Chương 27: Trận chiến
Một trận chiến khốc liệt diễn ra giữa Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác và yêu quái trong Thái hậu. Từng đòn tấn công, từng chiêu thức đều mang theo sự nguy hiểm, nhưng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không có lựa chọn khác. Họ phải ngừng lại yêu quái này trước khi nó tàn phá cả triều đình.
Sau khi yêu quái nhập vào Thái hậu, cơ thể nàng ta hoàn toàn thay đổi. Ánh mắt đỏ ngầu, khí tức tàn bạo và ma mị tỏa ra khiến mọi người trong cung điện hoảng sợ. Thái hậu giờ đây không còn là người mẹ hiền dịu mà mọi người tôn thờ, mà là một con quái vật tàn ác.
Thái hậu không còn kiểm soát được bản thân, nàng ta ra tay giết chóc không thương tiếc, những người trong cung bị nàng giết một cách tàn bạo. Máu đổ khắp nơi, từng tiếng gào thét vang lên, khiến không khí trong cung trở nên nghẹt thở.
"Ngươi... sao lại làm vậy!" Một quan đại thần hoảng hốt chạy đến, nhưng hắn chưa kịp kêu lên lời cầu cứu thì Thái hậu đã vung tay chém đứt cổ.
Nhiều cung nữ, thị vệ, và thậm chí là các quan lại trong cung cũng không thoát khỏi tay yêu quái. Thái hậu điên cuồng giết chóc, đôi mắt đỏ như lửa, gương mặt biến dạng trong sự thống trị của yêu quái. Không ai có thể ngăn cản được nàng ta.
Khi đã tạo ra một cảnh tượng tàn bạo trong cung, Thái hậu lảo đảo bước ra khỏi đại sảnh, rút lui về tẩm cung của mình để trốn tránh. Bước đi của nàng ta đầy ma mị, một phần vì yêu quái đang điều khiển, một phần vì nàng ta biết rằng, nếu tiếp tục giết người, bản thân sẽ không thể kiểm soát nổi.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đứng nhìn từ xa, không thể làm gì hơn khi Thái hậu chạy về tẩm cung của mình. Hai người biết rằng nếu không nhanh chóng hành động, yêu quái này sẽ còn gây thêm tai họa cho triều đình.
"Không thể để nó tiếp tục." Tiêu Chiến nhăn mặt, quyết tâm phải nhanh chóng giải quyết tình hình này. Nhưng để vào được tẩm cung mà không bị phát hiện, họ cần phải có một kế hoạch cẩn thận.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, rồi bất ngờ quyết định: "Ta sẽ cải trang thành thái y vào trong tẩm cung, tìm cách tiếp cận và giải quyết yêu quái."
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, cảm nhận được sự kiên quyết trong ánh mắt của anh, nhưng cũng không khỏi lo lắng. "Cẩn thận. Đừng để bị phát hiện."Tiêu Chiến gật đầu, nhanh chóng tìm một bộ y phục của thái y trong cung. Anh cải trang thành một thái y bình thường, đội mũ y, áo bào trắng tinh, và lấy một chiếc khay thuốc. Nhìn từ bên ngoài, anh không khác gì một người hầu cận của cung đình.
Cả hai lặng lẽ di chuyển trong bóng tối, vào sâu trong cung, hướng về tẩm cung của Thái hậu. Mọi thứ xung quanh đều yên ắng đến lạ thường. Tiêu Chiến cảm nhận được một luồng khí lạnh bao trùm, như thể yêu quái đang theo dõi mọi động tĩnh của anh.
Đến trước cửa tẩm cung, Tiêu Chiến dừng lại một chút, hít thở sâu rồi bước vào. Cửa cung đóng kín, nhưng hắn không hề ngần ngại, gõ cửa một cách nhè nhẹ như thể không có chuyện gì xảy ra.
"Thái hậu, thần là thái y, đến để xem bệnh cho người."
Im lặng. Không có tiếng trả lời, nhưng Tiêu Chiến vẫn cảm thấy có một sức mạnh vô hình đang bao trùm trong không gian.
Tiêu Chiến đẩy cửa vào, bước vào bên trong. Tẩm cung của Thái hậu rộng lớn, nhưng không khí bên trong lại lạnh lẽo một cách kỳ lạ. Mọi thứ như thể đang bị bao trùm trong một lớp sương mù. Tiêu Chiến không thấy Thái hậu đâu, nhưng có thể cảm nhận được khí tức của nàng đang ở gần.
"Thái hậu?" Tiêu Chiến lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy nghi ngờ.
Bỗng nhiên, từ trong bóng tối, một giọng nói khàn đặc vang lên. "Ngươi... dám vào đây sao?"
Tiêu Chiến cảm thấy lạnh sống lưng. Thái hậu xuất hiện, nhưng không phải là hình dáng người xưa. Thay vào đó, nàng ta mang một diện mạo quái dị, đôi mắt đỏ rực, và trên gương mặt là những vết nứt như thể linh hồn nàng ta đã bị cắt rời, chỉ còn lại một bộ xác thịt đầy hung ác.
"Ngươi là ai?" Tiêu Chiến không ngần ngại, vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
"Ta là kẻ sẽ giết ngươi." Yêu quái trong cơ thể Thái hậu cười khẩy, ánh mắt lộ vẻ nguy hiểm.
Tiêu Chiến nhận thấy, tình hình đã không thể tiếp tục kéo dài. Anh biết rằng mình cần phải hành động ngay lập tức.
Trong khoảnh khắc, Tiêu Chiến cảm nhận được một sức mạnh cuồng nộ lan tỏa trong không gian tẩm cung. Yêu quái trong cơ thể Thái hậu đang ngày càng mạnh mẽ, khí tức của nó không chỉ là sự tàn bạo, mà còn là sự điên cuồng, muốn giết chết mọi thứ xung quanh.Thái hậu, dù vẫn là thân thể của một người phụ nữ từng hiền dịu, nhưng giờ đây đã không còn gì là người. Mọi biểu cảm, hành động của nàng đều bị kiểm soát bởi yêu quái, khiến nàng trông như một con quái vật đang khát máu.
Tiêu Chiến biết rằng nếu không hành động nhanh chóng, hậu quả sẽ không thể lường trước. Anh nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của Thái hậu, trong lòng đầy quyết tâm. "Ngươi sẽ không được phép hủy hoại mọi thứ!" Anh thì thầm.
Nhưng khi Tiêu Chiến chuẩn bị ra tay, một bóng hình quen thuộc lao nhanh vào từ cửa tẩm cung. Đó là Vương Nhất Bác, người đã từ lâu không rời xa anh, người mà anh biết có thể sẽ xuất hiện vào lúc này. Vương Nhất Bác không nói lời nào, chỉ với ánh mắt kiên quyết, hắn nhanh chóng rút trường kiếm ra khỏi vỏ.
Trường kiếm của Vương Nhất Bác lóe sáng như một tia chớp, mang theo sức mạnh bền bỉ và uy lực khủng khiếp. Hắn không hề do dự, lập tức lao đến Thái hậu – hay đúng hơn là con yêu quái đang chiếm giữ thân thể nàng.
"Tránh ra!" Vương Nhất Bác gầm lên, một cơn sóng năng lượng mạnh mẽ tỏa ra từ trường kiếm. Chỉ một nhát chém duy nhất, hắn vung kiếm lên cao và chẻ một đường thẳng vào người yêu quái.
Chỉ trong tích tắc, yêu quái trong người Thái hậu bị chẻ đôi. Ánh sáng từ viên ngọc trên trường kiếm lóe lên dữ dội, phản chiếu ánh sáng ma quái, rồi một tiếng nổ lớn vang lên, khiến không gian trong tẩm cung rung chuyển.
Cơ thể Thái hậu lập tức bị vỡ vụn, yêu quái bị đánh bại và tan biến thành làn khói đen, bay mất khỏi thân thể nàng. Thái hậu lảo đảo, ánh mắt ngơ ngác, nhưng sau đó không thể đứng vững và ngã xuống sàn.
Tiêu Chiến vội chạy đến đỡ lấy nàng, lòng không khỏi lo lắng. "Thái hậu!" Anh kêu lên, nhưng chỉ nhận lại làn hơi thở yếu ớt của người trước mặt.
Vương Nhất Bác đứng một bên, hơi thở vẫn nặng nề từ cú chém mạnh mẽ. Hắn nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt có chút đau buồn. "Cô ấy đã không còn là mình nữa." Hắn nói, giọng trầm xuống, có chút tiếc nuối.
Tiêu Chiến gật đầu, hiểu rằng Thái hậu chỉ là nạn nhân của yêu quái. Anh không trách nàng, chỉ cảm thấy tiếc cho một người phụ nữ đã từng tôn nghiêm nhưng giờ đây trở thành công cụ của một thế lực tăm tối.Bỗng nhiên, Thái hậu mở mắt, ánh mắt mơ màng nhìn Tiêu Chiến. "Cô... là ai?" Tiêu Chiến nhìn nàng, đôi mắt dịu dàng. Anh biết rằng, có lẽ trong giây phút này, Thái hậu đã trở lại là chính mình, tuy nhiên, cơ thể nàng không còn đủ sức chịu đựng lâu dài.
Tiêu Chiến nhẹ nhàng đưa tay đặt lên trán nàng, thì thầm: "Ngươi không phải là tội đồ. Ngươi không phải là yêu quái."
Thái hậu mỉm cười yếu ớt, rồi từ từ nhắm mắt lại, cơ thể nàng hoàn toàn rũ xuống, không còn dấu hiệu của sự sống.
Tiêu Chiến nhìn vào thân thể đã không còn sức sống của Thái hậu, trong lòng thắt lại. "Ngươi đã phải chịu quá nhiều đau khổ rồi..." Anh thở dài.
Vương Nhất Bác tiến lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tiêu Chiến. "Chúng ta đã làm hết những gì có thể. Cô ấy giờ đã được giải thoát."
Tiêu Chiến không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn vào gương mặt đã tái xanh của Thái hậu. Đúng vậy, giờ nàng đã được giải thoát khỏi sự điều khiển của yêu quái. Nhưng cảm giác tiếc nuối trong lòng Tiêu Chiến không thể nào xóa nhòa.
"Chúng ta sẽ phải tiếp tục con đường này." Tiêu Chiến nói, đôi mắt kiên quyết.
Vương Nhất Bác gật đầu. "Đúng vậy. Còn nhiều thử thách đang chờ đợi."
Sau khi yêu quái nhập vào Thái hậu, cơ thể nàng ta hoàn toàn thay đổi. Ánh mắt đỏ ngầu, khí tức tàn bạo và ma mị tỏa ra khiến mọi người trong cung điện hoảng sợ. Thái hậu giờ đây không còn là người mẹ hiền dịu mà mọi người tôn thờ, mà là một con quái vật tàn ác.
Thái hậu không còn kiểm soát được bản thân, nàng ta ra tay giết chóc không thương tiếc, những người trong cung bị nàng giết một cách tàn bạo. Máu đổ khắp nơi, từng tiếng gào thét vang lên, khiến không khí trong cung trở nên nghẹt thở.
"Ngươi... sao lại làm vậy!" Một quan đại thần hoảng hốt chạy đến, nhưng hắn chưa kịp kêu lên lời cầu cứu thì Thái hậu đã vung tay chém đứt cổ.
Nhiều cung nữ, thị vệ, và thậm chí là các quan lại trong cung cũng không thoát khỏi tay yêu quái. Thái hậu điên cuồng giết chóc, đôi mắt đỏ như lửa, gương mặt biến dạng trong sự thống trị của yêu quái. Không ai có thể ngăn cản được nàng ta.
Khi đã tạo ra một cảnh tượng tàn bạo trong cung, Thái hậu lảo đảo bước ra khỏi đại sảnh, rút lui về tẩm cung của mình để trốn tránh. Bước đi của nàng ta đầy ma mị, một phần vì yêu quái đang điều khiển, một phần vì nàng ta biết rằng, nếu tiếp tục giết người, bản thân sẽ không thể kiểm soát nổi.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đứng nhìn từ xa, không thể làm gì hơn khi Thái hậu chạy về tẩm cung của mình. Hai người biết rằng nếu không nhanh chóng hành động, yêu quái này sẽ còn gây thêm tai họa cho triều đình.
"Không thể để nó tiếp tục." Tiêu Chiến nhăn mặt, quyết tâm phải nhanh chóng giải quyết tình hình này. Nhưng để vào được tẩm cung mà không bị phát hiện, họ cần phải có một kế hoạch cẩn thận.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, rồi bất ngờ quyết định: "Ta sẽ cải trang thành thái y vào trong tẩm cung, tìm cách tiếp cận và giải quyết yêu quái."
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, cảm nhận được sự kiên quyết trong ánh mắt của anh, nhưng cũng không khỏi lo lắng. "Cẩn thận. Đừng để bị phát hiện."Tiêu Chiến gật đầu, nhanh chóng tìm một bộ y phục của thái y trong cung. Anh cải trang thành một thái y bình thường, đội mũ y, áo bào trắng tinh, và lấy một chiếc khay thuốc. Nhìn từ bên ngoài, anh không khác gì một người hầu cận của cung đình.
Cả hai lặng lẽ di chuyển trong bóng tối, vào sâu trong cung, hướng về tẩm cung của Thái hậu. Mọi thứ xung quanh đều yên ắng đến lạ thường. Tiêu Chiến cảm nhận được một luồng khí lạnh bao trùm, như thể yêu quái đang theo dõi mọi động tĩnh của anh.
Đến trước cửa tẩm cung, Tiêu Chiến dừng lại một chút, hít thở sâu rồi bước vào. Cửa cung đóng kín, nhưng hắn không hề ngần ngại, gõ cửa một cách nhè nhẹ như thể không có chuyện gì xảy ra.
"Thái hậu, thần là thái y, đến để xem bệnh cho người."
Im lặng. Không có tiếng trả lời, nhưng Tiêu Chiến vẫn cảm thấy có một sức mạnh vô hình đang bao trùm trong không gian.
Tiêu Chiến đẩy cửa vào, bước vào bên trong. Tẩm cung của Thái hậu rộng lớn, nhưng không khí bên trong lại lạnh lẽo một cách kỳ lạ. Mọi thứ như thể đang bị bao trùm trong một lớp sương mù. Tiêu Chiến không thấy Thái hậu đâu, nhưng có thể cảm nhận được khí tức của nàng đang ở gần.
"Thái hậu?" Tiêu Chiến lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy nghi ngờ.
Bỗng nhiên, từ trong bóng tối, một giọng nói khàn đặc vang lên. "Ngươi... dám vào đây sao?"
Tiêu Chiến cảm thấy lạnh sống lưng. Thái hậu xuất hiện, nhưng không phải là hình dáng người xưa. Thay vào đó, nàng ta mang một diện mạo quái dị, đôi mắt đỏ rực, và trên gương mặt là những vết nứt như thể linh hồn nàng ta đã bị cắt rời, chỉ còn lại một bộ xác thịt đầy hung ác.
"Ngươi là ai?" Tiêu Chiến không ngần ngại, vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
"Ta là kẻ sẽ giết ngươi." Yêu quái trong cơ thể Thái hậu cười khẩy, ánh mắt lộ vẻ nguy hiểm.
Tiêu Chiến nhận thấy, tình hình đã không thể tiếp tục kéo dài. Anh biết rằng mình cần phải hành động ngay lập tức.
Trong khoảnh khắc, Tiêu Chiến cảm nhận được một sức mạnh cuồng nộ lan tỏa trong không gian tẩm cung. Yêu quái trong cơ thể Thái hậu đang ngày càng mạnh mẽ, khí tức của nó không chỉ là sự tàn bạo, mà còn là sự điên cuồng, muốn giết chết mọi thứ xung quanh.Thái hậu, dù vẫn là thân thể của một người phụ nữ từng hiền dịu, nhưng giờ đây đã không còn gì là người. Mọi biểu cảm, hành động của nàng đều bị kiểm soát bởi yêu quái, khiến nàng trông như một con quái vật đang khát máu.
Tiêu Chiến biết rằng nếu không hành động nhanh chóng, hậu quả sẽ không thể lường trước. Anh nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của Thái hậu, trong lòng đầy quyết tâm. "Ngươi sẽ không được phép hủy hoại mọi thứ!" Anh thì thầm.
Nhưng khi Tiêu Chiến chuẩn bị ra tay, một bóng hình quen thuộc lao nhanh vào từ cửa tẩm cung. Đó là Vương Nhất Bác, người đã từ lâu không rời xa anh, người mà anh biết có thể sẽ xuất hiện vào lúc này. Vương Nhất Bác không nói lời nào, chỉ với ánh mắt kiên quyết, hắn nhanh chóng rút trường kiếm ra khỏi vỏ.
Trường kiếm của Vương Nhất Bác lóe sáng như một tia chớp, mang theo sức mạnh bền bỉ và uy lực khủng khiếp. Hắn không hề do dự, lập tức lao đến Thái hậu – hay đúng hơn là con yêu quái đang chiếm giữ thân thể nàng.
"Tránh ra!" Vương Nhất Bác gầm lên, một cơn sóng năng lượng mạnh mẽ tỏa ra từ trường kiếm. Chỉ một nhát chém duy nhất, hắn vung kiếm lên cao và chẻ một đường thẳng vào người yêu quái.
Chỉ trong tích tắc, yêu quái trong người Thái hậu bị chẻ đôi. Ánh sáng từ viên ngọc trên trường kiếm lóe lên dữ dội, phản chiếu ánh sáng ma quái, rồi một tiếng nổ lớn vang lên, khiến không gian trong tẩm cung rung chuyển.
Cơ thể Thái hậu lập tức bị vỡ vụn, yêu quái bị đánh bại và tan biến thành làn khói đen, bay mất khỏi thân thể nàng. Thái hậu lảo đảo, ánh mắt ngơ ngác, nhưng sau đó không thể đứng vững và ngã xuống sàn.
Tiêu Chiến vội chạy đến đỡ lấy nàng, lòng không khỏi lo lắng. "Thái hậu!" Anh kêu lên, nhưng chỉ nhận lại làn hơi thở yếu ớt của người trước mặt.
Vương Nhất Bác đứng một bên, hơi thở vẫn nặng nề từ cú chém mạnh mẽ. Hắn nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt có chút đau buồn. "Cô ấy đã không còn là mình nữa." Hắn nói, giọng trầm xuống, có chút tiếc nuối.
Tiêu Chiến gật đầu, hiểu rằng Thái hậu chỉ là nạn nhân của yêu quái. Anh không trách nàng, chỉ cảm thấy tiếc cho một người phụ nữ đã từng tôn nghiêm nhưng giờ đây trở thành công cụ của một thế lực tăm tối.Bỗng nhiên, Thái hậu mở mắt, ánh mắt mơ màng nhìn Tiêu Chiến. "Cô... là ai?" Tiêu Chiến nhìn nàng, đôi mắt dịu dàng. Anh biết rằng, có lẽ trong giây phút này, Thái hậu đã trở lại là chính mình, tuy nhiên, cơ thể nàng không còn đủ sức chịu đựng lâu dài.
Tiêu Chiến nhẹ nhàng đưa tay đặt lên trán nàng, thì thầm: "Ngươi không phải là tội đồ. Ngươi không phải là yêu quái."
Thái hậu mỉm cười yếu ớt, rồi từ từ nhắm mắt lại, cơ thể nàng hoàn toàn rũ xuống, không còn dấu hiệu của sự sống.
Tiêu Chiến nhìn vào thân thể đã không còn sức sống của Thái hậu, trong lòng thắt lại. "Ngươi đã phải chịu quá nhiều đau khổ rồi..." Anh thở dài.
Vương Nhất Bác tiến lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tiêu Chiến. "Chúng ta đã làm hết những gì có thể. Cô ấy giờ đã được giải thoát."
Tiêu Chiến không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn vào gương mặt đã tái xanh của Thái hậu. Đúng vậy, giờ nàng đã được giải thoát khỏi sự điều khiển của yêu quái. Nhưng cảm giác tiếc nuối trong lòng Tiêu Chiến không thể nào xóa nhòa.
"Chúng ta sẽ phải tiếp tục con đường này." Tiêu Chiến nói, đôi mắt kiên quyết.
Vương Nhất Bác gật đầu. "Đúng vậy. Còn nhiều thử thách đang chờ đợi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz