ZingTruyen.Xyz

[BHTT]- Xuyên Giới Dị Hồn

Chương 56

Labubu_-_


Sương sớm phủ dày, bậc đá trắng trước điện thấm hơi lạnh.
Một bóng dáng mảnh khảnh đang quỳ giữa trời, áo choàng ướt đẫm, mái tóc buông xõa, gió thổi tung vài lọn dính bên má.
Đệ tử qua lại chỉ dám nhìn thoáng qua rồi nhỏ giọng xì xào.

“Nghe nói là Diệp Sơ Tình, sư muội thân cận của Tô sư tỷ.”
“Nàng ta đến xin cho người kia đấy à? Uổng công thôi, tội như vậy sao mà cứu nổi.”
“Còn nghe đâu sắp đem ra xử vào kỳ khảo linh mạch tới nữa…”

Từng lời rơi vào tai, lạnh buốt như kim đâm.
Diệp Sơ Tình khẽ mím môi, quỳ thẳng người, mắt nhìn cánh cửa điện đóng kín, giọng nàng khàn khàn nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:

“Tiên tôn… xin người suy xét lại. Tô sư tỷ tuyệt đối không thể như vậy…”

Một giọng nói vang lên phía sau, kéo theo tiếng giày giẫm đều trên nền đá.
Lâm Thư — đệ tử nội môn nổi tiếng nghiêm cẩn, dừng lại bên cạnh nàng, ánh mắt bình thản mà xa cách.

“Diệp Sơ Tình, ngươi quỳ ở đây làm gì? Tiên tôn đâu có rảnh nghe mấy lời van cầu vô ích.”

Diệp Sơ Tình ngẩng đầu, đôi mắt hơi mờ vì sương, giọng run run:

“Ta chỉ muốn gặp tiên tôn, xin người tra lại việc của Tô sư tỷ. Nàng ấy… không thể nào nhập ma được.”

Khóe môi Lâm Thư nhếch nhẹ, giọng trầm xuống, lộ rõ vẻ mỉa mai:

“Ngươi tin à?
Lưu ảnh thạch đã hiện rõ, kiếm trong tay nàng ta, máu trong Lam Hành Tông vẫn chưa khô.
Còn cần tra gì nữa?”

Diệp Sơ Tình khẽ siết nắm tay, giọng khàn đi:

“Tô sư tỷ không phải người như vậy… ta tin nàng.”

“Tin?” Lâm Thư cười nhạt, đôi mắt lạnh lẽo nhìn nàng như thể đang nhìn một kẻ mù quáng.
“Tin một kẻ giết người, hay tin vào thứ ma khí bao quanh nàng ta?
Hay ngươi sợ nếu nàng bị xử, sẽ đến lượt ngươi bị điều tra theo?”

Diệp Sơ Tình sững người, ánh mắt thoáng run.
Lời hắn nói như nhát dao, cứa sâu vào điều nàng vẫn cố tránh nghĩ tới.

“Ngươi… đừng ăn nói hồ đồ!”

Lâm Thư khẽ cúi xuống, giọng hắn càng thấp, đầy châm chọc:

“Hồ đồ?
Ta chỉ nói thật thôi. Còn nếu ngươi cứ quỳ mãi ở đây, đến khi tiên tôn ra thấy, e rằng ngươi cũng chẳng tránh khỏi tội ‘che giấu người nhập ma’.”

Không khí xung quanh như đông cứng lại.
Gió lạnh lùa qua làm dải lụa bên tay áo Diệp Sơ Tình bay phần phật, nàng cắn môi, giữ giọng bình tĩnh:

“Ngươi không hiểu gì cả, Lâm Thư.
Cho dù nàng có sai, ta vẫn tin, vì ta biết trong lòng nàng, chưa từng có tà niệm.”

“Thật buồn cười.” Lâm Thư nhếch môi, giọng như lưỡi dao mảnh.
“Tà niệm hay không, chẳng phải đều do kết cục chứng minh sao?
Khi máu đã nhuộm tay, thì ‘lòng trong sạch’ còn nghĩa lý gì nữa?”

Diệp Sơ Tình siết chặt tay đến rớm máu, ánh mắt thoáng lạnh, ẩn ẩn hiện tia sát khí.

Giữa lúc hai người sắp lời qua tiếng lại thêm lần nữa, đột nhiên một luồng linh áp nặng nề lan ra từ trong điện.
Không khí lạnh buốt như bị đóng băng.

Giọng nói uy nghiêm, lạnh như băng truyền ra, chậm rãi vang lên:

“Làm ồn trước điện ta là ai?”

Hai người đồng loạt sững lại.
Cửa điện khẽ mở, một luồng ánh sáng trắng hắt ra.

Tạ Nguyệt Dao đứng trên bậc cao, đôi mắt phượng hờ hững quét qua hai người đang quỳ dưới bậc thềm.

Áp lực linh lực từ nàng như sóng biển, không cần cố ý cũng khiến mọi sinh linh phải cúi đầu.
Diệp Sơ Tình run nhẹ, trán đã ướt đẫm mồ hôi, nàng cố ép bản thân giữ vững tư thế hành lễ.

“Sư tôn…” giọng nàng khàn đi, vẫn kiên định.
“Đệ tử mạo phạm, chỉ là… xin người xem xét lại việc của Tô sư tỷ…”

Tạ Nguyệt Dao không đáp, chỉ đứng yên nhìn xuống.
Ánh mắt ấy lạnh như băng, mà sâu như vực, khiến Diệp Sơ Tình cảm giác từng lớp da thịt đều bị soi thấu.
Một lát sau, môi nàng khẽ mở, giọng chậm rãi mà dứt khoát:

“Ngươi quỳ ở đây bao lâu rồi?”

Giọng nàng không cao, nhưng vang vọng giữa khoảng sân trống khiến Diệp Sơ Tình như bị đè ép ngạt thở.
Nàng cắn môi, đáp khẽ:

“Một đêm… thưa sư tôn.”

Ánh mắt Tạ Nguyệt Dao lướt nhẹ qua mái tóc rối của nàng, rơi xuống cổ tay đang chảy máu vì bị sỏi đá cứa, rồi lại nhìn sang Lâm Thư, người vẫn còn đang cúi đầu bên cạnh.
Giọng nàng trở nên lạnh lẽo:

“Còn ngươi, Lâm Thư, đến đây để làm gì?”

Lâm Thư vội vàng hành lễ, giọng cung kính:

“Đệ tử chỉ tình cờ đi ngang, thấy Diệp sư muội quỳ nên đến khuyên răn, không ngờ… làm kinh động đến tiên tôn.”

Tạ Nguyệt Dao liếc hắn, ánh mắt bình thản nhưng mang áp lực nặng nề đến mức khiến hắn run người, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.
Một lát, nàng thu lại tầm nhìn, lạnh nhạt phất tay:

“Lui xuống.”

Lâm Thư vội cúi đầu, không dám thêm một lời, rồi nhanh chóng rời đi.
Chỉ còn lại Diệp Sơ Tình, vẫn đang quỳ, mắt hơi ngẩng lên, trong ánh nhìn đó có cả van cầu lẫn tuyệt vọng.

Tạ Nguyệt Dao im lặng rất lâu.
Gió thổi tà áo nàng khẽ lay động, mái tóc đen buông dài, phủ xuống đôi vai trắng muốt.
Nàng khẽ nói, giọng bình thản như gió thoảng:

“Ngươi muốn cầu xin cho Tô Dạ Huyên?”

Diệp Sơ Tình lập tức dập đầu:

“Đúng vậy, sư tôn!
Tô sư tỷ tuyệt đối không phải người sẽ làm điều tàn sát ấy, xin người điều tra lại! Nàng ấy—”

“Đủ rồi.” Tạ Nguyệt Dao ngắt lời, không lớn tiếng, nhưng đủ khiến Diệp Sơ Tình im bặt.

Nàng cúi đầu, giọng run rẩy:

“Xin… xin tiên tôn đừng xử nàng quá nặng…”

Tạ Nguyệt Dao nhìn xuống, ánh mắt ấy thoáng rung động, chỉ trong chớp mắt rồi tan biến.
Nàng thu lại biểu cảm, quay người, giọng nói nhẹ mà lạnh, mỗi chữ như tảng băng rơi xuống tim người nghe:

“Tội của nàng ta, bằng chứng rõ ràng.
Việc này ta sẽ không can thiệp.
Ngươi quỳ ở đây, chỉ khiến bản thân chuốc thêm tội.”

Diệp Sơ Tình bỗng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe:

“Nhưng sư tôn, ta tin nàng ấy!
Ta tận mắt thấy ánh mắt đó, không phải là ánh mắt của kẻ nhập ma!”

Tạ Nguyệt Dao khẽ quay đầu lại.
Một thoáng ánh sáng trong mắt nàng lóe lên, như thể có gì đó bị chạm đến, nhưng chỉ thoáng qua.
Nàng nhìn Diệp Sơ Tình thật lâu, cuối cùng, khẽ nói một câu:

“Ánh mắt… cũng biết nói dối.”

Khoảnh khắc đó, gió nổi lên, tiếng chuông trên mái điện khẽ ngân.
Lời nói của tiên tôn lạnh như sắt, chặn đứt mọi hy vọng cuối cùng.

Diệp Sơ Tình sững sờ nhìn theo bóng áo trắng đang rời đi, trong tim như có thứ gì đó sụp đổ.
Nàng khẽ thầm thì, giọng nhỏ đến mức gần như tan trong gió:

“Ánh mắt ấy… không thể nào nói dối được, sư tôn…”

Cánh cửa tĩnh phòng khép lại, tiếng vang khẽ vọng.
Tạ Nguyệt Dao đứng yên một lúc, bàn tay vẫn còn nắm chặt chuôi bút ngọc.
Ngoài kia, tiếng gió lùa qua rừng tùng, từng chiếc lá khẽ va vào nhau phát ra âm thanh lạo xạo như tiếng thở dài.

Trong gian phòng, ánh đèn trầm hương mờ mờ phủ lên tường, bóng nàng in dài, lặng lẽ.
Tạ Nguyệt Dao hít sâu, rồi chậm rãi ngồi xuống trước án thư.
Trên mặt bàn là chồng ngọc giản được xếp gọn gàng, trong đó có một cái được phong ấn bằng pháp chú màu bạc.

Nàng đưa tay chạm lên, linh lực truyền qua đầu ngón tay, phong ấn khẽ sáng lên rồi tan biến.
Ngọc giản tỏa ra ánh sáng nhạt, từng dòng chữ bay lơ lửng giữa không trung:

“Tô Dạ Huyên, đệ tử thân truyền của tiên tôn Tạ Nguyệt Dao, từng bị nghi ngờ dính líu ma khí.
Sau biến cố Lam Hành Tông, bị bắt giữ chờ xét xử.
Bằng chứng hiện tại: dấu vết ma khí lưu lại trong linh hạch.”

Ánh mắt Tạ Nguyệt Dao dừng trên hàng chữ cuối cùng, ngón tay siết chặt lại.
Một lúc lâu, nàng khẽ khép mi mắt, ký ức trong đầu như dòng nước dội về.

Là lúc Tô Dạ Huyên quỳ gối giữa điện, ánh mắt ướt át nhưng kiên định, máu rỉ ra bên khóe môi vẫn cố gắng ngẩng đầu nhìn nàng.
Ánh mắt ấy không oán hận, không sợ hãi, chỉ mang một thứ cảm xúc mông lung, khó gọi tên.

Nàng khẽ thở ra, giọng nói như tự thì thầm:

“Ánh mắt… không thể nào nói dối được, sao?”

Trong lòng như có tiếng vang yếu ớt đáp lại, khiến nàng hơi ngẩn ra.
Tạ Nguyệt Dao khẽ lắc đầu, cố xua đi cảm xúc ấy, nhưng lòng lại chẳng yên.
Nàng mở ngọc giản khác, là ghi chép cũ về việc Diệp Sơ Tình từng bị ma khí xâm nhập khi rèn luyện ngoài tông.
Hai bản ghi chép… có điểm trùng hợp.

Ánh mắt Tạ Nguyệt Dao tối dần.
Ngón tay nàng khẽ lướt qua từng dòng chữ, dừng lại nơi ghi chú cuối:

“Ma khí xuất hiện không rõ nguồn gốc, nghi có liên hệ tới ma đạo.”

Ánh sáng trong mắt nàng khẽ lay động, một ý niệm mơ hồ vừa nảy ra đã bị nàng đè xuống.
Nhưng càng cố dập, nó càng rực cháy.

Tạ Nguyệt Dao khẽ đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống thung lũng phủ sương trắng dưới chân núi.
Gió lạnh lùa qua, thổi tung vài sợi tóc mai.
Nàng thì thầm, giọng gần như tan vào đêm:

“Nếu là oan uổng… thì sao?”

Không ai đáp.
Chỉ có tiếng chuông canh từ xa vọng lại, lạnh buốt.

Nàng khép mắt, tay khẽ đặt lên ngực áo, nơi trái tim đang đập chậm rãi nhưng nặng nề.
Một ý niệm bị cấm kỵ đã khởi động, nhưng nàng biết, một khi đã động tâm, sẽ không thể quay đầu.

....
Trong thư phòng rộng lớn, hương trầm nhàn nhạt lan ra, ánh sáng từ ngọn đăng lưu ly lay động phản chiếu lên giá sách, kéo bóng Du Tiểu Miên dài trên nền đất.

Nàng cúi thấp người, ngón tay run khẽ lật từng tờ ngọc giản, ánh mắt lướt nhanh qua dòng chữ phát sáng mờ nhạt, đó đều là ghi chép về các đệ tử trong tông, có cả lệnh phong ấn và danh sách tra linh mạch sắp tới.

“Không ở đây sao...”
Nàng thì thầm, giọng khẽ đến mức gần như bị nuốt mất bởi tiếng gió rít qua khe cửa.

Trong lòng nôn nóng, Du Tiểu Miên bước tới tủ ngọc bên cạnh, khẽ dùng linh lực mở khóa trận, ngăn chứa bí lục khẽ mở ra, ánh sáng trắng lập tức tràn ra làm nàng nhíu mày.
Nàng đưa tay vào, tìm kiếm một thứ nhỏ bé, thẻ ngọc có dấu ấn lệnh của trưởng lão, vật có thể can thiệp vào nghi thức tra linh mạch.

Vừa chạm được vào nó, sau lưng bỗng vang lên một giọng nói trầm tĩnh nhưng lạnh buốt như băng tuyết:

“Tiểu Miên, nửa đêm canh ba… con làm gì trong thư phòng của vi sư?”

Toàn thân nàng khựng lại, mạch linh lực trong người suýt rối loạn.
Nàng hít sâu, gắng bình ổn lại, rồi chậm rãi quay người.

Trước cửa, sư tôn nàng — Lạc Thanh Hề đang đứng đó, ánh mắt phẳng lặng như nước hồ không gợn, y bào trắng phất nhẹ trong gió.
Ánh sáng từ ngọn đèn phản chiếu lên khuôn mặt lạnh nhạt ấy, khiến tim Du Tiểu Miên đập mạnh một nhịp.

“Đệ tử...” nàng cúi người thật thấp, giọng dịu đi “chỉ là... muốn tìm vài bản ghi chép cũ, sư tôn đừng trách. Con sẽ rời đi ngay.”

Lạc Thanh Hề nhìn nàng thật lâu.
Ánh mắt ấy dường như xuyên thấu qua từng tầng lớp phòng bị mỏng manh mà Du Tiểu Miên dựng lên.
Không nói gì thêm, người kia chỉ khẽ phất tay áo:

“Đi đi. Sau này đừng tự tiện ra vào nơi này nữa.”

Giọng nói bình thản, không giận, không lạnh, nhưng lại khiến lòng người run sợ.

Du Tiểu Miên cúi đầu thật sâu, che đi ánh nhìn thấp thoáng hoảng hốt trong mắt, rồi vội vàng rời khỏi thư phòng.
Tấm thẻ ngọc trong tay áo nàng phát ra ánh sáng yếu ớt, bị bàn tay nắm chặt đến run.

Sau khi bóng dáng nàng khuất dần sau cánh cửa, Lạc Thanh Hề vẫn đứng nguyên chỗ cũ, ánh mắt dõi theo một khoảng trống mờ mịt.
Một lúc lâu, nàng mới khẽ thở ra một hơi, như vừa dằn xuống điều gì nơi đáy lòng.

“Đứa nhỏ này...” giọng nói của nàng hòa vào tiếng gió “...vì ai mà liều đến vậy?”

Ngọn đăng khẽ lay, ánh sáng vàng ấm soi lên gương mặt tĩnh lặng, nhưng trong đáy mắt lại ẩn một tia u ám như sương đêm không tan.

Ánh trăng vỡ vụn qua tán cây, loang loáng soi lên nền đất ẩm ướt. Du Tiểu Miên bước nhanh, áo choàng kéo cao, hơi thở dồn dập. Trong tay áo, ngọc giản phát ra ánh sáng nhàn nhạt, bằng chứng duy nhất cho kế hoạch điên rồ mà nàng sắp làm.

Đến chỗ rẽ sâu trong rừng, một bóng người y phục xanh thẫm hiện ra từ trong bóng tối. Đôi mắt đen lạnh lẽo như nước giếng cổ, không gợn sóng — Chu Duyệt.

Không nói một lời thừa, Du Tiểu Miên nhìn quanh, xác nhận xung quanh không có ai, rồi đưa ngọc giản ra.
Giọng nàng thấp đi, gần như chỉ đủ để gió nghe thấy:

“Ngày mai, lúc khảo hạch linh mạch, ta sẽ tạo nhiễu ở pháp đàn phụ. Khi đó trận hộ vệ sẽ yếu đi trong chốc lát, chỉ nửa khắc. Ngươi phải nhân lúc ấy đến đại lao, dẫn Tô Dạ Huyên đi.”

Chu Duyệt nhận lấy ngọc giản, ngón tay nàng lạnh đến mức khiến Du Tiểu Miên khẽ run.
Ánh trăng chiếu nghiêng lên khuôn mặt Chu Duyệt, vẻ điềm tĩnh nhưng đôi mắt lại sâu đến khó đoán.

“Ngươi nghĩ ta sẽ bỏ mặc nàng ấy sao?”
Giọng nàng thấp, khàn nhẹ, xen chút lạnh nhạt, như gió đêm thổi qua mặt hồ.

Du Tiểu Miên thoáng sững người, rồi khẽ cười, ánh mắt mềm đi một thoáng:

“Ta biết ngươi sẽ không.”

Nàng dừng một chút, giọng khàn khàn:

“Nhưng ngươi phải cẩn thận. Một khi bị phát hiện, cả hai chúng ta đều… không thoát được.”

Chu Duyệt khẽ nhíu mày, tầm mắt dừng lại nơi vạt áo Du Tiểu Miên run nhẹ.

“Ta biết.” nàng nói, giọng vẫn lạnh nhưng lại mang theo chút trầm nặng khó tả.
“Tô Dạ Huyên không nên chết trong tay họ. Dù có là ma, ta cũng muốn chính mắt thấy nàng ra khỏi nơi ấy.”

Gió đêm lùa qua, mang theo tiếng lá xào xạc như một lời thề lặng lẽ.
Du Tiểu Miên cắn môi, gật đầu.

“Vậy ngươi chuẩn bị đi. Ngày mai… chỉ có một cơ hội.”

Chu Duyệt không đáp, chỉ xoay người rời đi, bóng dáng gầy mảnh dần hòa vào màn sương, im lặng đến mức nghe như chưa từng tồn tại.

Du Tiểu Miên đứng lại rất lâu, nhìn ngọc giản trống trơn trong tay mình. Trong ngực nàng, tim đập loạn không theo nhịp.

“Tô Dạ Huyên… nhất định phải sống.”

Xa xa, trong đêm, một luồng linh khí mỏng như sợi tơ lặng lẽ khuếch tán, ẩn trong gió, như có kẻ đang lặng lẽ quan sát tất cả.

Một cắp mắt đỏ tươi như máu nhìn hết thảy, ánh trăng chiếu rọi xuống thắp sáng nơi bóng tối, ánh mắt ấy đã biến mất.

......

Đám đông xôn xao trước sân điện, nhưng Diệp Sơ Tình như bị cô lập trong chính thế giới của mình. Nàng cắn môi, hàm siết chặt, hai tay nắm chặt đến mức gân xanh lộ rõ trên mu bàn tay, từng nhịp run nhẹ phản ánh nỗi giằng xé trong lòng.

Ánh mắt nàng mất tiêu cự, dường như không nhìn ai xung quanh, chỉ dừng lại ở hình ảnh Tô Dạ Huyên – trong tâm trí Diệp Sơ Tình, nàng đang phải đối mặt với án tử, bị giam trong ngục tối lạnh lẽo, máu nhuộm đỏ y phục.

Một luồng buồn bã sâu thẳm thoáng hiện trên đôi mắt Diệp Sơ Tình. Tô Dạ Huyên – người luôn che chở và bảo vệ nàng, giờ đây lại đang gặp nguy mà nàng chẳng thể làm gì, cảm giác bất lực khiến trái tim nàng như bị bóp nghẹt.

Nàng khẽ nhắm mắt, cố kìm nén nỗi đau trong lòng, nhưng từng cử chỉ, tay siết chặt, môi cắn rướm máu, đều bộc lộ một tâm trạng bất lực, lo lắng đến tận cùng.

Trong khoảnh khắc ấy, Diệp Sơ Tình nhận ra: dù có muốn che chở cho Tô Dạ Huyên, nàng cũng bất lực trước luật lệ và quyền lực của tông môn, chỉ có thể nhìn người mình trân quý đối mặt với nguy hiểm mà không thể ra tay.

Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên ngay bên tai Diệp Sơ Tình, âm thanh vừa xa vừa gần, như vọng từ thẳm sâu trong tâm can:

“Ngươi bất lực trước sự yếu đuối của bản thân khi không làm được gì để giúp người mình yêu… bất lực khi chỉ đứng một chỗ nhìn nàng chết… bất lực khi không có đủ dũng khí để đến giúp nàng ta…”

Giọng nói đó bỗng phát ra tiếng cười khẽ, sắc lạnh:

“Thật vô dụng…”

Diệp Sơ Tình giật mình, lồng ngực đập nhanh, toàn thân run rẩy, ánh mắt lập tức quét nhanh về phía sau lưng. Nàng khẽ quát, giọng vang nhưng lạc đi một phần vì căng thẳng:

“Ai đó?!”

Toàn thân nàng căng như dây đàn, tay siết chặt nắm tay, tim như muốn nhảy ra ngoài. Mọi giác quan trở nên nhạy bén, ánh mắt dò xét từng bóng người xung quanh, trong lòng bồn chồn.

Diệp Sơ Tình hít sâu một hơi, nhịp tim vẫn còn đập dồn dập, nhưng cảm giác hỗn loạn trong lòng dịu lại phần nào. Nàng hạ tay, buông lỏng nắm tay vừa siết chặt, ánh mắt dần ổn định trở lại, mặc dù vẫn còn chút lo lắng.

Diệp Sơ Tình ngước ánh mắt dõi theo các trưởng lão trên cao, thì bỗng một chuyển động bất thường trong góc mắt khiến nàng khựng lại.

Giữa hàng trăm đệ tử đang tụ tập, có một bóng dáng hồng y lén lút lẩn vào đám đông, di chuyển nhanh nhẹn nhưng vẫn cố giữ vẻ bình thường để không bị phát hiện. Sắc đỏ rực của y phục nổi bật giữa tông màu áo của đệ tử tông môn.

.....

Chu Duyệt đi một mạch thẳng tới ngục giam u tối, tay giữ chặt ngọc giản trong lòng, bước chân nhẹ nhưng dứt khoát. Không gian lạnh lẽo quanh Tô Dạ Huyên tràn ngập bóng tối, tiếng rỉ rên của sắt thép vang lên, nhưng ánh mắt Chu Duyệt lạnh lùng mà kiên định, ánh nhìn tím sẫm dõi theo từng động tĩnh trong ngục.

Khi cánh cửa ngục mở ra, tiếng khóa kêu lên vang vọng, Tô Dạ Huyên nhắm mắt, chỉ nghe thấy âm thanh kỳ lạ. Khi mắt nàng mở ra, Chu Duyệt đứng trước mặt, ánh mắt nghiêm nghị nhưng có phần lo lắng, tay vẫn giữ chặt ngọc giản.

“Chu Duyệt…?”

Tô Dạ Huyên bàng hoàng, tim đập nhanh, vừa mừng vừa lo. Chu Duyệt không đáp lời, chỉ nghiêm nghị nhìn nàng, rồi nhẹ nhàng đẩy ngọc giản vào tay nàng. Ánh mắt tím sẫm của nàng không còn lạnh băng như mọi khi, mà chất chứa lo lắng và quyết tâm bảo vệ.

“Nhanh theo ta. Giữ chặt ngọc giản này, nó sẽ giúp ngươi bình ổn. Không được để ai phát hiện.”

Ánh mắt tím sẫm khẽ chau lại khi nhìn thấy những cái còng sắt trói chặt tay nàng. Không chần chừ, nàng rút kiếm, một luồng sắc khí lạnh lùng phát ra, chém thẳng vào sắt, tiếng còng kêu rắc vang lên rồi gãy vụn, bàn tay Tô Dạ Huyên được giải thoát.

Nhưng khi ánh sáng ngọn đèn chiếu vào, Chu Duyệt nhìn thấy toàn thân Tô Dạ Huyên nhiễm máu đỏ thẫm, y phục trắng loang lổ, làn da trắng sáng giờ điểm hồng hào do vừa khóc vừa kiệt sức. Chu Duyệt muốn đưa tay ra đỡ, nhưng vừa nhìn sắc mặt mệt mỏi mà kiên nghị của Tô Dạ Huyên, nàng biết nàng muốn tự đứng dậy.

Tô Dạ Huyên cố nắm chặt tay, tự nhấc người đứng lên, bước đi với dáng vẻ vừa mệt mỏi vừa kiên định, ánh mắt vẫn ngước về phía trước. Chu Duyệt đứng cạnh, mắt tím sẫm ánh lên lo lắng, nhưng không ép buộc, chỉ âm thầm theo sát, giữ cho nàng an toàn.

Ánh sáng hờ hắt từ ngục chiếu lên khuôn mặt Tô Dạ Huyên, khiến Chu Duyệt chỉ nhìn thấy một nửa biểu cảm mờ ảo, lờ mờ cảm nhận được giọng nàng khẽ thì thầm:

"Xin lỗi…"

Chu Duyệt còn chưa kịp hiểu lời nói ấy ẩn chứa điều gì thì Tô Dạ Huyên đã bỗng nhiên vụt chạy ra ngoài, dáng người mảnh khảnh nhưng nhanh nhẹn, bước chân dường như nhẹ như gió.

Chu Duyệt lập tức vội vàng đuổi theo, miệng hơi hoảng hốt gọi:

"Tô Dạ Huyên! Ngươi đi đâu vậy!?"

Nhưng Tô Dạ Huyên không đáp, đi phía trước với tốc độ đáng kinh ngạc, ngay cả Chu Duyệt, người luôn trầm tĩnh và nhanh nhẹn, cũng phải nhíu mày khó hiểu.

“Ngươi… bị nhốt lâu như vậy, sức lực ở đâu mà còn nhanh hơn ta?” Chu Duyệt thầm nghĩ, ánh mắt tím sẫm vừa lo lắng vừa kinh ngạc. Dáng người Tô Dạ Huyên như một con mèo hoang vượt mọi giới hạn, làm Chu Duyệt vừa ngạc nhiên, vừa lo lắng đuổi theo.

Xung quanh, bóng tối của hành lang ngục càng trở nên dài và sâu, như thể đang theo sát từng bước chân của Tô Dạ Huyên, trong khi Chu Duyệt nỗ lực rút ngắn khoảng cách, từng bước cố bám sát.

Tô Dạ Huyên vút lên, xuyên qua luồng sáng mờ ảo phía trước mặt, bước chân dường như không chạm đất, cơ thể lao nhanh như gió, bóng dáng mảnh mai nhưng đầy sức mạnh cuộn xoáy trong không gian.

Chu Duyệt mở to mắt, tim đập nhanh, cố bám theo ánh sáng nơi Tô Dạ Huyên vừa xuất hiện. Ánh mắt tím sẫm chớp chớp, dõi theo từng chuyển động, nhận ra hướng nàng lao đi… là quảng trường, nơi đông đảo đệ tử và trưởng lão đang tụ tập.

“Ngươi… lại đi thẳng tới chỗ đông người sao!?” Chu Duyệt quát lên, lo lắng và căng thẳng đến mức nghẹn thở.

Tô Dạ Huyên không hề nhìn lại, ánh mắt vàng kim lóe lên sắc đỏ, quyết tâm và một chút hỗn loạn hiện rõ, như thể muốn xé tan mọi rào cản đang ngăn nàng, bất chấp mọi nguy hiểm đang chờ phía trước.

Tô Dạ Huyên biến thành một vệt sáng, lao phi thường giữa không trung, cơ thể như bị ánh sáng hắt lên, tốc độ nhanh đến mức xung quanh chỉ còn những mảnh màu mờ ảo.

Diệp Sơ Tình giơ tay ra, sắp chạm vào viên ngọc lớn ngay trước mặt, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. Thế nhưng bỗng một luồng linh áp ập tới, khiến nàng giật mình, tất tả sững lại, cơ thể hơi co rúm, tay run nhẹ.

Ngay sau đó, một thanh kiếm xoay vòng trên không trung, ánh sáng lấp lánh theo đường bay, lao thẳng xuống quảng trường với uy lực khủng khiếp. Mọi thứ như ngưng đọng một nhịp, tiếng gió rít qua không trung, nguy hiểm lan tỏa khắp chỗ.

Đất đá bay tứ tung, từng mảng vỡ nát văng ra xung quanh, tạo thành một cơn hỗn loạn ngắn ngủi nhưng dữ dội. Bụi mù dần tan, nhường chỗ cho bóng dáng Tô Dạ Huyên đứng sừng sững giữa quảng trường, y phục nhuốm đỏ tươi, máu và bụi bám đầy, từng nếp vải như chống lại sức gió từ cú lao phi thường vừa rồi.

Đôi mắt vàng kim ngày nào giờ con ngươi rực đỏ, ánh sáng trong mắt vừa hoảng hốt vừa bàng hoàng.

Trong tay nàng cầm thanh kiếm còn lại, thân kiếm còn dính bụi đất, ánh sáng lóe lên theo từng chuyển động nhỏ của cơ thể. Ánh mắt nàng hơi hoảng hốt khi nhìn xung quanh, nhận ra đám đông đang tụ tập, ánh mắt bàng hoàng pha chút cảnh giác, vừa sợ hãi vừa căng thẳng, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh trong khoảnh khắc hỗn loạn này.

Diệp Sơ Tình ngẩn ngơ đứng đó, ánh mắt dõi theo Tô Dạ Huyên. Nàng khẽ thốt ra một tiếng:

“Sư tỷ…”

Âm thanh vừa nhẹ vừa run, như thể cố níu lấy sự hiện diện của Tô Dạ Huyên, vừa sợ hãi vừa lo lắng.

"Hồ nháo!"

Tiếng quát vang lên, người đó chỉ tay về phía Tô Dạ Huyên, giọng nghiêm khắc, vừa quát vừa dồn áp lực:

“Ngươi đã vi phạm luật lệ tiên môn, lại còn dám trốn thoát gây rối. Tội càng thêm tội, không thể dung thứ!”

Không khí xung quanh lập tức ngột ngạt, tiếng xôn xao vang lên khắp quảng trường, các đệ tử xung quanh nhao nhao bàn tán, ánh mắt đầy cảnh giác. Tô Dạ Huyên đứng đó, y phục nhuộm máu, đôi mắt vàng kim giờ rực đỏ, cảm giác áp lực đè nặng, chân hơi run nhưng nàng vẫn đứng thẳng, cố kìm nỗi hoảng sợ.

Diệp Sơ Tình lập tức bước tới, một tay che trước mặt Tô Dạ Huyên, cố chắn khỏi mọi ánh mắt nghi ngờ và chỉ trích, ánh mắt nàng rực lên quyết tâm và sự căng thẳng.

“Xin các vị trưởng lão hãy bình tĩnh một chút!” nàng nói, giọng vang nhưng vẫn giữ sự điềm tĩnh, “Tô Dạ Huyên… đã chịu quá nhiều áp lực và đã không hề cố ý làm tổn hại tông môn. Hãy cho nàng một cơ hội để giải thích, đừng kết luận vội vàng!”

Nàng siết chặt nắm tay, cơ thể hơi nghiêng về phía Tô Dạ Huyên.
Các đệ tử và trưởng lão xung quanh nhìn Diệp Sơ Tình, có người nghi ngờ, có người hơi lưỡng lự, bầu không khí căng thẳng tạm thời bị nàng chắn lại, tạo ra khoảnh khắc lặng trước cơn bão sắp tới.

Tô Dạ Huyên đứng bên, khóe môi khẽ run, ánh mắt đỏ hoe, lòng vừa xót xa vừa ngạc nhiên.

Du Tiểu Miên đứng một góc trong đám đông, mắt mở to, mặt mày hoảng hốt. Nàng không hiểu nổi tại sao Tô Dạ Huyên lại xuất hiện ở đây—lẽ ra lúc này nàng ta đã chạy thoát rồi, chứ không thể đứng sừng sững trước cả quảng trường như vậy.

Ánh mắt Du Tiểu Miên liếc nhanh về phía Diệp Sơ Tình, thấy nàng ta đang chắn trước Tô Dạ Huyên, cơ thể căng thẳng. Trái tim nàng đập thình thịch, lo lắng cho Tô Dạ Huyên trào dâng. Nàng muốn phi tới chỗ nàng ta ngay lập tức, nhưng chưa kịp nhấc chân thì một bàn tay mạnh mẽ chặn lại, kéo nàng lại.

Giọng Du Tiểu Miên sốt ruột vang lên:

“Sư tôn!”

Ánh mắt hoảng hốt nhìn Lạc Thanh Hề, rồi quay lại nhìn Tô Dạ Huyên, giọng nức nở và cương quyết:

“Sư tôn, ngươi không được! Ngươi mau buông ta ra!”

Sự kích động khiến Du Tiểu Miên cãi vả sôi nổi, giọng dứt khoát, tay vũng vẫy muốn thoát.

Lạc Thanh Hề thở dài một hơi, bình tĩnh nhưng uy nghiêm, giọng khẽ nhưng có trọng lượng:

“Ngươi không được đi.”

Không cần thêm lời, một thi pháp nhẹ nhàng phát ra, khiến Du Tiểu Miên đứng sững tại chỗ, chân không thể nhấc lên, cơ thể bị khóa tạm thời, bất lực nhìn hai người dưới kia.

Tạ Nguyệt Dao bước ra từ phía cao, dáng người thanh nhã nhưng uy nghiêm, mắt sắc lạnh quét qua toàn cảnh. Ánh mắt nàng nhìn Tô Dạ Huyên đang đứng giữa quảng trường, máu nhuốm y phục, tay vẫn cầm kiếm, khiến không khí quanh đó dường như nặng trĩu, lặng câm.

Diệp Sơ Tình, nhìn thấy nàng lập tức căng mình, ánh mắt lo lắng, muốn lên tiếng biện hộ cho Tô Dạ Huyên. Nhưng ngay lúc đó, Tô Dạ Huyên khẽ nắm lấy tay Diệp Sơ Tình, kéo nhẹ, ánh mắt cụp xuống, trầm buồn và mất mát.

Dường như Tô Dạ Huyên không muốn ánh mắt sắc lạnh của Tạ Nguyệt Dao soi thấu mình, nàng né tránh, trốn vào trong bóng tối của riêng mình.

Tạ Nguyệt Dao thu trọn mọi cử chỉ của nàng vào ánh mắt, từng chi tiết nhỏ đều không lọt khỏi tầm quan sát. Khi nàng liếc thấy bàn tay Tô Dạ Huyên tựa lên Diệp Sơ Tình, đôi mắt vốn sắc lạnh nay càng hạ xuống, thâm trầm và khó đoán, ánh nhìn như băng giá cắt ngang không gian.

Không khí ngột ngạt, tĩnh lặng đến mức mọi người xung quanh đều nín thở, chỉ chờ một động thái từ nàng.

Bỗng nhiên, một trưởng lão phá tan sự yên lặng, giọng nghiêm nghị vang lên:
“Tiên tôn, nên xử trí Tô Dạ Huyên ra sao?”

Câu hỏi ấy kéo toàn bộ ánh mắt về phía Tạ Nguyệt Dao, mọi cử động, mọi hơi thở đều trở nên nặng nề. Không chỉ là quyền uy, mà còn là áp lực khủng khiếp mà Tô Dạ Huyên đang phải đối mặt.

Tô Dạ Huyên cúi thấp đầu, đôi mắt không dám nhìn thẳng về phía Tạ Nguyệt Dao, lòng chùng xuống như bị đè nặng một tảng đá vô hình. Cảm giác hối tiếc lan tỏa từng nhịp thở, nàng tự nhủ đáng ra không nên đến đây, không nên ngăn Diệp Sơ Tình tham gia khảo hạch.

Nhìn ánh mắt lạnh lùng và uy nghiêm của Tạ Nguyệt Dao, tim nàng run rẩy liên hồi, cơ thể không ngừng căng thẳng. Mỗi hơi thở đều nặng trĩu, mỗi nhịp tim như đang đếm ngược đến một quyết định khắc nghiệt từ sư tôn. Tô Dạ Huyên chỉ muốn co mình lại, trốn tránh ánh mắt ấy, nhưng đồng thời, nỗi lo lắng, bất lực lại dâng trào trong lòng, khiến nàng không thể cử động.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz