ZingTruyen.Xyz

[BHTT] [EDIT] VI QUANG - NGƯ SƯƠNG (GIỚI GIẢI TRÍ)

Chương 143: Quà

phuong_bchii

Vi Quang - Ngư Sương

Editor: phuong_bchii

Beta: Dúi Chần

——————————

Chương 143: Quà

"Cái gì xảy ra vậy?" Cận Kỳ gào thét với đầu dây bên kia: "Đây là cái gì! Ai bảo cô gửi cái này!"

"Tôi không biết." Trợ lý nơm nớp lo sợ: "Tôi gửi tin riêng của cô Cảnh và cô Cố, tôi không gửi cái này!"

Cô ấy đâu phải không muốn làm ăn nữa mà gửi cái này, ai mà không biết Thất thiếu làm việc hay phóng túng, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, vẻ ngoài phong lưu đa tình nhưng thực ra rất vô tình, thích thì nâng niu, không thích thì vứt đi, mà giờ Cận Kỳ thuộc vào loại không thích, sao cô ấy lại động đến Thất thiếu, tấm ảnh này thật sự không phải cô ấy gửi, nhưng dù không phải, giờ cũng đã rồi, chiều nay Cận Kỳ vừa dùng tấm ảnh để uy hiếp Thất thiếu, giờ lại bị phơi bày, khó mà không khiến người ta liên tưởng.

Trước mắt Cận Kỳ tối sầm, cô ta lùi lại hai giây, có chút bất lực nói: "Rút lại cho tôi."

"Rút lại không được." Trợ lý nhỏ giọng nói: "Đã sắp xếp lan rộng rồi."

Cận Kỳ cắn răng, còn chưa cúp máy lập tức có số khác gọi tới, cô ta hít sâu, cúp điện thoại của trợ lý rồi nghe.

"Cận Kỳ, cô mắc bệnh gì vậy!" Quản lý chưa từng nói lời tàn nhẫn, bây giờ lại tức giận rống lên: "Rốt cuộc cô đang làm gì?"

"Tôi..." Cận Kỳ ăn nói khép nép: "Tôi không biết."

"Cô không biết? Cận Kỳ à, cô làm gì cô biết rõ hơn tôi, sáng mai tới hủy hợp đồng đi."

Cận Kỳ ngồi phịch xuống sô pha, ra sức giải thích, thế nhưng không ai nghe, cô ta gọi điện thoại cho Thất thiếu thì đã bị cho vào danh sách đen, một người chị em chơi với cô ta tương đối tốt báo tin: "Kỳ Kỳ, mau trốn đi, bọn họ nói Thất thiếu sẽ không bỏ qua cho cô đâu, lần này cô suy nghĩ không thấu đáo rồi!"

Chị em chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Cận Kỳ có miệng không thể nói, ảnh thật sự không phải cô ta gửi đi! Cô ta lại không thể nào giải thích rõ ràng được!

"Cô phải tin tôi, tôi không làm!"

Chị em mật báo cắn răng: "Tôi tin cô cũng vô dụng! Thất thiếu không tin cô! Cô mau trốn đi! Anh ta đang nổi giận, ai biết sẽ làm chuyện gì!"

Cận Kỳ run rẩy, cả người như vừa tỉnh mộng, lập tức đứng dậy thu dọn quần áo, mới vừa thu dọn hành lý xong liền nghe thấy tiếng cửa loảng xoảng loảng xoảng, cô ta bị dọa dựa vào cạnh cửa, không dám cử động, đến khi không nghe thấy âm thanh bên ngoài mới cẩn thận mở cửa.

Ngoài cửa không có ai, Cận Kỳ thò đầu ra, cuối cùng cẩn thận xách vali chạy ra ngoài.

Từ hành lang phía sau cô ta có một người đi ra, lấy điện thoại ra bấm số gọi đi.

Cảnh Viên còn chưa kết thúc thì thấy Diệp Từ Tịch giơ điện thoại lên bảo có người tìm nàng, nàng nói với đạo diễn: "Đạo diễn Vu, tôi đi nghe điện thoại."

Đạo diễn Vu đang phổ biến về cảnh quay sau, nghe vậy phất tay: "Đi đi."

Cảnh Viên cầm điện thoại lên, nghe bên kia báo cáo thì cúi đầu: "Tiếp tục theo dõi."

Người đàn ông ở đầu dây bên kia nói, "Vâng."

Cảnh Viên cúp điện thoại, đưa điện thoại cho Diệp Từ Tịch, góc mặt lạnh lùng, có cảm giác xa lạ từ cốt tuỷ, Diệp Từ Tịch vẫn không dám nhiều lời, bỏ điện thoại vào trong túi yên lặng rời đi.

Cảnh Viên xoay người trở về đoàn phim, đạo diễn Vu không có ở đây, nàng đi qua nhìn Cố Khả Hinh: "Nói xong rồi?"

"Ừ." Cố Khả Hinh nói: "Lát nữa phối hợp với chị là được."

Cảnh Viên khẽ gật đầu, Cố Khả Hinh lại hỏi: "Điện thoại của ai vậy?"

"Là ——" Cảnh Viên im lặng, liếc mắt: "Chị nhìn thấy quà chưa?"

Cố Khả Hinh bật cười, sao lại không nhìn thấy, chỉ là vừa mới nhìn thấy còn kinh ngạc vài giây, cho rằng Cảnh Viên tung nhầm tin tức, sau đó phản ứng lại Thất thiếu là kim chủ của Cận Kỳ, cô mới hiểu ý, chiêu này Cảnh Viên mượn lực đánh không tệ, hiện tại Cận Kỳ và Thất thiếu e đã là chó cắn chó.

Quả nhiên, ngay khi tin Thất thiếu tung ra không bao lâu, chuyện của hắn và Cận Kỳ cũng bị bới ra.

Thất thiếu không phải người trong giới giải trí, người mẫu kia cũng không nổi tiếng lắm, nhưng Cận Kỳ thì khác, Cận Kỳ chính là tiểu hoa năm ngoái, đang nổi tiếng, fan nhiều, antifan cũng nhiều, rất có phong thái truy hỏi đến cùng, chuyện này không hỏi thì thôi, càng hỏi chứng cứ càng nhiều, hiện tại giao dịch giữa Thất thiếu và cô ta đã bị người ta bới móc triệt để.

Thậm chí có người còn lôi ảnh cô ta và Thất thiếu vào khách sạn ra, ngay trong lúc trói buộc Cố Khả Hinh.

Cận Kỳ vốn bởi vì muốn bám vào Vọng Thư nên đá văng Cố Khả Hinh, tư thế rất khó coi, nhưng khi đó cũng không dao động địa vị của cô ta trong lòng fan, ngược lại, rất nhiều fan cảm thấy Cố Khả Hinh không xứng với cô ta, ủng hộ cởi trói buộc, mà bây giờ nhìn thấy cô ta thế mà lại làm bậy với Thất thiếu trong khoảng thời gian đó, lập tức tức giận!

—— Cái gì? Tôi không nhìn nhầm chứ? Cận Kỳ cũng được bao nuôi?

—— Hiểu rồi, cho nên lúc trước với Cố Khả Hinh là diễn kịch trăm phần trăm!

—— Diễn kịch không đáng sợ, đáng sợ là diễn xong còn giẫm lại đó! Cận Kỳ ơi Cận Kỳ, cô có từng nghĩ tới Cố Khả Hinh trước kia cô giẫm dưới lòng bàn chân, hiện tại còn nổi tiếng hơn cô không?

Phong thủy luân chuyển, phong ba lần đó của Cố Khả Hinh và Cận Kỳ, tất cả bình luận đều bảo Cố Khả Hinh đừng hút máu nữa, mà hiện tại, thành Cận Kỳ đừng cọ nhiệt nữa, ngoài ra, fan CP của Cố Khả Hinh và Cảnh Viên rất vui mừng!

Nhìn siêu thoại mừng năm mới, nghe Cảnh Viên nói, Cố Khả Hinh khó mà không vui, cô nói: "Thấy rồi."

Nói xong cô liếc nhìn: "Ai dạy em đấy?"

Cảnh Viên dừng lại, mạnh miệng: "Em tự nghĩ đấy."

Nhìn bộ dáng bướng bỉnh này của nàng Cố Khả Hinh cười khẽ, đột nhiên đưa tay búng trán nàng, Cảnh Viên đau đớn ôm trán, nghe Cố Khả Hinh cười nhạt hỏi: "Bác gái dạy em phải không?"

"Em chỉ đi thỉnh giáo một chút thôi." Cảnh Viên quả thật không có năng lực thẩm thấu thế giới khác trong nháy mắt, nhưng có Triệu Hòa, nàng mới có cách này, Cố Khả Hinh nói: "Lần sau có thể hỏi chị."

"Không cần." Cảnh Viên từ chối, Cố Khả Hinh mím môi cười: "Sao vậy?"

Cảnh Viên buông tay giương mắt nhìn cô, nghiêm túc nói: "Quá khứ không đáng để chị nhớ lại."

"Nếu em muốn biết, tự em sẽ điều tra rõ ràng, chị nói mà."

Cố Khả Hinh nhìn nàng thật sâu, hốc mắt nóng lên, cô chớp mắt, hắng giọng: "Ừ, là chị nói."

Hai người nhìn nhau, đạo diễn Vu không đúng lúc hô: "Khả Hinh! Cảnh Viên!"

Cố Khả Hinh liếc mắt: "Đi thôi, đi quay phim."

Cảnh Viên tựa vào bên cạnh cô, nhẹ nhàng nói: "Ừm."

Cõi lòng Cố Khả Hinh như bị mèo cào, ngứa ngáy, cảm giác ngứa ngáy này cứ âm ỉ không thôi, lúc hai giờ rưỡi sáng, Cảnh Viên xoa vai bước ra khỏi ống kính, Diệp Từ Tịch vội đưa cho nàng một cốc nước ấm, Cảnh Viên uống nửa ly, Diệp Từ Tịch hỏi: "Xong chưa ạ?"

"Xong rồi." Cảnh Viên đưa ly cho cô nàng: "Tôi đi thay quần áo."

Trong phòng thay đồ Cố Khả Hinh đang tẩy trang, chuyên viên trang điểm khen da cô đẹp, Cố Khả Hinh cười: "Cảm ơn, da cô cũng trắng, bẩm sinh à?"

Cảnh Viên nghe được câu này từ trong gương liếc nhìn chuyên viên trang điểm mấy lần, da rất trắng, Cố Khả Hinh nghe thấy động tĩnh quay đầu, mở môi: "Kết thúc rồi à?"

"Ừ." Ngữ khí Cảnh Viên thản nhiên, thái độ chuyên viên trang điểm thấy nàng đi vào thay quần áo nhỏ giọng hỏi: "Cô Cố, nghe nói cô và cô Cảnh là bạn?"

Cố Khả Hinh liếc về phía Cảnh Viên đi vào, cười: "Ừ, là bạn."

"Vậy sao cô ấy lại lạnh nhạt với cô vậy?"

Cố Khả Hinh nhịn cười, cho đến khi Cảnh Viên từ bên trong đi ra mới nói: "Tính cô ấy là vậy."

"Cũng đúng." Chuyên viên trang điểm cười: "Cô Cảnh đối với ai cũng như vậy."

Lạnh nhạt xa cách, dẫn đến trong đoàn phim rất ít người dám bắt chuyện với nàng, sợ không cẩn thận đắc tội với nàng, chỉ có Cố Khả Hinh và Cảnh Viên là có thời gian ở gần dài nhất, các cô đều nói tính cách Cố Khả Hinh tốt, tính tình Cảnh Viên như vậy mà cũng chịu được.

Cố Khả Hinh nhìn về phía gương, không trả lời.

Rất nhanh hai người đều tẩy trang xong, Cố Khả Hinh xách túi đứng chờ bên ngoài, lúc Cảnh Viên đi ra thì lướt qua bên cạnh cô, hai người rất ăn ý đi về phía bãi đỗ xe.

Diệp Từ Tịch nói với Tô Anh: "Chị Tô, chị có cảm thấy họ là lạ không?"

Tô Anh ngẩng đầu: "Lạ chỗ nào?"

"Em không nói được." Diệp Từ Tịch nói: "Em cảm thấy cô Cảnh đối với cô Cố rất đặc biệt."

Tô Anh nhìn đầu óc không linh hoạt của cô nàng nói: "Tiểu Tịch à, em vào giới bao lâu rồi?"

"Hai năm ạ." Diệp Từ Tịch ngoan ngoãn giơ hai ngón tay lên, Tô Anh gật đầu: "Ngoại trừ Cảnh Viên có đi theo ai khác không?"

"Không ạ." Cô nàng suy nghĩ một lát, trước kia cho dù đi theo Cảnh Viên, cũng chỉ là một nửa bảo mẫu, hoạt động bình thường không cần theo, cũng may Ngôn Khanh chưa từng bạc đãi cô nàng, tiền lương trả đủ, cho nên cô nàng không quá nhạy bén với chuyện trong giới.

Tô Anh nhìn hai người phía trước càng đến gần, nói: "Vậy nếu em đã gọi tôi một tiếng chị, hôm nay tôi sẽ nói cho em biết một bí mật."

Thần lải nhải Diệp Từ Tịch lập tức tỉnh táo, hai mắt cô nàng sáng ngời, nổi lên tính hóng hớt: "Cái gì vậy ạ?"

"Chính là Khả Hinh và Cảnh Viên hai người họ——" Tô Anh cố ý úp mở, đợi đến Diệp Từ Tịch nín thở đỏ mặt mới nói: "Thật ra là bạn tốt."

"Em biết ngay hai người họ!" Diệp Từ Tịch dừng lại: "Hả?"

Cái gì? Bạn tốt? Đây tính là bí mật gì chứ! Tô Anh đây không phải là trêu người sao! Diệp Từ Tịch tức giận đánh vai Tô Anh, Tô Anh cười xua tay.

Cảnh Viên nghe thấy động tĩnh của họ quay đầu, nói với Cố Khả Hinh: "Tô Anh lại bắt nạt Tiểu Tịch."

Cố Khả Hinh nói: "Tô Anh có chừng mực."

Cảnh Viên quay đầu, liếc mắt: "Vậy chị có chừng mực không?"

Cố Khả Hinh suy nghĩ một lát rồi trả lời nàng: "Vậy phải xem là chuyện gì, đôi khi chị quả thật sẽ không có chừng mực."

Cảnh Viên nhíu mày: "Khi nào?"

Cố Khả Hinh nói: "Lúc thân mật."

Cảnh Viên dừng vài giây: "Chị nghiêm túc chút đi."

Cố Khả Hinh đành phải gật đầu, theo giọng nàng: "Được." Lúc sắp đến bên cạnh xe, Cố Khả Hinh nói: "Cảnh Viên, chị rất thích món quà hôm nay em tặng, cảm ơn nhé."

Quen nghe cô ba hoa, đột nhiên nghiêm túc như vậy, Cảnh Viên còn có hai phần không quen, nàng mím môi: "Không có gì."

Cố Khả Hinh nói: "Có điều tặng quà đều có qua có lại, em đã tặng chị một cái, chị cũng nên tặng em một cái."

Cảnh Viên nhìn về phía Cố Khả Hinh, theo bản năng hỏi: "Tặng em cái gì?"

Cố Khả Hinh xoay người, ánh mắt nhìn thấy Tô Anh còn đang nói chuyện với Diệp Từ Tịch, thân thể Tô Anh vừa vặn ngăn trở vị trí của cô và Cảnh Viên, cho nên Cố Khả Hinh không kiêng nể gì mở hai tay ra, nói với Cảnh Viên: "Chị nè."

Cảnh Viên sửng sốt, Cố Khả Hinh thấy nàng không phản ứng đi về phía trước hai bước, trực tiếp đưa tay ôm lấy Cảnh Viên, ghé vào bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Tặng chị cho em."

Cô ôm Cảnh Viên hai giây, rất nhanh buông ra, đứng mặt đối mặt với Cảnh Viên, dùng giọng điệu vô cùng đứng đắn nói: "Cảnh Viên, đêm nay chị chính là quà của em."

Hai người kề rất gần, mùi thơm hỗn hợp, Cảnh Viên nghe được câu này giương mắt nhìn Cố Khả Hinh, nhìn thấy ngọn lửa thiêu đốt trong mắt cô.

Thân thể Cảnh Viên, không hiểu sao bắt đầu nóng lên.

————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Khả Hinh: Món quà này có hài lòng không?

Cảnh Viên: Hài lòng, còn có thể tự mình động.

Cố Khả Hinh:...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz