ZingTruyen.Xyz

[BHTT] [Edit] Sau Khi Chết, Ta Thành Chim Nhỏ Trong Tay Sư Tỷ

Chương 29: Thất Bại

Kately1989

"Chíu chíu!" Trong lồng vang lên tiếng kêu trong trẻo của tiểu phượng hoàng, nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm sư tỷ, cẩn thận quan sát sắc mặt của sư tỷ.

Trên người có thương tích thì đừng chạy lung tung chứ, sư tỷ đã đi đâu? Cơ thể còn ổn không, có tìm Y Tiên đến xem chưa...

Đừng lo chuyện của muội nữa, dưỡng tốt cơ thể trước đi, hoặc là mở lồng ra cũng được mà.

Hai ngày nay Ôn Thê Ngô trong lòng thấp thỏm bất an, tự mình dọa mình đủ rồi, nếu Vân Hành còn không trở về, nàng sẽ phải nghĩ cách lăn lồng ra ngoài tìm người, nếu còn để nàng trải qua mấy ngày tương tự nữa, nàng nghĩ mình e là sắp sinh tâm ma rồi.

May mà sư tỷ trông có vẻ tốt hơn trước một chút, đôi mắt từng nhuốm u ám và bi thương đã sáng lên rất nhiều, cũng không biết hai ngày nay nàng ấy ra ngoài làm gì.

Vân Hành bị động tĩnh trong lồng chim thu hút sự chú ý, linh quả và linh cốc trong lồng gần như không động đến, Vân Hành dọn dẹp những thứ đó đi, sau đó lại đổi một ít tiên quả khác vào.

Nàng ôm lồng chim vào lòng, ánh mắt dường như xuyên qua gió tuyết ngoài cửa sổ nhìn về nơi xa xăm hơn.

Ôn Thê Ngô không ăn những quả mới đó, sự chú ý của nàng hoàn toàn đặt trên người Vân Hành, sư tỷ bây giờ trông rất bình tĩnh, không biết đã hoàn toàn tỉnh táo chưa.

"Hai ngày trước Lận Thư đến tìm ta, muốn dùng một cây Chuyển Hồn Thảo đổi lấy một món di vật của Tả Lan, Chuyển Hồn Thảo có thể bảo vệ linh hồn của A Tước, cũng là mấu chốt thành công của bí thuật, cho nên ta đã lấy một phong thư của Tả Lan đưa cho nàng ta, cũng không biết A Tước có giận ta không, nếu nàng ấy giận rồi, ngươi có thể giúp ta dỗ nàng ấy không?" Vân Hành cúi đầu nhìn cục bông trắng nhỏ trong lồng, nàng hình như vẫn nhận nhầm Ôn Thê Ngô là Thanh Đoàn.

Ôn Thê Ngô nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, thư của Tả Lan?

Đầu ngón tay trắng bệch của sư tỷ xoa cái đầu nhỏ của nàng, cục bông trắng nhỏ nheo mắt lại, ra vẻ khá hưởng thụ.

Nàng mới không giận sư tỷ đâu, Ôn Thê Ngô cọ cọ tay Vân Hành.

Nhưng... Ôn Thê Ngô nhớ nội dung thư từ giữa nàng và Tả Lan đa phần đều không thể để người khác nhìn thấy, Ôn Thê Ngô cũng sợ sư tỷ phát hiện bí mật của mình, cho nên mỗi lần xem xong đều tiêu hủy, mình đáng lẽ không có giữ lại thư của Tả Lan mới đúng.

Ôn Thê Ngô không biết đó là chuyện sau khi nàng "chết", trăm năm trước tin tức nàng tử vong không truyền đến biên vực, Tả Lan đang ở tiền tuyến giao chiến với thế lực Ma Vực vẫn còn nhớ đến nàng đang bị nhốt ở Tư Quá Nhai, cho nên thỉnh thoảng sẽ gửi đến một vài bức thư.

Sau khi nàng "chết", Vấn Thần Tông đã loạn một thời gian dài, đợi đến khi mọi chuyện ổn định lại, đệ tử của Vấn Thần Tông mới phát hiện ra những bức thư này, vì Ôn Thê Ngô đã "qua đời", cho nên những bức thư này liền được giao cho Vân Hành.

Cũng không biết Lận Thư từ đâu nghe được chuyện này, nàng ta lập tức vào lúc Vân Hành cần nhất đã mang Chuyển Hồn Thảo đến đổi lấy di vật của Tả Lan, trùng hợp đến mức khiến người ta có chút nghi ngờ đây là cố ý.

Thực tế, nàng ta quả thật là cố ý.

"Thật ra ta biết mục đích của nàng ta." Đầu ngón tay của Vân Hành khẽ dừng lại, ánh mắt nàng nhìn về một hướng nào đó dần trở nên trống rỗng, "Nàng ta muốn hồi sinh Tả Lan, ý đồ để ta giúp nàng ta thử nghiệm tính khả thi của bí thuật hồi sinh trước."

Trăm năm trước trận chiến Tiên Ma bùng nổ ở biên vực vô cùng thảm khốc, dù Vân Hành một mình kéo chân ba vị Ma Chủ, nhưng áp lực ở những nơi khác vẫn rất lớn, có thể là vì oan gia ngõ hẹp, lại có thể là duyên phận chưa dứt, Tả Lan và Lận Thư trấn thủ cùng một cửa ải quan trọng.

Sau đó Tả Lan ở ngoài cửa ải bị đánh lén, nàng ta và kẻ địch đồng quy vu tận, thi thể rơi vào khe nứt không gian, xương cốt không còn, bên Ngọc Hi Tông truyền đến tin tức nói lệnh bài của nàng ta đã vỡ nát, Lận Thư muốn tự lừa mình dối người cũng không được.

Ân oán và nghiệt duyên giữa các nàng đáng lẽ nên kết thúc vì cái chết của một bên, nhưng vị Lận Thư Tiên Quân luôn giữ sự lý trí và lạnh lùng lại không chịu buông bỏ, cho đến cuối cùng đã tự hủy đạo, tu luyện lại từ đầu.

Người chết có thể được giải thoát, nhưng đối với người sống, đây là sự giày vò còn đau đớn hơn cả cái chết, Vân Hành là vậy, Lận Thư cũng vậy.

Các nàng đều là những người chậm tiêu, nếu không phải nỗi đau lúc mất đi quá xé lòng, các nàng có lẽ rất khó đối mặt với tình cảm của mình.

"Chíu!" Thì ra nàng ta có chủ ý này! Ôn Thê Ngô hừ một tiếng, nhưng suy nghĩ lại, nàng lại cảm thấy Tả Lan và Lận Thư đi đến bước đường này cũng thật đáng tiếc.

Ôn Thê Ngô từng nghe Tả Lan kể về quá khứ của các nàng, hai người đó từ nhỏ đã là hàng xóm, nhà ở một thôn nhỏ nơi phàm trần, lúc các nàng bảy tám tuổi thì thôn gặp phải thổ phỉ, đám thổ phỉ hung ác đó đốt phá, giết chóc, không hề nghĩ đến việc để lại một người sống sót.

Tả Lan và Lận Thư may mắn thoát được một kiếp, hai đứa trẻ nhỏ tuổi nương tựa nhau, đi mãi đến nơi Càn Nguyệt Kiếm Tông thu nhận đệ tử ở phàm thế., trong những năm tháng hỗn loạn đó các nàng nương tựa vào nhau, chỉ có nhau, bao nhiêu cửa ải sinh tử đều đã vượt qua, nhưng tại sao sau này lại dần đi đến bước đường này chứ?

Ôn Thê Ngô thầm thở dài.

"Tả Lan là bạn của muội, sư tỷ biết muội nhất định muốn nàng ấy sống lại, yên tâm, đợi sau khi muội trở về sư tỷ sẽ giúp nàng ấy..." Vân Hành lẩm bẩm.

Ôn Thê Ngô nghe nghe bỗng cảm thấy không ổn, sư tỷ đang nói chuyện với ai?!

Nàng ngẩng đầu nhìn Vân Hành, chỉ thấy ánh mắt sư tỷ dịu dàng nhìn về một khoảng đất trống phía trước.

Ôn Thê Ngô cảm thấy không gian ở nơi đó có chút kỳ dị, nàng khẽ nheo mắt quan sát kỹ, cuối cùng nàng mơ hồ phát hiện nơi đó có một vệt hắc khí làm méo mó không gian!

Ôn Thê Ngô lập tức xù lông, từ một cục bông trắng nhỏ biến thành một cục bông trắng mập hơn một vòng.

Tiếng kêu của phượng hoàng đột ngột vang lên, phượng hoàng là tiên thú cát tường, nắm giữ ngọn lửa khắc chế mọi thứ tà ác trên thế gian, giọng nói mang theo phẫn nộ của nàng khiến bóng đen ở nơi đó co rúm lại, sau đó biến mất không chút dấu vết.

Đó là thứ gì? Nó vẫn luôn đi theo sư tỷ sao? Ôn Thê Ngô khẽ dang cánh, bày ra tư thế tấn công.

Sau khi bóng đen biến mất, ánh mắt Vân Hành dần dần trở nên thanh tỉnh.

Nàng sững sờ một lúc, cuối cùng trong mắt lộ ra một tia buồn bã.

Khi nàng tỉnh táo, nàng sẽ biết "Ôn Thê Ngô" mà mình vừa thấy đều là ảo ảnh do tâm ma sinh ra. Nhưng dù là uống thuốc độc giải khát, nàng cũng muốn gặp A Tước một lần.

"Thanh Đoàn..." Vân Hành bỗng sững sờ, nàng cúi đầu liếc nhìn cái lồng, đối diện với cục bông trắng nhỏ ngoan ngoãn.

"Đúng rồi, ngươi không phải Thanh Đoàn." Vân Hành có chút buồn bã rút tay về, nàng nhớ ra rồi, đây chỉ là một tiểu gia hỏa trông rất giống Thanh Đoàn mà thôi.

Ôn Thê Ngô phát hiện mình lại bị đặt lên bàn, hương thơm thanh lạnh trên người sư tỷ xa dần, nàng có chút oan ức mà kêu một tiếng.

Chỉ vì mình không phải Thanh Đoàn, cho nên sư tỷ ngay cả ôm cũng không muốn ôm một cái sao? Thanh Đoàn từ lúc nào lại được sư tỷ yêu thích như vậy?

Năm xưa không nên để sư tỷ giúp làm cái lồng này, để Thanh Đoàn làm một con chim hoang tự do tự tại tốt biết bao, mình cũng sẽ không bị nhốt ở đây muốn ra cũng ra không được!

Vân Hành từ trong túi trữ vật của mình lấy ra cây Chuyển Hồn Thảo đó, vân lá của loại cỏ này có màu bạc, giống hệt như ghi chép trong cổ tịch.

Bí thuật của Ma Vực phần lớn không phải là thứ tốt lành, nếu không phải bị dồn vào đường cùng, nàng cũng sẽ không dùng thứ này lên người sư muội.

Chỉ cần sơ suất một chút, người được hồi sinh rất có thể sẽ gặp phải tai nạn khôn lường.

Nàng nhẹ nhàng ôm Chuyển Hồn Thảo vào lòng, ánh mắt lộ vẻ dịu dàng.

Không sao, bất kể A Tước biến thành bộ dạng gì, nàng cũng sẽ luôn ở bên nàng ấy.

"Chíu chíu!" Ôn Thê Ngô còn chưa kịp tủi thân xong thì phát hiện sư tỷ đột nhiên đứng dậy.

Sư tỷ định đi đâu?

Ôn Thê Ngô vội vã nhảy đến bên lồng, không biết tại sao trong lòng nàng dâng lên một dự cảm không lành, thế là nàng cố gắng dùng mỏ chim màu vàng non cắn lấy tay áo sư tỷ, chỉ tiếc là nàng không thể cắn chắc.

Vân Hành cầm Chuyển Hồn Thảo đi đến địa lao, trong ánh mắt kinh hoàng của Vạn Hồn Ma Chủ, tiến hành bước đầu tiên của nghi thức hồi sinh.

Linh hồn của Ma Chủ bị ném vào "lò" làm nhiên liệu, trận pháp vận hành cực nhanh, Vân Hành lại đem Chuyển Hồn Thảo và các loại đồ vật đã chuẩn bị xong khác bỏ vào trung tâm.

Ở Thương Vọng Giới, thuật pháp đùa giỡn với thời gian là cấm kỵ của cấm kỵ, cho dù là Thần đã bước vào Thần Cảnh cũng không thể chạm vào thứ này, trước đây từng có một vị cường giả Thần Cảnh tự sáng tạo ra 'Đại Nghịch Chuyển Thời Gian Thuật', sau đó ông ta đã chết vì bị thuật pháp của mình phản phệ.

Mà bí thuật hồi sinh của Ma Vực và Đại Nghịch Chuyển Thời Gian Thuật có chút giống nhau, thủ đoạn của Ma Vực có thể gọi là Tiểu Nghịch Chuyển Thời Gian Thuật, chúng không có năng lực đảo ngược thời gian của toàn bộ Thương Vọng Giới, nhưng có thể triệu hồi một linh hồn từ quá khứ đến hiện tại, tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là linh hồn của người đó đã tiêu tán, trong cùng một thời gian sẽ không xuất hiện linh hồn trùng lặp.

Vân Hành muốn thu thập linh hồn của sư muội trước, chỉ cần có linh hồn, thì những chuyện tiếp theo đều dễ giải quyết.

Vạn Hồn Ma chủ gần như bị hút thành hồn khô, muốn chống đỡ Tiểu Nghịch Chuyển Thời Gian Thuật cần sức mạnh khổng lồ, thấy sức mạnh của Vạn Hồn Ma Chủ sắp bị rút cạn, Vân Hành liền dùng sức mạnh của mình để bù đắp vào.

May mà hai ngày trước nàng đã dưỡng thương một thời gian dài, cơ thể đã hồi phục một chút, Vân Hành có thể cảm nhận được sức mạnh của mình giống như bị rơi vào đầm lầy, không ngừng bị nuốt chửng, sắc mặt nàng dần dần tái nhợt, nhưng ánh mắt lại đặc biệt sáng ngời, không biết đã qua bao lâu, trung tâm trận pháp xuất hiện dao động của khe nứt thời gian!

Vân Hành lập tức ném lá phù đã viết xong vào giữa khe nứt thời gian, nàng có thể lấy linh hồn của sư muội từ đây, từ lúc chuẩn bị ban đầu cho đến bây giờ, Vân Hành đã xác nhận từng bước một, tuyệt đối không có vấn đề gì! Nhưng khi nàng tìm kiếm linh hồn sư muội trong khe nứt, lại phát hiện nơi đó trống rỗng, không có gì cả.

Sao có thể...

Thời gian mở khe nứt không gian có hạn, để kéo dài thời gian này, Vân Hành rót thêm nhiều sức mạnh hơn vào trung tâm trận pháp, dù làm cho vết thương cũ bị động, nàng cũng không dừng lại.

Nhưng bất kể nàng tìm kiếm thế nào, linh hồn của sư muội cũng không xuất hiện ở trung tâm hỗn độn đó, thậm chí không có một chút mảnh vụn linh hồn nào.

Là chỗ nào có sai sót sao? Vân Hành vừa chống đỡ khe nứt, vừa thăm dò nghi thức bên ngoài, nhưng mãi cho đến khi nàng không còn sức chống đỡ trận pháp nữa, trơ mắt nhìn khe nứt đó từ từ đóng lại, thì nơi hỗn độn kia vẫn không có gì.

Khi mọi thứ hồi phục lại bình thường, Vân Hành nhìn đôi tay trắng bệch trống rỗng của mình, giọt máu không biết từ đâu rơi xuống nhuộm đỏ tay nàng, mà chính nàng lại không hề hay biết, chỉ là ánh sáng trong mắt đã hoàn toàn tắt lịm.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz