[BHTT][EDIT] Sờ Sờ Cái Đuôi Nhỏ Của Sơn Pi | Qua Tử Miêu
Chương 74
Tới gần Tết Nguyên Đán, phòng làm việc của Tống Thanh Lam đang chuẩn bị một buổi phỏng vấn độc nhất vô nhị, vì đây là sự chuẩn bị cho việc tiến lên vị trí ngôi sao hàng đầu của Tống Thanh Lam.
Tống Thanh Lam nhìn thấy Phương Nhiễm đã vài không gặp, cảm thấy có chút chột dạ.
Hôm Lễ Giáng Sinh, cô vốn định ở trên xe nhắn tin cho Phương Nhiễm, nói mình có việc không đến Happy Valley, để cô tự mình đi chơi.
Nhưng sau khi lên xe, Tống Thanh Lam bắt đầu liên hệ bạn bè ở trong giới giải trí của mình. Lúc đó cô chỉ nghĩ cách làm sao để đối phó nữ nghệ sĩ họ Dương kia, nên quên mất việc phải nhắn tin cho Phương Nhiễm.
Kết quả của tiệc rượu rất hoàn mỹ, Tống Thanh Lam tin rằng không lâu sau, scandal của nữ nghệ sĩ họ Dương đó sẽ bay đầy trời. Ai kêu cô ấy lại mỉa mai cô ngay tại tiệc rượu, còn nói cô có thể được nhãn hàng thưởng thức, hoàn toàn dựa vào doanh số của bộ phim mới chiếu.
Thậm chí còn nói chờ đến Tống Thanh Lam qua 30 tuổi nhan sắc phai tàn, những hợp đồng quảng cáo đó sẽ không còn là của cô.
Chuyện này sao Tống Thanh Lam có thể chịu đựng, tất nhiên phải làm cho ra trò.
Tuy rằng chuyện ở tiệc rượu không để Tống Thanh Lam phải tốn sức, thậm chí ngày đó cô còn ngủ rất ngon. Nhưng hôm sau, lúc tỉnh lại cô mới phát hiện mình quên nhắn tin cho Phương Nhiễm, mà Phương Nhiễm cũng không gọi điện thoại cho cô.
Tống Thanh Lam có chút chột dạ, sau đó khi tài xế Trương ca tới đón cô có nói hai câu, Tống Thanh Lam mới nhẹ nhàng thở ra, hình như Phương Nhiễm biết cô bận việc gì.
Biết thì biết, nhưng khi Tống Thanh Lam nhìn thấy người bạn tốt mình quen mười năm, vẫn rất chột dạ.
Cô không hiểu vì sao Phương Nhiễm không có trực tiếp gọi điện cho cô.
"Nhiễm Nhiễm." Tống Thanh Lam ngồi ở trước bàn làm việc của mình, làm bộ làm tịch nhìn tạp chí thời trang trong tay, nói với Phương Nhiễm: "Chiều nay có buổi phỏng vấn phải không?"
"Là có một cái." Phương Nhiễm nhìn lịch trình, nói với Tống Thanh Lam: "Buổi chiều 2 giờ sẽ đi đến đó, chủ biên của tạp chí thời trang sẽ đến phỏng vấn cậu. Những câu hỏi mình đã thương lượng xong, cậu trả lời theo sự chuẩn bị là được, cuối cùng chỉ cần chụp vài bức ảnh."
Tống Thanh Lam 'Ừm' một tiếng, cô không nghi ngờ lời nói của Phương Nhiễm, suy nghĩ rồi nói: "Nếu đã thương lượng tốt là được rồi, không cần mình xem lại đâu. Chụp ảnh thì để họ đến đây chụp đi, hôm nay mình có chút mệt."
Phương Nhiễm nhìn cô một cái, yên lặng thở dài trong lòng, nhận mệnh, nói: "Được, vậy mình liên hệ bên kia trước, để cho bọn họ đến đây chụp vài bức ảnh liền đi. Khi nào sửa bản thảo mình sẽ xem lại, xác định không có vấn đề gì mới phát hành."
Tống Thanh Lam nghe vậy thì đứng dậy, dò hỏi: "Hôm nay mình mặc bộ quần áo này có được không? Có thể trực tiếp chụp ảnh sao?"
Phương Nhiễm ngắm nhìn một chút, nói: "Hẳn là có thể, lát nữa mình sẽ nhờ nhà tạo mẫu đến xem giúp cậu, mình đi liên hệ bên phía tạp chí trước."
"Chờ một chút!" Tống Thanh Lam vội vàng ngăn cô lại, nói: "Mình không nghĩ ở văn phòng có thể phỏng vấn, tìm một chỗ ở ngoài đi, chọn chỗ có hoàn cảnh tốt một chút."
"Bên ngoài có ổn không?"
"Hôm nay mình liền muốn đi bên ngoài."
Phương Nhiễm hơi nhíu mày, Tống Thanh Lam sao lại tùy hứng như vậy, tìm chỗ ở ngoài sẽ gây rất nhiều phiền toái cho mọi người, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói gì, chỉ gật đầu: "Mình biết rồi."
Thấy Tống Thanh Lam vẫn ngăn cản cô, lúc này Phương Nhiễm mới từ từ thở dài, hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
"Nhiễm Nhiễm......"
Tống Thanh Lam nhắm đôi mắt lại, bắt đầu làm nũng. Cô đi qua đi trực tiếp ôm người vào trong lòng ngực, tay choàng qua eo Phương Nhiễm không cho cô đi.
"Hôm lễ Giáng Sinh mình quên gọi điện cho cậu, cậu không giận mình chứ?" Tống Thanh Lam ôm Phương Nhiễm, rầm rì nói: "Anh Trương nói cậu đã gọi cho anh ấy, mình liền quên mất chuyện này, ngày đó mình thật là đã định nói với cậu."
Nói cái gì?
Nói Tống Thanh Lam vì dằn mặt một nữ minh tinh, mà không cùng cô đến Happy Valley sao?
Phương Nhiễm bị cô ấy ôm vào trong ngực, lại cảm thấy trong lòng hết sức nặng nề.
Cô biết mình không quan trọng bằng sự nghiệp Tống Thanh Lam, chính cô cũng chưa bao giờ hy vọng xa vời Tống Thanh Lam sẽ vì cô mà từ bỏ cái gì.
Biết đến là một chuyện, thừa nhận lại là chuyện khác.
Rốt cuộc không ai muốn thừa nhận rằng, chính mình không đáng một đồng trong mắt đối phương, thậm chí là tầm thường.
"Không sao." Phương Nhiễm thấp giọng nói: "Mình đã biết mọi chuyện, cậu muốn làm gì mình cũng sẽ không ngăn cản, bởi vì cậu mới là sếp."
"Nhiễm Nhiễm, cậu giận thật hả?" Tống Thanh Lam thở dài, kéo người ngồi xuống, nắm lấy tay cô, nói: "Mình xin lỗi, mình sai rồi, nếu sau này có chuyện như vậy mình khẳng định sẽ gọi cho cậu trước."
Tống Thanh Lam còn nói: "Vì bồi thường cậu, Tết Âm Lịch năm nay chúng ta đi du lịch đi, ngoài thưởng cơ bản cuối năm ra, mình lại lén lút phát một phần tiền thưởng lớn cho cậu, được không?"
Phương Nhiễm cảm thấy có chút vô lực, đôi khi cô thật sự không thể nổi giận với Tống Thanh Lam. Bởi vì đối phương luôn cảm thấy có thể dùng tiền tài tới thu mua mình.
"Chuyện nhỏ như vậy, cậu không cần cố ý bồi thường mình." Phương Nhiễm không nỡ buông tay Tống Thanh Lam ra, cô chỉ có thể dùng sự tiếp xúc thân thể lúc vô ý này để an ủi tình cảm của bản thân.
Cho nên lúc này cô giả vờ như ngồi nói chuyện bình thường, nắm lấy tay đối phương, nói: "Cậu cho mình nghỉ thêm vài ngày là tốt rồi, bận rộn xong chuyến này là đến Tết Âm Lịch rồi, mình muốn về quê thăm nhà."
"Được chứ, không vấn đề gì." Tống Thanh Lam vui vẻ nói, nhưng lại chợt nhíu mày, khó xử nhìn cô: "Nhưng nếu không có cậu, mình phải sống thế nào?"
Phương Nhiễm còn chưa kịp nói chuyện, Tống Thanh Lam liền nói: "Dù sao chú với dì cũng chưa từng tới đây, hay là hôm nào chúng ta đón họ đến đây ở đi. Ở bên chỗ cậu là ổn, căn biệt thự đó lớn như vậy, trong nhà cũng có nhiều phòng, anh trai và chị dâu của cậu cũng có thể đến đây."
Càng nói, Tống Thanh Lam càng cảm thấy ý tưởng của mình rất tốt. Cô buông tay Phương Nhiễm ra, rồi lấy điện thoại, nói: "Lát nữa mình gọi điện cho chú và dì, hỏi họ có nguyện ý đến nơi này ăn tết hay không. Đến lúc đó có thể đón người nhà của cậu đến đây, cùng nhau vui vẻ ăn Tết. Như vậy cậu vừa không rời đi, lại có thể ở cạnh người nhà, cậu cảm thấy thế nào?"
Tuy rằng cuối cùng là hỏi Phương Nhiễm, nhưng Tống Thanh Lam đã gọi điện, trên màn hình hiện【Ba Phương Nhiễm】.
Rất nhanh, đầu bên kia điện thoại liền truyền đến giọng nói quen thuộc, Tống Thanh Lam đơn giản tóm tắt ý nghĩ của mình. Cô và Phương Nhiễm là bạn học, đại học cũng thường xuyên đi chơi chung, đối với cha mẹ hai bên đều rất quen thuộc, nói là thanh mai trúc mã cũng không sai.
Nhà Phương Nhiễm nghe thấy tin tức này rất vui vẻ, hơn nữa Tống Thanh Lam hiện tại mỗi ngày đều lên TV, hoàn toàn chính là đại minh tinh. Người nhà Phương Nhiễm tất nhiên rất nguyện ý đến nơi này.
"Vậy tốt rồi, chúng ta liền quyết định như vậy." Tống Thanh Lam rất cao hứng, nói với ba mẹ của Phương Nhiễm: "Chú dì, chúng ta hẹn thời gian đi, con sẽ để tài xế đến đón hai người, đến lúc đó cùng nhau ăn Tết."
Sau khi nói thêm hai câu rồi tắt điện thoại, Tống Thanh Lam nhìn biểu tình của Phương Nhiễm, tiến qua nói: "Sao vậy, mình mời ba mẹ và anh chị cậu tới nơi này, cậu không vui sao?"
"Không có." Phương Nhiễm lắc đầu, kỳ thật nguyên nhân cô muốn xin nghỉ căn bản chính là muốn cách Tống Thanh Lam xa một chút.
Thấy được, không chiếm được.
Loại cảm giác này thật sự quá tàn nhẫn.
Đặc biệt khi Phương Nhiễm lại thấy được bức thư tình cô viết lúc niên thiếu, càng cảm thấy chính mình quá đáng buồn. Ngay cả dũng khí tỏ tình đều không có.
"Nếu cậu quyết định như vậy, thì cứ làm vậy đi." Phương Nhiễm cụp mắt xuống, nói với Tống Thanh Lam: "Mình đi xung quanh xem có chỗ thích hợp để phỏng vấn và chụp ảnh hay không. Trưa mình sẽ không trở lại ăn cơm, mình sẽ kêu trợ lý khác đặt đồ ăn nhẹ cho cậu, cậu nhớ phải ăn no."
Tống Thanh Lam gật đầu, lúc này mới nhìn theo đối phương rời khỏi văn phòng.
Đợi khi người rời đi, cô mới duỗi người, nhẹ nhàng thở ra. May mà Phương Nhiễm dễ dỗ.
Tống Thanh Lam cảm thấy, tính tình Phương Nhiễm thật đúng là rất tốt. Mười năm này vô luận cô đối xử với cô ấy thế nào, cô ấy đều không kêu một tiếng. Chăm sóc ăn uống và cuộc sống hàng ngày của cô, xử lý công việc ở phòng làm việc, còn có thể thu thập cục diện rối rắm giúp chính mình.
Toàn bộ sự chú ý của Phương Nhiễm đều đặt ở trên người cô, nhiều năm như vậy chưa bao giờ thay đổi.
Cái này làm cho Tống Thanh Lam cảm thấy rất thoải mái, có một người trợ lý chăm sóc cuộc sống và công việc của mình như vậy, cô còn có cái gì không hài lòng đâu?
Tuy rằng Phương Nhiễm cự tuyệt chuyện tiền thưởng mà Tống Thanh Lam nói, nhưng cô có thể đưa tiền cho ba mẹ của Phương Nhiễm.
Tống Thanh Lam cảm thấy ý tưởng này rất tốt, cô đối đãi với bạn bè vẫn rất chân thành, hơn nữa một chút cũng không keo kiệt.
Mà Phương Nhiễm từ văn phòng trở lại vị trí làm việc của mình, bắt đầu thu dọn đồ vật. Cô còn không quên nhắc trợ lý mới tới, để cô ấy đặt một phần đồ ăn nhẹ cho Tống Thanh Lam.
"Nhất định phải đặt mấy món này, salad em phải chú ý một chút, xốt salad đổi thành nước dấm, không để khoai lang tím, cải chân vịt đổi thành rau xà lách. Sau khi đồ ăn đến nhớ bỏ lòng đỏ trứng, bước này nhất định không thể thiếu, nhớ chưa?"
Cô cẩn thận dặn dò trợ lý vài câu, sợ cô ấy bị mắng như lần pha sai cà phê.
Nhân viên ở cạnh nhìn hai người, thở dài nhỏ giọng nói: "Phương Nhiễm, chị cũng vất vả rồi."
Phương Nhiễm dở khóc dở cười: "Đều là vì công việc."
Nói xong, cô cầm lấy túi của mình, nhìn thoáng qua lượng pin trên điện thoại, quyết định không mang theo dây sạc.
"Chị muốn ra ngoài hả?" Đồng nghiệp hỏi: "Chiều nay không phải có một buổi phỏng vấn sao? Chị không ở lại sao?"
"Phỏng vấn vào buổi chiều chỉ chụp ảnh, Thanh Lam không muốn chụp ở phòng làm việc." Phương Nhiễm cầm túi xách, nói: "Chị đi xung quanh xem thử có nơi an tĩnh thích hợp phỏng vấn hay không, trưa nay sẽ không trở lại ăn cơm."
Các đồng nghiện sôi nổi cảm khái: "Chị đúng là vất vả quá."
Vất vả của cô còn nhiều lắm.
Phương Nhiễm thở dài, hỏi mọi người một cách tượng trưng: "Mọi người có đề cử chỗ nào không?"
"Có nha." Một nhân viên mới tới giơ cà phê trong tay lên, nói với Phương Nhiễm: "Chị biết công viên trung tâm cách vài con phố không? Trong đó có một tiệm cà phê, pha cà phê rất ngon, chỉ hơi mắc một chút."
"Tôi biết nè." Người bên cạnh nói: "Quán cà phê đó ly rẻ nhất cũng 180 đúng không? Mấy ngày trước có chương trình mua một tặng một, tôi với tiểu Qua liều mạng một ly, thật sự uống rất ngon, ngon hơn cà phê bình thường quá nhiều."
"Đúng đúng đúng, đáng tiếc chương trình chỉ diễn ra hai ngày, bên đó hoàn cảnh cũng rất tốt."
"Đúng vậy, Phương Nhiễm chị có thể đi qua bên đó hỏi thử, khoảng cách cũng không xa, qua lại cũng rất tiện."
Phương Nhiễm suy một chút, liền gật đầu nói: "Chị biết rồi, vậy chị qua đó xem thử một cái."
Cầm túi đi xuống lầu, Phương Nhiễm nhìn thoáng qua định vị đồng nghiệp gửi, quán cà phê đó thật sự rất gần, đi qua một con phố liền đến.
Cũng không biết quán cà phê đó có thích hợp để phỏng vấn hay không.
Phương Nhiễm đón gió liền đi, vô luận là thích hợp không, dù sao cũng phải đến đó mới có thể quyết định.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz