ZingTruyen.Xyz

[BHTT] [Edit] Sau Khi Chết, Ta Thành Chim Nhỏ Trong Tay Sư Tỷ

Chương 30: Tiếng Gọi Trong Mơ

Kately1989

Trong địa lao yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng như chất lỏng gì đó nhỏ giọt xuống đất, phần lớn nến Trường Minh ở vòng ngoài cùng của Dẫn Hồn Trận đã tắt ngấm, chút ánh nến còn lại chỉ có thể miễn cưỡng phản chiếu bóng dáng của Vân Hành.

Vạn Hồn Ma Chủ chưa chết hẳn cố gắng bò ra khỏi trận pháp đã mất hiệu lực, hắn nhìn thấy dáng vẻ khẽ run rẩy của Vân Hành, trong lòng liền phát ra tiếng cười nhạo.

Nàng ta nhất định đã thất bại rồi, ha ha...

Ma Chủ cũng chỉ dám nói trong lòng, hắn đã từng chứng kiến dáng vẻ mất kiểm soát của Vân Hành, lúc này có cho hắn một trăm lá gan cũng không dám đi kích thích Vân Hành.

Hắn khó khăn lắm mới thoát ra được, nghĩ cách tự cứu mình mới là chuyện quan trọng nhất.

Ma Chủ từng chút một bò ra ngoài trong bóng tối, hắn biết nếu chỉ dựa vào một mình hắn khả năng trốn thoát khỏi Vấn Thần Tông là rất nhỏ, phải tìm người đến tiếp ứng trước, cho nên hắn cẩn thận đưa một luồng ma khí của mình ra ngoài địa lao, quá trình này thuận lợi đến kỳ lạ, nhưng chưa đợi hắn mừng thầm, một đạo kiếm ý lạnh lẽo thấu xương đã trực tiếp chém hồn thể của hắn thành hai nửa.

Tiếng hét thảm thiết của Ma Chủ vang vọng trong địa lao, hồn thể hiện tại của hắn vô cùng yếu ớt, một kiếm của Vân Hành đủ để khiến hắn hồn phi phách tán, nhưng nàng đã cố ý nương tay, không để hắn chết nhanh như vậy.

Ma Chủ nhìn thấy chiếc giày xuất hiện trong tầm mắt mình, sợ đến mức ngay cả đau đớn trên hồn thể cũng không để ý nữa, lập tức lăn lộn bò trườn né sang bên cạnh, nhưng thần kiếm lạnh lẽo đã đâm xuyên qua nửa trên linh hồn của hắn và đóng chặt hắn tại chỗ, mónthần khí này gây tổn thương rất lớn cho linh hồn, Ma Chủ càng giãy giụa linh hồn tiêu tán càng nhanh, không muốn hồn phi phách tán hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nằm rạp trên mặt đất.

Bỗng nhiên, hắn cảm thấy cổ mình bị một luồng sức mạnh siết lại, Vạn Hồn Ma Chủ bị buộc phải ngẩng đầu đối diện với Vân Hành.

Khi nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của đối phương, Ma Chủ bỗng cảm thấy vị Tiên Tôn này có lẽ còn thích hợp trở thành chủ nhân của Ma Vực hơn cả mình.

"Tại sao ta không tìm thấy linh hồn của nàng ấy?" Giọng Vân Hành rất khẽ, nhưng trong địa lao yên tĩnh cũng nghe rất rõ ràng, ánh nến vàng úa lay động, chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của nàng nhìn không giống người sống.

Vạn Hồn Ma Chủ biết nàng đang hỏi mình, nhưng hắn chưa bao giờ nghiên cứu qua loại bí thuật hồi sinh này, hắn làm sao biết tại sao lại thất bại!

Nhưng hắn cũng không thể nói không biết, không nghi ngờ gì, nếu hắn nói như vậy, Vân Hành sẽ lập tức bắt hắn chôn cùng sư muội của nàng ta.

"Nếu, nếu... nghi thức không có sai sót, vậy chỉ có hai khả năng, hoặc là người này chưa chết, hoặc là linh hồn của nàng ấy có vấn đề, chẳng hạn như bị ảnh hưởng bởi tà thuật, khiến bí thuật không thể đưa linh hồn của nàng ấy từ quá khứ trở về." Khả năng thứ nhất là điều chắc chắn, còn khả năng thứ hai chỉ là suy đoán của Vạn Hồn Ma Chủ.

"Tà thuật..."

Vân Hành lẩm bẩm lặp lại hai từ này, sư muội tuy không trúng tà thuật gì, nhưng nàng ấy mắc Tán Linh Chứng, lẽ nào là vì căn bệnh này?

Đây cũng là chuyện nàng lo lắng nhất trước đây, linh hồn của sư muội yếu ớt, giống như đồ sứ đầy vết nứt, chạm vào một cái là có thể vỡ tan, trong bí thuật của Ma Vực ít nhiều mang theo những thứ âm tà, Vân Hành rất sợ cho dù miễn cưỡng triệu hồi được linh hồn của sư muội, A Tước cũng không chịu nổi sự giày vò như vậy.

Mắt của Vạn Hồn Ma Chủ đảo một vòng, sau đó nói: "Ta có nghiên cứu sâu về lĩnh vực linh hồn, hay là chúng ta làm một giao dịch."

Danh hiệu Vạn Hồn Ma Chủ cũng không phải tự nhiên mà có, nghiên cứu của hắn về linh hồn được xây dựng trên nỗi đau của vô số vong hồn, ít nhất hiện tại ở Thương Vọng Giới không ai có thể vượt qua hắn.

Vân Hành nhìn về phía hắn, sát khí lạnh lẽo trong mắt nàng khiến Vạn Hồn Ma chủ rùng mình một cái, như thể đã nhìn thấu mánh khóe của hắn.

Người này rốt cuộc có điên không? Vạn Hồn Ma Chủ thầm thì trong lòng.

"Ngươi nói đúng." Giọng nàng toát ra một sự dịu dàng kỳ lạ, ánh nến khẽ lay động, lặng lẽ tắt thêm mấy ngọn, bóng tối từng bước phủ lấy vị Tiên Tôn như tuyết tựa nguyệt này.

Nàng tiến lên một bước, Vạn Hồn Ma Chủ trong lòng cảnh giác cao độ, chỉ thấy nàng giơ tay lên, thần hồn chi lực đâm xuyên qua thức hải của đối phương.

Mấy khuôn mặt của Vạn Hồn Ma Chủ lập tức vặn vẹo, đối phương đang sưu hồn!

Sưu hồn từng là sở trường của vị Ma Chủ này, nay phong thủy luân chuyển, cũng đến lượt hắn nếm thử tư vị này rồi.

Sưu Hồn Thuật đòi hỏi rất cao đối với người thi triển, chỉ cần sơ suất một chút là có thể khiến người bị sưu hồn thần hồn tan rã, Ma Chủ không thể trông cậy Vân Hành lúc sưu hồn có thể cẩn thận chút, để tránh sức mạnh của đối phương hủy hoại thức hải của mình, hắn chỉ có thể khổ sở chống đỡ.

Ký ức của hắn bị lật ra từng chút một, Vân Hành khắc ghi lại những thành quả nghiên cứu về linh hồn của Vạn Hồn Ma Chủ những năm này, dù nàng có điên cũng không thể giao chuyện liên quan đến sư muội cho Ma Chủ có tâm địa quỷ quyệt, cho nên nàng muốn tự mình đích thân làm.

Sau khi bị sao chép ký ức, Vạn Hồn Ma Chủ lại một lần nữa bị nhốt vào trong địa lao, Vân Hành ngày đêm nghiên cứu ký ức của hắn, hết lần này đến lần khác khởi động bí thuật của Ma Vực, Ma Chủ bị bắt làm tế phẩm trong những lần thất bại liên tiếp thậm chí muốn cầu xin được chết nhanh, báo ứng cho những năm tháng hắn lấy việc tra tấn người khác làm vui thú đến rồi.

Nhưng trạng thái của Vân Hành cũng không khá hơn hắn là bao, thân hình nàng ngày càng gầy gò, vẻ mệt mỏi và lo lắng trong thần sắc ngày càng rõ rệt, loại bí thuật này sẽ dần dần đánh cắp sinh mệnh của người thi thuật, Ma Chủ phát hiện số lần Vân Hành ho ra máu ngày càng nhiều, lúc thi thuật vì tinh lực không đủ mà phạm sai lầm cũng trở nên thường xuyên, thế là thỉnh thoảng tỉnh táo, hắn lại độc địa nguyền rủa Vân Hành chết trước mình, như vậy đợi sau khi hắn hồi phục, hắn có thể tàn sát toàn bộ Vấn Thần Tông!

Hắn ôm ác niệm đó khổ sở chống đỡ, nhưng một ngày, hai ngày, ba ngày... thời gian trôi qua từng ngày, hắn đã sắp bị tra tấn đến hồn phi phách tán rồi, nhưng Vân Hành vẫn ngày ngày lặp lại nghi thức một cách đều đặn, cứ như sự suy yếu của nàng là ảo giác của chính hắn vậy.

...

Đây là ngày thứ chín nàng thất bại.

Đối diện với khe nứt đã đóng lại lần nữa, Vân Hành đứng dậy thì thấy mắt hoa lên, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Nàng trấn tĩnh một lúc lâu, trước mắt mới dần dần hiện ra màu sắc.

Vân Hành không biết chỗ nào đã xảy ra vấn đề, nàng đã học thành Hồn Thuật của Vạn Hồn Ma Chủ, thậm chí mạo hiểm đích thân tiến vào khe nứt tìm kiếm linh hồn quá khứ của A Tước, nhưng kết quả lại chẳng thu được gì.

Lẽ nào bí thuật của Ma Vực không hiệu quả sao, nếu là như vậy, vậy nàng chỉ còn lại phương pháp cuối cùng.

Nhưng phương pháp đó... nàng càng không có nắm chắc.

Vẫn là nên thử lại phương pháp của Ma Vực.

Sự mệt mỏi trên người nàng đã tích tụ đến cực hạn, trên y phục còn có vết máu chưa xử lý, Vân Hành có thể chống đỡ đến hôm nay mà không gục ngã hoàn toàn là vì chấp niệm trong lòng nàng quá sâu, nàng có chút loạng choạng đi về phòng muốn tiếp tục cải tiến Hồn Thuật của Vạn Hồn Ma Chủ, kết quả vừa mới vận dụng sức mạnh, trong đầu nàng liền truyền đến cơn đau xé hồn.

Khoảnh khắc tiếp theo nàng hoàn toàn rơi vào bóng tối, trong cơn ác mộng đen kịt, nàng nghe thấy tiếng gọi của sư muội, nhưng trong cơn ác mộng, giọng của sư muội khác với sự dịu dàng trước đây, những lời chất vấn đẫm máu của sư muội như dao cắt vào tim nàng.

【Sư tỷ, tỷ còn muốn ta đợi bao lâu nữa?】

【Tỷ không phải đã hứa sẽ bảo vệ ta sao! Tại sao tỷ không đến kịp! Lúc ta cần tỷ nhất tỷ đã ở đâu?】

Xin lỗi, xin lỗi... là lỗi của ta.

【Sư tỷ, ta đau quá, xung quanh cũng tối quá, tỷ có thể đến bên ta không?】

Sư muội toàn thân đầy máu đứng trong cơn ác mộng của nàng, nàng ấy đưa tay về phía mình, trên bàn tay đó đầy vết thương.

Vân Hành đang hôn mê khóe mắt trượt xuống giọt lệ, trong ác mộng nàng nâng niu bàn tay của sư muội, cố gắng tìm mọi cách để chữa lành vết thương cho sư muội, nhưng vết thương trên tay sư muội chẳng những không được chữa lành, ngược lại ngày càng dữ tợn và đáng sợ.

【Sư tỷ, ta biết tỷ đã cố hết sức rồi.】

Giọng "Ôn Thê Ngô" đột nhiên trở nên dịu dàng, nàng nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Vân Hành, 【Ta không trách tỷ.】

Giọng Vân Hành nghẹn lại.

A Tước, muội thật sự nguyện ý tha thứ cho ta sao?

【Dĩ nhiên, tỷ xem, ta đến đón tỷ đây.】 "Ôn Thê Ngô" nắm chặt tay Vân Hành, muốn kéo nàng đi vào sâu hơn trong bóng tối.

Vân Hành nhìn thấy bàn tay đầy vết thương của "sư muội" liền sững sờ, nàng cuối cùng vẫn không nỡ buông ra.

Các nàng dần dần bị bóng tối nuốt chửng, trong tiềm thức của Vân Hành có lẽ biết phía trước là gì, chỉ là thực tại của nàng chỉ còn lại sự mệt mỏi và tuyệt vọng, nên nàng mới không nỡ buông tay Ôn Thê Ngô.

Thất bại chín ngày liên tiếp khiến nàng gần như không còn thấy hy vọng nữa rồi, nếu không thể hồi sinh A Tước, thì những ngày tiếp theo nàng cũng không sống nổi nữa, nếu có thể cùng sư muội ra đi, nàng cầu còn không được.

"Chíu chíu!"

Trước khi bóng tối nuốt chửng hoàn toàn ý thức của nàng, Vân Hành mơ hồ nghe thấy tiếng chim hót.

Thần sắc "Ôn Thê Ngô" vặn vẹo trong khoảnh khắc, sau đó tăng tốc kéo Vân Hành rời đi.

"Sư tỷ!"

Trong mơ hồ, Vân Hành đột nhiên nghe thấy tiếng gọi không rõ ràng.

A Tước?

Nàng dừng bước, nét mặt mang theo sự mơ hồ.

Là giọng của A Tước sao?

Sắc mặt "Ôn Thê Ngô" càng lúc càng u ám, nàng thúc giục Vân Hành mau chóng đi cùng nàng, nhưng có lẽ là cảm ứng đặc biệt nào đó, Vân Hành lại buông tay "Ôn Thê Ngô" ra tìm kiếm hướng phát ra âm thanh đó.

【Sư tỷ, đừng lãng phí thời gian nữa, nếu tỷ còn không đi, ta sẽ không đợi tỷ nữa đâu.】 Giọng "Ôn Thê Ngô" nghe có vẻ hơi tức giận.

Vân Hành sợ nhất là Ôn Thê Ngô tức giận không để ý đến mình, ngay lúc nàng vội vàng muốn xin lỗi, thì giọng nói mơ hồ trước đó bỗng trở nên rõ ràng hơn một chút.

"Sư tỷ..." Giọng Ôn Thê Ngô mang theo tiếng nức nở, "Mau tỉnh lại đi, ma tu đến rồi!"

Một trải nghiệm thật giống nhau...

Đôi tay Vân Hành khẽ run, hình ảnh tông môn nhuốm máu trăm năm trước lại hiện lên trong đầu nàng, những năm này nàng luôn nghe thấy tiếng khóc của sư muội trong ác mộng, sư muội nói ma tu đến rồi, nói...

"Sư tỷ, cứu ta."

Một đạo kiếm ý dường như muốn chém đứt trời đất xé toạc bầu trời Vân Vụ Sơn, những con chuột bị Vạn Hồn Ma Chủ dẫn dụ đến thậm chí còn chưa kịp rên rỉ một tiếng đã chết.

Vân Hành đột nhiên mở to đôi mắt đỏ ngầu, sát ý khóa chặt tất cả kẻ địch, ngay sau đó nàng vung ra kiếm ý rồi bất giác nói về phía bên cạnh: "A Tước đừng sợ, sư tỷ sẽ bảo..."

Nhưng bên cạnh nàng trống rỗng, không có gì cả.

Đúng vậy, sư muội đã không còn nữa rồi...

Nước mắt Vân Hành tuôn rơi, lời nói chưa kịp thốt ra cuối cùng hóa thành một tiếng nấc nghẹn.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz