ZingTruyen.Xyz

Bóng khăn giữa làn đạn

5. Giữa rừng

doancarat

 Sau giấc ngủ chập chờn và bữa khoai mì sống qua loa, tổ của Huy tiếp tục cuộc hành trình đầy gian nan trong đêm thứ hai. Cái lạnh của sương đêm vẫn bám riết, và sự mệt mỏi đã hằn sâu trên từng gương mặt. Họ không thể ở lại hầm trú ẩn tạm bợ quá lâu. Huy biết, địch sẽ sớm phát hiện ra dấu vết của cuộc giao tranh đêm qua và tăng cường lực lượng truy lùng.

 Họ di chuyển thận trọng hơn bao giờ hết. Mỗi bước chân đều nhẹ nhàng, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Huy dẫn đầu, đôi mắt anh không ngừng tìm kiếm những dấu hiệu quen thuộc mà quân ta thường để lại – những ký hiệu, những ám hiệu chỉ người của mình mới có thể nhận ra. Đức "Kèn" vẫn cố gắng pha trò, hát khẽ những câu hò, điệu lý quê nhà, đôi khi lại chọc ghẹo Tùng "Lép" về những cô gái công binh mà cậu bé đã thấy trong địa đạo. Tùng thì lầm lì, đôi mắt tinh anh không ngừng quan sát, đôi khi lại thì thầm những vần thơ mới, những cảm xúc chân thật về cuộc chiến và hy vọng vào ngày mai. Ba Vinh, như thường lệ, chỉ cười mồi, nụ cười hiền hậu của ông là nguồn động viên vô giá cho hai người lính trẻ. Trong cái khắc nghiệt của chiến tranh, những tiếng cười và những câu chuyện phiếm là sợi dây mong manh nhưng kiên cố giữ họ lại với sự lạc quan, với niềm tin vào những điều tốt đẹp đang chờ đợi phía trước.

 Khi họ đã di chuyển gần hết đêm, trong một khu rừng già rậm rạp, giữa những thân cây cổ thụ cao vút, Huy chợt dừng lại. Anh nheo mắt nhìn vào một thân cây xà cừ lớn. Giữa màn đêm, một hình khắc nhỏ mờ ảo hiện lên: một ngôi sao ba cánh, được khắc sâu vào vỏ cây, ẩn dưới lớp rêu phong. Đó là biểu tượng bí mật của một đơn vị quân giải phóng. Tim Huy đập mạnh. Anh đã tìm thấy rồi!

    "Đây rồi!" Huy thì thầm, giọng anh đầy phấn khích.

 Đức và Tùng lập tức chồm tới, ánh mắt họ rạng rỡ. Ba Vinh cũng tiến lại gần, nhìn vào biểu tượng trên thân cây với vẻ nhẹ nhõm.

 Huy cẩn thận nhìn xung quanh, đã phát hiện ra một nắp hầm ẩn trong đám lá khô, đảm bảo không có dấu hiệu của địch. Anh nhớ lại ám hiệu được dặn dò trước khi lên đường. Anh gõ nhẹ ba tiếng vào nắp hầm, rồi đợi. Sau một lúc im lặng, anh gõ thêm hai tiếng.

 Một khe hở nhỏ bất ngờ mở ra. Một giọng nói trầm thấp vang lên từ bên trong: "Nước chảy về đâu?"

 Huy đáp lại bằng ám hiệu đã được học thuộc lòng: "Sông về biển."

    "Lá rụng về đâu?" Giọng nói lại vang lên.

    "Cội về nguồn." Huy dứt khoát trả lời.

 Một tiếng "cạch" nhỏ vang lên, và một nắp cửa hầm được ngụy trang khéo léo bằng lá khô và rễ cây từ từ hé mở. Ánh sáng vàng yếu ớt từ bên dưới hắt ra, cùng với mùi đất ẩm và mùi cơm quen thuộc, khiến cả nhóm không khỏi ngỡ ngàng.

 Một người lính cao lớn, khuôn mặt khắc khổ hiện ra, tay cầm khẩu súng K54. Anh ta nhìn Huy và đồng đội, rồi gật đầu nhẹ.

    "Vào đi, các đồng chí. Vất vả rồi."

 Cả nhóm không chần chừ, cúi người chui vào bên trong. Hầm không quá rộng, nhưng được đào sâu và kiên cố, có vẻ như đã được sử dụng từ lâu. Bên trong có vài người lính khác đang nghỉ ngơi, ánh đèn dầu leo lét soi rõ gương mặt những người lính trẻ.

 Ngay lập tức, một y tá quân y nhỏ nhắn vội vàng tiến lại, kiểm tra vết thương sượt qua vai của Đức "Kèn". Cô nhẹ nhàng sát trùng, băng bó vết thương một cách chuyên nghiệp. "May là không sâu, nhưng nhớ giữ sạch để tránh nhiễm trùng nhé đồng chí."

 Trong khi đó, một người lính khác mang tới một nồi cơm nóng hổi và mấy đĩa thịt kho tàu thơm lừng. Mùi thức ăn xộc thẳng vào mũi, đánh thức những chiếc bụng đói cồn cào của cả nhóm. Họ đã phải ăn khoai mì sống và nhịn đói suốt hai ngày đêm. Nhìn thấy mâm cơm thịnh soạn, ai nấy đều nuốt nước miếng ừng ực.

    "Ăn uống đi, các đồng chí. Mấy ngày nay chắc vất vả lắm rồi." Người lính nói, giọng đầy ấm áp.

 Huy và đồng đội không đợi nhắc lần thứ hai. Họ ngồi xuống, ăn ngấu nghiến từng bát cơm, từng miếng thịt. Đó không chỉ là thức ăn, mà còn là sự sống, là niềm hy vọng. Sau khi ăn uống no nê, họ được đưa đến một góc hầm, nơi có những tấm bạt trải sẵn để nghỉ ngơi.

 Nằm xuống, Huy cảm thấy toàn thân đau nhức, nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm đến lạ. Anh biết rằng mình và đồng đội đã an toàn. Căn hầm này không chỉ là nơi trú ẩn, mà còn là một trạm tiếp tế quan trọng, một điểm tựa vững chắc trong lòng địch.

 Trong ánh đèn dầu mờ ảo, Huy nhìn đồng đội mình. Đức "Kèn" đã ngủ gục, trên môi vẫn vương nụ cười nhẹ. Tùng "Lép" co ro trong giấc ngủ, gương mặt vẫn còn sự ngây thơ của một cậu bé. Ba Vinh, dù mệt mỏi, vẫn ngồi dựa lưng vào vách hầm, đôi mắt khép hờ, trên tay vẫn giữ chặt khẩu súng.

 Chiến tranh thật khắc nghiệt, nhưng nó cũng dạy cho con người ta biết trân trọng những điều giản dị nhất: một bữa cơm nóng, một chỗ ngủ an toàn, và sự sống sót của những người đồng đội. Huy tin rằng, dù khó khăn đến mấy, họ sẽ vượt qua. Bởi vì họ không đơn độc.

 Sau khi được chăm sóc y tế và ăn uống no nê, cả nhóm của Huy cảm thấy sức sống như được hồi sinh. Hầm trú ẩn tuy đơn sơ nhưng lại là thiên đường giữa vùng đất địch. Trong lúc mọi người đang nghỉ ngơi, Huy bất ngờ được một đồng chí khác đến bắt chuyện. Đó là một người lính trẻ, trạc tuổi anh, có vẻ ngoài hiền lành, nhưng đôi mắt lại sáng quắc, luôn nhìn quanh quất như đang dò xét điều gì đó.

    "Chào đồng chí. Tôi là Tâm, lính công binh của đơn vị phía Tây. Tôi thấy đồng chí có vẻ mệt mỏi lắm. Từ đâu tới vậy?" Người lính trẻ hỏi, giọng thân thiện.

 Huy gật đầu, nở một nụ cười hiếm hoi. "Tôi là Huy, tổ trưởng trinh sát số 2. Chúng tôi vừa đột nhập vào Hóc Môn từ địa đạo Củ Chi."

 Nghe Huy nhắc đến địa đạo, Tâm chợt sáng mắt. "Địa đạo Củ Chi sao? Vậy là các đồng chí được đội của đồng chí Thảo mở đường giúp đúng không?"

 Huy hơi giật mình, nhưng rồi anh gật đầu. "Đúng vậy. Đồng chí biết Thảo sao?"

 Tâm gật đầu lia lịa, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ. "Biết chứ! Thảo là chỉ huy của đội công binh chuyên gỡ mìn, mở đường cho tụi tôi đó. Cả đơn vị ai cũng nể phục cô ấy. 'Con sóc lửa' mà lị! Cô ấy gan lắm, lại còn có đôi mắt tinh, đôi tai thính, với lại cái bản năng đặc biệt với mìn bẫy nữa. Có mấy lần tụi tôi đi theo cô ấy mà thoát chết trong gang tấc."

 Nghe Tâm kể về Thảo, trong lòng Huy trỗi lên những câu hỏi dồn dập. Anh cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng sự tò mò về cô gái ấy thì không sao giấu được.

    "Vậy... cô ấy có hay làm nhiệm vụ khó khăn như vậy không? Có vất vả lắm không?" Huy hỏi, giọng có chút bối rối.

 Tâm thở dài. "Vất vả thì có mà kể cả ngày không hết đâu đồng chí. Con bé đó nó gánh vác nhiều lắm. Từ hồi ba nó hy sinh, nó cứ lao vào công việc như con thiêu thân vậy. Cô ấy là con gái út trong nhà, vậy mà gan lì hơn cả đàn ông. Cô ấy không chỉ gỡ mìn giỏi mà còn là người chỉ huy rất giỏi nữa."

 Huy lặng đi. Anh đã biết Thảo có ba anh trai hy sinh, nhưng câu chuyện về người cha đã khiến anh càng thêm cảm phục. Nó giải thích cho sự kiên cường đến chai sạn của cô.

    "Vậy... đơn vị của đồng chí Thảo thường trú ở đâu ạ? Cô ấy có hay về căn cứ phía Tây không?" Huy lại hỏi, cố gắng giấu đi sự sốt sắng trong giọng nói.

 Tâm nhìn Huy, khẽ cười ý nhị. "Thảo là chỉ huy đội công binh. Cô ấy thường xuyên phải di chuyển, luồn lách khắp các tuyến địa đạo để gỡ mìn, mở đường. Nhưng mà, sau mỗi đợt mở đường lớn, cô ấy thường về căn cứ phía Tây để báo cáo và nhận nhiệm vụ mới. Đợt này cũng vậy, có lẽ cô ấy cũng sẽ về đó để chuẩn bị cho tuyến phản công đấy đồng chí."

 Nghe đến đây, tim Huy như hẫng đi một nhịp. Cô ấy sẽ về căn cứ phía Tây! Điều đó có nghĩa là anh có cơ hội gặp lại cô. Trong lòng anh, một cảm giác mong chờ nhẹ nhàng dấy lên, một cảm xúc mà đã từ rất lâu rồi anh không còn cảm nhận được.

 Trong khi Huy đang mải mê hỏi chuyện Tâm, Đức "Kèn" và Tùng "Lép" đã thức dậy. Cả hai đã lén nghe được cuộc trò chuyện của Huy.

    "Ôi chao! Tổ trưởng của chúng ta hôm nay sao mà hỏi thăm con gái nhà người ta kỹ càng vậy nè!" Đức "Kèn" cất giọng trêu chọc, miệng nhếch mép cười tủm tỉm.

 Tùng "Lép" đỏ mặt, nhưng cũng không nén được tiếng cười khẽ. "Anh Huy ơi, có vẻ như duyên trời định thật rồi đó!"

 Ba Vinh, từ phía xa, cũng khẽ hắng giọng, rồi bật ra tiếng cười quen thuộc. Ông không nói gì, nhưng ánh mắt lấp lánh sự tinh quái.

 Huy quay lại, mặt anh nóng bừng. "Tụi bây nói bậy bạ gì đó! Hỏi thăm đồng chí là chuyện bình thường! Nhiệm vụ là trên hết!"

 Dù Huy cố gắng tỏ ra nghiêm nghị, nhưng ba đồng đội đã hiểu rõ. Không khí trong hầm trở nên vui vẻ hơn hẳn, tiếng cười khúc khích vang lên, xua đi phần nào sự căng thẳng của chiến tranh.

 Sau một ngày nghỉ ngơi lấy lại sức, dưới ánh đèn dầu leo lét, Huy và Ba Vinh trải tấm bản đồ ra, cùng thảo luận về kế hoạch tiếp theo. Dù chưa tìm được căn cứ trú ẩn bị mất liên lạc, việc tìm được hầm này đã là một thắng lợi lớn.

    "Tình hình bên ngoài có vẻ căng hơn dự kiến. Địch đã tăng cường tuần tra," Huy nói, chỉ vào một điểm trên bản đồ. "Căn cứ phía Tây là nơi tiếp tế lương thực và vũ khí chủ yếu cho chiến dịch. Nếu chúng ta không đảm bảo an toàn cho nó, toàn bộ kế hoạch sẽ bị ảnh hưởng."

 Ba Vinh gật đầu. "Đúng vậy. Chúng ta phải tìm cách quay về đó, hỗ trợ bảo vệ vị trí hầm. Với tình hình hiện tại, chắc chắn địch sẽ tìm mọi cách để cắt đứt đường tiếp tế của ta."

 Huy gật đầu đồng ý. Anh biết rằng, việc quay về căn cứ phía Tây không chỉ là nhiệm vụ quan trọng, mà còn là nơi anh có thể gặp lại Thảo. Trong lòng anh, một ngọn lửa hy vọng nhỏ bé đã được nhen nhóm. Nó không phải là sự háo hức của tình yêu đôi lứa, mà là một sự tò mò, một sự ngưỡng mộ, và có lẽ là một mong muốn được sẻ chia những gian khó với một người đồng chí đặc biệt như cô.

 Kế hoạch nhanh chóng được vạch ra. Cả nhóm sẽ xuất phát vào đêm mai, theo một tuyến đường khác, cẩn trọng lẩn tránh những đợt tuần tra của địch. Mục tiêu là trở về căn cứ phía Tây, liên lạc với đơn vị chủ quản, và cùng đội công binh của Thảo bảo vệ tuyến đường tiếp tế huyết mạch.

 Khi đêm xuống, và mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Huy vẫn còn trằn trọc. Anh nhắm mắt, hình ảnh Thảo lại hiện lên trong tâm trí. Ánh mắt kiên nghị, nụ cười thoáng qua, và bàn tay nhỏ bé nhưng mạnh mẽ. Trong cái khắc nghiệt của chiến tranh, giữa khói lửa và cái chết, Thảo hiện lên như một ánh sáng, một niềm hy vọng mong manh. Huy tự nhủ, cô ấy có thể cũng đang chờ đợi được gặp anh lại lần nữa, như anh chờ mong gặp Thảo. Và đó, chính là động lực để anh tiếp tục chiến đấu, tiếp tục tiến về phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz