản nhiên, kéo tay nhỏ bé của nàng ấp trong lòng bàn tay, thấp giọng nói: "Con cho là chuyện này có thể nói với tổ mẫu sao?"

Nàng biết không thể nói thẳng, nhưng mẹ lại phải quỳ chịu khổ, trong lòng nàng đau quá: "Vậy sao mẹ không cho phụ thân nói, hẳn cha có thể nói với tổ mẫu, chẳng lẽ cứ mặc kệ mẹ bị tổ mẫu lôi chuyện này ra mà gây chuyện mãi sao?" 

Lời này rất trực tiếp, Tạ thị giật mình, ánh mắt nhìn lướt qua, thấp giọng nói: "Hài tử ngốc, có vài việc không thể nói lung tung, tổ mẫu con là phạt mẫu thân."

Vân Khanh nhìn bộ dạng của bà, lòng đầy chua xót, Tạ thị vỗ vỗ tay nàng, dịu dàng nói: "Chuyện này con cho là phụ thân con có thể mở miệng với tổ mẫu sao, nói ra rồi phụ thân con không còn thể diện, lại khiến cho tổ mẫu tức giận lo lắng, vẫn chưa biết ai là người bỏ thuốc, nếu như nói ra, không phải sẽ biến thành người người đều biết, lại nói, qua ngày kia, là đã uống được hai tháng thuốc của Lão Thái Gia, phụ thân con lập tức sẽ tốt hơn, sao phải gây sóng gió lớn như vậy, dù sao hôm nay mẹ cũng đã quỳ hai canh giờ, tránh cho việc này phát sinh, cũng là đáng giá."

Dừng một chút, Tạ thị tiếp tục nói: "Cũng may phụ thân con vẫn đối xử không tệ với hai mẹ con ta, mẹ cũng không muốn quá làm khó ông ấy." 

Vân Khanh biết, rất nhiều thương nhân Dương Châu, trong nhà thê thiếp thành đàn, bên ngoài vô số ngoại thất, còn ở bên ngoài lập bình thê gì đó, ra ngoài liền mang theo bên người, người bên ngoài đều tán thành bình thê đó, nói cái gì mà hưởng ‘Tề Nhân Chi Phúc’, xem chính thất trong nhà như vật trưng bày.

Mà phụ thân, tuy nói có ba tiểu thiếp, Bạch di nương là người của mẫu thân, Thủy di nương do tổ mẫu đưa đến, chỉ có Thu di nương là gặp ở bên ngoài, ngay cả nữ tỳ cũng là dùng để cung cấp phục vụ cho các quan viên khi bàn việc, những thông phòng khác phụ thân cũng không để trong lòng, chỉ dựa vào điểm đó, vẫn là tốt hơn rất nhiều nam nhân rồi.

Nàng không khỏi nhớ tới Cảnh Hựu Thần, nàng từng nghĩ hắn thật lòng yêu chính mình, mới có thể nguyện ý cưới một thương nữ như nàng vào cửa làm Hầu gia phu nhân, cho nên nàng mới một lòng một dạ giữ trong lòng hắn, thế nhưng, thật nực cười nàng bị tình cảm che mờ hai mắt, hắn ngoài miệng thật lòng, vừa cưới nàng một ngày, liền rước vào một trắc phu nhân...... 

Nàng cười cười tự giễu, lúc đó rốt cuộc là nàng ngốc đến bao nhiêu, nếu một người nam nhân thật lòng yêu một nữ nhân, sẽ xoay người không chút do dự ngủ lại trong phòng nữ nhân khác sao?

Cảnh Hựu Thần như thế, phụ thân cũng thế, nam tử trên đời này đều là miệng vừa nói yêu, thân thể lại cố gắng cày cấy trên mảnh đất khác, có bao nhiêu nam nhân thật lòng mà yêu, thật lòng nguyện ý cả đời đều sống bên cạnh chỉ một người?

Nàng rút tay ôm cổ Tạ thị, hai má cọ xát trên gáy non mềm của bà: "Mẹ, về sau con sẽ không lập gia đình, cả đời theo bên cạnh người." 

Chút cảm xúc thương cảm vừa rồi của Tạ thị bị nữ nhi cọ như vậy liền từ từ chỉ còn lại mềm mại: "Vừa rồi còn nói mình trưởng thành, hiện tại lại giống như đứa nhỏ, sao lại có cô nương chỉ muốn cả đời theo bên cạnh cha mẹ, về sau con phải lập gia đình."

"Nếu có thể sống với mẹ, cả đời không lấy chồng cũng được." Vân Khanh nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, mới lưu luyến buông tay.

Phỉ Thúy tiến vào nhìn phu nhân cùng tiểu thư ở trên giường, ngầm cười cười, mở miệng nói: "Đã lấy thuốc tới, phu nhân, nô tỳ xoa cho người." 

Ban đêm sau khi Thẩm Mậu trở về, liền nghe được chuyện Tạ thị bị mẫu thân gọi lên phạt quỳ ở Vinh Tùng đường, sau khi nghe xong mơ hồ biết nguyên nhân là vì con nối dòng, trong lòng liền mang áy náy, xử lý xong mọi việc trong nhà, liền đến viện của Tạ thị.

Ông vừa vào cửa liền nhìn về phía Tạ thị, Tạ thị nhìn thoáng qua hai bên trái phải, Lý ma ma và Phỉ Thúy biết điều liền lui xuống.

Tạ thị tự mình đứng lên, giúp Thẩm Mậu cởi áo choàng cổ tròn mặc bên ngoài, giúp ông thay một bộ quần áo mặc ở nhà bằng lụa mềm, Thẩm Mậu thấy mặc dù bước đi của bà không sao cả, nhưng lại chậm hơn bình thường rất nhiều, chau mày lại ngồi xuống nói: "Hôm nay mẫu thân nói gì với nàng?" 

Tạ thị lắc lắc đầu, lại xoay người đi châm một tách trà hoa Vân Vụ đưa tới tay ông: "Không có gì, chẳng qua chỉ bàn bạc việc nhà."

Nhận tách trà để qua một bên, Thẩm Mậu lôi kéo bà ngồi lên trên người, nhìn búi tóc bà xõa tung, bên trên chỉ cài một cây trâm Hoàng Ngọc, lộ ra cái gáy thon dài trắng nõn, vài sợi tóc buông buông bên má, da thịt kia khiến lồng ngực ông khó nhịn mà rung động. Nhớ khi vừa nghe được tin tức, lão phu nhân bắt Tạ thị quỳ ở Vinh Tùng đường đến khi qua bữa trưa mới để cho bà đứng lên, chỉ vì hai tháng nay ông ngủ lại ở chỗ Tạ thị, bị nói là ghen tị, không bao dung, chịu oan khuất lớn như thế nhưng một câu cũng không nói với ông, cũng không nói rõ nguyên nhân với lão phu nhân, một lòng suy nghĩ cho ông, ông liền cảm giác trong lòng nóng hầm hập, bàn tay vuốt ve trên đùi Tạ thị.

"Oan ức cho nàng rồi." Dứt lời, lại nghe Tạ thị thở nhẹ một tiếng, ông nhìn bàn tay mình đang dừng trên đầu gối bà, nghĩ tới lúc quỳ chắc chắn đã bị thương, liền muốn cởi ra xem. 

"Lão gia, chàng làm gì vậy......" Tạ thị bị hành động này của ông khiến mặt ửng đỏ, nhẹ giọng nói.

"Ta nhìn xem......" Thẩm Mậu mạnh mẽ kéo ống quần bà, lúc nhìn thấy trên đôi chân trắng nõn lưu lại ngấn bầm xanh đỏ khi quỳ thì mắt phượng thâm trầm.

Tạ thị thấy sắc mặt ông thay đổi, vội vàng giơ tay kéo ống quần che đi vết thương trên đầu gối, nhẹ giọng nói: "Đầu gối của thiếp thân có thương tích, đêm nay lão gia nên đến phòng của các di nương khác......" 

"Đến chỗ bọn họ làm gì!" Thẩm Mậu ngắt lời bà, nhíu mày nhìn bà. Tạ thị nhớ tới ban ngày bị lão phu nhân quở mắng, nói bà có tướng bạc mệnh không sinh được con trai, còn mê hoặc lão gia không cho đến chỗ di nương, bà liền uất ức, sao có mẹ chồng lại nói con dâu như vậy, vì thế mũi cũng có chút ê ê.

Mặt Thẩm Mậu giận tái đi, thấy Tạ thị cúi thấp đầu, gương mặt trắng ửng hồng, mặt mày mềm mại trơn bóng như có thể rỉ ra nước, nhìn đầu gối bị thương, lại tức giận, trong lòng vừa xót vừa thương ôm lấy bà, đi vào phòng trong, nhẹ nhàng an ủi: "Nàng đừng đau lòng, thuốc này cũng sắp uống xong, đến lúc đó ta ở chỗ nàng lâu một chút, nếu mẫu thân mượn chuyện này tìm nàng, nàng liền tìm lý do không đến chỗ bà ấy." (LPH: ông này còn cứu được)

Nghe Thẩm Mậu an ủi, Tạ thị vốn đang nén khóc liền rơi nước mắt, mấy năm nay bà chịu đựng lão phu nhân tức giận cũng không ít, nhưng bà biết, không chỉ lão phu nhân gấp, Thẩm Mậu cũng gấp, ngay cả trong lòng chính bà cũng gấp, nếu có con trai làm bạn bên người, khúc mắc của lão phu nhân cùng lão gia cũng được giải, bà cũng có con trai làm bạn bên người, về sau Vân Khanh cũng có huynh đệ có thể chăm sóc lẫn nhau, là một chuyện đáng mừng. 

Nghĩ đến đây, đầu bà tựa vào cánh tay Thẩm Mậu, nghĩ hôm nay quỳ cũng đáng, có được lòng của lão gia, còn có cả áy náy, lại có thêm lời hứa hẹn này, lão gia là người nói là làm, thời gian kế tiếp khẳng định sẽ ở lâu cùng bà, phải xem cái bụng của bà có chịu thua kém hay không thôi.

Trong Dao Hoa các. 

Thủy di nương mặc một bộ quần áo hồng quả lựu thêu hoa mẫu đơn bằng gấm mỏng, phía dưới mặc váy xòe dài màu xanh lá, trên đầu vấn búi tóc linh xà, cắm trâm cài khổng tước xanh biếc khảm ngọc, cài thêm một đóa đỏ hoa lụa thẫm màu, trang điểm có vẻ xinh đẹp động lòng người, lại có vẻ đơn giản mềm mại đáng yêu, bà nhìn gương soi tới soi lui, đắc ý hỏi: "Phàm Nhi, ngươi thấy hôm nay ta thế nào?"

Phàm Nhi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thủy di nương trong gương, lông mày lá liễu cong cong trên mắt hạnh, nhiệt tình ca ngợi: "Di nương vốn đã rất xinh đẹp, lại trang điểm như vậy thật không khác gì tiên trên trời, nếu lão gia thấy được khẳng định sẽ trợn mắt há hốc mồm."

"Ngươi đừng nói quá." Thủy di nương liếc nàng ta một cái, khóe môi tô son đỏ đắc ý cong lên. Lời này của Phàm Nhi nói trúng tâm tư của Thủy di nương, xiêm y cùng trang sức đều do bà tỉ mỉ chọn lựa, mục đích chính là khiến lão gia cảm thấy bất ngờ vui vẻ, khiến lão gia chìm đắm trong dịu dàng xin đẹp của bà, say mê đến thần hồn điên đảo là tốt nhất. 

Nghĩ đến đó, Thủy di nương quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài, cau mày nói: "Ngươi ra ngoài nhìn xem, có phải con oắt Bình Nhi lại lười biếng hay không, sao sắc trời đã trễ thế này còn chưa thấy lão gia đến?"

Bà lại sờ sờ tóc mây, hôm nay bà cố ý đến chỗ lão phu nhân tố cáo Tạ thị, cũng nghe thấy buổi chiều Tạ thị bị lão phu nhân quở mắng một trận, hẳn đêm nay lão gia sẽ không lại ngủ ở chỗ Tạ thị, ba di nương ở hậu viện này có ai hấp dẫn hơn bà sao? Còn nữa, nói thế nào thì lão phu nhân cũng là cô của bà, sẽ nhắc khéo trước mặt lão gia, lát nữa khẳng định lão gia sẽ đến chỗ này của bà. (LPH: bán thịt mà cũng ra oai, có gì hay chứ)

Phàm Nhi ở phía sau nghe lệnh, lập tức kéo góc váy chạy đi xem, một lát sau, hai người liền không yên vội vã tiến vào, ngay cả mắt cũng không dám nâng, ánh mắt Bình Nhi co rụt lại nhìn Thủy di nương. 

Thủy di nương căm tức nóng nảy, nhìn ra cửa lại không thấy ai tiến vào, một tay cầm gương đặt lên bàn trang điểm, nhíu mày nói: "Không phải đã bảo ngươi ra ngoài chờ lão gia tới sao? Ngươi lại chạy vào làm gì? Vừa rồi có phải lại lười biếng hay không?"

Bị mắng, Bình Nhi lại càng không dám mở miệng, Phàm Nhi thật sự là bị nước miếng phun đến chịu không nổi, mím mím môi, mở miệng nói: "Di nương, vừa rồi nô tỳ ra ngoài nghe tiểu nha hoàn cách vách nói......"

"Nói cái gì!" Thủy di nương lên giọng quát. 

"Nói hôm nay lão gia vẫn nghỉ ở chỗ phu nhân." Phàm Nhi một hơi nói ra toàn bộ, trong lòng thầm than một tiếng, kế tiếp chắc phải thấy Thủy di nương phát hỏa rồi.

"Làm sao có thể! Sao lão gia còn ngủ ở chỗ nữ nhân già nua kia!" Thủy di nương vừa nghe, nhất thời tức giận đến mặt trắng bệch, nhảy dựng hô lên. Bà quả thật không thể tin lời mình vừa nghe được, bà biết lão phu nhân coi trọng vấn đề con nối dòng đến thế nào, cho nên hôm nay lúc cùng hai di nương khác đi thỉnh an mới lơ đãng nói ra việc hai tháng nay lão gia không tới phòng nhóm di nương bọn họ, lúc ấy sắc mặt lão phu nhân liền trở nên xanh mét, hơn nữa lúc chiều rõ ràng bà nghe được Tạ thị bị lão phu nhân gọi lên Vinh Tùng đường, nghe nói còn quỳ đến hết bữa trưa, vậy cho thấy lão phu nhân đã nổi giận.

Vì sao lão gia còn không chỗ của bà, chẳng lẽ lão phu nhân không nhắc nhở Tạ thị cùng lão gia, ám chỉ ông phải đến phòng của mình sao? Điều đó là không thể, trước kia chỉ cần mình đến trước mặt lão phu nhân ám chỉ một chút, lúc tối tất nhiên Thẩm Mậu sẽ tới viện của bà, dù sao bà cũng trẻ tuổi nhất, xinh đẹp nhất trong phủ. 

"Các ngươi xác định hôm nay lão phu nhân thật sự kêu phu nhân đến phạt quỳ sao?" Hai tay Thủy di nương gắt gao vặn xé khăn lụa, mắt đẹp bắn ra ánh sáng ghen tị.

"Đúng vậy, xác định là như vậy, cao thấp trong phủ đều biết đến." Bình Nhi thực khẳng định trả lời, việc này cao thấp trong phủ đều biết đến, nàng ta nghĩ một chút, lại bỏ thêm một câu: "Vẫn là đại tiểu thư giúp, đỡ phu nhân về phòng, dọc đường đi mọi người đều nhìn thấy, chân phu nhân đã quỳ đến tê rần."

Đại tiểu thư? Thẩm Vân khanh? 

Trong ấn tượng của bà có nha đầu này, xưa nay vẫn rất thanh cao, không có việc gì liền cầm sách vở mà xem, khi đó bà từng cười cợt, cô nương như vậy gả ra ngoài, sẽ ngâm thơ vẽ tranh, không hiểu chút gì về nhân tình thế thái, bị chỉnh chết lúc nào cũng không biết. Bất quá gần đây nghe nói ở trong phủ xảy ra vài việc đều có nha đầu kia tham dự, hơn nữa mỗi lần Tạ thị đều có thể hóa hiểm thành lành, không hề bị trách phạt gì, hơn nữa ấn tượng của lão phu nhân với Thẩm Vân Khanh, cũng tốt hơn rất nhiều, bọn hạ nhân cũng đánh giá cao nàng ta.

Tay bà vặn chặt khăn, đuôi lông mày gắt gao nhíu lại, chẳng lẽ do nàng ta nhúng tay?

"Lúc ấy đại tiểu thư đến Vinh Tùng đường làm gì?" Thủy di nương hỏi. 

Bình Nhi nói: "Sau khi đại tiểu thư trở về, liền về Quy Nhạn Các trước, sau đó nói mang hai hộp điểm tâm đến Vinh Tùng đường, nghe nói chẳng nói điều gì, cũng không cầu xin, chỉ đưa điểm tâm đến, hàn huyên vài câu, lão phu nhân liền bảo nàng ta đưa phu nhân ra cùng."

Như vậy sao...... vậy đúng là chẳng hề làm gì, Thủy di nương dời lực chú ý ra khỏi người Vân Khanh, nghĩ đến Tạ thị, lửa giận lại dâng lên, trừ lúc vào cửa nhìn thấy lão gia một lần, hai tháng nay Tạ thị đều chiếm lấy lão gia, chỉ sợ nếu không đến, lão gia cũng sẽ quên bà, càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng giận, Thủy di nương vỗ một cái lên bàn trang điểm, cái gương chấn động nảy lên, bà nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ: "Bà ta cố ý, cố ý không cho lão gia đến chỗ ta!"

Phàm Nhi thấy bà tức giận mặt sắp biến hình, gương mặt ban đầu trang điểm xinh đẹp, lúc này nhìn dưới ánh đèn đã có chút vặn vẹo, di nương thật sự ỷ mình là họ hàng xa của lão phu nhân, luôn thích đi mách lẻo với lão phu nhân, tố cáo thì có ích lợi gì, rõ ràng lão gia có cảm tình với phu nhân, bằng không cho dù phu nhân mạnh mẽ giữ lại cũng không giữ được, phu nhân lại không giắt lão gia mang theo bên lưng quần, nếu lão gia thật sự muốn đến viện của di nương, ai cũng ngăn không được. 

Không phải hai vị Bạch di nương cùng Thu di nương đã nhìn rõ sao, mới không có tâm tư mà đi chỉnh phu nhân, làm di nương không phải đều phải dỗ lão gia, mong được nam nhân yêu chìu sao? Sao vị di nương mà mình hầu hạ này lại thích tranh đấu với phu nhân như vậy.

"Chưa từng nghe nói chính thất nhà ai không biết xấu hổ như vậy, suốt ngày chiếm lấy lão gia, không cho lão gia đến chỗ những người khác, bà ta cũng không nhìn phủ những người khác, có nam nhân nào không mỗi ngày đều ngủ ở phòng của di nương, chỉ có Tạ thị bà ta làm ra loại chuyện này, da mặt thật quá dày mà!" Thủy di nương không quan tâm la hét, chỉ muốn thoải mái mắng ra những lời này, Phàm Nhi Bình Nhi sợ tới mức mặt mày xanh lét.

Đang nói bậy gì vậy, phu nhân là do lão gia cưới hỏi đàng hoàng, ngủ trong phòng phu nhân mới là danh chính ngôn thuận, có gì không thể, những nhà mà Thủy di nương vừa nói tới, chỉ sợ cũng không phải là thứ tốt lành gì, ít nhất mồng một mười lăm cũng đều phải ngủ trong phòng chính thất đó. 

Bất quá các nàng cũng biết nếu lời này rơi vào tai người khác, không chừng sẽ gặp chuyện, Phàm Nhi vội vàng nói: "Di nương, người trăm ngàn đừng nóng giận, nếu người tức giận sẽ trở nên xấu xí, xấu xí chẳng phải sẽ khiến người khác đắc ý sao, hôm nay lão gia ngủ ở chỗ phu nhân, không chừng là vì phu nhân bị lão phu nhân phạt, ông ấy chỉ muốn an ủi vài câu, người trăm ngàn lần đừng để lão gia nghe được những lời mới nói, ông ấy luôn thích nữ nhân mềm mại dịu dàng nhất."

Nàng ta nói xong, ánh mắt ra hiệu cho Bình Nhi đi châm trà, chính mình lại đỡ Thủy di nương ngồi xuống, thấy mặt bà ta vẫn bị lửa giận phun xanh mét, biết dù thế nào bà ta cũng không nuốt nổi cơn giận này, dứt khoát mở miệng nói: "Di nương vẫn nên dồn sức về phía lão phu nhân, nhưng người cũng nên làm cho đúng, lão gia ngủ ở chỗ phu nhân, nghĩ kỹ cũng không có gì sai, trong phủ trừ lão phu nhân, chỉ có phu nhân lớn nhất, hơn nữa kỳ thật lão phu nhân hẳn vẫn đối xử với phu nhân không tệ, việc nhà trong phủ không phải bà ấy vẫn đều giao cho phu nhân quản lý sao? Người muốn ra sức, cũng phải tìm một người có thể chân chính chống lại phu nhân."

Nghe nàng ta nói như vậy, tức giận của Thủy di nương liền dằn xuống, mày lại dần dần nhăn lên, hỏi: "Ý của ngươi là......" 

"Chính là ý đó của di nương." Phàm Nhi cúi đầu cười, đáy mắt lóe ánh sáng khôn khéo, một lát sau, trong đầu Thủy di nương liền nảy ra một ý, bà nhếch môi, cười nói với Phàm Nhi: "Không sai, lúc trước khi mua ngươi vào ta vẫn biết ngươi là người khôn khéo, quả nhiên đúng vậy!"

Một tay bà nắm lấy khăn, khóe miệng mang theo vẻ tươi cười lạnh lùng, nhìn khung cửa sổ phía trước, nói: "Tạ thị, bà chờ đó, lập tức bà sẽ có cái ngon mà ăn......"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz