Chương 122 : Vô Tận Thống Khổ
Tạ thị nghe thấy Phỉ Thúy nói Thu di nương đến đây, nghĩ rằng nàng đến để thỉnh an, liền đi ra chính sảnh.
Thu di nương vừa nhìn thấy Tạ thị đầu tiên là hành lễ, sau lại không nói lời nào đứng ở một bên.
Hành động của nàng ta khiến Tạ thị tò mò, Tạ thị cũng không phải là người chủ mẫu quá trọng quy củ, sau khi di nương tới thỉnh an xong thì có thể tùy ý rời đi, bà không cần di nương ở một bên hầu hạ, Thu di nương cũng không phải là người mới, quy củ này nàng ta cũng biết, hôm nay lại làm như vậy phải chăng là có lời muốn nói.
Tạ thị cũng không gấp, bưng chén cháo tổ yến do nha hoàn đưa tới, không nhanh không chậm uống một ngụm lẳng lặng chờ Thu di nương mở miệng.
Thu di nương ngửi thấy mùi cháo thơm nức, bụng tuy có chút đói, nhưng lại không có cảm giác thèm ăn, nàng ta không phải đang đợi Tạ thị nói, mà là đang suy nghĩ nên nói như thế nào để đạt được hiệu quả tốt nhất.
"Phu nhân, tì thiếp muốn cầu xin người một chuyện." Thu di nương nhỏ giọng nói xong, trên mặt tỏ vẻ chân thành, nàng ta không biết, những lời Vân Khanh nói với nàng ta không biết Tạ thị có biết hay không, nếu Tạ thị biết, vậy thì chuyện nàng muốn nhờ e rằng khó thành.
Tạ thị liếc mắt nhìn Thu di nương, trong lòng hơi nghi hoặc, mấy năm nay Thu di nương áo cơm không thiếu, chuyện có thể khiến Thu di nương mở miệng cầu xin quả thật rất ít, bà buông chén cháo tổ yến trong tay: "Có chuyện gì, ngươi cứ nói trước đi."
Thu di nương thấy sắc mặt Tạ thị vẫn như cũ không có một tia bất mãn hay gì cả, tâm tình hơi thả lỏng nói: "Phu nhân, năm trước ở Dương Châu mẫu thân tì thiếp đã đưa muội muội tới phủ, cũng chính là Thu Thủy đang ở bên cạnh tìthiếp, nàng nay tuổi tác không nhỏ, mẫu thân tì thiếp muốn tìm cho nàng một mối hôn sự tốt, mới bảo tì thiếp để nàng ở bên người, lúc trước tì thiếp vốn muốn nhờ phu nhân làm chủ, chỉ là lúc đó phủ đệ vừa chuyển tới kinh thành, trăm công nhìn việc, nay mọi chuyện tương đối ổn định, tì thiếp cả gan muốn nhờ phu nhân xem giúp có người nào thích hợp để đem Thu Thủy gả đi."
Tạ thị lẳng lặng nghe nàng ta nói hết, trong đôi mắt nhu hòa vẫn tràn ngập sự ôn nhu, mục đích Thu Thủy đi theo bên người Thu di nương là gì Tạ thị hiểu rất rõ, đối với tác phong tiểu thư của Thu Thủy, bà cũng sớm nghe Lý ma ma nói qua, trong lòng ít nhiều cũng có ý đó, dù sao mỗi nhà có một quy củ riêng, nếu nói muốn làm hạ nhân ở lại trong phủ, thì cũng nên có thái độ của nha hoàn.
Hôm nay Thu di nương đến trước mặt bà cầu tình, bà có chút kinh ngạc, nể tình Thu di nương, bà trước đó vốn định tìm cho muội muội nàng ta một người có phẩm chất và gia thế tầm tầm, nay nàng ta đã đến trước mặt cầu xin, chẳng lẽ là đã xem trúng người nào, muốn bà ra mặt làm mai sao?
"Từ ngày chuyển đến kinh thành, ta giao tiếp cũng chưa được rộng, nếu Thu di nương đã nhìn trúng người nào, thì chỉ cần nói ra, nếu được thì ta cũng vui vẻ mà thành toàn cho ngươi."
Tạ thị vừa nói xong, Thu di nương biết Tạ thị nhất định là đã hiểu lầm ý của mình, vội vàng nói: "Không, phu nhân, tì thiếp cũng chưa xem trúng ai, nhớ đến nhãn quang của mình còn hạn hẹp, nay xin phu nhân giúp chọn cho một người, Thu Thủy vốn là một thảo dân cỏn con, chỉ cần đối phương là người tốt, gia thế kha khá thì được rồi."
Tạ thị nghe xong liền hiểu ý của Thu di nương, chính là muốn bà tìm một người gia thế giàu có để khi gả đi có thể làm chính thất, chỉ cần không phải là thiếp thất thì tốt rồi. Kỳ thật việc này nói khó cũng không khó, loại người như thế ở Dương Châu cũng không thiếu, nhưng nay đến kinh thành, người thích hợp để chọn cũng không còn nhiều. Nhưng Thu di nương đã đến nơi này cầu xin bà ra quyết định, Tạ thị vẫn phải cân nhắc một chút.
"Thu di nương, ngươi cũng có thể tự mình tìm a, nếu thấy người thích hợp, có thể nói ta để ta giúp ngươi ra mặt, thế thì tốt hơn."
Tạ thị vẫn uyển chuyển cự tuyệt, nếu bà đi chọn, chọn được tốt cũng không có gì, nhưng nếu sau này có chuyện không hay xảy ra, thì bà cũng tránh không khỏi bị người oán hận, bà không đáng vì một Thu Thủy, mà khiến cho Thu di nương oán hận mình.
Thu di nương cũng nghe ra ý từ chối của Tạ thị, còn cho nàng ta mặt mũi, nếu nàng ta tìm thấy thì có thể nói Tạ thị ra mặt bàn bạc. Phu nhân của An Bá phủ ra mặt so với một di nương như nàng ta thì tốt hơn nhiều, như vậy sau này khi Thu Thủy về nhà chồng cũng sẽ có chút mặt mũi.
Hôm nay đến đây, nàng ta cũng không mong có thể như ý nguyện, nên vừa nghe thấy điều này liền thỏa mãn, vì thế tạ ơn Tạ thị rời đi.
Hôm qua từ lúc Vân Khanh nói với mình những lời kia, nàng ta suy nghĩ một đêm, trước kia cũng không phải không biết Thu Thủy có phẩm hạnh cực kém, nhưng nghĩ như thế nào, rốt cuộc nàng ta vẫn cho rằng muội muội mình là một cô gái đơn thuần ngây thơ không hiểu chuyện mà thôi, nhưng khi biết trong trà cao bị hạ dược, hơn nữa Thu Thủy vẫn luôn chạy ra ngoài tìm nha hoàn của Vi Ngưng Tử chơi, nàng ta liền biết, Vi Ngưng Từ vẫn chưa từ bỏ ý định hãm hại Thẩm gia.
Muốn lợi dụng nàng ta để khơi mào nội loạn trong Thẩm gia, mà nàng ta vẫn luôn làm một di nương an phận, khả năng duy nhất có thể khiến nàng ta thay đổi chính là để nàng ta biết mình đang mang thai, nữ nhân, một khi làm mẫu thân, có thể vì đứa nhỏ làm những chuyện mà bình thường mình không bao giờ dám nghĩ tới.
Hơn nữa Thu Thủy luôn ở bên cạnh nói bóng nói gió, tuy rằng nàng ta ngay lúc ấy chưa từng động tâm, nhưng từ từ, những lời này cũng sẽ đi vào trong lòng của nàng, sau đó...... Có lẽ trong một lúc xúc động, nàng ta sẽ xuống tay với Mặc Nhi và Hiên Nhi, cho dù đến lúc đó điều tra ra, người chết cũng là nàng ta, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Vi Ngưng Tử.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thu di nương đột nhiên rùng mình, nội tâm đối với Vi Ngưng Tử cũng sinh ra lạnh lẽo, Thu Thủy nếu không phải bị nha hoàn của ả ta châm ngòi, cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Vừa vào viện, Thu Thủy liền chạy tới bên cạnh, không khách khí nói: "Tỷ tìm lý do để cho ta đi ra ngoài đi, ở nhà buồn muốn chết!"
"Sáng hôm qua muội đã đi ra ngoài rồi, hôm nay lại muốn đi nữa để làm gì!" Thu di nương nhìn nàng ta, mày nhíu lại nói: "Có phải lại muốn đi gặp vị bằng hữu mà muội mới quen kia hay không?"
Thu Thủy trong lòng kinh ngạc Thu di nương làm sao mà biết, nhưng cũng không để ý nhiều, huơ huơ tay: "Đừng nhắc đến nàng ta nữa, ngày hôm qua ta đến chỗ hẹn thì không thấy nàng ta đâu, thế nhưng lại gạt ta, hại ta đợi nàng thật lâu, đúng thật là, dám gạt ta, lần sau nếu lại nhìn thấy nàng ta, nhất định sẽ cho nàng ta đẹp mặt......"
Thu Thủy không ngừng ríu rít khiến Thu di nương biết rằng, Vân Khanh chỉ sợ đã vạch trần âm mưu của Vi Ngưng Tử, nàng ta thấy không còn giá trị lợi dụng nữa, tự nhiên sẽ không cho nha hoàn tiếp tục đến gặp Thu Thủy nữa.
Bất quá, Thu di nương thấy những động tác của Thu Thủy trong lúc nói chuyện, lộ ra một cỗ quyến rũ, ngón áp út và ngón út khi nói chuyện bắt đầu hơi hơi nhếch lên, nói chuyện tuy rằng lời lẽ vẫn còn thô thiển, nhưng âm cuối lại hơi kéo dài, trong mắt đẹp mang theo tia nghiền ngẫm, nhíu mày nhìn Thu Thủy nói: "Đang yên đang lành, sao tay lại bày kiểu Khổng tước làm gì!"
Thu Thủy vừa thấy tư thế tay của mình, cố ý chỉnh lại một chút, quơ quơ trước mặt Thu di nương, cười nói: "Ta thấy tỷ tỷ làm như vậy, nhìn rất xinh đẹp nên học theo đó mà."
Thu di nương trong lòng cả kinh, mình ở Thẩm phủ làm di nương, nên nhất cử nhất động đều là tác phong của di nương, nhưng Thu Thủy thì khác, nàng không có ý định để cho muội muội mình cũng đi làm thiếp, đương nhiên không thể học theo những động tác này, khóe mắt quyến rũ, ngón tay yêu kiều, thắt lưng như rắn, phô trương như vậy, cho dù vào trong nhà người bình thường cũng sẽ khiến cha mẹ chồng nhìn không thuận mắt.
Nghĩ đến đây, ngữ khí của nàng trở nên nghiêm túc: "Thu Thủy, muội về sau không được học làm những động tác này, nếu muốn học, thì phải học theo đại tiểu thư, đoan trang hào phóng, cử chỉ ưu nhã."
Thu thủy nghe Thu di nương nói, liền nhớ tới dáng vẻ Vân Khanh ngồi ngay ngắn ở trên ghế, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, trong mắt đầy vẻ tự nhiên, nàng ta cảm thấy như vậy không quyến rũ bằng việc vừa ngồi vừa xoay thắt lưng, vừa liếc mắt đưa tình, nên đáp qua loa có lệ: "Được rồi, biết rồi biết rồi."
Thu di nương thấy dáng vẻ trả lời cho có lệ của nàng ta, biết nàng ta tuy rằng ngoài miệng đáp lời, kỳ thật cái gì cũng không nghe lọt, nhíu nhíu mày, thầm nghĩ phải quyết định nhanh một chút, nội trong hai tháng này, phải mau tìm một nhà để gả Thu Thủy ra ngoài, tránh cho đến lúc đó toàn thân Thu Thủy đều lây nhiễm khí chất xấu.
......
Vi phu nhân sau khi trở về từ An Bá phủ, nhớ tới nghi vấn của bà về Vi Ngưng Tử trước đó, Vi Ngưng Tử trước giờ một lời nói thật cũng chưa nói, thậm chí ngay cả chuyện trong lời Vận Ninh quận quân, đến việc nhắc nàng ta cũng chưa nhắc tới, sắc mặt bà không khỏi trầm xuống.
Vào phòng Vi Ngưng Tử, nhìn thấy nàng ta đang vùi đầu thêu áo gối, sắc mặt hơi hòa hoãn, ra hiệu cho bọn nha hoàn đều đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Vi Ngưng Tử không biết Vi phu nhân ra phủ đi đâu, nhìn thấy bà lại đây liền dừng tay, cười nói: "Nghĩa mẫu, có chuyện gì không?" Nếu không có chuyện gì, chắc sẽ không đuổi hết nha hoàn trong phòng ra ngoài.
Vi phu nhân sắc mặt cũng không tốt, trực tiếp ngồi xuống bên kia, nhìn mặt nàng ta, thanh âm lạnh lùng nói: "Con nói cho ta biết, lúc trước mẫu thân con và con ở Dương Châu cư ngụ tại Thẩm phủ, đến tột cùng đã làm ra chuyện gì khiến người ta không bao giờ muốn tha thứ cho các người."
Đôi mắt của Vi Ngưng Tử hơi khựng lại, suy nghĩ lời của Vi phu nhân, ‘khiến cho người ta không bao giờ tha thứ cho các người’, người ta đây là chỉ cả nhà Thẩm Vân Khanh sao? Vậy hôm nay Vi phu nhân xuất môn, là đến Thẩm phủ đi hòa giải? Hơn nữa nghe ngữ khí này, người của Thẩm gia cũng không chấp nhận sự hòa giải của Vi phu nhân.
Trong lòng nàng ta đối với hành động này của Vi phu nhân sinh ra tức giận, tới cầu hòa với Thẩm Vân Khanh làm cái gì, nàng ta mới không muốn cúi đầu trước loại người này, nàng ta dựa vào cái gì mà phải cúi đầu trước Thẩm Vân Khanh chứ.
Lúc này đây nàng ta tích tụ vô vàn cảm xúc, cho dù che giấu cũng khó tránh khỏi lộ ra một tia chân thật khiến Vi phu nhân để ý, liền hỏi: "Con đang nghĩ cái gì?"
Vi Ngưng Tử biết bản thân vừa rồi khẳng định đã khiến cho Vi phu nhân phát hiện ra điều gì, Vi phu nhân là người ngay thẳng, nếu đã sinh lòng nghi ngờ với mình, bà sẽ hỏi thẳng vào vấn đề, dù sao ở trong mắt mọi người, tất cả mọi chuyện đều đổ vào trên người Tạ Thuần Linh mà thôi.
Mà đối với vị mẫu thân này, từ khi Vi Ngưng Tử ở Thẩm phủ nghe được sự thật do Thẩm Mậu và Tạ thị nói về màn cầu hôn năm đó, đối với bà ta không còn một tia tình cảm, thậm chí còn có oán hận.
Nếu như không phải Tạ Thuần Linh nhất thời nổi lòng tham, nàng ta nay tội gì phải làm một người ăn nhờ ở đậu chứ, nàng ta mới là nữ nhi của Thẩm Mậu, là đại tiểu thư của An Bá phủ, là Vận Ninh quận quân mới đúng, có thân phận như vậy, lại dựa vào ngoại hình và trí tuệ của nàng ta, muốn gả cho hoàng tử cũng không phải việc khó, mà không phải như hôm nay ủy ủy khuất khuất làm thê tử của tiểu quan Ngũ phẩm.
Mà Thẩm Vân Khanh mới là cô nhi cha đã mất nương cũng không còn, mới là người phải luôn thời thời khắc khắc nhìn sắc mặt người khác mà sống!
Vi Ngưng Tử buông áo gối trong tay, đứng dậy trực tiếp quỳ xuống trước mặt Vi phu nhân, vẻ mặt ủy khuất, nước mắt tuôn rơi: "Nghĩa mẫu, Ngưng Tử biết, hôm nay người nhất định là đã đi Thẩm phủ vì nói lời tốt đẹp giùm cho Ngưng Tử, nhưng mà, Thẩm phủ sẽ không bao giờ tha thứ cho Ngưng Tử, bọn họ đã muốn hận chết mẫu thân, cũng theo đó mà căm ghét Ngưng Tử."
Vi phu nhân thấy Vi Ngưng Tử quỳ xuống cũng không có vươn tay dìu nàng ta dứng lên , mà cận thận quan sát sắc mặt của nàng ta , " Con nói , đến tột cùng sao lại thế này ? Vì sao người ta nói các người sát hại tổ mẫu của Thẩm hia hả ?" Bà không cảm thấy kỳ quái khi thấy nghĩa nữ có thể đoán được bà đã đi đến Thẩm phủ . Dù sao lúc vừa bắt đầu nói , bà cũng không thể che giấu , nhưng mà bà cần phải biết , chuyện sát hại tổ mẫu trong lời của Vận Ninh quận quân rốt cuộc là thế nào ?!?
Trong lòng Vi Ngưng Tử đã sớm có chuẩn bị , xung đột lớn nhất giữa nàng và Thẩm gia chính là việc này , mà khiến Thẩm Mậu cùng Tạ thị không thể tha thứ cho mẹ con nàng cũng chính bởi vì chuyện này .
Chỉ đợi Vi phu nhân hỏi ra vấn đề này , nàng ta liền đem chuyện ngày đó nhẹ nhàng mà thuật lại , đương nhiên những lời đó đều nói sao để nàng ta có lợi nhất , từ chuyện Lão phu nhân bị bịt miệng , đến Tạ Thuần Linh thấy kinh hoàng , sau đó lại đến việc nàng ta phát hiện Tạ Thuần Linh sợ tội tự sát , cũng chỉ là người bị hại , hơn nữa nàng ta đối với hành vi của Tạ Thuần Linh cảm thấy vô cùng xấu hổ và đau lòng .
"Nghĩa mẫu, chuyện như vậy ,Nghưng Tử làm sao có thể nói với người, nếu người đã biết chuyện này ,có lẽ cũng sẽ không muốn nuôi dưỡng Nghưng Tử ,Nghưng Tử nay phụ thân không còn ,mẫu thân lại nằm trên giường , không biết chuyện đời , nếu không có các người ở bên cạnh , con không biết mình sẽ biến mình thành dạng gì a!"
Vi Nghưng Tử khóc nghẹn ngào đến gần như sắp thở không được ,thanh âm êm ái đầy tình cảm lúc đầu dần trở nên hơi mất khống chế, Vi phu nhân thấy nàng khóc đến dạng này ,trong lòng cũng bắt đầu tin lời nàng ta nói.
Nếu Tạ Thuần Linh thực sự đã làm chuyện như vậy, Thẩm phủ không chấp nhận cầu hòa là điều tất nhiên ,nhưng bà vẫn có một nghi vấn ," Vì sao nương của con muốn giết lão phu nhân Thẩm gia?" Theo lý mà nói ,Thẩm gia lão phu nhân đối với các nàng hẳn là sẽ không tệ, nếu không cũng sẽ không đi chung với các nàng về Dương Châu.
Vi Nghưng Tử trong lòng cảm thấy phiền chán đối với câu hỏi tiếp câu hỏi của Vi phu nhân ,chỉ vì một Thẩm gia Vi phu nhân đây đã là lần thứ hai đến chất vấn nàng ta ,âm thầm cắn chặt răng ,trong đầu nàng ta còn đang vội nghĩ làm sao để trả lời vấn đề này.
Một lời nói dối nói ra ,tất nhiên phải có vô số lời nói dối khác để lấp liếm .
Nói dối cũng thật cực khổ mà.
Vi Ngưng Tử không thể nói ra chuyện đánh cướp giữa đường ngày đó, nhưng ngày sau cũng phải trả lời vấn đề này, dù sao này Tạ Thuần Linh đã trở thành 'hoạt tử nhân' không bằng đem mọi vấn đề toàn bộ đổ lên người bà ta.
" Nghe nói, là vì lúc trước mẫu Thân thông đồng cùng sơn tặc, giả đánh cướp lão phu nhân ,nhờ ơn cứu mạng mới có thể thuận lợi vào ở Thẩm phủ bị phát hiện."
Vi Ngưng Tử nói xong , ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vi phu nhân ,xuyên qua hai mắt đẫm lệ có thể nhìn thấy trên mắt Vi phu nhân vẫn đang mang theo ngờ vực, nhíu mày nhìn thấy mất mà rõ ràng còn đang suy tính vì thế nàng ta dừng một chút ,lại nói:" Lúc trước nương chính là bị tộc nhân ép đến đường cùng, lại không biết vị đích tỷ này có tiếp nhận bà hay không, nên nhất thời trong tình thế cấp bách phải sử dụng biện pháp này, tuy rằng phương pháp này không tốt nhưng mà, nhưng mà mục đích của bà chính là vì không muốn để Ngưng Tử ở bên ngoài phiêu bạt........."
Vi phu nhân nghe Vi Ngưng Tử nói , khắp nơi đều không có sơ hở , cũng không biết làm sao khi trải qua hai lần này , Vi phu nhân đối với nàng ta luôn có chút thất vọng , nếu thật sự tin tưởng bà và phu quân như thế , ngay cả chuyện quan trọng như vậy cũng chưa từng nghe nàng ta nhắc qua .
Nhưng câu nói sau của Vi Ngưng Tử lại khiến bà động tâm , làm nữ nhân , bà đương nhiên biết một quả phụ phải mang theo một nữ nhi , đang tuổi thanh xuân khó khăn đến cỡ nào , xuất phát từ trái tim của người làm mẹ mà ra một chuyện dối nhân gạt thế cũng không phải là không thể .
Nhìn vị nghĩa nữ này , trong lòng Vi phu nhân rối bời , nhưng vẫn cúi người kéo Vi Ngưng Tử đưng lên , " Việc này nếu con nên sớm một chút nói cho ta biết thì tốt rồi , hôm nay ta vốn định đi giúp con cùng Vận Ninh quận quân giảng hòa , tỷ muội bên ngoại của con không nhiều , cũng chỉ có một mình nàng ấy là biểu muội , ngươi lại không có huynh đệ , về sau cũng có người giúp đỡ con , lại có chuyện như vậy , thật làm cho ta xấu hổ , đây là chuyện dù ai đi hòa giải cũng không có thể thành công."
" Đều là mẫu thân Ngưng Tử phạm lỗi , khiến nghĩa mẫu phí sức rồi." Vi Ngưng Tử đứng lên , nử ngồi ở trên sạp , cúi đầu che giấu sự chán ghét trong mắt .
Nàng ta và Thẩm Vân Khanh tuyệt đối không có khả năng hòa hỏa , dù là 80 đại bản kia đánh đến nàng ta suýt chút chết , hay là lần này hại nàng ta không thể không gả cho Cảnh Hựu Thần , nàng ta và Thẩm Vân Khanh luôn mang mối thù không đội trời chung ! Nàng ta nhất định phải đánh bại Thẩm Vận Khanh , thì đời này mới có thể yên tâm , mới có thể cam tâm!
Vi phu nhân không biết Vi Ngưng Tử lúc này đang nghĩ cái gì , nhưng trong lòng bà không còn thân thiện với Vi Ngưng Tử như trước kia nửa , " Chuyện Trước kia cũng đã trôi qua , mặc kệ con và Tạ Thuần Linh trước kia đã làm gì , nghĩa mẫu sẽ không để trong lòng , con cũng sắp xuất giá rồi , lập gia đình xong , làm một thê tử tốt , như vậy ,nghĩa mẫu và nghĩa phụ sẽ không bỏ mặc con , con cũng không nên nghĩ đến chuyện ăn nhờ ở đậu nữa , chúng ta không xem con là người ngoài , chúng ta chỉ hy vọng con sau này sống tốt , có đôi khi , có chút việc không nên nghĩ nhiều.
Vi phu nhân vừa nói xong những lời nói dạy bảo , liền vỗ về mu bàn tay Vi Ngưng Tử , Vi Ngưng Tử cúi mặt , ánh mắt khẽ biến , nàng ta biết có chút chuyện , trong lòng Vi phu nhân đã biết rồi , cho dù không biết , nếu muốn thăm dò cũng chắc chắn sẽ hỏi ra được.
"Đa tạ nghĩ mẫu ."
Lời Vi phu nhân vừa nói , là ngầm cảnh cáo , cũng là một lời hứa hẹn , chỉ cần Vi Ngưng Tử không cố ý đi sinh sự , Uy Vũ Tướng Quân phủ sẽ giống như nhà mẹ đẻ của nàng ta , nếu Vi Ngưng Tử không đồng ý , sẽ khiến lòng Vi phu nhân lạnh đi vài phần , không còn để ý quan tâm chuyện của nàng ta nữa.
" Con không cần quá miệt mài , ánh sáng không tốt thì không cần thêu nữa , để tránh làm hỏng đôi mắt ."
" Ngưng Tử sẽ chú ý."
Vi phu nhân đứng dậy đi tới cửa ,quay đầu nhìn Vi Ngưng Tử vẫn đang cúi đầu, hờ hửng bước ra ngoài .
Vi Ngưng Tử cúi đầu không ngừng suy nghĩ , Thẩm Vân Khanh , trước khi ngươi xuất hiện ,nghĩa mẫu đối với ta thân thiết như tri kỷ , không mang theo nửa điểm thành kiến , nhưng sau khi Thẩm phủ các ngươi chuyển đến kinh thành , nghĩa mẫu liền thay đổi .
Ngươi đến tột cùng có ma lực gì có thể khiến cho người chỉ thấy mặt ngươi hai lần liền thay lòng!
Hôn lễ của Vi Ngưng Tử cùng Cảnh Hựu Thần được Ninh Đế quy định trong một tháng phải hoàn thành đã đúng hạn cử hành , An Bá phủ cũng nhận được thiệp mời tham gia hôn lễ .
Nếu là chỉ vì Vi Ngưng Tử , trong phủ tự nhiên sẽ không ai tham gia, nhưng thiệp mời này là lấy danh nghĩa Nghĩa Vĩnh Nghị Hầu phủ và Uy Vũ Tướng Quân phủ đưa tới ,đương nhiên phải cho hai nhà này chút mặt mũi .
Thẩm Mậu cùng bái thiếp đưa cho Vân Khanh ,trên tấm thiệp cưới này không mời cả nhà Thẩm phủ, nhưng lại đặc biệt chân thành mời Vận Ninh Quận Quân cùng tham gia.
Vâng Khanh không khỏi nhớ tới chuyện Vi phu nhân tới cử vì Vi Ngưng tử cầu hòa, không biết Vi phu nhân đã hỏi như thế nào ,nhưng dáng vẻ sau đó của Vi Ngưng Tử ........., nàng lại có thể hình dung ra, nhất định là than thở khóc lóc ,đem chuyện mình có liên Can phủi sạch sẽ.
Nàng mỉm cười , nhận lấy bái thiếp, Uy Vũ Tướng Quân phủ cũng không là gì , nhưng Vĩnh Nghị Hầu phủ nàng vẫn phải cho họ chút mặt mũi.
Thẩm mẫu đối với việc nữ nhi nhận được thiệp mời tuyệt đối không bất ngờ , nhìn nữ nhi càng ngày càng xinh đẹp ,cười nói:" Nay Vi Trầm Uyên đang là con thuyền lướt nước, khí thế ở kinh thành đang rất thịnh."
" Đương nhiên ,Trạng Nguyên Lang mới là ra lò lại chính là ngoại tôn của Trương Các lão và con vợ kế của Vĩnh Nghị Hậu phủ ,thân phận như vậy đều tập hợp trên người huynh ấy, dù là ai cũng không dám coi thường. " Vân Khanh cười nói, phụ thân hôm nay không cần vào triều ,cho nên mới tìm nàng nói chuyện phiếm, cha và con gái hai người ngồi chung một chỗ uống chén trà nóng ,không khí rất an hòa.
" So ra thì bên Vĩnh Nghị Hầu phủ cũng đang rất náo nhiệt , vốn một đám con vợ kế đang tranh đoạt tước vị ,mắt thấy sẽ bị Cảnh Hựu Thần đoạt đi kết quả nửa đời lại xuất hiện một người......" Thẩm Mậu lắc lắc đầu, cũng không nói tiếp nữa.
Kết quả nửa đường xuất hiện một người , khiến tước vị mà Cảnh Hựu Thuần luôn hy vọng đoạt lấy, đúng thật là rất chỉnh người, cũng khiến cho đám con vợ kế bất tài không giành được vui sướng khi người gặp họa.
" Mặc kệ dù có phải là nửa đường xuất hiện hay không, trước kia Vĩnh Nghị Hầu phủ vốn chỉ có một mình Cảnh Hựu Thần là người xuất chúng, nay xuất hiện một Vi Trầm Uyên Trạng Nguyên Lang được lọt vào mắt xanh của bệ hạ , như vậy so ra ,hai người có ưu thế của riêng mình , cũng không biết Lý Lão Thái Quân sẽ suy nghĩ thế nào. " Vân Khanh nhấp một ngụm trà, vài giọt trà nóng vô tình từ thành ly nhỏ xuống khiến nàng híp lại mắt .
Kỳ thật nếu nói tiếp , Vi Trầm Uyên dù có bộc lộ thân phận hay không, cũng không ảnh hưởng đến việc huynh ấy giao tranh giành quyền lực, chẳng qua nay thoạt nhìn thanh thế lớn một chút mà thôi.
Tất nhiên, danh hiệu ngoại tôm của Trương Các lão nghe thì hay ,nhưng thực ra cũng không có tác dụng gì lớn, bởi vì đã bị vụ án Tần da chắn ở trước mặt, nếu Tần thị đã được cho là con thừa tự dưới danh nghĩa Tần Khanh , thì là tội thần chi nữ ,cho nên, Trương Các lão không dám quá xen vào giúp đỡ Vi Trầm Uyên ,để tránh người khác lấy việc này làm chứng cứ bất lợi.
Mà Vĩnh Nghị Hầu phủ chính là một cái hố sâu , một khi nhảy vào sẽ biến thành một nồi nước đang không ngừng sôi sục.
Lý Lão Thái Quân nay muốn Vi Trầm Uyên nhập gia phả , trước kia thân phận bất minh đã đành ,nay nếu ở trên điện đã công khai thân phận ,ở thời đại này ,không vào gia phả chính là hành vi đại nghịch bất đạo, dù làm chuyện gì cũng sẽ bị người đàm tiếu.
Tất cả những chuyện này phải xem Vi Trầm Uyên muốn giải quyết ra sao, mấy ngày nay huynh ấy mới vào Hàn Lâm Viện, cũng không rỗi việc hơn nữa vì những chuyện khác ,nên cơ bản không có thời gian gặp mặt, lần này trên hôn lễ của Vi Ngưng Tử hẳn là có thể nhìn thấy huynh ấy.
Đến ngày tham dự hôn lễ, Thẩm Mậu, Tạ thị và Vân Khanh một nhà cùng ngồi xe ngựa, đi tới Vĩnh Nghị Hầu phủ.
Trong hôn lễ này ,ai cũng không ngờ sẽ có một người đặc biệt xuất hiện, mà người này, sẽ là nguyên nhân khiến cuộc sống của Cảnh Hựu thần cùng Vi Ngưng Tử trải qua vô cùng thống khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz