ZingTruyen.Xyz

[BHTT][Edit] Sau khi cởi giáp về quê đi ở rể

Chương 52: Xiếc

AinsDragon

Chương 52: Xiếc

Thôi Quân sai Triều Yên mang y phục đã thay của Trương Trạo Ca đi giặt giũ, còn dặn dò dùng bồ kết mà xoa kỹ nhiều lần.

Trương Trạo Ca cơ bản không dám lên tiếng, bởi nàng cảm thấy thái độ của Thôi Quân thật quái quái, như thể lòng chiếm hữu phát tác và bắt đầu ghen vậy.

Nhưng lẽ nào có thể như vậy?

Trương Trạo Ca nghĩ, có lẽ không phải ghen, chỉ là sự chiếm hữu thuần túy mà thôi.

Có tính chiếm hữu cũng chẳng thể nói lên điều chi, cũng như khuê mật tình thâm ý trọng, khi thấy bạn mình còn có bạn tốt khác, cũng sẽ để ý và giận dỗi.

Trương Trạo Ca tự nhủ lòng : đều là tiểu xiếc của gái thẳng, không thể hãm sâu, kẻ nào luân hãm trước, kẻ đó chính là vai hề.

Nàng vì ngăn chặn những ý niệm kiều diễm kia, bèn đổi sang phần não chuyên dùng để bàn chính sự, hỏi: "Khụ, Thất Nương cho rằng mối quan hệ giữa Tề nương tử và Thôi Đạc đáng để đào sâu?"

Thôi Quân đáp : "Chúng ta không thể cứ mãi bị động, chờ đối phương ra chiêu rồi mới tiếp chiêu ứng đối được."

Trương Trạo Ca cho là phải. Chỉ từ việc Thôi gia lần này muốn Thôi Quân giao nộp cách làm cày khúc viên, đã đủ thấy, họ chưa hề từ bỏ ý định áp bức những giá trị còn sót lại trên người nàng. Trước đây là di sản song thân lưu lại, nay là cày khúc viên, về sau chẳng phải sẽ dòm ngó đến lợi nhuận của thuật làm giấy và in ấn nữa sao?

Rõ ràng biết họ luôn tìm mọi cách sắp đặt tai mắt ở phía các nàng, mà các nàng lại không tăng cường đề phòng, không tích cực nắm giữ quyền chủ động, không tìm hiểu nhược điểm của đối phương, đó chẳng phải là kiêu căng ngạo mạn thì chính là đang chờ chết.

Mối quan hệ giữa Thôi Đạc và Tề nương tử có lẽ chỉ là kiểu kinh điển "nam nhân có tiền cõng thê tử lén lút nuôi tiểu thiếp bên ngoài" , chẳng thể làm thủ đoạn phản kích hữu hiệu, song có được thêm chút tin tức này, vẫn hơn là không biết gì.

Trương Trạo Ca nói: "Vậy đêm nay ta sẽ thăm Vân Nguyệt Quán, điều tra manh mối."

Thôi Quân lập tức phủ quyết : "Không thể. Đêm đến cửa thành đóng lại, ngươi tính giải thích thế nào việc mình không ở trong thành? Hơn nữa, vạn nhất ngươi bị người ta bắt lại, coi là mật thám khả nghi thì sao? Chúng ta trước hết phải nắm rõ Vân Nguyệt Quán ở đâu đã, sau đó tìm cớ đi chùa cầu phúc, giả vờ trở về quá muộn nên lỡ mất giờ đóng cửa thành, chỉ còn cách đến Vân Nguyệt Quán tá túc."

Trong tình cảnh không thể dùng "ngoại quải", đây quả là phương thức thông thường lại hợp lý nhất, đánh vào nội bộ địch nhân để thăm dò tình hình, lại không dễ khiến người khác nghi ngờ.

Trương Trạo Ca suy nghĩ , tuy rằng không dùng "ngoại quải" có phần lãng phí, nhưng nàng không thể quen thói ỷ lại vào nó trong mọi việc. Vẫn nên xem đó là phương án dự bị, đợi khi nào kế sách của Thôi Quân không thực hiện được sẽ dùng đến.

Ngày mười chín tháng sáu là ngày Quan Âm thành đạo, khắp nơi chùa chiền thờ cúng Quan Âm đều sẽ tổ chức pháp hội dâng hương tụng kinh, tín chúng cũng sẽ trong ngày này ăn chay niệm Phật, phóng sinh cầu phúc.

Thôi Quân cùng Trương Trạo Ca chuẩn bị đến Quan Âm Thiền Tự ở ngoại thành Đặng Châu.

Vi Yến Nương cùng mọi người lấy làm khó hiểu, chùa Khai Nguyên trong thành hương khói là vượng nhất, cớ gì không chọn Khai Nguyên Tự?

Trả lời cho việc này, Thôi Quân lấy ra một bộ kinh Phật, tỏ vẻ ngượng ngùng nói : "Có người nói Quan Âm Thiền Tự cầu con cái tương đối linh nghiệm, tụng bộ kinh này trước mặt Quan Thế Âm Bồ Tát mới tỏ hết lòng thành."

Vi Yến Nương cùng các nữ quyến khác lập tức hiểu rõ.

Lại nói Trương Trạo Ca cùng Thôi Quân đã thành hôn hai ba tháng, bụng Thôi Quân còn chưa có động tĩnh, quả thật nên đi bái Quan Âm.

Nhưng Lý Thải Thúy thân là quả phụ, không cần thiết phải đi theo cầu con cái, nên nàng cùng Vi Yến Nương, Vi Phục Già và Vương Dực đi chùa Khai Nguyên.

Quan Âm Thiền Tự nằm ở bờ sông loan cong cách thành Đặng Châu hai mươi dặm về phía đông, gần đó có một bến đò, dân chúng qua lại rất nhiều, bởi vậy hương khói nơi đây cũng rất thịnh vượng.

Thôi Quân và Trương Trạo Ca trước tiên tụng kinh cầu phúc cho Thôi phụ Thôi mẫu, sau đó đến bờ sông bên ngoài chùa để phóng sinh rùa và cá, rồi trở lại trong chùa tránh nóng và tiện thể tụng kinh cầu tự.

Để tỏ lòng thành kính, họ cố ý đợi từ lúc trời rạng sáng cho đến khi mặt trời lặn, tiếng trống canh từ lầu canh trên thành Đặng Châu truyền ra mới rời đi.

Khi lính canh gõ đến tiếng thứ tám trăm, tiếng trống bỗng im bặt, cũng là lúc cửa thành đã đóng. Phàm là không có truyền phù, tức là không phải tình huống khẩn cấp, bất cứ ai cũng không được ra vào thành.

Ngoài Thôi Quân và Trương Trạo Ca cùng tùy tùng, trên đường còn có một số thương đội cùng dân chúng vì công việc ra ngoài mà cũng lỡ không kịp vào thành.

Trương Trạo Ca tỏ vẻ tiếc nuối, nói với Thôi Quân: "Xem ra chỉ còn cách tìm khách điếm tá túc thôi."

Thôi Quân gật đầu.

Trong lúc tìm khách điếm, nàng "vô tình" thấy một biệt quán treo đèn lồng đề chữ "Vân Nguyệt", nói: "Vân Nguyệt Quán, đây chẳng phải là nơi Tề nương tử ở sao?"

Thế là nàng sai Triều Yên đi gõ cửa.

Kẻ ra mở cửa chính là tỳ nữ đi theo Tề nương tử hôm trước mua hương phấn.

Thôi Quân tự xưng gia môn, rồi nói rõ nguyên do xin quấy rầy.

Tỳ nữ của Tề nương tử nhận ra nàng , lại nghe được thân phận của nàng, vội quay vào bẩm báo chủ nhân.

Tề nương tử không ngờ rằng nữ tử ngẫu nhiên gặp hôm đó, lại chính là muội muội "vong ân phụ nghĩa" trong lời Thôi Đạc. Đối phương đến cửa, lẽ nào có âm mưu gì chăng?

Rất nhanh nàng liền dẹp bỏ ý niệm này.

Nàng và Thôi Quân chỉ là gặp gỡ bèo nước, Thôi Quân nào biết mối quan hệ giữa nàng và Thôi Đạc? Vả lại , Thôi Quân là vì đến Quan Âm Thiền Tự tụng kinh lễ Phật, lỡ mất canh giờ đóng cửa thành, bất đắc dĩ mới đến tá túc. Hơn nữa, đối phương có phải nhắm vào mình hay không, lát nữa thử một chút chẳng phải sẽ rõ sao!

Tỳ nữ của Tề nương tử đón Thôi Quân cùng tùy tùng vào quán.

Vân Nguyệt Quán không phải phủ đệ, mà gồm có nội viện và ngoại viện. Sân vườn ngoại viện vô cùng rộng rãi, phía đông bắc không có tường bao, chỉ có một hành lang được xây dựng sát bờ sông. Con sông này rộng năm sáu thước, bờ bên kia là ruộng đồng bát ngát.

Kiến trúc như vậy vừa có thể thưởng ngoạn cảnh trí, lại không dễ để đạo chích ẩn nấp lẻn vào, là phong cách được văn nhân nhã khách yêu thích nhất. Nhưng lúc này trời đã tối, chỉ có thể thấy một mảng đen nhánh sâu thẳm, khiến lòng người lạnh lẽo.

Mặc dù không phải nơi ở, song bên trong cũng có không ít phòng ốc, tỳ nữ của Tề nương tử an bài cho các nàng ở căn tây sương phòng, có tính an toàn tương đối cao trong ngoại viện.

Thôi Quân muốn đích thân cảm tạ Tề nương tử, nhưng tỳ nữ nói trời đã tối, lại có Trương Trạo Ca là ngoại nam, Tề nương tử không tiện gặp mặt.

Thôi Quân không miễn cưỡng.

Ngày hôm sau, nàng vốn nghĩ Tề nương tử cũng sẽ không xuất hiện, chuẩn bị sai tỳ nữ thay mình truyền đạt ý cáo biệt, thì Tề nương tử cuối cùng cũng ra mặt giữ nàng lại ở Vân Nguyệt Quán thêm nửa ngày.

Thôi Quân nói: "Cũng tốt, ta ít ngày nữa sẽ lên đường về Lỗ Sơn, Nhữ Châu, lần sau tới Đặng Châu cũng không biết là năm nào tháng nào, khó gặp được bằng hữu hợp ý như thế, chi bằng cùng Tề nương tử hàn huyên thêm đôi lời."

Tề nương tử tỏ vẻ kinh ngạc : "Thôi gia không phải ở Đặng Châu sao?"

Thôi Quân đáp : "Sau khi thành hôn, ta cùng phu quân đã định cư tại Chiêu Bình hương, huyện Lỗ Sơn. Lần này trở về là vì mừng thọ Đại Bá Nương, nhân tiện có chút việc nên ở lại vài ngày."

Tề nương tử biết việc mừng thọ năm mươi tuổi của Vi Yến Nương, thậm chí còn rõ ràng những ân oán giữa Thôi Quân và Đại Phòng Thôi gia.

Tục ngữ có câu việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, mặc dù tộc nhân họ Thôi đều bực dọc sự phản nghịch của Thôi Quân, nhưng không ai tự mình công khai thừa nhận việc đó với bên ngoài.

Sở dĩ Tề nương tử biết được những nội tình này, là vì Thôi Đạc mấy tháng trước đến Vân Nguyệt Quán uống rượu, gần như là uống một ngụm rượu liền đặt chén xuống mà mắng Thôi Quân một câu.

Nàng lúc đầu nghe như lọt vào sương mù, sau này từ đôi ba lời của Thôi Đạc mà chắp vá ra toàn cảnh, trong lòng đối với Thôi Quân càng thêm thưởng thức và khâm phục, hơn là chán ghét căm hận.

Chẳng qua, nàng thân đang ở hoàn cảnh không cho phép nàng đứng về phía Thôi Quân.

Bởi vậy, Thôi Quân đối với nàng, vừa là bằng hữu hợp ý, có thể hàn huyên chung đề tài, lại là địch nhân có lập trường đối lập, cần phải đề phòng.

Cũng may, Thôi Quân không rõ ràng mối quan hệ của nàng với Thôi Đạc, giờ khắc này các nàng vẫn có thể làm bằng hữu.

Xét thấy đây là lần đầu các nàng kết giao sau khi đã bộc lộ thân phận, Thôi Quân cũng không vội vã moi móc tin tức gì từ Tề nương tử, quá trưa, nàng liền cáo từ.

Trở lại thành Đặng Châu, Trương Trạo Ca hỏi: "Thất Nương có thu hoạch gì không?"

Thôi Quân câu môi : "Thu hoạch không nhỏ."

"Ta ở thính đường Vân Nguyệt Quán thấy không ít đồ vật quen thuộc, hơn nữa con sông ngoài phòng kia lại chảy qua điền trang Thôi gia."

Cơ bản có thể kết luận Vân Nguyệt Quán chính là nơi Thôi Đạc kim ốc tàng kiều.

Khóe môi Trương Trạo Ca nhếch cao, song chẳng nói một lời.

Thôi Quân nhìn nàng vài lần, nàng vẫn giữ nguyên vẻ "ta có phát hiện hơn thế nhưng ta không nói". Thôi Quân bất đắc dĩ đành kéo kéo tay áo nàng : "Đại Lang có phát hiện khác sao không thể nói cho ta? Đừng úp úp mở mở như thế, được không nào ~" nàng căng da đầu học theo Ngũ Đào, giọng nói nũng nịu, mềm mại mà rải cái kiều.

Trương Trạo Ca lập tức bị đánh cho tơi bời, nói: "Vân Nguyệt Quán có lẽ là một quầy phường cung cấp chỗ để người ta đánh bạc."

Cái gọi là "quầy phường" là nơi để thương nhân đi lại ký gửi, thế chấp tiền tài, hàng hóa, cũng cho vay nặng lãi. Đương nhiên, bởi vì nơi này nhiều người ký gửi vật phẩm quý giá, tiền tài, việc rút tiền bạc cũng tiện lợi, nên rất nhiều con nhà giàu thường tụ tập tại đây tổ chức các cuộc đánh bạc gieo xúc xắc, kẻ thua tiền còn có thể vay nặng lãi ngay tại chỗ để tiếp tục cuộc chơi.

Xuất phát từ cân nhắc an toàn, nó thường được mở ở khu chợ, việc mở ở ngoại ô vẫn còn tương đối hiếm thấy.

Nhưng loại quầy phường mang tính chất cờ bạc này không giống với các quầy phường hợp pháp thông thường, nếu nó mở ở nơi phố xá sầm uất, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị người ta tố cáo.

Quan phủ đã ra lệnh cấm, đánh bạc đều sẽ bị ăn trượng hình — trừ những buổi tư nhân tụ hội không tính, chỉ chuyên chỉ loại mở sòng bài tụ tập đánh bạc này. — Thôi Đạc nếu muốn giữ gìn thanh danh Thôi thị, đương nhiên sẽ không gióng trống khua chiêng mà làm.

"Vân Nguyệt Quán lớn như thế, không thể nào chỉ có ba người chủ tớ sinh hoạt, ta đã quan sát, những người kia đại khái hoạt động ở nội viện, nơi cất giấu tài vật."

Trừ Tề nương tử và tỳ nữ của nàng, người thứ ba là một tạp dịch chẳng mấy bắt mắt.

Thôi Quân ngạc nhiên : "Đại Lang làm thế nào nhìn ra được?"

"Số lượng ngựa không đúng. Tối qua ta đi cho ngựa ăn thì phát hiện trong chuồng có ba con ngựa và hai con lừa, sáng nay chỉ còn hai con ngựa và hai con lừa. Chủ tớ Tề nương tử và tạp dịch quét dọn kia đều có mặt, ắt hẳn có kẻ đã cưỡi một con ngựa đi rồi. Nói không chừng là muốn kịp trước khi cửa thành mở để về mật báo cho Thôi Đạc, nàng ta giữ chúng ta lại nửa ngày, có lẽ là không muốn chúng ta về sớm, phá vỡ việc này."

Nàng lại nói : "Còn về việc làm sao nhìn ra có người đánh bạc ở đây, đó là vì nơi này số lượng xúc xắc, đổ cụ song lục vượt quá số lượng bình thường. Trước kia ở Hoài Tây có một quầy phường cung cấp chỗ để nha binh đánh bạc, Trần Tiên từng sai ta dẹp bỏ họ tận gốc...... Nói tóm lại, trong Vân Nguyệt Quán có quá nhiều dấu vết không thể che đậy."

Giống như việc nhà người bình thường nào lại đặt bốn năm bàn mạt chược? Bạn bè tụ hội ăn tiệc có lẽ cần chơi mạt chược cho đỡ ghiền, vậy chuẩn bị một hai bàn là đủ rồi, lại nhiều hơn, thì dồn công an rất khó để không nghi ngờ có phải đang mở sòng bạc hay không.

"Vậy chúng ta trở về, thong thả nhìn xem Nhị Ca có ngồi yên được không." Thôi Quân chớp chớp mắt, ánh mắt giảo hoạt.

Các nàng trở về, Lý Thải Thúy hỏi vì sao tối qua không về. Vừa lúc Vi Yến Nương cũng sai người đến tìm Thôi Quân, nàng nói : "Chốc nữa cùng nhau nói vậy, Đại Bá Nương chắc chắn cũng quan tâm ta vì sao tối qua không về được."

Đến nội đường, Vi Yến Nương, Vi Phục Già và Vương Dực đều có mặt, các nàng cũng như Thôi Quân đã đoán, tò mò nàng và Trương Trạo Ca đã đi đâu đêm qua. Các nàng cũng không phải thật lòng quan tâm, chỉ là làm bộ làm tịch.

Thôi Quân bẩm báo việc tối qua các nàng trở về quá muộn, cửa thành đã đóng, không thể không tá túc ở ngoại ô.

Thôi Đạc vội vã đến, vừa kịp nghe xong.

Thấy mọi người chẳng ai quan tâm đến chuyện Thôi Quân tá túc, hắn đành phải mở lời : "Thất Nương ở lại chẳng lẽ là khách điếm Triệu gia ở phía đông thành?"

Thôi Quân giả vờ không rõ mối quan hệ giữa hắn với Vân Nguyệt Quán và Tề nương tử, vô cùng thẳng thắn nói : "Không phải, là một quán uyển tên là 'Vân Nguyệt', nữ chủ nhân nơi đó từng gặp ta một lần, chúng ta nhất kiến như cố, tái kiến hợp ý......"

Sắc mặt Thôi Đạc hơi dịu đi, nói: "Vân Nguyệt Quán kia là chốn phong nguyệt, Thất Nương về sau nên ít lui tới thì hơn. Tề nương tử kia cũng chẳng phải nữ nhân tốt đẹp gì, ngươi qua lại với nàng, thanh danh chỉ e sẽ bị liên lụy."

Thôi Quân cười nhạo trong lòng, vị Nhị Ca này xem ra đã lộ ra dấu vết rồi.

Càng sốt sắng ngăn cản nàng đến Vân Nguyệt Quán, ngăn cản nàng qua lại với Tề nương tử, càng chứng tỏ Vân Nguyệt Quán chất chứa nhiều bí mật.

Có lẽ đúng như lời Trạo Ca Ca nói, nơi đó không chỉ là chỗ hắn kim ốc tàng kiều, mà còn là nơi tàng ô nạp cấu, hắn sợ nàng lui tới nhiều sẽ phát hiện bí mật nơi đó.

Thôi Quân giả vẻ không vui, nói: "Nhị Ca cớ gì bôi nhọ người trong sạch? Tề nương tử kia thanh thanh bạch bạch làm người, như thế nào lại không phải nữ nhân tốt? Còn nữa, Vân Nguyệt Quán kia, ta thấy nơi đó phong cảnh tuyệt đẹp, hoàn cảnh thanh u, cũng không có nam nhân bên ngoài ra vào, chỉ có ba người chủ tớ Tề nương tử, làm sao lại là chốn phong nguyệt?"

Thôi Đạc thấy nàng biện hộ cho Tề nương tử và Vân Nguyệt Quán, trong lòng đã thở phào nhẹ nhõm vì nàng chưa phát hiện mối quan hệ giữa hắn với Vân Nguyệt Quán và Tề nương tử, nhưng lại có chút đau đầu vì sự quấy nhiễu của nàng. Hơn nữa, những lời hắn vừa nói cũng đã khiến Vương Dực nghi ngờ, nói thêm nữa e rằng khó giải thích.

Cũng may Thôi Quân ngày mai liền về Nhữ Châu, hắn nói: "Ta cũng chỉ nghe người ta nói lại, là ta lỡ lời. Thất Nương, ngày mai các ngươi đã phải hồi Chiêu Bình hương, hôm nay vẫn là nghỉ ngơi sớm đi!"

Thôi Quân còn chưa mở miệng, Vi Yến Nương đã hỏi: "Các ngươi ngày mai trở về ư?"

Thôi Đạc sửng sốt, chợt kinh hãi vã mồ hôi lạnh : Quyết định ngày mai trở về của Thôi Quân, hóa ra vẫn chưa nói với người trong nhà sao?

"Phải, ta đã sai người phía dưới chuẩn bị sẵn sàng, vốn định lát nữa sẽ đi chào từ biệt Đại Bá Nương, không ngờ Nhị Ca lại nói trước."

Thôi Đạc cố làm ra vẻ trấn tĩnh, nói: "Động tĩnh của các nàng lớn như thế, ta đâu có mù."

May mắn Thôi Quân không nhận thấy sự khác thường.

Mãi cho đến ngày hôm sau, tiễn đoàn người Thôi Quân, Trương Trạo Ca đi, lại lấy cớ chưa học được công nghệ và cách dùng cày khúc viên mà phái Lâm Đại Phong đuổi theo sau, cái tâm treo lơ lửng suốt một ngày một đêm của Thôi Đạc mới coi như yên ổn.

——

Vừa qua khỏi Lỗ Dương Quan liền thấy Cố Lâm đang đợi ở cửa quan.

Trương Trạo Ca nói với Lâm Đại Phong : "Này, vị này chính là Sư Huynh Cố Lâm của ngươi, ngươi ngu dốt như vậy, nên học hỏi hắn nhiều vào. Nào, mau gọi một tiếng Sư Huynh đi."

Lâm Đại Phong lớn hơn Cố Lâm gần mười tuổi, lại phải gọi đối phương là Sư Huynh, hắn đầy mặt khuất nhục.

Cố Lâm không hề vì bản thân còn niên thiếu, lại nhỏ gầy, địa vị thấp hèn hơn mà sợ hãi đối phương, ngược lại còn lộ vẻ mong chờ, đợi Lâm Đại Phong gọi mình.

"Ngươi không muốn học sao? Vậy thôi, cứ theo đường cũ quay về, ngươi hẳn là đi được chứ." Trương Trạo Ca chỉ vào con đường Cổ Quạ phía sau.

Lâm Đại Phong nghiến răng nghiến lợi gọi Cố Lâm: "Sư Huynh!"

Cố Lâm cười ha hả đáp: "Ai, Lâm Sư Đệ."

Thôi Quân mở lời quyết định việc này: "Trong khoảng thời gian này ngươi cứ cùng Cố Lâm ở chung, theo sát hắn mà học tập cho tốt đi."

Cố Lâm cưỡi lừa đi trước, Lâm Đại Phong theo sau mới phát hiện đây không phải hướng về Chiêu Bình Biệt Thự, cuối cùng Cố Lâm dẫn hắn đến chỗ ở dựng tạm gần khu rừng nơi đốt than.

Cố Lâm nói hắn vẫn luôn ở nơi này, Lâm Đại Phong nhớ đến nhiệm vụ của mình, đành nuốt những lời mắng chửi vào bụng.

Bên kia.

Đoàn người Trương Trạo Ca và Thôi Quân trở về Chiêu Bình Biệt Thự.

Lý Thải Thúy trở về phòng nghỉ tạm, Thôi Quân sai Triều Yên đi dọn dẹp quét tước căn phòng đã lâu không ở, sau đó cùng Tịch Lam, Thanh Khê đi đến nơi đã dành ra làm tư khố cho Trương Trạo Ca.

Thanh Khê mở cánh cửa không khóa, Thôi Quân bước vào trong, thấy Túc Vũ đang ngồi dưới đất đếm gạo một cách buồn chán.

Túc Vũ đang đếm gạo thì chợt khựng lại, ánh mắt lướt qua người Thôi Quân, rồi vội vàng tránh đi, sau đó nàng sửa dáng ngồi thành tư thế quỳ.

"Không có sợ tội tự sát, không tồi." Thôi Quân nói.

Túc Vũ đáp: "Mạng nô tỳ là của Nương Tử, nô tỳ không dám tự sát."

Tịch Lam châm chọc nói: "Chỉ là cớ để tham sống sợ chết mà thôi."

Túc Vũ im lặng, chỉ chờ đợi  Thôi Quân xử lý.

Thôi Quân thấy có một cái rương gỗ, bước đến phủi đi lớp bụi mỏng trên đó, rồi ngồi xuống, khí định thần nhàn hỏi: "Ngươi còn có điều gì muốn nói không?"

Trong mấy ngày bị giam giữ này —— kỳ thật cũng không hoàn toàn tính là giam giữ, dẫu sao cửa không khóa, cơm canh cũng được đưa đến đúng giờ. Nhưng nàng không hề nghĩ đến việc bỏ trốn, bởi nàng biết trốn không thoát, cũng không muốn trốn. —— Nàng có quá nhiều điều muốn nói.

Giờ thấy Thôi Quân, bỗng nhiên chẳng muốn hỏi gì nữa.

Thôi Quân đã không còn là tiểu đáng thương yếu đuối dễ bị bắt nạt, không có chút năng lực tự bảo vệ mình của 4-5 năm trước.

Nàng trưởng thành rất nhanh, lại lặng lẽ không tiếng động, ngay cả chính mình chỉ không ở bên nàng nửa năm, liền đã hoàn toàn không đoán ra được tâm tư nàng.

Không, có lẽ ngay từ khi Nhữ Châu bị chiếm đóng, Biện Châu bị chiếm cứ, và Đậu Anh bị bắt làm tặc thiếp ...... trải qua những biến cố đó, nàng đã thức tỉnh rồi. Chỉ là nàng tự biết thế yếu, nên chỉ có thể giả vờ yếu ớt để người khác chủ quan.

Túc Vũ cùng tuổi với Thôi Quân, tuy rằng đối mặt những tai ương này cũng có phần trưởng thành, nhưng trước sau không thể đạt đến tầm cao của Thôi Quân, bởi vậy nàng tự cho là hiểu rõ Thôi Quân, nhưng lại phát hiện mình hiểu về Thôi Quân chỉ là những gì Thôi Quân muốn nàng hiểu mà thôi.

Lòng Túc Vũ sinh ra bi ai lớn lao, nói: "Nô tỳ tự biết kết cục của kẻ phản bội chủ, thỉnh Nương Tử động thủ đi."

Thôi Quân nhìn nàng chăm chú, trước mắt toàn là hình ảnh các nàng bầu bạn mười mấy năm qua.

Sao lại thay đổi thành thế này?

Thật lâu sau, Thôi Quân thở dài : "Túc Vũ, ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng." 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz