ZingTruyen.Xyz

Bóng khăn giữa làn đạn

4. Nụ cười trong đêm đen

doancarat

 Sau cái bắt tay định mệnh với Thảo, Huy dẫn nhóm mình đi về phía Đông, tiến sâu vào Hóc Môn trong đêm tối mịt mùng. Không khí bên ngoài địa đạo khác hẳn so với sự ngột ngạt dưới lòng đất. Mùi cỏ dại, mùi nước đọng quyện lẫn mùi đất ẩm thoang thoảng trong gió đêm, mang theo sự tĩnh lặng đến đáng sợ của vùng ngoại ô Sài Gòn trước cơn bão lớn.

 Nhiệm vụ của tổ trinh sát do Huy dẫn đầu là tìm kiếm một căn cứ trú ẩn của ta bị mất liên lạc, được cho là nằm sâu trong vùng kiểm soát của địch. Căn cứ này đóng vai trò then chốt trong việc bảo đảm an toàn cho các lực lượng chủ lực tiến vào Sài Gòn trong những ngày tới. Mất liên lạc đồng nghĩa với việc họ có thể đã bị địch phát hiện, hoặc tệ hơn, đã bị tấn công.

 Huy đi đầu, mỗi bước chân đều cẩn trọng, đôi mắt liên tục quét mọi hướng trong màn đêm. Anh cảm nhận được sự im lặng bất thường, một sự tĩnh mịch trước cơn giông bão. Đức "Kèn" theo sát phía sau, thỉnh thoảng lại vỗ nhẹ vai Tùng "Lép" để trấn an khi cậu bé rùng mình trước tiếng gió xào xạc trong lùm cây. Ba Vinh chốt hậu, khẩu súng AK luôn sẵn sàng.

 Họ di chuyển theo những con đường mòn nhỏ, băng qua ruộng lúa đã gặt trơ gốc và những vườn cây ăn trái xơ xác. Tiếng côn trùng rả rích, tiếng ếch nhái kêu vang càng làm không gian thêm phần rờn rợn. Huy nhớ lại lời Thảo cảnh báo về những loại mìn mới của địch, và anh luôn giữ sự cảnh giác cao độ. Anh lắng nghe tiếng đất, cảm nhận hơi thở của gió, và đôi khi dừng lại để Tùng "Lép" căng tai dò xét.

 Khi họ tiến gần đến vị trí được cho là căn cứ của ta, một tiếng chó sủa vang lên từ phía xa, xé toang sự im lặng của đêm. Huy lập tức ra hiệu cho cả nhóm dừng lại và ẩn nấp vào bụi rậm ven đường.

    "Tiếng chó ta hay chó địch?" Huy thì thầm.

 Tùng "Lép" nhắm mắt, căng tai lắng nghe. "Không phải chó phe mình anh Huy. Nó gừ gừ, rồi sủa liên hồi... hình như nó phát hiện ra ta rồi"

 Đức "Kèn" siết chặt khẩu súng. "Mẹ nó, chắc địch đã tới trước rồi."

 Đột nhiên, một chùm đèn pha bật sáng, quét ngang qua khu vực họ đang ẩn nấp. Tiếng chân người vội vã, tiếng kim loại lạch cạch vang lên. Rõ ràng là địch đang tuần tra.

    "Phục kích!" Huy ra lệnh khẽ, giọng anh đanh lại.

 Cả nhóm nín thở, ẩn mình sâu hơn vào bóng tối. Họ nhìn thấy bóng dáng lính địch lấp ló qua kẽ lá – lính địa phương quân, trang bị súng M16 và M79, đang dò xét từng bụi cây, từng lùm tre. Chúng có vẻ đang tìm kiếm điều gì đó.

 Một tên lính địch đi quá gần vị trí ẩn nấp của Ba Vinh. Ông lão tóc hoa râm, đôi mắt sắc như dao cạo, bất ngờ vọt ra, dùng lưỡi dao găm sắc bén của mình khóa chặt cổ tên lính. Một tiếng "khụt khịt" nhỏ vang lên, rồi tên lính đổ gục xuống, không kịp phát ra một tiếng động nào.

 Tuy nhiên, hành động đó đã vô tình làm lộ vị trí của Ba Vinh. Một tên lính khác phát hiện ra và nổ súng. Tiếng súng M16 xé toạc màn đêm, kéo theo tiếng hô hoán của địch.

    "Đánh!" Huy gầm lên, khẩu AK của anh lập tức nhả đạn.

 Tiếng súng nổ vang trời, xé toang sự yên tĩnh của đêm. Huy và Đức "Kèn" liên tục nã đạn về phía địch, tạo ra hỏa lực áp đảo. Tùng "Lép" mặc dù nhỏ con nhưng vẫn bắn rất chuẩn xác, khẩu súng của cậu bé liên tục giật lên, khiến địch phải chùn bước. Ba Vinh, sau khi hạ gục tên lính đầu tiên, nhanh chóng ẩn nấp, và cũng nổ súng hỗ trợ.

 Giao tranh diễn ra chớp nhoáng và dữ dội. Địch không ngờ lại bị phục kích bất ngờ, nên có phần lúng túng. Tuy nhiên, chúng đông hơn và được trang bị tốt hơn. Tiếng M79 nổ đanh gọn, rồi những tiếng nổ "bùm" của lựu đạn vang lên, khiến bụi đất bay mù mịt.

    "Lùi! Rút về hướng chín giờ!" Huy ra lệnh.

 Cả nhóm vừa bắn vừa lùi, di chuyển nhanh chóng trong màn đêm. Huy luôn đảm bảo đồng đội được che chắn, anh bắn chặn để Đức và Tùng có thời gian di chuyển. Ba Vinh, với kinh nghiệm trận mạc, vừa lùi vừa yểm trợ, khiến địch không thể truy đuổi sát sao.

 Một viên đạn sượt qua vai Đức "Kèn", khiến anh khẽ rên lên.

    "Không sao chứ, Đức?" Huy hỏi dồn.

    "Không sao, anh Huy! Chỉ sượt thôi!" Đức nghiến răng đáp, vẫn tiếp tục bắn.

 Họ tiếp tục rút lui, tiếng súng địch dần thưa thớt rồi hoàn toàn im bặt. Địch có lẽ đã quyết định không truy đuổi nữa trong đêm tối, hoặc chúng đang chờ quân tiếp viện.

 Sau khi chạy một quãng khá xa, cả nhóm dừng lại trong một bụi tre rậm rạp, cách xa khu vực giao tranh. Họ lắng nghe, chỉ còn tiếng thở dốc của chính mình và tiếng côn trùng đêm.

    "Đức, bị thương chỗ nào?" Huy hỏi, vội vàng kiểm tra vai Đức.

    "Chỉ sượt ngoài da thôi anh Huy. Không sao." Đức đáp, dù mặt anh hơi tái đi.

 Ba Vinh cẩn thận dùng miếng vải sạch băng bó vết thương cho Đức. "May là mày còn cái mạng để mà chọc ghẹo con gái nhà người ta đó thằng quỷ."

 Tùng "Lép" ngồi bệt xuống đất, thở phào. Cậu bé vẫn còn run run, nhưng đôi mắt thì rạng rỡ vì mừng rỡ.

 Huy nhìn quanh. Cả nhóm đều an toàn. Dù có một vết xước nhỏ ở vai Đức, nhưng đó là một cái giá quá rẻ cho một cuộc giao tranh bất ngờ giữa lòng địch.

 Họ đã không tìm thấy căn cứ trú ẩn của ta, nhưng họ đã may mắn sống sót. Đây là một sự khởi đầu không mấy suôn sẻ cho chiến dịch đột nhập, nhưng nó cũng là một bài học đắt giá. Địch cảnh giác hơn Huy tưởng, và điều đó khiến nhiệm vụ sắp tới càng trở nên khó khăn hơn.

    "Mình tìm chỗ trú ẩn khác. Địch sẽ tăng cường tuần tra khu vực này." Huy nói, giọng anh trầm hẳn.

 Họ lại tiếp tục di chuyển, cẩn trọng từng bước. Màn đêm vẫn bao trùm, nhưng giờ đây nó không còn tĩnh lặng nữa. Trong lòng Huy, cảm giác lo lắng pha lẫn quyết tâm. Đêm 30 Tết sắp đến, và cuộc chiến lớn nhất của cuộc đời anh chỉ mới vừa chớm nở. Anh biết, con đường phía trước còn rất nhiều chông gai, nhưng anh tin vào đồng đội, tin vào những người lính thép của Củ Chi, và một cách nào đó, anh cũng tin vào một tia hy vọng nhỏ bé vừa chớm nở trong lòng anh – tia hy vọng về cuộc gặp gỡ định mệnh với cô gái mang tên Thảo, "Con sóc lửa" của địa đạo.

 Sau cuộc chạm trán bất ngờ, tổ của Huy không dám nán lại khu vực giao tranh. Họ phải di chuyển ngay lập tức, tìm một nơi trú ẩn an toàn trước khi địch tăng cường tuần tra. Màn đêm dày đặc cùng với việc phải ẩn mình trong những bụi rậm và lùm cây khiến quãng đường càng thêm khó khăn. Huy đi đầu, đôi mắt anh liên tục quét ngang dọc, cố gắng nhận biết những mối nguy hiểm tiềm tàng.

 Thời tiết không mấy thuận lợi. Đêm đã khuya, gió bắt đầu thổi mạnh hơn, mang theo hơi sương se lạnh của tháng Giêng. Đôi khi, những cơn mưa phùn lất phất đột ngột kéo đến, thấm lạnh vào da thịt và quần áo mỏng manh của những người lính. Họ phải bò, phải trườn qua những vũng bùn lầy, qua những con mương nước đọng bốc mùi ẩm mốc. Lương khô đã cạn từ chiều, cái đói bắt đầu cồn cào trong bụng.

 Khi đi ngang qua một vườn khoai mì bị bỏ hoang, Huy ra hiệu dừng lại. Anh và Ba Vinh nhanh chóng đào vội vài củ khoai mì còn sót lại dưới đất. Chúng nham nhở, dính đầy bùn, nhưng trong hoàn cảnh này, đó là một bữa ăn thịnh soạn. Họ ăn sống, nhai ngấu nghiến những củ khoai mì khô khốc, cái vị chát và bùi thấm vào đầu lưỡi. Cái đói tạm thời được xoa dịu, nhưng cái lạnh và sự mệt mỏi thì vẫn bám riết.

 Khi trời rạng sáng, họ tìm được một bãi đất trống được bao quanh bởi những bụi tre rậm rạp. Cả nhóm quyết định ẩn mình tại đây để tránh những đợt tuần tra của địch vào ban ngày. Mưa phùn vẫn không ngừng rơi, thấm ướt cả ba lô và súng đạn. Họ không có lều bạt, chỉ có thể nương tựa vào nhau, co ro trong cái lạnh cắt da cắt thịt. Mặc dù mệt mỏi rã rời, không ai dám ngủ say. Mỗi người thay phiên nhau cảnh giới, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ vẫn không ngừng quan sát.

 Trong cái khắc nghiệt của chiến tranh, giữa sự đói khát và hiểm nguy luôn rình rập, những người lính vẫn giữ được cho mình sự lạc quan phi thường. Họ tìm thấy niềm vui trong những điều nhỏ bé nhất, những khoảnh khắc mà họ có thể tạm quên đi hiện thực tàn khốc.

 Đức "Kèn" là người khơi gợi những tiếng cười đầu tiên. Mặc dù vết thương ở vai vẫn còn nhức nhối, Đức vẫn không bỏ được thói quen pha trò. Anh chàng gốc Cai Lậy này có vẻ như sinh ra để làm cho người khác vui vẻ. Thấy mọi người ủ rũ, Đức bắt đầu kể lại chuyện hồi còn ở đoàn văn công xã.

     "Má ơi, hồi đó em chơi kèn harmonica cho đoàn văn công, được mấy bà chị ngoài tỉnh mê lắm. Bữa nọ, đang diễn bài 'Qua cầu tre lắt lẻo' thì đứt dây dép, trượt chân té cái rầm giữa sân khấu. Khán giả cười bò luôn, còn mấy bà chị thì chạy lại đỡ em, nói 'Úi chà, thằng nhỏ rớt mà còn duyên dáng vậy!'"

 Ba Vinh phá lên cười khà khà, tiếng cười giòn tan trong không gian ẩm ướt. Huy cũng khẽ mỉm cười, cái căng thẳng trên gương mặt anh giãn ra đôi chút.

 Không chỉ kể chuyện, Đức còn chế ra những câu hát hóm hỉnh. Anh bẻ một cành tre nhỏ, khẽ gõ nhịp vào thân cây, rồi ngân nga:

   "Hóc Môn ơi, Hóc Môn ơi,

    Đêm qua ăn khoai mì tươi no bụng,

    Giờ đây lạnh thấu xương lạnh buốt,

    Ước gì có nàng Thảo bên cạnh, ủ ấm ta!"

 Cả nhóm lại được trận cười. Tùng "Lép", cậu bé ít nói và rụt rè, nhưng cũng hài hước không kém. Cậu bé vốn là người ham học, có năng khiếu văn thơ. Trong những lúc chờ đợi, Tùng thường ghi lại những vần thơ ngẫu hứng vào một cuốn sổ nhỏ. Nghe Đức hát, Tùng cũng cao hứng đọc một bài thơ mình vừa sáng tác:

    "Đêm Hóc Môn, gió lạnh se lòng,

    Bụi tre run rẩy, lá rơi đông,

    Người lính nằm đây, lòng thầm nguyện,

    Sớm mai nắng đẹp, lại hành quân."

 Bài thơ giản dị nhưng chân thật của Tùng khiến không khí trở nên lắng đọng hơn. Nó gợi lên sự khắc nghiệt của đêm và hy vọng về một ngày mai tươi sáng. Ba Vinh nhìn hai đứa nhỏ, đôi mắt ông ánh lên sự trìu mến. Ông không nói nhiều, chỉ cười mồi mỗi khi Đức và Tùng làm trò. Nụ cười của ông không chỉ là sự giải trí, mà còn là sự đồng cảm, sự thấu hiểu cho những niềm vui giản dị của những người lính trẻ. Ông biết rằng, trong chiến tranh, những nụ cười, những lời ca tiếng hát chính là liều thuốc tinh thần quý giá nhất, giúp họ vượt qua mọi gian khó.

 Huy ngồi nhìn họ. Anh là người trầm tính nhất nhóm, nhưng anh cảm nhận rõ ràng được sức mạnh của những khoảnh khắc này. Anh thấy được sự lạc quan len lỏi giữa sự khắc nghiệt của chiến tranh, niềm tin bất diệt vào một ngày mai tốt đẹp hơn. Những người lính của anh, dù đối mặt với cái chết mỗi ngày, vẫn giữ được trái tim ấm áp và tinh thần kiên cường. Đó chính là lý do vì sao họ có thể tồn tại, có thể chiến đấu và tin tưởng vào chiến thắng.

 Quãng thời gian chờ đợi kéo dài như vô tận. Đến giữa trưa, khi ánh nắng yếu ớt xuyên qua kẽ lá, Huy quyết định đã đến lúc phải tiếp tục di chuyển. Họ không thể nán lại quá lâu một chỗ.

 Họ tiếp tục bò, trườn, lẩn tránh địch. Tùng "Lép" liên tục sử dụng đôi tai thính của mình để phát hiện tiếng động. Mặc dù đói, mệt và lạnh, cả nhóm vẫn di chuyển một cách cẩn trọng và dứt khoát. Họ biết rằng mục tiêu của mình là sống sót và hoàn thành nhiệm vụ.

 Khi màn đêm thứ hai buông xuống, họ đi ngang qua một khu vườn bỏ hoang và bất ngờ phát hiện một hầm trú ẩn cũ kỹ bị che lấp bởi dây leo và bụi rậm. Đó là một hầm bí mật của ta, vốn đã bị bỏ hoang một thời gian dài nhưng vẫn còn giữ được sự kiên cố. Huy thận trọng kiểm tra lối vào, rồi ra hiệu cho cả nhóm chui xuống.

 Bên trong hầm, không khí ẩm thấp và ngột ngạt, nhưng ít nhất họ đã có một nơi an toàn để trú ẩn, tránh xa tầm mắt của địch và cái lạnh thấu xương bên ngoài. Mặc dù không có lương thực dự trữ, nhưng tìm được hầm trú ẩn trong lòng địch đã là một điều may mắn lớn lao. Họ có thể nghỉ ngơi, lấy lại sức lực, và quan trọng hơn, họ đã tìm thấy một tia hy vọng mới giữa màn đêm bao la của chiến tranh.

 Huy nhìn đồng đội. Dù gương mặt ai cũng lấm lem bùn đất và mệt mỏi, nhưng đôi mắt họ vẫn ánh lên sự kiên cường và niềm tin. Anh biết, chặng đường phía trước sẽ còn gian nan hơn rất nhiều, nhưng với những người đồng đội như thế này, anh tin rằng họ có thể vượt qua mọi khó khăn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz