[BHTT][EDIT] Sờ Sờ Cái Đuôi Nhỏ Của Sơn Pi | Qua Tử Miêu
Chương 94
Ba giờ sáng hai người mới về đến nhà, Sơn Linh đã buồn ngủ đến mức sắp không mở nổi mắt, nhưng vì mông đau nên làm thế nào cũng không ngủ được.
Thẩm Khuynh Y để Sơn Linh nằm sấp xuống giường, cố gắng để nàng không xoay người, hai người ôm nhau mơ màng ngủ đến hừng đông.
Ngày nghỉ đầu tiên của Sơn Linh bắt đầu ở trên giường.
"Em như vậy cũng không thể nấu cơm được." Thẩm Khuynh Y lướt qua đôi chân trắng mịn và gót chân nhỏ của Sơn Linh, sau đó cô nhìn đi chỗ khác, cúi đầu hỏi: "Hay trưa nay để chị nấu?"
Sơn Linh duỗi đôi chân, ôm gối vào ngực không dám động đậy. Hiện tại chỉ cần nàng hơi nhúc nhích người hoặc cong eo là sẽ đau.
Bác sĩ bảo không thương đến xương cùng, thật sự là không sao?
Sơn Linh muốn đưa tay sờ thử cái đuôi của mình, nhưng liền bị Thẩm Khuynh Y đập nhẹ một cái lên tay.
"Đừng sờ lung tung." Thẩm Khuynh Y nói: "Bác sĩ tối qua vừa bôi thuốc cho em rồi, đến giữa trưa chị sẽ bôi thêm lần nữa. Trong thời gian đó, em đừng động vào."
Vẻ mặt Sơn Linh đau khổ, ôm gối trong ngực hỏi nhỏ: "Thật sự là em không bị thương đến xương chứ? Em thấy cái đuôi của em giống như sắp gãy rồi."
"Đó là xương cùng, làm gì có cái đuôi chứ." Thẩm Khuynh Y buồn cười nhìn nàng, sau đó kéo cái chăn nhỏ lại, đắp lên eo Sơn Linh rồi nói: "Em nằm sấp chơi điện thoại một lát đi. Mệt thì ngủ tiếp, chị đi xem thử nấu cơm thế nào."
Đi xem thử nấu cơm thế nào.
Câu này nghe đã thấy không đáng tin chút nào, Sơn Linh nhìn bóng lưng Thẩm Khuynh Y rời đi, lập tức cảm thấy vô cùng lo lắng.
Nhưng dù lo lắng cũng không có cách nào, giờ phút này Sơn Linh giống như con gà bệnh, chỉ có thể nằm sấp một chỗ, trong lòng khổ sở vô cùng.
Thở dài một hơi, Sơn Linh với lấy điện thoại từ dưới gối lên, định tìm người tán gẫu.
Hứa Văn Đào giờ đang làm ở tiệm của An Hân, càng gần cuối năm càng bận. Khi cô nhắn tin với Sơn Linh, mỗi lần cũng phải hơn nửa tiếng mới trả lời một câu, hơn nữa chẳng có thời gian gõ chữ, toàn gửi tin nhắn thoại. Sơn Linh thấy cô bận rộn như vậy, cũng ngượng ngùng làm phiền.
Nặc Nặc thì đã về nhà, trên trang cá nhân toàn đăng ảnh mèo và cún, thoạt nhìn cũng chơi rất vui, Sơn Linh cũng không dám làm phiền nàng.
Ôm điện thoại, đột nhiên Sơn Linh cảm thấy khi nàng nghỉ hình như chẳng có mấy người để bầu bạn. Rõ ràng thành phố lớn như vậy, kết quả muốn tìm một người có thể đi chơi cùng, lại chẳng có lấy một ai.
Bên này, Thẩm Khuynh Y đang nghiên cứu cách nấu cơm.
Nói thật, bao năm cô dọn ra ngoài sống, chưa từng đau đầu vì chuyện nấu nướng.
Vì cô luôn sống nhờ cơm hộp.
Nhưng Sơn Linh hiện giờ té nặng như vậy, cũng không thể để ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đã bắt đầu ăn cơm hộp.
Huống chi trước đây, lúc Sơn Linh còn tung tăng nhảy nhót, nàng luôn nấu đồ ngon cho cô. Lên trời xuống đất cái gì ăn được Sơn Linh đều làm, chỉ trừ mấy món có cánh bay được, Sơn Linh đánh chết cũng không ăn, càng không muốn nấu, thậm chí nhìn cũng không dám nhìn.
Thẩm Khuynh Y mở tủ lạnh ra nhìn, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy khó khăn.
Tủ lạnh thật ra đầy đủ đồ ăn, hành gừng tỏi đều có. Thẩm Khuynh Y thuận tay lấy một củ khoai tây, ước lượng trong tay rồi nghĩ, cô cảm thấy khoai tây xào ớt xanh, thêm cà chua xào trứng, chắc cũng coi như đối phó được bữa trưa.
Rửa sạch khoai tây, gọt vỏ, mọi thứ còn khá suôn sẻ. Kỹ thuật thái rau của Thẩm Khuynh Y cũng không tệ, khoai tây thái sợi nhìn cũng đẹp. Sau khi cho vào chảo, rồi thêm gia vị theo đúng công thức. Nhưng đến lúc cho ra đĩa, Thẩm Khuynh Y gắp một miếng nếm thử.
...Ừm?
Thẩm Khuynh Y đứng trước bếp im lặng lúc lâu, không tin lại gắp thêm miếng nữa.
Quá khó ăn...
Sơn Linh mơ mơ màng màng nằm trên giường rồi ngủ quên mất, lúc này nàng không ngủ sâu lắm. Nàng cứ cảm giác ngửi thấy mùi rất kỳ quái, nhưng không nói rõ được kỳ ở đâu. Cho nên khi tỉnh lại hẳn, thật sự ngửi thấy mùi đó, Sơn Linh còn không phân biệt được mình đang mơ hay thật.
Vị trí ngang eo vẫn rất đau, tối qua bác sĩ xịt thuốc rồi dán một miếng thuốc dán lớn, nóng ấm rất dễ chịu. Nhưng có lẽ giờ thuốc sắp hết tác dụng nên lại đau trở lại.
Sơn Linh cố chống xuống giường, ráng đứng dậy, tìm tư thế không quá đau để đi ra ngoài.
"Y Y?"
Ban đầu Sơn Linh định đi vệ sinh, nhưng ngửi được mùi kỳ lạ đó nên nàng đi đến phòng bếp. Nhìn thấy Thẩm Khuynh Y đang đứng xắt khoai tây, Sơn Linh khó hiểu hỏi: "Chị đang làm gì vậy?"
Thẩm Khuynh Y quay đầu nhìn nàng một cái, cô hơi ngượng ngùng dùng chân kéo thùng rác ra phía sau mình, rồi cười nói: "Sao lại xuống giường? Chị còn chưa nấu xong cơm đâu."
Sơn Linh dùng cái mũi nhỏ hít hít trong bếp: "Mùi gì vậy?"
"Là đồ ăn chị nấu." Thẩm Khuynh Y bất đắc dĩ đáp: "Xào hai món, thật sự khó ăn quá nên chị đổ hết rồi."
"Đổ hết?"
Tiểu tham tiền Sơn Linh nghe đến chuyện lãng phí lương thực liền đau lòng. Nhưng nghĩ Thẩm Khuynh Y vốn chẳng biết nấu nướng, nhìn cô đang thái khoai tây sợi, liền nói: "Để em làm cho."
"Em đừng miễn cưỡng." Thẩm Khuynh Y nhíu mày, đưa tay đỡ Sơn Linh lại: "Em nghỉ ngơi trước đi, không được thì chị đặt cơm hộp, giờ đặt là vừa kịp ăn."
Sơn Linh vừa định nói mình không sao, thì cơn đau đã đến, mặt nàng lập tức trắng bệch.
"Ưm..." Đôi mắt Sơn Linh đỏ lên, đáng thương vô cùng nói: "Mông đau..."
Thẩm Khuynh Y muốn cười mà không dám cười, vội đặt đồ xuống rồi đỡ người tới sofa. Sơn Linh rất hiểu chuyện tự mình bò lên ôm gối dựa, lúc này mới thấy đỡ hơn chút.
"Thời gian cũng vừa lúc." Thẩm Khuynh Y lấy điện thoại xem thời gian, rồi nói: "Chị đặt hai phần cơm hộp, sau đó lại thay thuốc cho em."
"Dạ." Mắt Sơn Linh còn đỏ, nói: "Không ăn loài chim bay, hôm nay gà cũng không ăn."
Đều ngã thành thế này mà vẫn không quên kén ăn sao?
Thẩm Khuynh Y bất đắc dĩ cười, nhân lúc Sơn Linh chưa phát hiện nên vội quay đi: "Được, để chị chọn cho."
Đặt xong đồ ăn, cuối cùng Thẩm Khuynh Y cũng không còn áp lực. Nhớ tới đống nguyên liệu đã ném vào thùng rác, Thẩm Khuynh Y thở dài nhẹ nhõm.
Thẩm Khuynh Y lấy túi thuốc bác sĩ kê từ trên tủ giày ở cửa lại. Bởi vì tối qua bác sĩ đã hướng dẫn cách bôi và dán thuốc, nên hôm nay Thẩm Khuynh Y tự bôi thuốc cho Sơn Linh.
Nhìn Sơn Linh đang nằm trên sofa, Thẩm Khuynh Y nói: "Em vén váy lên đi."
Vừa nói xong, cô hơi sửng sốt, sau đó trơ mắt nhìn Sơn Linh đưa lưng về phía mình, hơi nâng eo lên, rồi kéo váy lên tới eo.
Tối hôm qua ra ngoài quá vội, Thẩm Khuynh Y chỉ kịp mặc cho Sơn Linh bộ đồ lót và váy ngủ, khoác thêm áo lông vũ rồi ra cửa. Lúc này trong nhà máy sưởi phả hơi nóng làm người thấy ấm áp, Sơn Linh mặc váy ngủ cũng không lạnh. Mà chiếc quần nhỏ màu cam nhìn còn rất tròn.
Thình thịch —
Thẩm Khuynh Y chỉ cảm thấy tiếng tim mình đập thật lớn, cố gắng lắm mới dời được ánh mắt đi chỗ khác. Nhưng tay lại loay hoay mãi cũng chẳng xé nổi vỏ thuốc dán.
Trong đầu cô chỉ toàn là chiếc quần tam giác màu cam, đầu óc Thẩm Khuynh Y rối loạn. Nhưng cô rất nhanh điều chỉnh lại, hít sâu vài hơi, cuối cùng cũng mở được miếng thuốc. Cô cúi đầu nhìn Sơn Linh đang nằm trên sofa, nói: "Chị sẽ gỡ miếng dán cũ bác sĩ dán tối qua, có thể sẽ hơi đau một chút."
"Ừm..." Sơn Linh rúc mặt vào gối, giọng mềm nhũn: "Chị nhẹ thôi"
Nhẹ thôi.
Thẩm Khuynh Y hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy mình có thể khống chế được.
Thẩm Khuynh Y cẩn thận bóc miếng thuốc dán cũ ra, liền thấy mông nhỏ trắng nõn của Sơn Linh, trắng như người của nàng, trắng tròn mềm mịn, cho nên trong đầu của Thẩm Khuynh Y chỉ quanh quẩn ý tưởng 'thật trắng'.
Vì chỗ té khá xấu hổ nên khi dán thuốc, Thẩm Khuynh Y cực kỳ cẩn thận. Cô chỉ kéo quần nhỏ của Sơn Linh xuống một chút rồi nhanh chóng dán miếng thuốc mới lên.
Lúc váy Sơn Linh kéo xuống lại, Thẩm Khuynh Y mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dán một miếng thuốc mà vất vả như vậy, này còn phải dán nửa tháng.
Hơn nữa vị trí này không thể tự mình dán tốt được, Sơn Linh chắc chắn không với tới. Thẩm Khuynh Y tự nhủ phải chuẩn bị tinh thần "chiến đấu" lâu dài.
Nhưng mà eo Sơn Linh thật sự rất đẹp.
"Dán xong rồi." Thẩm Khuynh Y thu dọn đồ, nói với Sơn Linh: "Em đừng lộn xộn, nằm yên, lát nữa ăn cơm chị bưng qua đây."
Lúc đứng dậy cô nhìn Sơn Linh, thấy bộ dáng vừa vô tội vừa đáng thương của nàng khiến Thẩm Khuynh Y mềm lòng.
"Em xem TV được không?" Sơn Linh ôm gối, nói: "Chơi điện thoại chán quá, không ai nói chuyện với em, nằm trên giường ngoài ngủ ra thì em chẳng biết làm gì."
"Được, chị mở TV cho em." Không chỉ mở TV, Thẩm Khuynh Y còn chọn một bộ phim truyền hình cho Sơn Linh.
Sơn Linh lại hỏi: "Em thay đồ ăn chim ngoài ban công được không?"
"Chị thay cho, em đừng nhúc nhích." Thẩm Khuynh Y nói
Rửa sạch cái chén đựng thức ăn chim, có lẽ vì sáng nay không có đồ ăn mới, Thẩm Khuynh Y liền thấy ngoài ban công có không ít con đang đứng đợi, một đám đều nhìn Thẩm Khuynh Y, trong mắt đầy chờ mong.
Kỳ lạ thật, sao cô lại có cảm giác ánh mắt chim là chờ mong chứ?
Thẩm Khuynh Y nghĩ mãi không ra, nhưng cũng không để tâm thêm. Trước đây vì từng nuôi bé chim béo, nên việc trộn đồ ăn cho chim cô cũng có kinh nghiệm. Nghe Sơn Linh dặn bỏ thêm chút ngũ cốc và sâu bột, cuối cùng hoàn thành bữa tiệc dinh dưỡng cân đối.
Vừa đặt khay đồ ăn ra ban công, liền có mấy con chim sẻ lá gan lớn bay tới, dường như chẳng hề sợ Thẩm Khuynh Y, còn đứng sát bên cạnh bắt đầu ăn.
Thẩm Khuynh Y đứng ngoài ban công nhìn một lát, lại thấy càng lúc càng nhiều chim sẻ nhỏ bay đến. Con nào không giành được vị trí thì rất có lễ phép đứng ngoài chờ, chẳng có chút nôn nóng.
Hiện tượng này trước giờ Thẩm Khuynh Y chưa từng gặp. Cô vốn không có duyên với động vật, thú cưng nuôi duy nhất cũng chỉ là bé Sơn Tước béo. Ngay cả bồ câu ở quảng trường cô cũng hiếm khi cho ăn. hôm nay là lần đầu tiên thấy nhiều chim như vậy.
Nhóm chim đầu tiên ăn xong liền bay đi, sau đó nhóm đứng chờ mới bắt đầu ăn, nhìn có lẽ cũng ăn không hết thức ăn.
Đúng lúc đó đồ ăn cô đặt cũng giao tới, Thẩm Khuynh Y mới dời ánh mắt khỏi đám chim, đi ra cửa lấy phần ăn của hai người.
"Ăn cơm." Thẩm Khuynh Y đỡ Sơn Linh ra bàn ăn.
Thẩm Khuynh Y đặt đồ ăn chính là ba phần đồ ăn nhà làm, đúng lúc cơm cô nấu cũng vừa chính, lúc này đều được bày trên bàn nhìn rất phong phú.
Chỉ là...
"Em ăn kiểu gì đây?" Sơn Linh đứng bên bàn, eo tuy không đau như đêm qua nhưng vẫn không thể ngồi, nàng chớp chớp mắt nhìn Thẩm Khuynh Y: "Y Y, em có phải... phải đứng ăn không?"
Thẩm Khuynh Y nhìn eo nàng một cái rồi gật đầu xác nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz