Chương 26: Nhiệm vụ
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt như muốn tìm một giải pháp tốt hơn. "Nếu làm như vậy, chúng ta sẽ có cơ hội giết chết yêu quái này."
"Đúng," người kia nói. "Nhưng các ngươi phải sẵn sàng đối mặt với hắn. Sức mạnh của yêu quái này không phải dễ đối phó."
Mặc dù lo lắng, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không còn sự lựa chọn nào khác. Họ quyết định theo kế hoạch này, hy vọng rằng có thể đối phó với yêu quái trong cơ thể Hoàng đế trước khi hắn gây ra thảm họa lớn hơn.
Mặc dù sự căng thẳng và mệt mỏi đang bủa vây, hai người vẫn tiếp tục tiến vào cung điện, nơi cuộc chiến sinh tử đang chờ đợi. Trong tâm trí của họ, một quyết tâm mạnh mẽ đã hình thành. Một khi họ đối mặt với yêu quái này, chỉ có một người có thể sống sót: hoặc là Hoàng đế, hoặc là kẻ ác quái đã chiếm lấy cơ thể hắn.Và Tiêu Chiến biết rằng, dù thế nào đi nữa, cậu và Vương Nhất Bác sẽ không bỏ cuộc.
Triều đình vẫn yên ả, nhưng dưới bề ngoài đó lại là sự chuẩn bị cho một cuộc chiến ngầm mà không ai biết đến. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không có nhiều thời gian, bởi yêu quái trong cơ thể Hoàng đế mỗi đêm càng trở nên mạnh mẽ. Họ nhận ra chỉ có một cách duy nhất để hạ gục con quái vật này: dụ dỗ nó ra ngoài, đưa nó ra khỏi cơ thể Hoàng đế.
Sau một đêm bàn bạc, Tiêu Chiến quyết định sẽ giả trang thành nữ nhân, dùng vẻ đẹp quyến rũ của mình để làm Hoàng đế mất cảnh giác. Vương Nhất Bác có phần không đồng ý, nhưng Tiêu Chiến khẳng định đây là cách duy nhất có thể tiếp cận Hoàng đế mà không bị phát hiện.
"Nhưng ngươi sẽ phải rất cẩn thận," Vương Nhất Bác nhắc nhở. "Yêu quái trong cơ thể Hoàng đế không phải là một kẻ dễ đối phó. Đừng để nó phát hiện ra ngươi."
Tiêu Chiến gật đầu, ánh mắt quyết tâm. Cậu không còn lựa chọn nào khác. Hoàng đế là chìa khóa để tiêu diệt yêu quái này, và chỉ có thể tiếp cận hắn bằng cách này.
Ngày hôm sau, Tiêu Chiến bắt đầu công cuộc cải trang. Cậu mặc một bộ đồ nữ nhân quý phái, tấm lụa đỏ quyến rũ phủ lên đầu, mái tóc được búi cao, để lộ ra những đường nét tinh tế của khuôn mặt. Đôi mắt long lanh, và làn da trắng mịn như ngọc. Mỗi cử động của Tiêu Chiến đều mang vẻ mềm mại, uyển chuyển của một thiếu nữ, nhưng trong ánh mắt ấy vẫn toát lên một sự quyết đoán không ai có thể nhìn thấu.
Vương Nhất Bác không thể không nhìn Tiêu Chiến một cách chăm chú. "Ngươi... trông rất khác." Giọng anh lộ rõ sự lo lắng, nhưng cũng không thể phủ nhận sự xuất sắc trong vai diễn này.
Tiêu Chiến mỉm cười, một nụ cười đầy ẩn ý. "Hãy tin ta, ta sẽ không để mình bị phát hiện."
Cả hai bước vào trong cung điện, nơi Hoàng đế đang ngự trị. Tiêu Chiến được đưa vào trong phòng riêng của Hoàng đế, nơi bóng tối bao trùm và không khí nặng nề. Hoàng đế đang ngồi trên ngai vàng, mắt lờ đờ, như đang chìm vào một thế giới khác.
Khi Tiêu Chiến bước vào, hắn ngẩng đầu lên. Một khoảnh khắc dài, ánh mắt của Hoàng đế nhìn chằm chằm vào cậu, đầy kỳ quái và lạ lẫm. Nhưng rồi, như thể hắn bị thôi miên, một nụ cười lạnh lẽo xuất hiện trên khuôn mặt của Hoàng đế."Ngươi là ai?" Hoàng đế hỏi, giọng nói khàn khàn, nhưng không giấu nổi sự tò mò.
Tiêu Chiến khẽ cúi đầu, cất giọng mềm mại: "Ta là một thiếu nữ mới được đưa đến đây để thỉnh an bệ hạ. Thần thiếp có chút ân tình muốn được bệ hạ ban cho."
Hoàng đế không đáp lại ngay mà nhìn Tiêu Chiến một hồi lâu, ánh mắt đầy tham lam. Bóng tối trong căn phòng càng dày đặc hơn, như có một thứ gì đó u ám đang bao trùm. Tiêu Chiến cảm nhận được hơi lạnh từ trong người Hoàng đế toát ra, nhưng không dám lộ vẻ e ngại. Cậu biết rằng chỉ cần một chút sơ hở, yêu quái trong cơ thể Hoàng đế sẽ phát hiện ra và tấn công ngay lập tức.
"Ngươi có ân tình gì?" Hoàng đế hỏi, giọng hắn giờ đã đầy khát khao.
Tiêu Chiến bước gần hơn, đôi mắt chăm chú nhìn Hoàng đế, rồi nhẹ nhàng nói: "Thần thiếp có một viên ngọc quý, nghe nói bệ hạ rất thích những bảo vật này. Nếu bệ hạ có thể ban cho thần thiếp một ân huệ nhỏ, thần thiếp sẽ trao viên ngọc đó cho người."
Câu nói của Tiêu Chiến như một mồi câu, làm Hoàng đế không thể cưỡng lại. Hắn đứng dậy, ánh mắt chớp lên đầy tham lam. "Viên ngọc? Đưa cho ta xem."
Tiêu Chiến nhanh chóng lấy từ trong tay áo ra một viên ngọc sáng lấp lánh, ánh sáng từ nó như thôi miên Hoàng đế, khiến hắn không thể dứt mắt khỏi đó.
"Ngọc này có thể giúp người sống lâu hơn, tăng cường sức mạnh," Tiêu Chiến tiếp tục, giọng điệu đầy mê hoặc. "Nhưng chỉ khi bệ hạ giúp thần thiếp một chuyện."
Hoàng đế không ngần ngại mà bước lại gần, tay đưa ra nắm lấy viên ngọc. Đúng lúc đó, Tiêu Chiến liền tạo ra một cú đánh bất ngờ, dùng linh lực của mình chạm vào cơ thể Hoàng đế, làm cho yêu quái trong hắn phải ló mặt.
Hắn không còn là Hoàng đế nữa. Đó là một sinh vật với những đôi mắt đỏ rực, thân hình cao lớn và đôi cánh đen xù xì. Một yêu quái mạnh mẽ, đang giãy giụa trong cơ thể Hoàng đế.
"Ta không thể để ngươi thoát!" Tiêu Chiến gầm lên, và ngay lập tức ra tay tấn công, dùng toàn bộ sức mạnh để khống chế yêu quái.
Nhưng Hoàng đế lúc này không còn là con người. Yêu quái trong hắn đã trỗi dậy mạnh mẽ, và trận chiến khốc liệt bắt đầu.
"Ngươi không thể thắng được ta!" Yêu quái cười lớn, giọng nói đầy châm chọc. "Đã quá muộn rồi."Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác biết rằng trận chiến này chỉ mới bắt đầu. Nhưng họ đã có cơ hội. Và cơ hội này chính là ánh sáng từ viên ngọc quý trong tay Tiêu Chiến.
Ánh sáng từ viên ngọc trong tay Tiêu Chiến bỗng phát ra một luồng sáng chói lòa, chiếu sáng cả căn phòng tối tăm, khiến Hoàng đế bất ngờ gào lên trong đau đớn. Cơ thể của hắn chao đảo, như thể bị một sức mạnh vô hình đè nén. Yêu quái bên trong cơ thể Hoàng đế quằn quại, không chịu nổi sức mạnh từ viên ngọc.
"Không!" Yêu quái gầm lên, tay của Hoàng đế bắt đầu co quắp, đôi mắt đỏ ngầu hiện lên sự tức giận và đau đớn.
Tiêu Chiến nhân cơ hội, tiếp tục dùng linh lực của mình tác động vào viên ngọc, làm cho ánh sáng từ viên ngọc càng lúc càng sáng rực. Yêu quái như bị đẩy vào một góc tối trong cơ thể Hoàng đế, không thể thoát ra. Nhưng đột nhiên, một tiếng xé gió vang lên.
"Cút đi!" Yêu quái gầm lên, và rồi với một cơn thịnh nộ, hắn bùng lên một luồng lực mạnh mẽ. Hoàng đế lập tức ngã quỵ xuống đất, và yêu quái bất ngờ thoát khỏi cơ thể hắn, bay vút lên không trung.Tiêu Chiến vội vàng quét ánh mắt tìm kiếm, nhưng yêu quái đã nhanh chóng thoát đi. Cả hai lập tức nhận ra điều gì đó bất ổn. Tiêu Chiến quay người nhìn Vương Nhất Bác.
"Nó không thể đi đâu xa như vậy." Tiêu Chiến nói, giọng đầy lo lắng.
Chưa kịp nhận lời từ Vương Nhất Bác, cả hai đều cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo lan tỏa khắp cung điện. Họ quay lại nhìn và thấy yêu quái đang từ từ nhập vào một người khác. Nhưng không phải là ai xa lạ, mà là Thái hậu – người đang đứng gần đó.
"Không!" Tiêu Chiến hét lên. Nhưng đã quá muộn. Yêu quái đã kịp nhập vào cơ thể của Thái hậu, và ngay lập tức, nàng ta bắt đầu thay đổi. Đôi mắt Thái hậu biến thành màu đỏ rực, khí tức trên người trở nên tàn bạo và đầy sát khí.
Thái hậu, vốn là người hiền hậu và tôn quý, giờ đây lại trở thành một sinh vật khác. Cơ thể nàng ta bắt đầu run rẩy, không còn là Thái hậu mà Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác từng biết.
"Nó đã nhập vào Thái hậu!" Vương Nhất Bác gầm lên. "Chúng ta phải ngừng nó ngay lập tức!"
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác lao vào, nhưng lúc này, yêu quái trong Thái hậu đã có sức mạnh rất lớn. Nàng ta nhảy ra ngoài, gầm lên một tiếng dữ dội, khiến mọi người trong cung điện phải run sợ. Dưới sự điều khiển của yêu quái, Thái hậu không còn là người bình thường nữa.
"Các ngươi không thể ngăn cản ta!" Giọng của yêu quái vang lên trong thân xác Thái hậu, lạnh lùng và tàn nhẫn.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không thể để tình thế tiếp tục như vậy. Họ biết rằng nếu không hành động ngay lập tức, yêu quái sẽ gây ra thảm họa cho cả triều đình.
"Phải hạ gục nó trước khi nó làm hại mọi người." Tiêu Chiến cắn răng, nhắm mắt lại, tập trung tất cả linh lực vào viên ngọc trên tay.
Vương Nhất Bác cũng không chần chừ, anh rút trường kiếm ra và lao về phía Thái hậu, quyết tâm dứt điểm chuyện này. Nhưng yêu quái trong Thái hậu đã quá mạnh mẽ, và trận chiến lại càng trở nên khốc liệt hơn bao giờ hết.
"Ngừng lại!" Tiêu Chiến hét lên, sử dụng toàn bộ sức mạnh để kích hoạt viên ngọc. Lần này, ánh sáng từ viên ngọc không chỉ mạnh mẽ hơn trước mà còn toả ra một luồng năng lượng mãnh liệt. Yêu quái không thể chịu đựng được, nhưng nó vẫn cố gắng chống trả.
"Đúng," người kia nói. "Nhưng các ngươi phải sẵn sàng đối mặt với hắn. Sức mạnh của yêu quái này không phải dễ đối phó."
Mặc dù lo lắng, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không còn sự lựa chọn nào khác. Họ quyết định theo kế hoạch này, hy vọng rằng có thể đối phó với yêu quái trong cơ thể Hoàng đế trước khi hắn gây ra thảm họa lớn hơn.
Mặc dù sự căng thẳng và mệt mỏi đang bủa vây, hai người vẫn tiếp tục tiến vào cung điện, nơi cuộc chiến sinh tử đang chờ đợi. Trong tâm trí của họ, một quyết tâm mạnh mẽ đã hình thành. Một khi họ đối mặt với yêu quái này, chỉ có một người có thể sống sót: hoặc là Hoàng đế, hoặc là kẻ ác quái đã chiếm lấy cơ thể hắn.Và Tiêu Chiến biết rằng, dù thế nào đi nữa, cậu và Vương Nhất Bác sẽ không bỏ cuộc.
Triều đình vẫn yên ả, nhưng dưới bề ngoài đó lại là sự chuẩn bị cho một cuộc chiến ngầm mà không ai biết đến. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không có nhiều thời gian, bởi yêu quái trong cơ thể Hoàng đế mỗi đêm càng trở nên mạnh mẽ. Họ nhận ra chỉ có một cách duy nhất để hạ gục con quái vật này: dụ dỗ nó ra ngoài, đưa nó ra khỏi cơ thể Hoàng đế.
Sau một đêm bàn bạc, Tiêu Chiến quyết định sẽ giả trang thành nữ nhân, dùng vẻ đẹp quyến rũ của mình để làm Hoàng đế mất cảnh giác. Vương Nhất Bác có phần không đồng ý, nhưng Tiêu Chiến khẳng định đây là cách duy nhất có thể tiếp cận Hoàng đế mà không bị phát hiện.
"Nhưng ngươi sẽ phải rất cẩn thận," Vương Nhất Bác nhắc nhở. "Yêu quái trong cơ thể Hoàng đế không phải là một kẻ dễ đối phó. Đừng để nó phát hiện ra ngươi."
Tiêu Chiến gật đầu, ánh mắt quyết tâm. Cậu không còn lựa chọn nào khác. Hoàng đế là chìa khóa để tiêu diệt yêu quái này, và chỉ có thể tiếp cận hắn bằng cách này.
Ngày hôm sau, Tiêu Chiến bắt đầu công cuộc cải trang. Cậu mặc một bộ đồ nữ nhân quý phái, tấm lụa đỏ quyến rũ phủ lên đầu, mái tóc được búi cao, để lộ ra những đường nét tinh tế của khuôn mặt. Đôi mắt long lanh, và làn da trắng mịn như ngọc. Mỗi cử động của Tiêu Chiến đều mang vẻ mềm mại, uyển chuyển của một thiếu nữ, nhưng trong ánh mắt ấy vẫn toát lên một sự quyết đoán không ai có thể nhìn thấu.
Vương Nhất Bác không thể không nhìn Tiêu Chiến một cách chăm chú. "Ngươi... trông rất khác." Giọng anh lộ rõ sự lo lắng, nhưng cũng không thể phủ nhận sự xuất sắc trong vai diễn này.
Tiêu Chiến mỉm cười, một nụ cười đầy ẩn ý. "Hãy tin ta, ta sẽ không để mình bị phát hiện."
Cả hai bước vào trong cung điện, nơi Hoàng đế đang ngự trị. Tiêu Chiến được đưa vào trong phòng riêng của Hoàng đế, nơi bóng tối bao trùm và không khí nặng nề. Hoàng đế đang ngồi trên ngai vàng, mắt lờ đờ, như đang chìm vào một thế giới khác.
Khi Tiêu Chiến bước vào, hắn ngẩng đầu lên. Một khoảnh khắc dài, ánh mắt của Hoàng đế nhìn chằm chằm vào cậu, đầy kỳ quái và lạ lẫm. Nhưng rồi, như thể hắn bị thôi miên, một nụ cười lạnh lẽo xuất hiện trên khuôn mặt của Hoàng đế."Ngươi là ai?" Hoàng đế hỏi, giọng nói khàn khàn, nhưng không giấu nổi sự tò mò.
Tiêu Chiến khẽ cúi đầu, cất giọng mềm mại: "Ta là một thiếu nữ mới được đưa đến đây để thỉnh an bệ hạ. Thần thiếp có chút ân tình muốn được bệ hạ ban cho."
Hoàng đế không đáp lại ngay mà nhìn Tiêu Chiến một hồi lâu, ánh mắt đầy tham lam. Bóng tối trong căn phòng càng dày đặc hơn, như có một thứ gì đó u ám đang bao trùm. Tiêu Chiến cảm nhận được hơi lạnh từ trong người Hoàng đế toát ra, nhưng không dám lộ vẻ e ngại. Cậu biết rằng chỉ cần một chút sơ hở, yêu quái trong cơ thể Hoàng đế sẽ phát hiện ra và tấn công ngay lập tức.
"Ngươi có ân tình gì?" Hoàng đế hỏi, giọng hắn giờ đã đầy khát khao.
Tiêu Chiến bước gần hơn, đôi mắt chăm chú nhìn Hoàng đế, rồi nhẹ nhàng nói: "Thần thiếp có một viên ngọc quý, nghe nói bệ hạ rất thích những bảo vật này. Nếu bệ hạ có thể ban cho thần thiếp một ân huệ nhỏ, thần thiếp sẽ trao viên ngọc đó cho người."
Câu nói của Tiêu Chiến như một mồi câu, làm Hoàng đế không thể cưỡng lại. Hắn đứng dậy, ánh mắt chớp lên đầy tham lam. "Viên ngọc? Đưa cho ta xem."
Tiêu Chiến nhanh chóng lấy từ trong tay áo ra một viên ngọc sáng lấp lánh, ánh sáng từ nó như thôi miên Hoàng đế, khiến hắn không thể dứt mắt khỏi đó.
"Ngọc này có thể giúp người sống lâu hơn, tăng cường sức mạnh," Tiêu Chiến tiếp tục, giọng điệu đầy mê hoặc. "Nhưng chỉ khi bệ hạ giúp thần thiếp một chuyện."
Hoàng đế không ngần ngại mà bước lại gần, tay đưa ra nắm lấy viên ngọc. Đúng lúc đó, Tiêu Chiến liền tạo ra một cú đánh bất ngờ, dùng linh lực của mình chạm vào cơ thể Hoàng đế, làm cho yêu quái trong hắn phải ló mặt.
Hắn không còn là Hoàng đế nữa. Đó là một sinh vật với những đôi mắt đỏ rực, thân hình cao lớn và đôi cánh đen xù xì. Một yêu quái mạnh mẽ, đang giãy giụa trong cơ thể Hoàng đế.
"Ta không thể để ngươi thoát!" Tiêu Chiến gầm lên, và ngay lập tức ra tay tấn công, dùng toàn bộ sức mạnh để khống chế yêu quái.
Nhưng Hoàng đế lúc này không còn là con người. Yêu quái trong hắn đã trỗi dậy mạnh mẽ, và trận chiến khốc liệt bắt đầu.
"Ngươi không thể thắng được ta!" Yêu quái cười lớn, giọng nói đầy châm chọc. "Đã quá muộn rồi."Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác biết rằng trận chiến này chỉ mới bắt đầu. Nhưng họ đã có cơ hội. Và cơ hội này chính là ánh sáng từ viên ngọc quý trong tay Tiêu Chiến.
Ánh sáng từ viên ngọc trong tay Tiêu Chiến bỗng phát ra một luồng sáng chói lòa, chiếu sáng cả căn phòng tối tăm, khiến Hoàng đế bất ngờ gào lên trong đau đớn. Cơ thể của hắn chao đảo, như thể bị một sức mạnh vô hình đè nén. Yêu quái bên trong cơ thể Hoàng đế quằn quại, không chịu nổi sức mạnh từ viên ngọc.
"Không!" Yêu quái gầm lên, tay của Hoàng đế bắt đầu co quắp, đôi mắt đỏ ngầu hiện lên sự tức giận và đau đớn.
Tiêu Chiến nhân cơ hội, tiếp tục dùng linh lực của mình tác động vào viên ngọc, làm cho ánh sáng từ viên ngọc càng lúc càng sáng rực. Yêu quái như bị đẩy vào một góc tối trong cơ thể Hoàng đế, không thể thoát ra. Nhưng đột nhiên, một tiếng xé gió vang lên.
"Cút đi!" Yêu quái gầm lên, và rồi với một cơn thịnh nộ, hắn bùng lên một luồng lực mạnh mẽ. Hoàng đế lập tức ngã quỵ xuống đất, và yêu quái bất ngờ thoát khỏi cơ thể hắn, bay vút lên không trung.Tiêu Chiến vội vàng quét ánh mắt tìm kiếm, nhưng yêu quái đã nhanh chóng thoát đi. Cả hai lập tức nhận ra điều gì đó bất ổn. Tiêu Chiến quay người nhìn Vương Nhất Bác.
"Nó không thể đi đâu xa như vậy." Tiêu Chiến nói, giọng đầy lo lắng.
Chưa kịp nhận lời từ Vương Nhất Bác, cả hai đều cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo lan tỏa khắp cung điện. Họ quay lại nhìn và thấy yêu quái đang từ từ nhập vào một người khác. Nhưng không phải là ai xa lạ, mà là Thái hậu – người đang đứng gần đó.
"Không!" Tiêu Chiến hét lên. Nhưng đã quá muộn. Yêu quái đã kịp nhập vào cơ thể của Thái hậu, và ngay lập tức, nàng ta bắt đầu thay đổi. Đôi mắt Thái hậu biến thành màu đỏ rực, khí tức trên người trở nên tàn bạo và đầy sát khí.
Thái hậu, vốn là người hiền hậu và tôn quý, giờ đây lại trở thành một sinh vật khác. Cơ thể nàng ta bắt đầu run rẩy, không còn là Thái hậu mà Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác từng biết.
"Nó đã nhập vào Thái hậu!" Vương Nhất Bác gầm lên. "Chúng ta phải ngừng nó ngay lập tức!"
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác lao vào, nhưng lúc này, yêu quái trong Thái hậu đã có sức mạnh rất lớn. Nàng ta nhảy ra ngoài, gầm lên một tiếng dữ dội, khiến mọi người trong cung điện phải run sợ. Dưới sự điều khiển của yêu quái, Thái hậu không còn là người bình thường nữa.
"Các ngươi không thể ngăn cản ta!" Giọng của yêu quái vang lên trong thân xác Thái hậu, lạnh lùng và tàn nhẫn.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không thể để tình thế tiếp tục như vậy. Họ biết rằng nếu không hành động ngay lập tức, yêu quái sẽ gây ra thảm họa cho cả triều đình.
"Phải hạ gục nó trước khi nó làm hại mọi người." Tiêu Chiến cắn răng, nhắm mắt lại, tập trung tất cả linh lực vào viên ngọc trên tay.
Vương Nhất Bác cũng không chần chừ, anh rút trường kiếm ra và lao về phía Thái hậu, quyết tâm dứt điểm chuyện này. Nhưng yêu quái trong Thái hậu đã quá mạnh mẽ, và trận chiến lại càng trở nên khốc liệt hơn bao giờ hết.
"Ngừng lại!" Tiêu Chiến hét lên, sử dụng toàn bộ sức mạnh để kích hoạt viên ngọc. Lần này, ánh sáng từ viên ngọc không chỉ mạnh mẽ hơn trước mà còn toả ra một luồng năng lượng mãnh liệt. Yêu quái không thể chịu đựng được, nhưng nó vẫn cố gắng chống trả.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz