ZingTruyen.Xyz

[BHTT] Tàn Phai Trong Gió

Chương 2

hoathoidai

Ngày dài, không gian trong lớp học lúc xế chiều bỗng vắng lặng. Cánh cửa sổ mở hé đón làn gió thu lạnh lùa qua, cuốn theo những chiếc lá me rơi lả tả bên ngoài. Ánh sáng nhạt dần, nhuốm màu hoàng hôn mờ mịt. Khuê đứng bên khung cửa, dáng người thẳng nhưng dường như đã có chút gập gềnh theo năm tháng. Bộ áo dài trắng không còn mới, phai nhạt dưới ánh chiều tàn. Mái tóc xoã ngang lưng và đôi mắt sâu lắng – tĩnh tại như mặt nước hồ không gợn sóng.
Cả ngày đứng lớp, giọng cô đều đều, không vội vã, không gấp gáp – như nhịp thở của một cô người đã quen với sự đơn điệu, thói quen của một chuỗi ngày lặp lại không có điểm dừng.
Bọn học trò đã ra về từ lâu, lớp học trở nên trống trải, chỉ còn lại vài bóng dáng cuối cùng ngồi yên.
Chiều xuống, lớp học vẫn còn vương lại ánh sáng dịu nhẹ, hơi se lạnh của những ngày cuối thu len lỏi qua khung cửa sổ mở hé. Những chiếc lá me vàng rơi rụng ngoài sân như rơi xuống cả một khoảng không gian tĩnh lặng đang chậm rãi co lại.
Cô đứng bên cửa, mắt hướng ra ngoài sân trường nhưng tâm trí dường như đang lạc vào một nơi xa xăm khác. Bỗng nhiên, có tiếng động nhẹ cô quay sang, trong tầm nhìn thấp thoáng một bóng dáng quen thuộc, một dáng ngồi nhẹ nhàng, kín đáo, vừa đủ để khiến cô chú ý mà không làm ồn ào giữa những thanh âm rời rạc của lớp học đã vắng.
Không có gì nổi bật ở dáng hình ấy — chỉ là một học sinh vẫn thường lặng lẽ ngồi một góc, không bon chen, không đòi hỏi sự chú ý, nhưng trong khoảnh khắc ấy lại như kéo về một phần quá khứ mà cô tưởng chừng đã gói ghém cẩn thận, cất vào ngăn kéo sâu nhất trong lòng mình.
Một sự rung động mơ hồ len lỏi nơi đáy tim, âm ỉ và kín đáo, như làn gió lạnh thoảng qua khe cửa nhỏ, đủ để đánh thức những ký ức cũ kĩ, mà Cô chẳng muốn nhớ, cũng không thể lãng quên.
Cô đứng lặng một lúc, hơi thở chùng xuống, Cô giữ cho mình bình thản giữa những cảm xúc chực chờ trào dâng. Rồi nhẹ nhàng bước về phía đó, không vội vàng, không làm ồn, như một thói quen hơn là một quyết định.
"Em chưa về hả?" – Cô hỏi, giọng vẫn đều đều, không mang theo dấu hiệu của một sự xúc động hay hi vọng.
Người học trò quay lại, đôi mắt dịu dàng và kín đáo. Không cần nhiều lời, chỉ một cái gật đầu nhẹ nhàng đủ để cô cảm nhận sự đồng điệu, một sự lặng yên hiếm hoi giữa hai con người tưởng chừng cách xa nhau cả một thế giới.
Cô không nói thêm nữa, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, để lại một khoảng không im lặng đọng lại trong lòng cô — khoảng không mà cả hai cùng chia sẻ, dù không cần phải nói ra.
Sau câu hỏi ấy, Khuê đứng lặng một lúc ở góc lớp, nhìn học trò quay lại với những trang vở lặng lẽ. Tiếng đồng hồ trên tường tích tắc đều đều, xen lẫn với âm thanh thỉnh thoảng của chiếc bút lướt trên giấy, tạo nên một giai điệu đơn giản nhưng nặng trĩu trong không gian vắng.
Cô biết, đây không phải là câu chuyện mà hai người cần phải nói to hoặc giải thích. Sự hiện diện nhẹ nhàng của đứa trẻ đó, trong khoảnh khắc mỏng manh ấy, đã đủ để đánh thức một điều gì đó đã ngủ yên lâu nay trong cô.
Trước kia, cô từng tin vào những điều bền lâu, những giấc mơ có thể giữ mãi được. Nhưng giờ đây, mọi thứ chỉ còn là những hình bóng thoáng qua, những câu chuyện cũ vụn vỡ theo mùa thu rơi rụng.
Khuê nhìn qua cửa sổ nhưng trong lòng lại dậy lên những suy nghĩ mơ hồ, những đoạn ký ức vụn vặt chợt ùa về, như một thói quen, đôi lúc ánh mắt thì vẫn lén nhìn về phía góc lớp, nơi đứa học trò ngồi.
Nó không phải là Thạc, người từng là cả thế giới của cô trong suốt những năm tháng thanh xuân. Nhưng phảng phất có những nét gì đó, rất nhỏ thôi, khiến cô không thể lãng quên cái cảm giác cũ, cái cảm giác vẫn luôn là một phần không thể tháo gỡ trong trái tim mình.
Chiều dần buông, lớp học vắng dần, từng học trò rời đi. Khuê thu dọn bảng đen, ánh mắt thoáng buồn nhưng vẫn cố nén lại mọi điều không thể nói thành lời.
Trên con đường về nhà, cô nghĩ về ngày mai, về những bài giảng còn dang dở, và về hình bóng lặng thinh ấy. Có những điều không dễ dàng để nhận ra hay thừa nhận, nhưng cô biết, em đã bước vào đời co theo cách nhẹ nhàng như thế — không báo trước, không ồn ào, chỉ để lại một khoảng lặng vừa đủ để cô cảm nhận được.
Đêm đến, trong căn phòng nhỏ, cô ngồi bên cửa sổ nhìn ra thành phố, ánh đèn lấp lánh như những dấu chấm hỏi không lời giải đáp. Cô thầm nghĩ, cuộc đời phải chăng muốn có thêm đôi lần đớn đau mới tìm thấy bến bờ hạnh phúc?
Căn phòng nhỏ yên ắng, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc đều đều như nhịp thở lạnh lùng của thời gian. Khuê ngồi lặng trong bóng tối, đôi mắt mở to nhưng chẳng nhìn rõ gì ngoài những mảng bóng tối xoay quanh.
Hình bóng học trò đó thoáng qua trong đầu cô, như một vệt sáng mờ mờ, vừa gần lại vừa xa, vừa quen thuộc mà lại rất lạ lẫm. Một cảm giác vừa ấm áp, vừa nhói buốt len lỏi trong tim, khiến cô không thể thở nổi.
Cô không biết phải gọi cảm giác đó là gì. Không phải là nhớ nhung, không hẳn là nuối tiếc, cũng không thể là oán giận. Nó giống như một vết thương cũ tưởng đã lành nhưng bỗng dưng vừa hé ra, khiến cô phải rùng mình, gồng mình để không bật khóc.
Nhưng lần này, cô không cho phép mình khóc. Không phải vì cô mạnh mẽ, mà vì cô quá mệt mỏi với việc phải chịu đựng những cảm xúc lộn xộn không tên. Cô đã học cách nhẫn nhịn – một sự nhẫn nhịn mà không phải là cam chịu, mà là một biện pháp tự vệ để không bị cuốn vào vòng xoáy của quá khứ.
Khuê nghĩ về anh – người từng là tất cả của mình – và rồi về đứa học trò, với đôi nét nhỏ bé vô tình, như một sự phản chiếu của một phần ký ức cũ.
Cô tự hỏi: liệu có phải cô vẫn đang giữ hình bóng ấy quá chặt đến nỗi không thể buông bỏ? Hay có phải cuộc sống cứ luôn bắt cô phải đối mặt với những điều không trọn vẹn, những tình yêu dang dở và những mảnh ký ức vụn vỡ?
Tim cô vẫn đập, nhưng mỗi nhịp như nặng thêm một gánh nặng vô hình, một sự đơn độc kéo dài. Khuê thầm nhủ: Có lẽ, bản thân mình cũng như mùa thu này – đẹp, nhưng đã quá chín, đến mức không còn sức vươn lên nữa.
Trong phút giây ấy, cô hiểu rằng mình sẽ còn phải bước tiếp, dù đường phía trước không sáng rõ, dù những người từng đi qua đời cô – như cơn gió – đã không còn ở lại.
Nhưng ít nhất, một phần nào đó của quá khứ vẫn sống động, lặng lẽ dặn dò cô rằng: đừng quên mình đã từng yêu, đã từng sống, đã từng cố gắng.
Và chính từ ký ức ấy, một dòng ấm áp rất mong manh khẽ lan ra trong lồng ngực. Nó không đủ để xua đi cái lạnh của một đêm dài, cũng không đủ để khiến cô thấy an yên ngay lập tức. Nhưng nó đủ để cô biết rằng mình chưa hề tắt. Rằng sâu trong những tầng tro tàn còn vương mùi khói cũ, vẫn có một đốm lửa bé nhỏ đang kiên nhẫn chờ được gọi tên.
Cô hít một hơi dài, mơ hồ cảm nhận sự sống quay lại trên đầu ngón tay. Có lẽ con đường trước mặt sẽ còn dài, và chắc chắn sẽ không dễ đi. Nhưng cô sẽ thử. Dù chỉ một bước chậm rãi, một bước đủ nhỏ để không làm tổn thương chính mình thêm lần nào nữa.
Cô khẽ nhìn lên ô cửa. Ánh trăng vẫn loang lổ như cũ, nhưng bỗng chốc trông hiền hơn, như đã lùi lại một chút để nhường khoảng trống cho bình minh — dù bình minh ấy còn chưa tới.
Cô nghĩ: "Chỉ cần mình còn muốn đi, thì đêm nào rồi cũng phải sáng."
Khuê đứng dậy, tìm cho mình một chiếc váy ngủ mỏng màu kem, thứ cô vẫn thường bỏ qua trong những ngày mệt mỏi vì cảm thấy mình chẳng xứng để dịu dàng với chính mình. Cô bước vào nhà tắm, để dòng nước ấm trôi dọc lưng, cuốn theo lớp bụi của những suy nghĩ nặng nề còn vương trên da thịt. Khi soi gương, cô thoa một lớp kem mỏng lên mặt, ngón tay chạm nhẹ lên những nếp hằn của đời — những dấu vết mà hiện thực đã ghì lên cô không thương tiếc. Lớp kem không giấu được tất cả, nhưng nó đủ để mang lại cho gương mặt cô chút tươi tắn, như thể cô đang dỗ dành chính mình: không sao mà, hôm nay mình vẫn sống sót.
Trở lại phòng, Khuê mở chiếc radio cũ đặt trên kệ, xoay núm điều chỉnh đến khi âm thanh trở nên vừa đủ, một giọng hát xa xôi vút lên như sương đêm vỡ nhẹ. Bản nhạc không ồn ào, chỉ như một nhịp thở bình an, len vào từng góc phòng, làm mềm đi những khoảng tối.
Cô trở về giường, tấm nệm hơi lõm xuống nơi cơ thể cô chạm vào. Mùi thoang thoảng của sữa tắm còn lưu lại trên làn da, hòa với hương đêm, nhẹ nhàng ru cô vào trạng thái lơ mơ dễ chịu. Trong khoảnh khắc ấy, nỗi khổ hạnh trầm buồn của những tháng ngày qua như được phủ một lớp sương mỏng, xa dần. Cô nhắm mắt lại, nghe tiếng radio khe khẽ, để lòng mình được thả trôi một chút — chỉ một chút thôi — khỏi những điều đã từng làm cô đau.
Rồi cô chìm vào giấc ngủ, bình yên hiếm hoi như một món quà lặng lẽ của đêm dành riêng cho cô.

Nhưng giấc mộng lành ấy chẳng kéo dài bao lâu. Trời vẫn còn nguyên lớp màn đêm khi cô giật mình tỉnh giấc, trong cái vô thức trống rỗng của ba giờ sáng. Không gian tĩnh lặng đến mức cô cảm giác như cả thế giới đã bị rút hết âm thanh ra ngoài, chỉ để lại một thứ yên lặng dày đặc đang bao lấy mình.
Chiếc đài radio đã ngưng tiếng từ lâu; thay vào đó là âm thanh rè rè vô cảm, như tiếng thở của một vật vô tri vẫn cố gắng tồn tại trong đêm. Cô mở mắt, mi mắt nặng trĩu, nhìn vào khoảng tối mờ. Sự im lặng khiến mọi thứ như phóng đại ra: tiếng lộc cộc rất nhẹ của gió phả vào hiên nhà, tiếng gỗ co mình dưới cái lạnh, tiếng một nhịp thở sâu của chính cô cũng trở nên xa lạ.
Ba giờ sáng — khoảng thời gian mà người ta dễ cảm thấy lạc lõng nhất. Khuê nằm im, cảm nhận cái lạnh len qua tấm màn, trườn lên bờ vai. Một phần cô muốn nhắm mắt lại để trở về với giấc mộng ấm áp vừa rồi, nhưng phần khác lại mở to đôi mắt, như muốn nhìn thẳng vào nỗi trống trải đang lan ra quanh mình, âm thầm mà dữ dội.
Trong căn phòng nhỏ, chỉ có cô và bóng đêm đang nhìn nhau, không né tránh, không lời giải thích, không bất kỳ niềm an ủi nào.
Ba giờ sáng. Một mốc thời gian không thuộc về thế giới ban ngày, cũng chẳng thật sự thuộc về những giấc ngủ yên bình. Nó là khoảng giao nhau mơ hồ giữa mệt mỏi và tỉnh táo, nơi con người dễ đối diện nhất với những thứ mình cố lẩn tránh. Khuê nằm đó, lắng nghe tiếng gió chạy vòng qua hiên nhà như một kẻ dò đường lạc lối, thỉnh thoảng gõ nhè nhẹ vào tấm mái tôn cũ, tạo ra những tiếng lộc cộc rời rạc mà thân thuộc.
Cô xoay người, kéo tấm chăn lên ngang cổ nhưng cái lạnh vẫn tìm được khe hở để chui vào. Ánh trăng bên ngoài đã nhạt, chỉ còn lẫn trong màu đêm như một giọt sữa loãng gần tan. Cô nhắm mắt lại, cố tìm chút dư âm của giấc mơ ngắn ngủi vừa rồi — nơi cô đứng ở một cánh đồng gió rộng, tay dang nhẹ, và không có nỗi đau nào kịp chạm đến. Nhưng mọi thứ tan nhanh như hơi sương, để lại trong lòng cô thứ cảm giác hụt hẫng mơ hồ.
Cô đưa tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim mình. Vẫn đều, vẫn sống, vẫn cố gắng — dù có lúc cô nghĩ trái tim ấy chỉ còn là một cỗ máy cũ, chạy thêm ngày nào hay ngày đó. "Sao mình lại tỉnh vào giờ này?" — cô tự hỏi, nhưng không thật sự mong tìm câu trả lời. Có những đêm, nỗi buồn chỉ cần một khe nhỏ là đủ để tràn vào.
Khuê bật dậy, đôi chân đặt xuống nền gạch lạnh khiến cô khẽ rùng mình. Cô bước ra khỏi giường, lần tay bật chiếc đèn bàn nhỏ. Ánh sáng vàng yếu ớt loang ra, tạo nên một vùng ấm duy nhất trong căn phòng. Cô ngồi xuống ghế, ngây người nhìn vào khoảng không trước mặt. Những suy nghĩ cũ lại bắt đầu bò ra như những sợi dây rối, quấn vào nhau, quấn vào cô.
Cô nghĩ về người cũ. Về đoạn đường bảy năm dài như hai đời người. Về những đêm họ ngồi dưới mưa Đà Lạt, nghĩ rằng tình yêu sẽ đủ để che chở cả hai suốt đời. Cô nghĩ về câu nói cuối cùng anh để lại: "Anh xin lỗi, anh không thể chờ được nữa." Rồi dáng lưng của anh khi rời đi, vội vàng như thể ở lại thêm một giây thôi cũng là tội lỗi.
Cô đã từng tự hỏi: "Là do mình không đủ tốt? Hay do mình chẳng đáng để ai ở lại?"
Và đêm nay, ba giờ sáng, câu hỏi ấy lại trở về, gõ cửa trái tim cô lần nữa.
Cô đứng dậy, bước đến cửa sổ. Gió lùa vào, lạnh nhưng thanh. Cô tựa trán vào mép cửa, mắt nhắm lại. Bên dưới, con đường dốc vắng tanh, những ngọn đèn đường vàng vọt như đã ngủ gục từ lâu. Đà Lạt mùa này lạnh thấu da, nhưng cái lạnh ấy vẫn còn dễ chịu hơn thứ trống trải đang cuộn trong cô.
Bất giác, cô thì thầm:
— Mình có thật sự đang sống không?
Câu hỏi chảy vào đêm, tan vào bóng tối như chưa từng tồn tại.
Một lúc sau, cô quay trở lại giường, nằm nghiêng, kéo chăn thật sát. Nhưng giấc ngủ vẫn từ chối trở lại. Đôi mắt cô mở to trong thứ bóng tối không đậm cũng không nhạt — một dạng bóng tối biết cách chực chờ ngay bên rìa mi mắt.
Cô nghĩ đến những học sinh của mình. Những gương mặt thơ ngây, những câu hỏi trẻ con mà chân thật. Những đứa trẻ có khi nhìn thấu nỗi buồn của cô trước cả chính cô. Trong đầu cô hiện lên bóng dáng một cậu học trò — đôi mắt u uẩn, nụ cười hiếm hoi, bàn tay lúc nào cũng lạnh. Cô nhớ lần đầu tiên nhìn thấy em, có cảm giác như nhìn vào ai đó đang cố đứng vững trên mép vực.
Không hiểu sao, hình ảnh ấy khiến cô khẽ thở dài. Có thể, cô nghĩ, đời không chỉ đặt lên vai cô những mất mát — nó cũng trao cho cô những mối dây vô hình, buộc cô phải trở thành điểm tựa cho ai đó.
Gió lại gõ vào mái hiên, lần này mạnh hơn. Cô giật mình. Không phải vì tiếng động, mà vì một ý nghĩ bất ngờ len vào tâm trí cô:
Có khi nào, ai đó ngoài kia cũng đang thức vào giờ này, cũng đang lạc lõng như mình?
Ý nghĩ ấy khiến trái tim cô mềm đi. Vì đôi khi, cảm giác không cô độc trong nỗi cô độc cũng đủ để người ta sống tiếp thêm một ngày.
Cô trở mình, chạm nhẹ vào gối. Mùi sữa tắm vẫn còn phảng phất trên da, dịu dàng đến lạ. Một mùi hương nhỏ bé nhưng đủ để nhắc cô rằng cô vẫn còn ở đây, vẫn còn được chạm vào bình yên — dù chỉ một chút thôi.
Cô nhắm mắt, lần nữa cố tìm giấc ngủ. Và lần này, nó đến chậm rãi, như một người bạn đã giận dỗi cô rất lâu, nay mới chịu quay về. Trước khi chìm vào mê man, cô nghĩ: "Ngày mai rồi sẽ khác. Dù chỉ một chút thôi, cũng được."
Căn phòng im lặng trở lại. Chiếc radio đứng yên như một nhân chứng của đêm, còn tiếng gió ngoài hiên thì dần nhỏ lại, như đã mệt sau nhiều giờ lang thang. Bóng tối ôm lấy cô, nhưng không còn nặng nề như ban đầu — nó trở nên mềm, như một chiếc chăn cũ mà cô đã quen thuộc từ rất lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz