Bhtt Edit Tu Chui Dau Vao Luoi Tam Nguyet Do Dang
La Nhất Mộ ôm Giản Linh vào thang máy, cổ áo ngủ mở ra hơn phân nửa. Cô một lòng chỉ nghĩ đến Giản Linh nên không chú ý, Giản Linh ở trong lòng cô thấy rõ ràng, trông mà thấy thèm, không quên ngẩng đầu dòm ngó xung quanh, quả nhiên phát hiện phía trên cửa thang máy mấy cm có camera, điểm đỏ chợt lóe chợt tắt, thể hiện đang hoạt động bình thường.
Giản Linh nhẹ nhàng lách mình, nhảy xuống từ trong lòng La Nhất Mộ, cố ý đứng trước camera chắn La Nhất Mộ kín mít, sau đó một tay sửa sang cổ áo ngủ của cô, thuận tay trượt một chút trên lồng ngực tuyết trắng của cô, “To gan thật, có nhiều giáo viên của đại học Tân Lĩnh sống trong khu chung cư này lắm đúng không? Vừa rồi ôm em đi vào, cũng không sợ bị bọn họ thấy.”
“Thấy thì sao?” La Nhất Mộ không thèm để ý, ấn mở thang máy nắm tay Giản Linh tiến vào.
Kỳ thật cô cũng không biết trong khu nhà này có nhiều giáo viên khác không, bọn họ liệu có nhận ra không, cô chưa từng quan tâm chuyện không liên quan tới mình.
“Không sao cả.” Giản Linh thích nhất là nhìn dáng vẻ tĩnh tâm của cô. Nàng vốn lo lắng cho La Nhất Mộ, nghe cô nói thì cũng vui vẻ cười rộ lên, thầm nghĩ, đúng thế, thấy thì sao, mình và Mộ Mộ quang minh chính đại mà yêu đương, có gì mà không thể để người khác thấy?
Chỉ vì thái độ của La Nhất Mộ mà âu sầu như có người lấy gậy quấy đảo ruột gan của mình, lại vì một câu của La Nhất Mộ mà lòng như đầy ắp kẹo bông gòn ngọt ngào, Giản Linh không biết cảm giác mới lạ này liệu có phải chỉ xuất hiện khi chân chính gặp được người mình thích, tóm lại La Nhất Mộ chính là một người kỳ diệu đến thế, lơ đãng một câu là đã có thể làm Giản Linh vui vẻ tới mức không nghĩ đến bất cứ thứ gì, trong lòng trong mắt chỉ có cô.
Thang máy lên lầu ba rất mau, nhà của La Nhất Mộ là căn thứ nhất bên trái thang máy. Ngón tay thon dài của La Nhất Mộ cầm chìa khóa, chìa khóa ở giữa không trung leng keng vài tiếng, được cô cắm vào ổ khoá một cách chính xác, nhẹ nhàng vặn một cái, cửa mở ra.
Cô gấp gáp ra ngoài nên không tắt đèn, qua khe cửa lộ ra một đường ánh sáng, “Đi vào…” Cô còn chưa kịp nói xong đã có một nguồn lực rất lớn từ phía sau đẩy cô vào, đè lên tủ giày, ngay sau đó là cảm giác ấm áp bao phủ.
La Nhất Mộ căng chặt thần kinh theo bản năng, tay đặt bên người nắm thành đấm, cảm nhận được là hơi thở quen thuộc của Giản Linh thì bỗng dưng buông ra, một tay bóp eo thon của nàng, một tay đỡ gáy nàng, hôn trả lại một cách đắm đuối hơn.
Hai người còn chưa kịp vào phòng đã hôn cháy bỏng tại chỗ để giày. Sau lưng La Nhất Mộ là tủ giày, tủ gỗ đặc chất lượng cao thế mà vang kẽo kẹt vì động tác kịch liệt của hai người.
Thật lâu sau, Giản Linh mới buông cổ áo của La Nhất Mộ ra, đỏ mặt tựa vào lòng cô. Khóe miệng treo một nụ cười thỏa mãn, tóc ngắn hỗn độn rơi rụng trên trán.
Bàn tay La Nhất Mộ từ gáy Giản Linh chuyển đến sườn mặt, khẽ khàng vuốt ve, vén lên tóc mái che khuất đôi mắt của nàng, nhẹ nhàng xoa bóp vành tai mềm mại xinh đẹp.
Cảm giác rất tốt, trơn mềm như bánh pudding sữa bò, La Nhất Mộ nhéo rồi lại nhéo, cô nghĩ, Giản Linh giống như được ông trời điêu khắc dựa theo khuôn mẫu cô thích nhất, mỗi một tấc da thịt trên người đều làm cô yêu thích không buông tay, hận không thể ôm vào lòng cả ngày không buông ra. La Nhất Mộ tự nhận lúc trước cũng từng rung động, nhưng cảm xúc khi đó hoàn toàn khác với hiện tại, không có cảm giác chỉ cần ôm Giản Linh là ấm áp an tâm.
La Nhất Mộ nghĩ, có lẽ trước kia mình cũng không biết mình thích kiểu người gì, từ khi Giản Linh xuất hiện mình mới thông suốt, biết người mình thích nên là như thế này: hơi gian manh, trong xương cốt lại là linh động đáng yêu, lại còn rất thẳng thắn, một cái nhăn mày một nụ cười đều làm mình say mê, không nỡ làm nàng đau lòng chút nào.
Dùng tay đụng vào vẫn thấy không đủ, La Nhất Mộ lại cúi người khẽ hôn vành tai nhỏ kia, thì thầm vào tai Giản Linh: “Vừa rồi ở dưới lầu hứa hôn em, tôi từ trước đến nay luôn giữ lời.”
Giản Linh bị hơi thở của cô làm cho ngứa, nghiêng đầu chui thẳng vào lồng ngực cô, cười đáp: “Cái này không tính, rõ ràng là em hôn chị, Mộ Mộ chị còn thiếu em một cái hôn, nhưng bây giờ em tạm thời hôn đủ rồi, lát nữa sẽ làm chị trả đủ.”
Nói xong, nàng nhảy ra khỏi lồng ngực La Nhất Mộ, đứng ở chỗ cửa nhìn lướt qua nhà La Nhất Mộ.
Không khác tưởng tượng của Giản Linh gì mấy, phong cách trắng đen tối giản, phòng khách rất lớn, sô pha đơn sắc, bàn trà thuỷ tinh, còn có TV treo trên tường, còn lại không có gì khác, cả tủ TV cũng không có, thoạt nhìn không thể nào đơn giản hơn.
La Nhất Mộ mở tủ giày ra, tìm đôi dép bông màu vàng cam cho Giản Linh mang.
“Đây là lần đầu tiên em tới nhà chị đó.” Giản Linh mặc dép, cảm thấy mới mẻ trước hoàn cảnh lạ lẫm. Nàng đi dạo trong phòng khách một vòng, hoàn toàn không phát hiện cặp dép lê trên chân mình thoải mái một cách bất ngờ, giống như cố ý chuẩn bị cho nàng.
Trên thực tế vốn là La Nhất Mộ cố ý chuẩn bị cho nàng. Vật dụng của La Nhất Mộ rất đơn điệu, không trắng thì đen, chắc chắn sẽ không xuất hiện màu sắc dịu nhẹ như màu vàng cam.
Nhà La Nhất Mộ có rất nhiều đồ vật mới tinh, ví dụ như bàn chải đánh răng, dép lê, khăn lông, áo ngủ, tất cả đều là kiểu dáng và màu sắc Giản Linh yêu thích, cũng đều thích hợp số đo của Giản Linh.
“Nơi ở của tôi.” La Nhất Mộ sửa đúng nàng.
“Có gì khác nhau ư?”
“Nhà chỉ có một.”
Nơi ở có thể có rất nhiều, nhà thì chỉ có một. Trước năm mười tám, nhà của La Nhất Mộ ở nước Mỹ, nơi cha mẹ cô sống. Sau mười tám tuổi, La Nhất Mộ đối diện với thế giới như một con người hoàn toàn độc lập, mười mấy năm qua vẫn luôn trong trạng thái không nhà để về, mãi đến năm cô ba mươi lăm tuổi gặp được Giản Linh, từ đây nơi có cô và Giản Linh chính là nhà của cô.
Giản Linh ngẩn ra, không ngờ rằng người thoạt nhìn lạnh lùng lý trí như La Nhất Mộ cũng có thể nói ra những lời đa sầu đa cảm như vậy, vừa khéo nói vào trái tim nàng.
Mấy năm trước giá nhà còn chưa tăng chóng mặt như bây giờ, bạn bè của Giản Linh đều khuyên nàng mua nhà, kinh doanh tiệm net ở cả hai lầu của căn nhà cha để lại, mở rộng quy mô cửa hàng. Giản Linh nhất quyết không chịu. Bạn bè không hiểu, hỏi nàng vì sao, lý do của nàng rất hay biến đổi, khi thì là cha dạy sống phải biết đủ, khi thì là cửa sổ nhà nàng vừa lúc thấy được mấy em gái xinh đẹp của đại học Tân Lĩnh, mình không nỡ chuyển đi. Nhưng nguyên nhân chân chính chỉ có chính Giản Linh biết.
Cha đi rồi, lầu hai quán net là tất cả hồi ức Giản Linh có với “nhà”, cha ở trong phòng bếp làm cho nàng vô số món ăn ngon, cha ở bàn ăn chờ nàng về nhà ăn cơm, cha ở trên sô pha nhỏ trong phòng khách bật đèn may vá những lỗ hổng trên đồng phục của nàng vì đi đánh nhau với người khác, tay nghề rất tài hoa, có thể khâu lại như chưa từng bị rách.
Những ký ức đó sẽ không bao giờ trở lại, chỉ có ở lầu hai của tiệm net, trong ngôi nhà của nàng. Trang hoàng phòng ở chẳng khác nào xóa sạch những năm tháng hai cha con nàng nương tựa nhau mà sống, phòng to thì có ích gì? Giản Linh ngủ mười năm trên chiếc giường đơn một mét năm của mình, cũng không có gì không hài lòng.
Nhớ tới chuyện xưa, đáy mắt Giản Linh nhiễm sự thương cảm. Nàng nghĩ đến mình quen biết La Nhất Mộ lâu vậy rồi, thế mà vẫn không biết rõ bối cảnh gia đình cô, thậm chí cả việc La Nhất Mộ có phải người Tân Lĩnh không cũng không biết, lỡ như ngày nào đó La Nhất Mộ rời đi, trở lại quê hương của cô, thế giới to lớn, Giản Linh cơ bản không biết đi đâu tìm cô.
Chính La Nhất Mộ cũng đã nói, nơi đây chỉ là nơi ở, không phải nhà của cô.
Vậy nhà của cô ở đâu?
Nghĩ vậy, trong lòng Giản Linh có chút sợ hãi, bất lực mà nắm chặt tay La Nhất Mộ, nói: “Mộ Mộ, hình như em không hiểu biết chị một chút nào.”
Đầu ngón tay khẽ run.
La Nhất Mộ cảm nhận được sự sợ hãi của nàng, cô bọc lấy tay nàng, “Em muốn biết gì? Tôi có thể nói cho em tất cả.”
Tiếng nói dịu dàng êm ái làm tiêu tan chút sợ sệt đột nhiên bốc lên trong lòng Giản Linh, Giản Linh nghĩ, Mộ Mộ vốn không phải loại người vô trách nhiệm, người như cô, nói đối xử tốt với một người thì sẽ làm được, vốn dĩ không có gì để lo lắng.
Nghĩ vậy, Giản Linh bật cười, lắc đầu đáp: “Cũng không có gì, chẳng qua là trước nay chưa nghe chị nhắc tới ba mẹ và người nhà chị, có hơi tò mò.”
“Người nhà tôi?” La Nhất Mộ sửng sốt một giây, sau đó cười khẽ, “Thì ra em nói cái này. Cha mẹ và anh trai tôi đều ở Mỹ, bảy năm trước tôi mới về đại học Tân Lĩnh dạy học, lần đầu tiên đến tiệm net của em là để tóm La Cần, nó là con trai của anh trai tôi.”
“Anh ruột của chị?” Giản Linh kinh ngạc, nàng thấy tính cách La Nhất Mộ trầm lặng, còn tưởng rằng La Nhất Mộ đã không còn người thân, không ngờ có cả gia đình hoà thuận vui vẻ.
“Đúng vậy, em muốn gặp bọn họ không?”
“Không… Vẫn là đợi một khoảng thời gian đi…” Giản Linh và La Nhất Mộ vừa mới hoà hợp chưa được mấy ngày, chuyện ra mắt gia đình quan trọng như vậy, vẫn nên từ từ rồi nói.
Đã nói tới đây, Giản Linh lại nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng, “Mộ Mộ, nói như vậy, chị sống ở nước Mỹ từ nhỏ?”
“Đúng, làm sao vậy?”
“Người thân của chị đều ở Mỹ?”
“Ừm.”
“Nói như vậy nhà của chị cũng ở nước Mỹ?” Giản Linh sầu đến nỗi ngũ quan nhăn nheo, lo lắng hỏi: “Sau này chị có về bên kia luôn không?”
Cái khác không nói, Giản Linh trước nay chưa từng có dự định xuất ngoại. Nàng sinh ra và lớn lên ở Tân Lĩnh, ăn quen đồ Tân Lĩnh, uống quen nước Tân Lĩnh, nguồn cội của nàng ở nơi đây, nàng chỉ muốn sống ở Tân Lĩnh, không muốn đi đâu cả. Nhưng lỡ sau này La Nhất Mộ phải về nước Mỹ, chẳng phải hai người phải tách ra? Giản Linh rối rắm lên, đó là nước Mỹ, ai cũng nói tiếng Anh, ăn bò bít tết còn tơ máu. Lúc đi học điểm tiếng Anh cao nhất của Giản Linh là 23 điểm, nàng cũng không thích ăn gì mà bò bít tết chín năm phần.
La Nhất Mộ nhìn thấu sự rối rắm trong lòng nàng, lại cảm thấy dáng vẻ khó xử cau mày mặt ủ mày ê của nàng khiến người ta thương tiếc vô cùng. Cô đến gần hôn hôn khóe miệng nàng, lại sờ sờ đầu nàng, hơi mỉm cười cho nàng một viên thuốc an thần: “Yên tâm đi, tôi đã quyết định định cư tại Tân Lĩnh.”
“Vậy ba mẹ chị làm sao bây giờ?” Giản Linh nghe cô nói thế, trong lòng càng sầu, “Cô chú lớn tuổi, sau này chắc chắn cần người chăm sóc, chị không về mỗi năm, cô chú cũng sẽ rất nhớ chị. Chị ở lại Tân Lĩnh vì em, có quá bất công với cô chú không?”
La Nhất Mộ lại nói: “Tôi và bọn họ cảm tình không sâu.”
Trong mắt cha mẹ, La Nhất Mộ có lẽ là một sản phẩm thất bại. Cha mẹ cô muốn một cô con gái nghe lời, hiểu chuyện, ngoan ngoãn, tính cách mềm mại, tươi cười nhu mì, sẽ nương vui dưới gối, sẽ làm nũng trong lòng cha mẹ, mà La Nhất Mộ hoàn toàn không phải người như vậy.
La Nhất Mộ độc lập, thậm chí có chút phản nghịch, từ nhỏ tính cách đã quật cường cứng đầu. Cha mẹ cô muốn cô học âm nhạc, cô lại thiên học pháp luật, cha mẹ bắt cô học múa, cô lại đi học thái quyền, thậm chí đã từng một quyền đập gãy mũi người khác. Cha cô không ít lần dạy dỗ cô, bắt cô biết suy nghĩ một chút, làm những chuyện con gái nên làm, đừng cả ngày hành xử như một thằng con trai. Năm ấy La Nhất Mộ mới mười lăm tuổi, tuổi trẻ nóng nảy, cãi vả một trận lớn với cha cô, từ đây mối quan hệ của hai người như đóng băng, hơn nữa còn có xu hướng càng ngày càng lạnh.
Cha mẹ cô đều là người rất truyền thống, muốn một cô con gái dịu dàng ngoan ngoãn, đáng tiếc La Nhất Mộ không phải.
May mà sau có anh trai gắng sức, sinh một đứa con gái khôn ngoan xinh đẹp, hai vợ chồng già một lòng cưng chiều cháu gái, cũng lười quan tâm La Nhất Mộ.
Giản Linh nghe La Nhất Mộ kể, trong lòng nhè nhẹ đau. Nàng cảm thấy lúc La Nhất Mộ nói những lời này có lẽ cũng rất khó chịu, vì thế ôm lấy bả vai cô để cô tựa vào lòng mình, thậm chí còn học động tác sờ sờ mình thường ngày của La Nhất Mộ mà sờ sờ đầu cô, “Lúc trước em cũng cho rằng em và cha em cảm tình không sâu.”
La Nhất Mộ tựa đầu vào cổ Giản Linh, ừ một tiếng, chớp chớp mắt, lông mi quét nhẹ qua cổ nàng làm nàng thấy hơi ngứa.
Giản Linh nói tiếp: “Nhưng mãi đến lúc ông ấy mất, em mới biết ông ấy đối xử với em thật sự rất rất tốt, chỉ là ông ấy giấu mọi thứ trong lòng, không chịu nói ra.”
“Mộ Mộ, ba mẹ chị chắc chắn cũng rất yêu chị, chỉ là đều giấu trong lòng, không biết biểu đạt như thế nào.”
“Có lẽ vậy.” La Nhất Mộ tạm nghỉ trên người Giản Linh trong chốc lát, sau đó đứng thẳng, nhìn lướt qua đồng hồ treo tường, đã mười giờ hơn rồi, “Tôi đi lấy khăn lông và áo ngủ cho em, em đi tắm rửa đi.”
Nói xong, cô vào phòng ngủ tìm áo ngủ cho Giản Linh. Mới vừa đi vào, điện thoại đặt trên bàn trà đột nhiên vang lên, Giản Linh nhìn lướt qua, là một cuộc gọi video, vì thế hô to: “Mộ Mộ, chị có cuộc gọi.”
“Em bắt máy giúp tôi, cứ nói tôi đang bận.” Giọng nói của La Nhất Mộ truyền ra từ trong phòng ngủ.
“Được.” Giản Linh cầm điện thoại La Nhất Mộ lên nhấn nút nhận cuộc gọi, không hề phòng bị, trên màn hình hiện lên một gương mặt trang điểm vô cùng đẹp đẽ, là một người phụ nữ rất xinh đẹp.
“A Mộ, em mau nói cho chị nghe một chút đi…” Người phụ nữ thoạt nhìn rất nôn nóng, nói một nửa mới phát hiện người trên màn hình không phải La Nhất Mộ, lời chưa nói liền kẹt trong cổ họng.
“Chào chị, bây giờ Mộ Mộ đang bận, bảo chị lát nữa gọi lại, tạm biệt.” Giản Linh nói xong muốn tắt máy, lại bị người phụ nữ kia hét lớn một tiếng ngăn cản.
“Dừng tay!” Mặt người phụ nữ dí sát vào camera, hận không thể chui qua từ bên kia.
Giản Linh hoảng hốt, quả nhiên không dám động đậy.
Cách màn hình, người phụ nữ nhéo cằm, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đi qua đi lại trên mặt Giản Linh, giống như đang nhìn một loài động vật hiếm lạ kỳ quái. Ánh mắt kia làm Giản Linh cảm thấy rất không thoải mái, nhưng vì người phụ nữ này xinh đẹp, Giản Linh vẫn miễn cưỡng cười, “Chị có việc ạ?”
“Em là bạn gái của A Mộ?”
“Ờm…” Nụ cười Giản Linh đông cứng trên mặt, nhất thời không biết trả lời thế nào, đành phải nói: “Chị đợi chút ạ.” Sau đó chạy vào phòng ngủ của La Nhất Mộ như xin giúp đỡ, “Mộ Mộ, em thật sự không ứng phó được cái cô trong điện thoại, chính chị đi xem thì hơn…”
La Nhất Mộ tò mò, còn có người mà Giản Linh không ứng phó được? Cô cười nhét quần áo vừa tìm xong vào lòng Giản Linh, an ủi vỗ vỗ bả vai nàng, “Đừng lo lắng, em đi tắm rửa trước đi, tôi ra ngoài nhìn xem.”
“Ừm…” Giản Linh lặng lẽ lau mồ hôi, nghĩ thầm ánh mắt của người phụ nữ xinh đẹp trong video thật đáng sợ.
Nàng ôm quần áo vào phòng tắm, càng nghĩ càng thấy kỳ, xinh đẹp như thế, lại gọi La Nhất Mộ là “A Mộ” một cách thật thân thiết, theo những gì Giản Linh biết, hình như chỉ có Quan Tự kêu La Nhất Mộ như vậy? Nhưng Quan Tự là bạn tốt của La Nhất Mộ, chẳng lẽ người phụ nữ xinh đẹp này còn thân với La Nhất Mộ hơn là Quan Tự? Có phải là yêu thầm Mộ Mộ nhiều năm không đó?
Nghĩ vậy, Giản Linh nổi lên cảnh giác trong lòng, không được, lát nữa nhất định phải ra ngoài tìm La Nhất Mộ hỏi rõ ràng, nhất định phải công khai biểu thị chủ quyền tuyệt đối của mình với Mộ Mộ trước mặt tất cả tình địch tiềm năng, bóp chết mọi hy vọng từ trong trứng nước!
Bên ngoài phòng tắm, La Nhất Mộ không biết tính toán trong lòng Giản Linh. Cô cầm điện thoại lên phát hiện là chị dâu Chung Nguyệt, bất đắc dĩ đỡ trán, “Chị dâu, chị có việc gì sao?” Thảo nào Giản Linh chống đỡ không nổi, có lẽ trên toàn thế giới cũng chỉ có anh trai của La Nhất Mộ La Văn Bác mới áp chế được người phụ nữ này.
“Đương nhiên có việc!” Chung Nguyệt nhiều chuyện mà dí sát vào màn hình, “A Mộ, cô bé vừa rồi là bạn gái của em hả? Mặt mũi cũng khá đó! Nhưng cái đầu màu tím rất nổi bật, chậc chậc chậc, chị còn tưởng em thích loại hình dịu dàng điềm tĩnh, tiểu thư khuê các, không ngờ em vậy mà thích thiếu nữ phản nghịch tuổi dậy thì, nhìn không ra đó nha A Mộ, gu mặn đấy.”
La Nhất Mộ nhíu mày, cô không thích người khác xoi mói Giản Linh.
Chung Nguyệt nhìn ra La Nhất Mộ sắp phát hỏa, tự biết lỡ mồm nên mau chóng bổ sung, “Nhưng mà xinh đẹp thật đó, mấy cô gái trẻ một chút mới có sức sống, tốt lắm, hì hì, tốt lắm!”
La Nhất Mộ không kiên nhẫn mà cắt ngang Chung Nguyệt: “Anh em đâu?”
“Ở bên cạnh đây, sao vậy em?”
“Đưa điện thoại cho anh em, em có việc nói với anh ấy.”
“Được, em chờ chút!” Chung Nguyệt đưa mặt ra khỏi màn hình, một lát sau, điện thoại được cầm lên, mặt La Văn Bác xuất hiện trên màn hình điện thoại, “Chuyện gì?” Tiếng nói rất lạnh, rất giống với giọng điệu thường ngày của La Nhất Mộ.
Cũng không trách cha mẹ La Nhất Mộ thở ngắn than dài vì hai đứa con này, tính tình đều như cục đá, vừa lạnh vừa cứng, cũng đều độc lập, làm hai vợ chồng không có chút cảm giác thành tựu khi nuôi con. May mà cháu trai cháu gái đều không giống La Văn Bác, bằng không hai vợ chồng già muốn khóc cũng khóc không ra.
“Để ý chị dâu.” La Nhất Mộ đau đầu mà xoa bóp huyệt thái dương, cô tìm được người vừa ý không dễ dàng, ba mươi lăm năm mới gặp được một, lỡ như bị Chung Nguyệt dọa chạy, cô hối hận cũng không có chỗ khóc.
“Ừm.” La Văn Bác lạnh nhạt đáp, nói tiếp: “Có cơ hội thì mang người về, ba mẹ đều rất muốn gặp cô ấy.”
“Rồi nói sau, cúp máy.”
…
Giản Linh xoa tóc bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy La Nhất Mộ ở phòng khách xem TV, cuộc gọi video không biết khi nào đã kết thúc. Nàng ngồi xuống bên cạnh La Nhất Mộ, trong lòng đã suy nghĩ hai mươi phút, ngoài mặt thì làm bộ lơ đãng mà hỏi: “Cô vừa rồi tìm chị có việc gì không?”
“Ừm.”
“Chuyện gì?”
“Không có gì to tát.”
Giản Linh thấy vòng vo không có hiệu quả, lại giả bộ hỏi cô một cách rất tự nhiên: “Cô đó là ai vậy? Sao em chưa từng gặp nhỉ? Xinh đẹp thật đấy.”
Câu cuối cùng lại làm hỏng việc, La Nhất Mộ còn tưởng Giản Linh lại mê gái, lông mày nhướng lên, liếc nhẹ qua, ánh mắt lại như giấu dao, “Em thích?”
“Phì!” Giản Linh thấy La Nhất Mộ phản công, nổi giận ngay tại chỗ, ném khăn lông lau tóc ra đè La Nhất Mộ lên sô pha véo mặt cô, “Em thấy chị thích thì đúng hơn! Người ta còn kêu chị “A Mộ” thân mật lắm cơ! Chị mau nói cô đó là ai? Có phải thích chị nhiều năm rồi không?”
La Nhất Mộ bị nàng đè, ngửa đầu nhìn gương mặt giận dỗi đến nỗi hơi đỏ lên của nàng, ý cười hiểu rõ hiện lên, cố ý chọc nàng: “A Linh, em cũng ghen à?”
“Vô nghĩa! Chị thân thiết với người phụ nữ xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ em không nên ghen sao?” Giản Linh thấy La Nhất Mộ không những không tự giác mà còn rất đắc ý, trong lòng càng dỗi, “Chị mau nói người đó là ai, có phải có ý với chị không? Nếu không đêm nay hai ta không yên!”
La Nhất Mộ dùng một tay ghì nàng xuống, đè lên ngực mình. Cô cười dịu dàng, cổ ngẩng về phía trước một chút, cắn lỗ tai nàng, “Chị ấy là vợ của anh tôi.” Sợ Giản Linh không nghe hiểu, còn bổ sung: “Anh trai ruột.”
Giản Linh nằm lên ngực La Nhất Mộ, ngơ ra, “Anh… anh anh anh… anh trai ruột?” Nàng căng thẳng đến nỗi líu cả lưỡi.
“Đúng vậy.”
“Nói như vậy chị ấy là… chị dâu của chị?”
“Ừm.”
Giản Linh sửng sốt một lúc lâu, sau đó khóe miệng run rẩy mà nỉ non, “Xong rồi… Xong thật rồi… Lúc nãy em nói chuyện với chị ấy hình như hơi không lễ phép, lỡ chị ấy giận thì sao?” Giản Linh lo lắng mình sẽ để lại ấn tượng xấu trước mặt người nhà La Nhất Mộ, sự ghen tuông vừa rồi đã bị lãng quên trên chín tầng mây, nàng túm cổ áo La Nhất Mộ trách móc: “Đều tại chị, đáng lẽ không nên để em bắt máy, giờ thì hay rồi, người nhà chị sắp không thích em rồi…”
Vẻ mặt hoảng hốt của nàng làm La Nhất Mộ vô cùng vui vẻ, hôn lên mặt nàng một cái, “Tôi thích em là được.”
Những lời này lại làm Giản Linh vốn đang hoảng loạn bỗng chốc đỏ mặt, những nỗi lo này đó cũng bị quên sạch sẽ, trái tim như muốn tan chảy, nụ cười nhè nhẹ trên khóe môi không ngừng khuếch tán. Dáng vẻ vui vẻ tột cùng không thể che giấu, hoàn toàn dừng trong ánh mắt La Nhất Mộ.“Thích đến mức nào?” Giản Linh chạm vào cằm La Nhất Mộ, tựa lên người cô khiêu khích hỏi.
La Nhất Mộ hạ giọng, ghé sát bên tai nàng nói: “Thích nhất trên đời.” Ngón tay không biết khi nào đã bắt đầu không ngoan, lặng lẽ vén áo ngủ của Giản Linh, trượt vào trên làn da bóng loáng của nàng.
Cơ thể vừa tắm rửa xong còn có hơi nóng, ngón tay lạnh lẽo của La Nhất Mộ chạm vào da thịt, Giản Linh bị lạnh đến thoáng co rúm, eo mềm nhũn tựa vào lòng cô, sườn mặt vừa khéo dán vào nơi mềm mại. Khóe miệng Giản Linh cong lên, trong mắt hiện lên ánh sáng, cúi đầu, hàm răng ngậm áo choàng hơi mở ra của La Nhất Mộ, sau đó dùng miệng kéo ra.
Áo ngủ lỏng lẻo không được buộc, bị Giản Linh kéo như vậy liền dễ dàng tản ra trước ngực La Nhất Mộ, bên trong không có gì che chắn. Cảnh xuân hiện ra, đôi mắt Giản Linh nóng lên, ngừng cả việc thở.
Giản Linh nhẹ nhàng lách mình, nhảy xuống từ trong lòng La Nhất Mộ, cố ý đứng trước camera chắn La Nhất Mộ kín mít, sau đó một tay sửa sang cổ áo ngủ của cô, thuận tay trượt một chút trên lồng ngực tuyết trắng của cô, “To gan thật, có nhiều giáo viên của đại học Tân Lĩnh sống trong khu chung cư này lắm đúng không? Vừa rồi ôm em đi vào, cũng không sợ bị bọn họ thấy.”
“Thấy thì sao?” La Nhất Mộ không thèm để ý, ấn mở thang máy nắm tay Giản Linh tiến vào.
Kỳ thật cô cũng không biết trong khu nhà này có nhiều giáo viên khác không, bọn họ liệu có nhận ra không, cô chưa từng quan tâm chuyện không liên quan tới mình.
“Không sao cả.” Giản Linh thích nhất là nhìn dáng vẻ tĩnh tâm của cô. Nàng vốn lo lắng cho La Nhất Mộ, nghe cô nói thì cũng vui vẻ cười rộ lên, thầm nghĩ, đúng thế, thấy thì sao, mình và Mộ Mộ quang minh chính đại mà yêu đương, có gì mà không thể để người khác thấy?
Chỉ vì thái độ của La Nhất Mộ mà âu sầu như có người lấy gậy quấy đảo ruột gan của mình, lại vì một câu của La Nhất Mộ mà lòng như đầy ắp kẹo bông gòn ngọt ngào, Giản Linh không biết cảm giác mới lạ này liệu có phải chỉ xuất hiện khi chân chính gặp được người mình thích, tóm lại La Nhất Mộ chính là một người kỳ diệu đến thế, lơ đãng một câu là đã có thể làm Giản Linh vui vẻ tới mức không nghĩ đến bất cứ thứ gì, trong lòng trong mắt chỉ có cô.
Thang máy lên lầu ba rất mau, nhà của La Nhất Mộ là căn thứ nhất bên trái thang máy. Ngón tay thon dài của La Nhất Mộ cầm chìa khóa, chìa khóa ở giữa không trung leng keng vài tiếng, được cô cắm vào ổ khoá một cách chính xác, nhẹ nhàng vặn một cái, cửa mở ra.
Cô gấp gáp ra ngoài nên không tắt đèn, qua khe cửa lộ ra một đường ánh sáng, “Đi vào…” Cô còn chưa kịp nói xong đã có một nguồn lực rất lớn từ phía sau đẩy cô vào, đè lên tủ giày, ngay sau đó là cảm giác ấm áp bao phủ.
La Nhất Mộ căng chặt thần kinh theo bản năng, tay đặt bên người nắm thành đấm, cảm nhận được là hơi thở quen thuộc của Giản Linh thì bỗng dưng buông ra, một tay bóp eo thon của nàng, một tay đỡ gáy nàng, hôn trả lại một cách đắm đuối hơn.
Hai người còn chưa kịp vào phòng đã hôn cháy bỏng tại chỗ để giày. Sau lưng La Nhất Mộ là tủ giày, tủ gỗ đặc chất lượng cao thế mà vang kẽo kẹt vì động tác kịch liệt của hai người.
Thật lâu sau, Giản Linh mới buông cổ áo của La Nhất Mộ ra, đỏ mặt tựa vào lòng cô. Khóe miệng treo một nụ cười thỏa mãn, tóc ngắn hỗn độn rơi rụng trên trán.
Bàn tay La Nhất Mộ từ gáy Giản Linh chuyển đến sườn mặt, khẽ khàng vuốt ve, vén lên tóc mái che khuất đôi mắt của nàng, nhẹ nhàng xoa bóp vành tai mềm mại xinh đẹp.
Cảm giác rất tốt, trơn mềm như bánh pudding sữa bò, La Nhất Mộ nhéo rồi lại nhéo, cô nghĩ, Giản Linh giống như được ông trời điêu khắc dựa theo khuôn mẫu cô thích nhất, mỗi một tấc da thịt trên người đều làm cô yêu thích không buông tay, hận không thể ôm vào lòng cả ngày không buông ra. La Nhất Mộ tự nhận lúc trước cũng từng rung động, nhưng cảm xúc khi đó hoàn toàn khác với hiện tại, không có cảm giác chỉ cần ôm Giản Linh là ấm áp an tâm.
La Nhất Mộ nghĩ, có lẽ trước kia mình cũng không biết mình thích kiểu người gì, từ khi Giản Linh xuất hiện mình mới thông suốt, biết người mình thích nên là như thế này: hơi gian manh, trong xương cốt lại là linh động đáng yêu, lại còn rất thẳng thắn, một cái nhăn mày một nụ cười đều làm mình say mê, không nỡ làm nàng đau lòng chút nào.
Dùng tay đụng vào vẫn thấy không đủ, La Nhất Mộ lại cúi người khẽ hôn vành tai nhỏ kia, thì thầm vào tai Giản Linh: “Vừa rồi ở dưới lầu hứa hôn em, tôi từ trước đến nay luôn giữ lời.”
Giản Linh bị hơi thở của cô làm cho ngứa, nghiêng đầu chui thẳng vào lồng ngực cô, cười đáp: “Cái này không tính, rõ ràng là em hôn chị, Mộ Mộ chị còn thiếu em một cái hôn, nhưng bây giờ em tạm thời hôn đủ rồi, lát nữa sẽ làm chị trả đủ.”
Nói xong, nàng nhảy ra khỏi lồng ngực La Nhất Mộ, đứng ở chỗ cửa nhìn lướt qua nhà La Nhất Mộ.
Không khác tưởng tượng của Giản Linh gì mấy, phong cách trắng đen tối giản, phòng khách rất lớn, sô pha đơn sắc, bàn trà thuỷ tinh, còn có TV treo trên tường, còn lại không có gì khác, cả tủ TV cũng không có, thoạt nhìn không thể nào đơn giản hơn.
La Nhất Mộ mở tủ giày ra, tìm đôi dép bông màu vàng cam cho Giản Linh mang.
“Đây là lần đầu tiên em tới nhà chị đó.” Giản Linh mặc dép, cảm thấy mới mẻ trước hoàn cảnh lạ lẫm. Nàng đi dạo trong phòng khách một vòng, hoàn toàn không phát hiện cặp dép lê trên chân mình thoải mái một cách bất ngờ, giống như cố ý chuẩn bị cho nàng.
Trên thực tế vốn là La Nhất Mộ cố ý chuẩn bị cho nàng. Vật dụng của La Nhất Mộ rất đơn điệu, không trắng thì đen, chắc chắn sẽ không xuất hiện màu sắc dịu nhẹ như màu vàng cam.
Nhà La Nhất Mộ có rất nhiều đồ vật mới tinh, ví dụ như bàn chải đánh răng, dép lê, khăn lông, áo ngủ, tất cả đều là kiểu dáng và màu sắc Giản Linh yêu thích, cũng đều thích hợp số đo của Giản Linh.
“Nơi ở của tôi.” La Nhất Mộ sửa đúng nàng.
“Có gì khác nhau ư?”
“Nhà chỉ có một.”
Nơi ở có thể có rất nhiều, nhà thì chỉ có một. Trước năm mười tám, nhà của La Nhất Mộ ở nước Mỹ, nơi cha mẹ cô sống. Sau mười tám tuổi, La Nhất Mộ đối diện với thế giới như một con người hoàn toàn độc lập, mười mấy năm qua vẫn luôn trong trạng thái không nhà để về, mãi đến năm cô ba mươi lăm tuổi gặp được Giản Linh, từ đây nơi có cô và Giản Linh chính là nhà của cô.
Giản Linh ngẩn ra, không ngờ rằng người thoạt nhìn lạnh lùng lý trí như La Nhất Mộ cũng có thể nói ra những lời đa sầu đa cảm như vậy, vừa khéo nói vào trái tim nàng.
Mấy năm trước giá nhà còn chưa tăng chóng mặt như bây giờ, bạn bè của Giản Linh đều khuyên nàng mua nhà, kinh doanh tiệm net ở cả hai lầu của căn nhà cha để lại, mở rộng quy mô cửa hàng. Giản Linh nhất quyết không chịu. Bạn bè không hiểu, hỏi nàng vì sao, lý do của nàng rất hay biến đổi, khi thì là cha dạy sống phải biết đủ, khi thì là cửa sổ nhà nàng vừa lúc thấy được mấy em gái xinh đẹp của đại học Tân Lĩnh, mình không nỡ chuyển đi. Nhưng nguyên nhân chân chính chỉ có chính Giản Linh biết.
Cha đi rồi, lầu hai quán net là tất cả hồi ức Giản Linh có với “nhà”, cha ở trong phòng bếp làm cho nàng vô số món ăn ngon, cha ở bàn ăn chờ nàng về nhà ăn cơm, cha ở trên sô pha nhỏ trong phòng khách bật đèn may vá những lỗ hổng trên đồng phục của nàng vì đi đánh nhau với người khác, tay nghề rất tài hoa, có thể khâu lại như chưa từng bị rách.
Những ký ức đó sẽ không bao giờ trở lại, chỉ có ở lầu hai của tiệm net, trong ngôi nhà của nàng. Trang hoàng phòng ở chẳng khác nào xóa sạch những năm tháng hai cha con nàng nương tựa nhau mà sống, phòng to thì có ích gì? Giản Linh ngủ mười năm trên chiếc giường đơn một mét năm của mình, cũng không có gì không hài lòng.
Nhớ tới chuyện xưa, đáy mắt Giản Linh nhiễm sự thương cảm. Nàng nghĩ đến mình quen biết La Nhất Mộ lâu vậy rồi, thế mà vẫn không biết rõ bối cảnh gia đình cô, thậm chí cả việc La Nhất Mộ có phải người Tân Lĩnh không cũng không biết, lỡ như ngày nào đó La Nhất Mộ rời đi, trở lại quê hương của cô, thế giới to lớn, Giản Linh cơ bản không biết đi đâu tìm cô.
Chính La Nhất Mộ cũng đã nói, nơi đây chỉ là nơi ở, không phải nhà của cô.
Vậy nhà của cô ở đâu?
Nghĩ vậy, trong lòng Giản Linh có chút sợ hãi, bất lực mà nắm chặt tay La Nhất Mộ, nói: “Mộ Mộ, hình như em không hiểu biết chị một chút nào.”
Đầu ngón tay khẽ run.
La Nhất Mộ cảm nhận được sự sợ hãi của nàng, cô bọc lấy tay nàng, “Em muốn biết gì? Tôi có thể nói cho em tất cả.”
Tiếng nói dịu dàng êm ái làm tiêu tan chút sợ sệt đột nhiên bốc lên trong lòng Giản Linh, Giản Linh nghĩ, Mộ Mộ vốn không phải loại người vô trách nhiệm, người như cô, nói đối xử tốt với một người thì sẽ làm được, vốn dĩ không có gì để lo lắng.
Nghĩ vậy, Giản Linh bật cười, lắc đầu đáp: “Cũng không có gì, chẳng qua là trước nay chưa nghe chị nhắc tới ba mẹ và người nhà chị, có hơi tò mò.”
“Người nhà tôi?” La Nhất Mộ sửng sốt một giây, sau đó cười khẽ, “Thì ra em nói cái này. Cha mẹ và anh trai tôi đều ở Mỹ, bảy năm trước tôi mới về đại học Tân Lĩnh dạy học, lần đầu tiên đến tiệm net của em là để tóm La Cần, nó là con trai của anh trai tôi.”
“Anh ruột của chị?” Giản Linh kinh ngạc, nàng thấy tính cách La Nhất Mộ trầm lặng, còn tưởng rằng La Nhất Mộ đã không còn người thân, không ngờ có cả gia đình hoà thuận vui vẻ.
“Đúng vậy, em muốn gặp bọn họ không?”
“Không… Vẫn là đợi một khoảng thời gian đi…” Giản Linh và La Nhất Mộ vừa mới hoà hợp chưa được mấy ngày, chuyện ra mắt gia đình quan trọng như vậy, vẫn nên từ từ rồi nói.
Đã nói tới đây, Giản Linh lại nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng, “Mộ Mộ, nói như vậy, chị sống ở nước Mỹ từ nhỏ?”
“Đúng, làm sao vậy?”
“Người thân của chị đều ở Mỹ?”
“Ừm.”
“Nói như vậy nhà của chị cũng ở nước Mỹ?” Giản Linh sầu đến nỗi ngũ quan nhăn nheo, lo lắng hỏi: “Sau này chị có về bên kia luôn không?”
Cái khác không nói, Giản Linh trước nay chưa từng có dự định xuất ngoại. Nàng sinh ra và lớn lên ở Tân Lĩnh, ăn quen đồ Tân Lĩnh, uống quen nước Tân Lĩnh, nguồn cội của nàng ở nơi đây, nàng chỉ muốn sống ở Tân Lĩnh, không muốn đi đâu cả. Nhưng lỡ sau này La Nhất Mộ phải về nước Mỹ, chẳng phải hai người phải tách ra? Giản Linh rối rắm lên, đó là nước Mỹ, ai cũng nói tiếng Anh, ăn bò bít tết còn tơ máu. Lúc đi học điểm tiếng Anh cao nhất của Giản Linh là 23 điểm, nàng cũng không thích ăn gì mà bò bít tết chín năm phần.
La Nhất Mộ nhìn thấu sự rối rắm trong lòng nàng, lại cảm thấy dáng vẻ khó xử cau mày mặt ủ mày ê của nàng khiến người ta thương tiếc vô cùng. Cô đến gần hôn hôn khóe miệng nàng, lại sờ sờ đầu nàng, hơi mỉm cười cho nàng một viên thuốc an thần: “Yên tâm đi, tôi đã quyết định định cư tại Tân Lĩnh.”
“Vậy ba mẹ chị làm sao bây giờ?” Giản Linh nghe cô nói thế, trong lòng càng sầu, “Cô chú lớn tuổi, sau này chắc chắn cần người chăm sóc, chị không về mỗi năm, cô chú cũng sẽ rất nhớ chị. Chị ở lại Tân Lĩnh vì em, có quá bất công với cô chú không?”
La Nhất Mộ lại nói: “Tôi và bọn họ cảm tình không sâu.”
Trong mắt cha mẹ, La Nhất Mộ có lẽ là một sản phẩm thất bại. Cha mẹ cô muốn một cô con gái nghe lời, hiểu chuyện, ngoan ngoãn, tính cách mềm mại, tươi cười nhu mì, sẽ nương vui dưới gối, sẽ làm nũng trong lòng cha mẹ, mà La Nhất Mộ hoàn toàn không phải người như vậy.
La Nhất Mộ độc lập, thậm chí có chút phản nghịch, từ nhỏ tính cách đã quật cường cứng đầu. Cha mẹ cô muốn cô học âm nhạc, cô lại thiên học pháp luật, cha mẹ bắt cô học múa, cô lại đi học thái quyền, thậm chí đã từng một quyền đập gãy mũi người khác. Cha cô không ít lần dạy dỗ cô, bắt cô biết suy nghĩ một chút, làm những chuyện con gái nên làm, đừng cả ngày hành xử như một thằng con trai. Năm ấy La Nhất Mộ mới mười lăm tuổi, tuổi trẻ nóng nảy, cãi vả một trận lớn với cha cô, từ đây mối quan hệ của hai người như đóng băng, hơn nữa còn có xu hướng càng ngày càng lạnh.
Cha mẹ cô đều là người rất truyền thống, muốn một cô con gái dịu dàng ngoan ngoãn, đáng tiếc La Nhất Mộ không phải.
May mà sau có anh trai gắng sức, sinh một đứa con gái khôn ngoan xinh đẹp, hai vợ chồng già một lòng cưng chiều cháu gái, cũng lười quan tâm La Nhất Mộ.
Giản Linh nghe La Nhất Mộ kể, trong lòng nhè nhẹ đau. Nàng cảm thấy lúc La Nhất Mộ nói những lời này có lẽ cũng rất khó chịu, vì thế ôm lấy bả vai cô để cô tựa vào lòng mình, thậm chí còn học động tác sờ sờ mình thường ngày của La Nhất Mộ mà sờ sờ đầu cô, “Lúc trước em cũng cho rằng em và cha em cảm tình không sâu.”
La Nhất Mộ tựa đầu vào cổ Giản Linh, ừ một tiếng, chớp chớp mắt, lông mi quét nhẹ qua cổ nàng làm nàng thấy hơi ngứa.
Giản Linh nói tiếp: “Nhưng mãi đến lúc ông ấy mất, em mới biết ông ấy đối xử với em thật sự rất rất tốt, chỉ là ông ấy giấu mọi thứ trong lòng, không chịu nói ra.”
“Mộ Mộ, ba mẹ chị chắc chắn cũng rất yêu chị, chỉ là đều giấu trong lòng, không biết biểu đạt như thế nào.”
“Có lẽ vậy.” La Nhất Mộ tạm nghỉ trên người Giản Linh trong chốc lát, sau đó đứng thẳng, nhìn lướt qua đồng hồ treo tường, đã mười giờ hơn rồi, “Tôi đi lấy khăn lông và áo ngủ cho em, em đi tắm rửa đi.”
Nói xong, cô vào phòng ngủ tìm áo ngủ cho Giản Linh. Mới vừa đi vào, điện thoại đặt trên bàn trà đột nhiên vang lên, Giản Linh nhìn lướt qua, là một cuộc gọi video, vì thế hô to: “Mộ Mộ, chị có cuộc gọi.”
“Em bắt máy giúp tôi, cứ nói tôi đang bận.” Giọng nói của La Nhất Mộ truyền ra từ trong phòng ngủ.
“Được.” Giản Linh cầm điện thoại La Nhất Mộ lên nhấn nút nhận cuộc gọi, không hề phòng bị, trên màn hình hiện lên một gương mặt trang điểm vô cùng đẹp đẽ, là một người phụ nữ rất xinh đẹp.
“A Mộ, em mau nói cho chị nghe một chút đi…” Người phụ nữ thoạt nhìn rất nôn nóng, nói một nửa mới phát hiện người trên màn hình không phải La Nhất Mộ, lời chưa nói liền kẹt trong cổ họng.
“Chào chị, bây giờ Mộ Mộ đang bận, bảo chị lát nữa gọi lại, tạm biệt.” Giản Linh nói xong muốn tắt máy, lại bị người phụ nữ kia hét lớn một tiếng ngăn cản.
“Dừng tay!” Mặt người phụ nữ dí sát vào camera, hận không thể chui qua từ bên kia.
Giản Linh hoảng hốt, quả nhiên không dám động đậy.
Cách màn hình, người phụ nữ nhéo cằm, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đi qua đi lại trên mặt Giản Linh, giống như đang nhìn một loài động vật hiếm lạ kỳ quái. Ánh mắt kia làm Giản Linh cảm thấy rất không thoải mái, nhưng vì người phụ nữ này xinh đẹp, Giản Linh vẫn miễn cưỡng cười, “Chị có việc ạ?”
“Em là bạn gái của A Mộ?”
“Ờm…” Nụ cười Giản Linh đông cứng trên mặt, nhất thời không biết trả lời thế nào, đành phải nói: “Chị đợi chút ạ.” Sau đó chạy vào phòng ngủ của La Nhất Mộ như xin giúp đỡ, “Mộ Mộ, em thật sự không ứng phó được cái cô trong điện thoại, chính chị đi xem thì hơn…”
La Nhất Mộ tò mò, còn có người mà Giản Linh không ứng phó được? Cô cười nhét quần áo vừa tìm xong vào lòng Giản Linh, an ủi vỗ vỗ bả vai nàng, “Đừng lo lắng, em đi tắm rửa trước đi, tôi ra ngoài nhìn xem.”
“Ừm…” Giản Linh lặng lẽ lau mồ hôi, nghĩ thầm ánh mắt của người phụ nữ xinh đẹp trong video thật đáng sợ.
Nàng ôm quần áo vào phòng tắm, càng nghĩ càng thấy kỳ, xinh đẹp như thế, lại gọi La Nhất Mộ là “A Mộ” một cách thật thân thiết, theo những gì Giản Linh biết, hình như chỉ có Quan Tự kêu La Nhất Mộ như vậy? Nhưng Quan Tự là bạn tốt của La Nhất Mộ, chẳng lẽ người phụ nữ xinh đẹp này còn thân với La Nhất Mộ hơn là Quan Tự? Có phải là yêu thầm Mộ Mộ nhiều năm không đó?
Nghĩ vậy, Giản Linh nổi lên cảnh giác trong lòng, không được, lát nữa nhất định phải ra ngoài tìm La Nhất Mộ hỏi rõ ràng, nhất định phải công khai biểu thị chủ quyền tuyệt đối của mình với Mộ Mộ trước mặt tất cả tình địch tiềm năng, bóp chết mọi hy vọng từ trong trứng nước!
Bên ngoài phòng tắm, La Nhất Mộ không biết tính toán trong lòng Giản Linh. Cô cầm điện thoại lên phát hiện là chị dâu Chung Nguyệt, bất đắc dĩ đỡ trán, “Chị dâu, chị có việc gì sao?” Thảo nào Giản Linh chống đỡ không nổi, có lẽ trên toàn thế giới cũng chỉ có anh trai của La Nhất Mộ La Văn Bác mới áp chế được người phụ nữ này.
“Đương nhiên có việc!” Chung Nguyệt nhiều chuyện mà dí sát vào màn hình, “A Mộ, cô bé vừa rồi là bạn gái của em hả? Mặt mũi cũng khá đó! Nhưng cái đầu màu tím rất nổi bật, chậc chậc chậc, chị còn tưởng em thích loại hình dịu dàng điềm tĩnh, tiểu thư khuê các, không ngờ em vậy mà thích thiếu nữ phản nghịch tuổi dậy thì, nhìn không ra đó nha A Mộ, gu mặn đấy.”
La Nhất Mộ nhíu mày, cô không thích người khác xoi mói Giản Linh.
Chung Nguyệt nhìn ra La Nhất Mộ sắp phát hỏa, tự biết lỡ mồm nên mau chóng bổ sung, “Nhưng mà xinh đẹp thật đó, mấy cô gái trẻ một chút mới có sức sống, tốt lắm, hì hì, tốt lắm!”
La Nhất Mộ không kiên nhẫn mà cắt ngang Chung Nguyệt: “Anh em đâu?”
“Ở bên cạnh đây, sao vậy em?”
“Đưa điện thoại cho anh em, em có việc nói với anh ấy.”
“Được, em chờ chút!” Chung Nguyệt đưa mặt ra khỏi màn hình, một lát sau, điện thoại được cầm lên, mặt La Văn Bác xuất hiện trên màn hình điện thoại, “Chuyện gì?” Tiếng nói rất lạnh, rất giống với giọng điệu thường ngày của La Nhất Mộ.
Cũng không trách cha mẹ La Nhất Mộ thở ngắn than dài vì hai đứa con này, tính tình đều như cục đá, vừa lạnh vừa cứng, cũng đều độc lập, làm hai vợ chồng không có chút cảm giác thành tựu khi nuôi con. May mà cháu trai cháu gái đều không giống La Văn Bác, bằng không hai vợ chồng già muốn khóc cũng khóc không ra.
“Để ý chị dâu.” La Nhất Mộ đau đầu mà xoa bóp huyệt thái dương, cô tìm được người vừa ý không dễ dàng, ba mươi lăm năm mới gặp được một, lỡ như bị Chung Nguyệt dọa chạy, cô hối hận cũng không có chỗ khóc.
“Ừm.” La Văn Bác lạnh nhạt đáp, nói tiếp: “Có cơ hội thì mang người về, ba mẹ đều rất muốn gặp cô ấy.”
“Rồi nói sau, cúp máy.”
…
Giản Linh xoa tóc bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy La Nhất Mộ ở phòng khách xem TV, cuộc gọi video không biết khi nào đã kết thúc. Nàng ngồi xuống bên cạnh La Nhất Mộ, trong lòng đã suy nghĩ hai mươi phút, ngoài mặt thì làm bộ lơ đãng mà hỏi: “Cô vừa rồi tìm chị có việc gì không?”
“Ừm.”
“Chuyện gì?”
“Không có gì to tát.”
Giản Linh thấy vòng vo không có hiệu quả, lại giả bộ hỏi cô một cách rất tự nhiên: “Cô đó là ai vậy? Sao em chưa từng gặp nhỉ? Xinh đẹp thật đấy.”
Câu cuối cùng lại làm hỏng việc, La Nhất Mộ còn tưởng Giản Linh lại mê gái, lông mày nhướng lên, liếc nhẹ qua, ánh mắt lại như giấu dao, “Em thích?”
“Phì!” Giản Linh thấy La Nhất Mộ phản công, nổi giận ngay tại chỗ, ném khăn lông lau tóc ra đè La Nhất Mộ lên sô pha véo mặt cô, “Em thấy chị thích thì đúng hơn! Người ta còn kêu chị “A Mộ” thân mật lắm cơ! Chị mau nói cô đó là ai? Có phải thích chị nhiều năm rồi không?”
La Nhất Mộ bị nàng đè, ngửa đầu nhìn gương mặt giận dỗi đến nỗi hơi đỏ lên của nàng, ý cười hiểu rõ hiện lên, cố ý chọc nàng: “A Linh, em cũng ghen à?”
“Vô nghĩa! Chị thân thiết với người phụ nữ xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ em không nên ghen sao?” Giản Linh thấy La Nhất Mộ không những không tự giác mà còn rất đắc ý, trong lòng càng dỗi, “Chị mau nói người đó là ai, có phải có ý với chị không? Nếu không đêm nay hai ta không yên!”
La Nhất Mộ dùng một tay ghì nàng xuống, đè lên ngực mình. Cô cười dịu dàng, cổ ngẩng về phía trước một chút, cắn lỗ tai nàng, “Chị ấy là vợ của anh tôi.” Sợ Giản Linh không nghe hiểu, còn bổ sung: “Anh trai ruột.”
Giản Linh nằm lên ngực La Nhất Mộ, ngơ ra, “Anh… anh anh anh… anh trai ruột?” Nàng căng thẳng đến nỗi líu cả lưỡi.
“Đúng vậy.”
“Nói như vậy chị ấy là… chị dâu của chị?”
“Ừm.”
Giản Linh sửng sốt một lúc lâu, sau đó khóe miệng run rẩy mà nỉ non, “Xong rồi… Xong thật rồi… Lúc nãy em nói chuyện với chị ấy hình như hơi không lễ phép, lỡ chị ấy giận thì sao?” Giản Linh lo lắng mình sẽ để lại ấn tượng xấu trước mặt người nhà La Nhất Mộ, sự ghen tuông vừa rồi đã bị lãng quên trên chín tầng mây, nàng túm cổ áo La Nhất Mộ trách móc: “Đều tại chị, đáng lẽ không nên để em bắt máy, giờ thì hay rồi, người nhà chị sắp không thích em rồi…”
Vẻ mặt hoảng hốt của nàng làm La Nhất Mộ vô cùng vui vẻ, hôn lên mặt nàng một cái, “Tôi thích em là được.”
Những lời này lại làm Giản Linh vốn đang hoảng loạn bỗng chốc đỏ mặt, những nỗi lo này đó cũng bị quên sạch sẽ, trái tim như muốn tan chảy, nụ cười nhè nhẹ trên khóe môi không ngừng khuếch tán. Dáng vẻ vui vẻ tột cùng không thể che giấu, hoàn toàn dừng trong ánh mắt La Nhất Mộ.“Thích đến mức nào?” Giản Linh chạm vào cằm La Nhất Mộ, tựa lên người cô khiêu khích hỏi.
La Nhất Mộ hạ giọng, ghé sát bên tai nàng nói: “Thích nhất trên đời.” Ngón tay không biết khi nào đã bắt đầu không ngoan, lặng lẽ vén áo ngủ của Giản Linh, trượt vào trên làn da bóng loáng của nàng.
Cơ thể vừa tắm rửa xong còn có hơi nóng, ngón tay lạnh lẽo của La Nhất Mộ chạm vào da thịt, Giản Linh bị lạnh đến thoáng co rúm, eo mềm nhũn tựa vào lòng cô, sườn mặt vừa khéo dán vào nơi mềm mại. Khóe miệng Giản Linh cong lên, trong mắt hiện lên ánh sáng, cúi đầu, hàm răng ngậm áo choàng hơi mở ra của La Nhất Mộ, sau đó dùng miệng kéo ra.
Áo ngủ lỏng lẻo không được buộc, bị Giản Linh kéo như vậy liền dễ dàng tản ra trước ngực La Nhất Mộ, bên trong không có gì che chắn. Cảnh xuân hiện ra, đôi mắt Giản Linh nóng lên, ngừng cả việc thở.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz