Chương 123 : Sự Khiêu Khích Của Công Chúa
Xa xa nhìn thấy trước cổng Vĩnh Nghị Hầu phủ là cảnh nhộn nhịp vui vẻ, trên cửa treo những dải lụa đỏ thẫm, hai bên mái hiên treo hai chùm đèn lồng mang dàn hỉ thật lớn, cặp đèn cầy chữ Hỉ đã được đốt từ sớm.
Sau khi cả nhà Thẩm Mậu xuống xe ngựa, đám gia nhân mang theo lễ vật bưng vào trong phủ, một đường gặp không ít người quen, quang cảnh có vẻ phi thường náo nhiệt.
Mỗi người đều biết, hôm nay ngoại trừ bên Ninh Quốc Công đã đến chúc mừng, ngay cả Hoàng hậu, Tứ hoàng tử đều đã trình diện, cứ như vậy, không nhìn mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, cho nên người tới đặc biệt nhiều.
Thẩm Mậu thuộc loại nam quyến, đương nhiên là ngồi ở tiền viện, còn Tạ thị và Vân Khanh phải đến hậu viện cùng nữ quyến ngồi chung, lúc này tân nương tử còn chưa tới, Vân Khanh liền tìm một chỗ ngồi xuống, cùng đợi tiệc cưới bắt đầu.
Đại khái sau khoảng ba nén nhang, từ bên ngoài đến thêm một đám phu nhân tiểu thư, có mấy cô nương tuổi tác không khác gì Vân Khanh, nhìn thấy Vân Khanh đang ngồi ở một góc trầm tư đến xuất thần, một người trong đó liền chạy tới: "Ôi chao, ai ôi, quận quân như thế nào ngồi ở chỗ này, không tới phụ trang điểm cho Vi tiểu thư sao?"
Vân Khanh từ xa đã trông thấy bọn họ, tiếng nói tiếng cười đều rất hồn nhiên hoạt bát, cô nương hoạt bát đang kéo tay nàng là nữ nhi của Lễ Bộ Thượng Thư phu nhân, ở Trạng Nguyên yến hai người cũng từng gặp mặt.
Nhìn đôi mắt trong veo của nàng ấy, Vân Khanh cười cười, cô nương gia thành thân, có thêm người trang điểm liền đại biểu may mắn, càng nhiều người, thì càng tốt, cho nên các phu nhân tiểu thư tới tham gia tiệc cưới hầu hết đều đi trang điểm cho tân nương.
Chỉ là Vân Khanh không có hứng thú làm chuyện đó, nếu thiệp mời là Vi Ngưng Tử và Cảnh Hựu Thần phát ra, chỉ sợ tiệc cưới này bọn họ sẽ không tới tham gia, còn nói cái gì trang điểm, trang điểm đều là người nể tình mới làm.
Nàng không muốn cho Vi Ngưng Tử mặt mũi này.
Nghĩ tới, Vi Ngưng Tử ắt hẳn cũng không cần.
Lại qua gần nửa canh giờ, một trận âm thanh náo nhiệt từ sân trước truyền tới, tân nương tử chắc đã được rước về từ Uy Vũ Tướng Quân phủ, kế tiếp đó là qua cửa, bái thiên địa, những thủ tục liên tiếp, Vân Khanh cũng không đi theo các tiểu thư tham gia sự kiện náo nhiệt này.
Đợi sau khi hoàn thành tất cả các nghi lễ, những tiểu thư này liền ngồi lại với nhau cùng nói về chuyện bái thiên địa, chỗ Vân Khanh ngồi cách các nàng không xa, ngầm nghe trộm được các nàng đang nói chuyện gì, nào là Tứ hoàng tử rất lãnh khốc rất đẹp trai, sau đó có tiểu thư phản bác nói, Vi Trạng nguyên cũng thanh tuyển nho nhã hiếm gặp......
Nàng cười nhẹ, sau khi dùng ít đồ ăn trên bàn tiệc, liền đi ra hoa viên dạo mát.
"Vân Khanh." Giọng nói trong trẻo từ trong hoa viên truyền tới, Vân Khanh quay đầu: "Sao huynh cũng ở chỗ này?"
Vi Trầm Uyên đang đứng bên bờ hồ rải đầy đá, ánh mắt nhìn thoáng quá tiền viện: "Bọn họ đều đang náo loạn chú rể, ta không quen với tình huống như vậy, nên tránh đi một chút. Nàng thì sao?"
"Giống nhau, không có việc gì nên ra đi dạo một chút thôi."
Hai người nhìn nhau cười, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra sự đồng nhất, bọn họ đều là loại người che giấu cảm xúc của mình, nhưng cũng đều nhìn thấu nội tâm của đối phương.
"Trong khoảng thời gian này không gặp được huynh, có phải công vụ rất bề bộn hay không?" Vân Khanh đứng ở bên hồ, hưởng thụ không khí tươi mát mà gió xuân đem lại, hơi nheo mắt.
Vi Trầm Uyên gật đầu: "Đúng là có chút việc. Rất nhiều thứ là lần đầu tiên tiếp xúc, nên cần thời gian để làm quen."
"Ừ, Tần bá mẫu biết huynh muốn nhận tổ quy tông, khẳng định sẽ rất vui vẻ." Vân Khanh đi thăm Tần thị hai lần, hiển nhiên Tần thị đối với việc Vi Trầm Uyên trúng cử Trạng Nguyên đã vui rồi, nay lại có thể thuận lợi trở lại Vĩnh Nghị Hầu phủ nên càng cao hứng hơn nữa.
Vi Trầm Uyên cúi đầu nhìn đám đá cuội dưới chân, bên ngoài tảng đá trơn bóng vì đặt gần hồ mà có một tầng hơi nước, lăn qua lăn lại được một lúc lại hiện ra góc cạnh sắc nhọn của đá, hắn ngẩng đầu, nhìn mặt hồ nói: "Lý lão thái quân muốn ta nhập gia phả, nhưng ta không đáp ứng bà ấy."
"Tại sao?" Nàng nghĩ rằng Vi Trầm Uyên nhất định sẽ lập tức đáp ứng, kiếp trước, bởi vì Tần thị mất, bí mật về thân thế của Vi Trầm Uyên cũng theo đó mà bị vùi sâu dưới lòng đất, không còn người biết, nhưng kiếp này đã thay đổi, nàng tưởng, Vi Trầm Uyên có thể nhận thức tổ tông hẳn là có lợi với huynh ấy mới đúng.
"Ta đã nói với Lý lão thái quân, chỉ gọi mẹ ta là mẫu thân, người khác, ta sẽ không nhận." Vi Trầm Uyên thản nhiên cười, trong nét thản nhiên phóng khoáng lại mang theo sự cứng cỏi, giống như cây trúc đứng sừng sững trong gió, có một loại kiên quyết ngang tàng.
Từ lúc Tần thị mang thai hắn, liền luôn ngậm đắng nuốt cay mà lo cho hắn, mặc dù phải tái giá, nhưng cũng là vì muốn hắn có một thân phận thích hợp để ra đời trong xã hội này, nơi mà con riêng rất bị coi thường.
Nay, Vi Trầm Uyên nếu nhận thức tổ tông, là phải thừa hưởng danh nghĩa Vĩnh Nghị Hầu, Tần thị là một ngoại thất, dựa theo quy củ, Vi Trầm Uyên không có thể gọi bà là mẫu thân, chỉ có thể gọi mẹ cả là mẫu thân, đây chính là quy củ của những đại gia tộc.
Ý muốn của Vi Trầm Uyên khi nói những lời này thực rõ ràng, chỉ có một phương pháp giải quyết, đó là mẫu thân của Vi Trầm Uyên, Tần thị, nhất định phải là chính thất, đồng cũng được ghi vào gia phả, nếu không, Vi Trầm Uyên tình nguyện không nhận tổ tông, cũng không trở về đó.
Khóe miệng Vân Khanh nâng lên khẽ mỉm cười, nhìn đôi mắt sáng như sao của Vi Trầm Uyên, người này, là một hiếu tử chân chính, vì mẫu thân có thể từ bỏ một tước vị, tuy rằng, tước vị trước mắt huynh ấy chỉ có một nửa cơ hội, nhưng một nửa phần thắng này cũng đủ để mọi người điên cuồng rồi.
Nhưng Vi Trầm Uyên lại không giống, huynh ấy có mục tiêu của mình, điểm này, trong lòng Vân Khanh thấu hiểu sâu sắc.
Có lẽ, bọn họ cũng vì muốn bảo vệ người nhà, cho nên hai người mới có mối quan hệ bằng hữu thân mật như vậy, còn về quan hệ nam nữ, thì việc này rất khó xảy ra, bởi vì khó thể xảy ra, cho nên Vân Khanh càng thêm quý trọng.
"Ta tin tưởng Lý lão thái quân sẽ hiểu lòng hiếu thảo của huynh."
Từ chuyện xảy ra trên Trạng Nguyên Yến mà nói, Vân Khanh liền biết Lý lão thái quân là một người cực kỳ khôn khéo, bà ấy muốn chọn Cảnh Hựu Thần, chính vì Cảnh Hựu Thần là người xuất sắc nhất trong đám con vợ kế ở trong phủ, người như vậy thừa kế tước vị, mới có thể đưa uy danh Vĩnh Nghị Hầu phủ càng thêm phát triển.
Nhưng cũng vì thế, trên Trạng Nguyên yến Cảnh Hựu Thần bị giáng chức, cũng khiến cho Lý lão thái quân hiểu được một việc, chính là chỉ dựa vào một người để nâng đỡ cả phủ, một khi người này xảy ra chuyện, cũng theo đó mà khiến cả phủ lâm vào khốn cảnh.
Nay có Vi Trầm Uyên danh chính ngôn thuận là con vợ kế của Vĩnh Nghị Hầu, lại là Tân khoa Trạng Nguyên, chỉ bằng điểm này, cũng đủ để Vĩnh Nghị Hầu ở trong giới quý tộc kinh thành ngẩng cao đầu mà kiêu ngạo rồi.
Thử hỏi có phủ quý tộc kinh thành nào có Tân khoa Ttrạng Nguyên kia chứ, hơn nữa dựa vào thế lực của Vĩnh Nghị Hầu phủ, con đường thăng quan tiến chức của Vi Trầm Uyên sau này cũng không quá khó khăn.
Cho nên Vi Trầm Uyên nói những lời này, thoạt nhìn là yêu cầu thực hà khắc, kỳ thật cũng chẳng là gì, chỉ cần theo nghi lễ của kế thất, cưới Tần thị về, Vi Trầm Uyên liền có thể danh chính ngôn thuận gọi bà là mẫu thân, đợi khi làm được chức quan tứ phẩm, còn có thể khẩn cầu hoàng ân phong một chức cáo mệnh phu nhân cho Tần thị, so với nguyên phối mà nói cũng tuyệt đối không thua kém.
Điểm này, Vân Khanh biết, Vi Trầm Uyên cũng biết, cho nên hắn mới có thể tự tin mười phần mà đưa ra yêu cầu này.
Vi Trầm Uyên từ trong mắt Vân Khanh nhìn ra sự sáng tỏ, môi mỏng mỉm cười: "Nàng a, thật sự là thông tuệ vô song, cái gì cũng lừa không được nàng."
Hắn nói xong câu này, Vân Khanh vừa định trêu ghẹo hắn một chút, liền thấy khóe môi Vi Trầm Uyên khẽ cười nhạt, từ nụ cười chân thành đối với nàng vừa rồi chuyển thành khách sao, hướng về phía sau nàng, hành lễ nói: "Tứ hoàng tử."
Vân Khanh nghe vậy xoay người ra đằng sau, liền nhìn thấy Tứ hoàng tử thân hình cao lớn, hai tròng mắt lạnh lùng, hơi mím cánh môi thâm, nàng liền chỉnh đốn vạt áo hành lễ nói: "Thần nữ gặp qua Tứ hoàng tử."
Tứ hoàng tử dùng đôi mắt lợi hại của mình nhìn Vân Khanh cùng Vi Trầm Uyên vài lần, ánh mắt ở trên mặt Vân Khanh quan sát một lúc, đáy mắt bắn ra hai luồng sáng lạnh như băng, rồi chuyển qua Vi Trầm Uyên, dùng thanh âm vốn lạnh lẽo của mình nói: "Vi hàn lâm sao lại ở chỗ này, sao không ra tiền viện chúc mừng Cảnh đại nhân?"
Những lời này kỳ thật rất bình thường, nhưng từ trong miệng Tứ hoàng tử nói ra, khiến người khác có cảm giác áp lực bị một người từ trên cao nhìn xuống, khiến cho Vân Khanh cảm thấy rất không thoải mái.
Vi Trầm Uyên cảm giác cũng không tốt hơn chút nào, người trước mặt hắn là hoàng tử tôn quý, cũng là người ở trên điện an bài người kéo hắn xuống đài, nhưng lễ nghi của hắn vẫn phải làm: "Hồi Tứ hoàng tử, vi thần đã chúc mừng Cảnh đại nhân, Tiền viện khách nhiều, vi thần nhường vị trí lại cho người khác để họ có thể chúc mừng tân lang."
Câu trả lời của hắn Tứ hoàng tử cứ như không nghe thấy, mặt không chút thay đổi gật đầu: "Lý lão thái quân muốn ngươi đi Tiền viện một chuyến."
Tứ hoàng tử lại làm người truyền lời cho Lý lão thái quân? Đây quả thực rất kỳ quái, trong lòng Vi Trầm Uyên mang theo nghi hoặc, lại biết Tứ hoàng tử làm người lạnh lùng, sẽ không lấy loại chuyện này ra nói đùa, thấy Tứ hoàng tử không có ý muốn rời đi, hắn cũng dừng lại cước bộ, lo lắng nhìn Vân Khanh liếc mắt một cái.
Vân Khanh cũng nhìn ra hành động của Tứ hoàng tử, không phải là đến tìm Vi Trầm Uyên, lại giống như đến tìm nàng hơn, bất quá, ở trong này, nàng cũng không sợ Tứ hoàng tử sẽ làm ra chuyện gì, tuy rằng trong hoa viên lúc này người không nhiều lắm, nhưng hạ nhân vẫn luôn bận rộn, thỉnh thoảng cũng đi xuyên qua chỗ này, vì vậy mà nàng cùng Vi Trầm Uyên đứng ở đây nói chuyện mới không lo bị người truyền ra lời đồn thổi không tốt gì.
Vi Trầm Uyên cũng nghĩ đến điểm ấy, lúc nhìn thấy Vân Khanh khẽ gật đầu, liền nhấc tay cáo từ Tứ hoàng tử, đi về hướng tiền viện.
Vân Khanh nhìn khuôn mặt anh tuấn vô cùng nhưng lại khiến người sinh ra cảm giác lạnh lẽo của Tứ hoàng tử, ấn tượng trong đầu đối với vị hoàng tử này cũng không nhiều, nhưng với sự tàn ác của hắn ở kiếp trước lại quá sâu sắc.
Ai mà không ghi nhớ người hạ lệnh soát nhà mình chứ?
Nàng ngẩng đầu lên, hé ra khuôn mặt thanh tú như ngọc, như đóa hoa đang nở, Tứ hoàng tử có lưu ý đến, từ lần đầu hắn gặp qua Thẩm Vân Khanh, nàng luôn trang điểm đơn giản mộc mạc là chính, hôm nay có lẽ do phải tham gia hôn lễ, nên màu sắc xiêm y và trang sức cũng có sức sống một chút, như là muốn hòa cùng niềm vui nơi đây, nhìn nàng như một đóa hoa mẫu đan kiều diễm đang khoe sắc trong nền trời xuân, ung dung thư thái lại có chút lạnh nhạt.
Hắn không khỏi nhớ lại hình dáng của nàng lần trước ở trong cung, nhìn lúc nàng cùng Vi Ngưng Tử đang giằng co, bởi vì thứ kia nên hắn vẫn luôn chú ý tới Thẩm gia, chuyện xảy ra giữa Vi Ngưng Tử cùng Thẩm phủ, hắn so với bất kì ai đều rõ ràng hơn hết.
Chính là một nữ tử thoạt nhìn diễm lệ này, vào lúc bảo vệ cả phủ, như một đóa hồng đầy gai đang không ngừng vùng vẫy kiên trì mà vươn lên, thoạt nhìn diễm lệ, nhưng gai nhọn đầy người, thêm vào đó là sự gan dạ thông tuệ của nàng.
Hắn không thể không thừa nhận, tuy rằng số lần gặp mặt không nhiều lắm, nhưng nàng đã thu hút hắn.
Nhìn Tứ hoàng tử đang đứng ở trước mặt, nãy giờ không nói gì, cũng không có động tác gì, trong lòng Vân Khanh sinh ra một loại nhàm chán, nàng không có đủ hứng thú để cùng vị hoàng tử tôn quý này chơi trò đấu mắt, xoay người liền muốn rời đi.
Hiển nhiên hành động này của nàng quá mức đột ngột, khiến cho trong mắt Tứ hoàng tử lộ ra một tia kinh ngạc, cất bước chặn ở trước mặt nàng: "Ngươi muốn đi đâu?"
Nàng cái gì cũng không nói, liền ở trước mặt của hắn mà rời đi, cử chỉ này lớn mật đến mức quả thực có chút vô lễ rồi.
Bởi vì thân hình của Tứ hoàng tử cao hơn so với Vân Khanh một cái đầu, cho nên lúc nói chuyện, nàng phải ngẩng đầu lên, trên mặt nở ra một nụ cười tao nhã hoàn mỹ: "Tứ hoàng tử muốn ở trong này ngắm cảnh, thần nữ đương nhiên phải tránh đi để không cản trở hứng ngắm cảnh của ngài."
Miệng lưỡi của nàng, hắn từ những chuyện được nghe kể lại đã có chút lĩnh ngộ, lúc này chân chính đối mặt, mới biết được quả thật là rất lợi hại, rõ ràng nàng cảm thấy bị hắn nhìn đến không còn kiên nhẫn, lại nói là sợ che mất phong cảnh, biến thành vì hắn mà suy nghĩ.
Nhưng hắn không muốn cứ như vậy mà buông tha nàng, sắc mặt vẫn lãnh khốc, trong thanh âm mang theo chất vấn, hai tròng mắt như chim ưng gắt gao nhìn chằm chằm Vân Khanh: "Quận quân không cần tùy tiện đoán ý của Bản hoàng tử, Bản hoàng tử vẫn chưa thưởng thức phong cảnh."
"Vậy thì thần nữ nói sai rồi, Tứ hoàng tử có lời gì, hiện tại có thể nói không?"
Vốn tưởng rằng lần này nàng sẽ lại nói ra lời lẽ sắc bén nào khác, ai ngờ, nàng lại thoải mái mà nói thẳng như vậy, thay đổi nhanh như thế, làm cho người ta rất khó đoán được bước tiếp theo nàng rốt cuộc muốn làm cái gì.
Nữ tử như vậy, hắn hẳn là phải trách cứ nàng, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại mang theo một ý khác: "Chuyện trong cung ngày đó, ngươi không muốn giải thích một chút sao?"
Vân Khanh trợn to đôi mắt phượng xinh đẹp, trong sự mị hoặc cuốn hút kia còn mang theo nét hồn nhiên, tỏ vẻ mờ mịt hỏi: "Tứ hoàng tử nói đó là ngày nào? Gần đây thần nữ cũng chưa từng vào trong cung."
Thấy thái độ của nàng nói như thế, Tứ hoàng tử biết ý của nàng là chỉ chuyện xảy ra trong cung ngày đó đã hơn cả tháng, lúc này hỏi lại, tựa hồ thật dư thừa, nhưng hắn cũng không muốn cứ như vậy mà bỏ qua cơ hội nói chuyện với nàng, thanh âm vẫn lạnh lẽo: "Quận quân không biết mình phải giải thích, ngày ấy là ai đưa Vi tiểu thư vào phòng à?"
Quả nhiên là Tứ hoàng tử, đáy mắt Vân Khanh hàm chứa lãnh ý, trong lòng thầm nghĩ, chuyện ngày đó, kỳ thật có một lỗ hổng, chính là Vi Ngưng Tử làm sao lại vào trong phòng, đương nhiên chỗ sơ hở này, phải là người biết rõ sự thật mới có thể nghĩ đến, nếu ngay từ đầu muốn hãm hại Vân Khanh, như vậy nội thị cũng sẽ không bắt nhầm người mà đem Vi Ngưng Tử khiêng vào trong phòng.
Mà Vân Khanh cho dù đã phát hiện sự thật, cũng không có sức đưa Vi Ngưng Tử vào trong phòng mà không để lại bất cứ dấu vết gì, huống chi nàng đối với đường lối trong cung còn không quen thuộc, ắt hẳn phải có người giúp sức.
Người này đương nhiên là có, chính là Ngự Phượng Đàn.
Nhưng Vân Khanh cũng không muốn giải thích cho Tứ hoàng tử, nàng khẽ nâng mắt, lông mi thật dài xinh đẹp như cánh buớm đang bay lên: "Tứ hoàng tử thì ra là nói đến chuyện này, chuyện này mọi người đều biết, là nha hoàn của An tiểu thư mua chuộc thái giám nâng Vi tiểu thư vào, chẳng lẽ Tứ hoàng tử đã phát hiện ra điều gì, nếu là như thế, thần nữ chỉ là nữ tử khuê phòng, không hiểu việc này, chi bằng ngài báo cáo lên bệ hạ rằng việc lần trước điều tra chưa kĩ, nay lại lật án điều tra tiếp được không?"
Tứ hoàng tử thấy thần sắc nàng mặc dù dịu dàng, nhưng đáy mắt đã có một cỗ hàn khí, bên trong lời nói khách khí lại chứa đựng sự sắc bén, nói được mấy câu liền nhắc tới Minh Đế.
Chuyện xảy ra ngày đó Minh Đế đã kết án, là nha hoàn của Ninh Quốc Công phủ gây ra, Vi Ngưng Tử và Cảnh Hựu Thần là người bị hại, cũng vì vậy mới có nhân duyên ngày hôm nay, không thể nào nay lại đi lật lại bản án nữa.
Thế nhưng trong lòng hắn cũng không vì vậy mà tức giận, ngược lại cảm thấy có ý tứ, thậm chí còn muốn tìm thêm đề tài để có thể nói chuyện thêm với nàng.
Nhưng Vân Khanh không muốn nói tiếp chuyện này, cũng không biết Tứ hoàng tử rốt cuộc là muốn nói gì, ánh mắt chuyển tới một đám người ở góc xa trong hoa viên, hình như là đám người đến náo tân phòng đã tới hoa viên bên này, mơ hồ có thể nhìn thấy chú rể đêm nay là Cảnh Hưu Thần trong hỉ phục đỏ rực đang bị vây ở bên trong.
Vốn tưởng rằng khi nhìn đến bộ dạng này của trong lòng hắn sẽ có chút cảm giác gì đó, nay thực sự nhìn thấy, thì một chút cảm giác cũng không có, có lẽ, khi trong lòng không có người này thì lúc nhìn hắn không để tâm nữa.
Khóe môi Vân Khanh thản nhiên nở nụ cười, lộ ra ánh mắt sáng như sao ở trong đám người quét một vòng, lại hình như không thấy bóng dáng trường bào màu trắng như trăng kia, loại tình cảnh náo nhiệt như vậy, hắn thế nhưng không tham gia, hình như có chút không giống với phong cách của hắn.
Đang lúc Vân Khanh nghĩ tại sao Ngự Phượng Đàn lại không tham gia hôn lễ của Cảnh Hựu Thần, một giọng nữ sắc bén vang lên: "Một ả nữ nhi thương nhân như ngươi, Tứ đệ của ta muốn nói chuyện với ngươi đã là may mắn cho ngươi lắm rồi, ngươi còn dám có thái độ đó!"
Từ trong vườn đến tiền viện đều là thanh âm náo nhiệt, thanh âm cao vút này đột ngột chen vào nghe ra rất chói tai, Vân Khanh cau lại mày, hơi hơi quay đầu nhìn, muốn xem rốt cuộc cái giọng nói kiêu căng ngạo mạn mà chanh chua này là từ đâu truyền tới.
Đôi mày của Tứ hoàng tử như băng sơn ngàn năm cũng hơi nhíu lại, quay đầu nhìn người vừa đến.
Người tới ăn mặc rất hoa lệ, liếc mắt một cái đã trong thấy sắc thái tươi tắn của trang phục, trên chiếc váy màu lam dùng tơ vàng thêu hoa hải đường, còn dùng ngọc trai làm nhị hoa, chỉ cần đi vào nơi có ánh sáng thì tựa như viên kim cương chói lóa, như một bầu trời đầy trăng và sao, Vân Khanh đầu tiên có một loại cảm giác đây là người rất thích đi gây sự.
Chủ nhân bộ y phục sặc sỡ kia là một thiếu nữ có khuôn mặt dài, ngũ quan đoan chính, có thể coi như tú lệ, nhưng cái trán hơi hõm một ít, khiến người khác có cảm giác đây là một người trì độn.
Đứng phía sau nàng là hai thị nữ, trên người các nàng là trang phục trong cung có chất liệu thượng đẳng, nàng liền đoán được người này là ai rồi.
"Nhị tỷ." Tứ hoàng tử lạnh nhạt mở miệng, đối với vị Nhị công chúa này hiển nhiên cũng không quá thân thiện, nếu không phải Vân Khanh biết người này là bào tỷ của Tứ hoàng tử, nàng thật đúng là nhìn không ra.
Thấy hai người này như vậy, nàng đột nhiên cảm thấy Mặc Nhi, Hiên Nhi thật sự là đáng yêu hơn họ nhiều.
Hiển nhiên Nhị công chúa cũng biết Tứ hoàng tử, đệ đệ này của mình có chút lạnh lùng, nhưng nàng đã quen, trừ bỏ trên mặt có chút mất hứng ra, cũng không có biểu hiện khác, hơn nữa, mục đích chủ yếu của nàng ta, hình như không phải Tứ hoàng tử, mà là Vân Khanh.
Nàng ta đi đến trước mặt Vân Khanh, lấy một loại thái độ phi thường cao ngạo, kì thực nàng ta vốn thấp hơn so với Vân Khanh, mà nhìn chằm chằm Vân Khanh nói: "Ngươi chính là nữ nhi của thương nhân mà mọi người đồn đại?"
Vân Khanh nửa khép mắt, hơi hơi mỉm cười, tư thái thong dong, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Thần nữ là nữ nhi của An Bá, bệ hạ ngự phong làm Vận Ninh quận quân, nếu Nhị công chúa người đang hỏi là thân phận trước kia, thì phụ thân của thần nữ đúng thật là thương nhân, nay đồng thời kiêm nhiệm Hoàng Thương."
Tứ hoàng tử đứng ở một bên, nhìn Vân Khanh động tác tao nhã, ung dung thản nhiên mà trả lời, hứng thú trong hai mắt tỏ ra càng đậm.
Vân Khanh trả lời như vậy, vừa nói rõ thân phận hiện tại của mình là do bệ hạ thân phong, Nhị công chúa nếu có hoài nghi, thì nên hoài nghi bệ hạ, nhưng mà nàng cũng không vì mình từng là nữ nhi của thương nhân mà tự ti, cũng không ngại nói ra thân phận trước kia của mình.
Dưới sự trả lời khéo léo này, tư thái kiêu căng của Nhị công chúa cứ như đang cố ý ra vẻ, phẩm cách cũng kém xa, nếu để người ngoài không biết chuyện nhìn vào, luận về khí chất, phong độ thì Vân Khanh lại càng giống một công chúa chân chính hơn.
Tư thái này của nàng khiến Nhị công chúa thấy rất khó chịu, hôm nay nàng ta theo Hoàng hậu đến Vĩnh Nghị Hầu phủ tham gia hôn lễ, cũng là bởi vì nghe được Hoàng hậu cùng Mễ ma ma ở trong cung bàn về chân tướng chuyện xảy ra trên Trạng Nguyên yến, nàng ta tự thấy mình cũng là bạn tốt với An Ngọc Oánh, đương nhiên cảm thấy mình hẳn nên vì An Ngọc Oánh mà trả thù một chút.
Nói là đến trút giận, nhưng kì thực nàng ta là một công chúa, đối với việc trong huyết mạch cao quý của hoàng tộc đột nhiên xuật hiện một người dùng tiền tài để đổi lấy tước vị cao quý thì thấy rất trơ trẽn.
Vừa hay nay có cơ hội liền muốn tới để thể hiện cho Vân Khanh biết thế nào là phong thái cao quý.
Lúc ta đi đến hoa viên, vừa vặn nhìn đến cảnh Vân Khanh đang cùng Tứ hoàng tử nói chuyện thì trong lòng lại khinh thường, một nữ nhi của thương nhân, dựa vào cái gì mà lại không chút e sợ một vị hoàng tử cao quý chứ.
Vì thế, nàng ta lấy một loại tư thái phi thường ngạo mạn, nheo mắt nhìn Vân Khanh, trào phúng nói: "Ngươi sinh ra đã là nữ nhi của thương nhân, thì trong người vĩnh viễn chảy dòng máu hạ lưu của thương nhân, cho dù hiện tại được phong làm quận quân, cũng không thay đổi được sự thật này."
Giọng nói của Nhị công chúa vô cùng chanh chua, khi cao giọng mang theo một cảm giác chói tai, làm cho Vân Khanh cảm thấy rất không ưa, nhưng nàng lại càng không thích lời nàng ta nói.
Hạ lưu?
Nàng ngẩng đầu lên, đi về phía trước từng bước nhìn Nhị công chúa, trên mặt vẫn là nụ cười thản nhiên như trước, đôi mắt phượng gắt gao nhìn chằm chằm Nhị công chúa.
Thân hình của Vân Khanh cao hơn so với Nhị công chúa, nàng tiến lên tùng bước như thế, trên mặt mang theo nụ cười lạnh lùng làm cho Nhị công chúa cảm thấy mình bị khinh bỉ, hơn nữa bởi vì khoảng cách gần, nàng ta rõ ràng có thể nhìn thấy trong mắt Vân Khanh hiện rõ sự miệt thị đối với nàng ta.
"Nhị công chúa, ta là nữ nhi thương nhân, nhưng dòng máu chảy trong ngườita lại không thấp kém hơn ngài, hôm nay ta có thể được phong làm quận quân, chính là bởi vì người chảy trong mình dòng máu ngài cho là đê tiện này đã có thể cứu bệ hạ một mạng, mà ngài là người có dòng máu cao quý, nhưng lại có thể vì bệ hạ mà làm việc gì?!? Là cao quý khi ở trong cung đánh phạt thái giám cung nữ, hay là cao quý khi ở bên ngoài vênh mặt hất hàm sai khiến người khác? Những nét cao quý của ngài ở trong mắt những người khác chẳng qua chính là sự vô lễ, thô bỉ khó coi!"
Những lời chỉ trích trực tiếp này lại nói ra trước mặt Nhị công chúa, khiến nàng ta cả nửa ngày cũng chưa kịp phản ứng lại, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Vân Khanh, vì tức giận mà thở gấp từng đợt.
Một công chúa từ nhỏ sống ở trong cung, luôn được người nuông chiều thì miệng lưỡi sao có thể bằng một cô gái đã từng thay cha quản lí chuyện kinh doanh chứ!
Huống chi tiếng xấu của vị Nhị công chúa này, Vân Khanh đã nghe qua không ít, xông xáo liều lĩnh, suy nghĩ thiển cận, tánh khí táo bạo, người như vậy, nếu như nói thông tuệ, thì đây nhất định chỉ là xu nịnh mà thôi.
Vân Khanh nói xong, liền lui về sau hai bước, lúc này, Nhị công chúa cũng kịp phản ứng lại, chỉ thấy khuôn mặt nàng ta đỏ lên, bước chân vô thức tiến lên, lớn tiếng hô: "Ngươi nói cái gì!"
Nàng ta nâng tay lên muốn giáng một cái tát xuống mặt Vân Khanh, lập tức một bàn tay thô to nhanh chóng nắm lại cổ tay của Nhị công chúa, trong giọng nói lạnh lùng càng thêm phiền não: "Nhị tỷ, tỷ muốn làm g?"
Vốn Nhị công chúa đang muốn tát Vân Khanh vì lời nói vừa nãy của nàng, tuy rằng những lời này thập phần khó nghe, nhưng tất cả đều là sự thật, nàng ta là một công chúa cao quý, làm sao cam tâm bị một nữ nhi thương nhân nói như vậy.
Nhưng cái bạt tay này lại bị người ngăn cản, mà người này lại là bào đệ của mình, vì thế Nhị công chúa lông mi khẽ chớp, trên cái trán ngắn lộ ra vô vàn nếp nhăn, giận dữ hét lên: "Tứ đệ, đệ muốn làm gì, nữ nhân này lại dám nói xấu ta! Đệ tại sao lại không cho ta giáo huấn nàng!"
Đối mặt với tiếng thét chói tai của tỷ tỷ, đuôi lông mày của Tứ hoàng tử khẽ nhúc nhích, ẩn ẩn có lệ khí tập kết, thanh âm so với vừa rồi càng lạnh hơn: "Nhị tỷ, nàng nói đều là sự thật, tỷ xem bộ dáng lúc này của tỷ, chẳng lẽ không giống với những gì nàng hình dung sao?"
Nhị công chúa đang nổi giận, làm sao còn có thể quản bộ dáng mình ra sao chứ, bào đệ mình không những ngăn cản thế nhưng còn nói giúp Vân Khanh, nàng ta lại lớn tiếng kêu lên: "Đệ buông ra, hôm nay ta nhất định phải đánh nàng mới cam tâm, đệ mau buông ra!"
Ngón tay Tứ hoàng tử buộc chặt, trên mặt đã mang một tầng tức giận, gầm nhẹ nói: "Tỷ nhìn cho kĩ, bên kia đã đến bao nhiêu người!"
Tứ hoàng tử làm người lãnh khốc, tuy rằng thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng rất ít khi bày tỏ sự tức giận ra ngoài, Nhị công chúa bị hắn rống như vậy, quay đầu nhìn về phía cổng hoa viên, liền nhìn thấy những người vừa nãy đang vây quanh chú rể đã có một nửa đều dừng lại nhìn sang bên này.
Tuy rằng sắc trời dần tối, nhưng dưới ánh hoàng hôn sáng rọi vẫn có thể khiến người nhìn rõ thần sắc trên mặt bọn họ, trong hôn lễ của Vĩnh Nghị Hầu phủ, Nhị công chúa rống to quát mắng tỏ vẻ như muốn đánh Vận Ninh quận quân, hành động này thật khiến người cảm thấy bất bình.
Bọn người cùng tham gia náo nhiệt với Cảnh Hưu Thần, đa số đều là thanh niên tài tuấn trong triều, là những nam tử chưa có hôn ước, một lúc nhiều nam tử như vậy nhìn thẳng lại đây, Nhị công chúa làm người tuy rằng ngang ngược điêu ngoa bá đạo, nhưng tâm hồn rốt cuộc vẫn là một thiếu nữ, lại là một nữ tử trong tuổi thanh xuân chưa có hôn ước, bị người bắt gặp bộ dáng kiêu ngạo điên cuồng như vậy, nhất thời cảm thấy khó chịu, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, dáng vẻ như sắp khóc.
Mà Vân Khanh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt lộ ra ý cười, lúc này còn không đi thì còn đợi khi nào, nhanh chóng rời xa hai tỷ đệ này mới tốt, liền men theo một con đường nhỏ bên hồ, hướng phía trước mà đi để tránh xa bọn họ, ai ngờ Nhị công chúa khó chịu thì khó chịu, ở trong lòng nàng ta, thanh niên nam tử nhìn đến bộ mặt nổi giận của mình đều là do Vân Khanh gây ra, liền mãnh liệt hất tay của Tứ hoàng tử, không kềm được giận dữ hét: "Thẩm Vân Khanh, ngươi mau đứng lại cho bản công chúa!"
Nàng ta vọt về phía Vân Khanh, tốc độ cực nhanh, hai cung nữ nhất thời không kịp phản ứng, chỉ có thể nhìn hình bóng nàng ta chạy về phía Vân Khanh, con đường kia cũng không rộng, mà Vân Khanh sau khi nghe tiếng rống giận dữ của nàng ta liền chú ý đến động tĩnh phía sau lưng, đợi khi tiếng bước chân đến gần thì nàng lập tức xoay người tránh thoát người muốn bổ nhào vào mình.
"A a a a......"
Tiếp theo mọi người chỉ nghe liên tiếp những tiếng kêu vang lên
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz