[BHTT - Edit] Nghe Nói Cô Còn Yêu Nàng - Diệp Sáp
Chương 32. Anh em cột chèo
— Vậy nên, chị à, chị sẽ đứng về phía bọn em chứ?
Nhan Chỉ Y vẻ mặt bất lực. Nhan Chỉ Lan mỉm cười, nàng để Tiêu Nhược Yên sang ghế sofa bên cạnh, rồi như mèo con chui vào lòng chị gái, hai tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của chị: "Em lừa chị đó."
"Chị biết." Nhan Chỉ Y xoa đầu nàng, ôm chặt lấy: "Trong hai chúng ta, bất luận thế nào cũng phải có một người được hạnh phúc." Giọng chị mang theo sự chở che và cưng chiều, ánh mắt cũng dịu dàng hẳn lại: "Cho nên, dù em không dọa chị, chị cũng sẽ ủng hộ em."
Nếu không thì... bao nhiêu năm nay, cô ấy liều mạng trưởng thành, điên cuồng nỗ lực là vì điều gì?
Trưởng tỷ như mẹ.
Từ sau khi mẹ qua đời, ba đã thay đổi. Tình thân từng chút từng chút bị rút cạn, trong tim trong mắt ông chỉ còn sự nghiệp, chỉ còn quyền lực, ánh nhìn cũng chỉ hướng về đỉnh cao của kim tự tháp.
Khi ấy hai chị em còn nhỏ, ba thường xuyên không ở nhà vì xã giao, hai người nương tựa vào nhau mà sống.
Mặc dù Nhan Chỉ Y là chị gái, nhưng mỗi khi trời mưa âm u, ngoài cửa sổ sấm chớp đì đùng, chị lại co người trong lòng em gái.
Nhan Chỉ Lan khi đó như một người lớn nho nhỏ, vỗ nhẹ lưng chị, mềm giọng an ủi: "A a, chị đừng sợ, sét đánh xong mưa tạnh rồi thì chị sẽ trưởng thành, khi đó chị có thể bảo vệ em."
Nhan Chỉ Y rất yêu em gái. Rất yêu, rất yêu.
Càng như vậy, chị càng hối hận và tự trách.
Những năm tháng mưa gió bão bùng ấy, chị không có năng lực bảo vệ em gái.
Còn bây giờ, chị đang nỗ lực từng chút từng chút một. Nhan Chỉ Y không có dã tâm lớn như ba, chị chỉ mong em gái bình an vui vẻ, mong bản thân có thể tự do hơn một chút.
Tự do...
Cuối cùng.
Nhan Chỉ Lan dìu Tiêu Nhược Yên vào phòng, đắp chăn cho cô, hôn nhẹ lên trán cô, rồi mới tắt đèn đầu giường.
Nhan Chỉ Y khoanh tay đứng ở cửa nhìn, nửa cười nửa không hỏi: "Hai đứa rốt cuộc ai là công?"
Lúc nãy khi chị bước vào, thấy mặt em gái hồng hồng, còn tưởng rằng nàng là người bị cái gì đó kia...
Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ em gái cúi đầu hôn Tiêu Nhược Yên, lại tràn đầy khí thế công.
Nhan Chỉ Lan khép cửa phòng của Tiêu Nhược Yên lại, cười cười: "Cậu ấy muốn em là gì, em chính là cái đó."
Câu này chua đến mức mặt chị biến sắc: "Được rồi, đi ngủ với bảo bối của em đi, chị về đây."
"Đừng mà." Tiểu Nhan làm nũng ôm lấy chị, nàng biết chị rất cô đơn, cô đơn rất lâu rồi: "Em ngủ cùng chị, được không?"
......
Họ giống như hồi nhỏ, tắm rửa xong thì đi ngủ. Hai chị em mang cùng một mùi hương. Khi Nhan Chỉ Lan quay đầu nhìn chị, bàn tay thon dài của chị đang day day trán, mày hơi nhíu lại.
Nhan Chỉ Lan bước tới, nhẹ nhàng xoa bóp cho chị, nhỏ giọng hỏi: "Đau nửa đầu lại tái phát à?"
Nhan Chỉ Y khẽ gật đầu. Dù chị còn trẻ, nhưng để đi đến được ngày hôm nay, chị đã bỏ ra rất nhiều nỗ lực vượt quá sức người.
Chỉ là những điều đó, chị không muốn nói cho em gái biết.
Với em gái, chị luôn cưng chiều. Chỉ cần em gái hạnh phúc, những chuyện khác Nhan Chỉ Y không muốn em biết quá nhiều.
"Nếu quá mệt thì..."
Nhan Chỉ Lan nhìn chị. Nhan Chỉ Y cười, bàn tay mảnh khảnh giơ lên, bóp nhẹ má Tiểu Nhan: "Được rồi, ngủ đi."
Tắt đèn.
Họ giống như hồi nhỏ, tựa vào nhau mà ngủ.
Tiểu Nhan hôm nay đúng là bị A Yên giày vò có chút mệt, rất nhanh đã ngủ say. Nhưng Nhan Chỉ Y hầu như không ngủ, thỉnh thoảng chị lại nhìn em gái, tay còn đặt trước cánh mũi em, kiểm tra hơi thở.
Chuyện năm đó...
Ai cũng cảm thấy Nhan Chỉ Lan như chết đi sống lại, biết rằng em đã chịu rất nhiều khổ sở.
Nhưng không ai biết cảm giác của Nhan Chỉ Y, chị tận mắt nhìn thấy em gái ruột của mình, ngâm mình trong bể đầy máu đỏ tươi, bất động không nhúc nhích.
Khoảnh khắc đó, cảnh tượng đó, đến nay vẫn thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của chị.
May mà...
Nhan Chỉ Y kéo chăn cho em gái, em có người yêu rồi. Chị hôn nhẹ lên trán em, khẽ nói: "Ngủ ngon, em gái."
Chị sẽ thay mẹ yêu thương em thật tốt.
Sáng hôm sau, Tiêu Nhược Yên dậy nấu ăn, nhìn thấy cảnh hai chị em ôm nhau ngủ, khóe môi cong lên.
Hôm qua cô lén hỏi thăm Tiểu Nhan, biết rằng chị thích ăn quẩy. Hồi nhỏ, khi nhà còn chưa giàu, mẹ chưa bận rộn như vậy, khi còn sống, buổi sáng sẽ làm cho hai chị em ăn.
Bánh quẩy chấm sữa, thêm chút đường, tâm trạng cả ngày đều rất tốt.
Tiêu Nhược Yên không chỉ có thiên phú về âm nhạc, mà phương diện nấu nướng cũng vậy. Khi Nhan Chỉ Lan dụi mắt bước ra, liền nhìn thấy bóng lưng bận rộn trong bếp.
A Yên rất chuyên nghiệp, dùng đôi đũa dài trở quẩy trong chảo dầu. Quẩy vàng ruộm, cả căn nhà đều ngập tràn hương thơm.
Nhan Chỉ Lan cười bước tới, từ phía sau ôm lấy cô, má khẽ cọ lên cổ cô. Tiêu Nhược Yên cười, vỗ nhẹ tay nàng: "Sắp xong rồi, trên người tớ toàn mùi dầu khói."
"Mùi dầu khói cũng là của tớ." Nhan Chỉ Lan dùng giọng mũi mà Tiêu Nhược Yên khó cưỡng nhất để làm nũng. Tay Tiêu Nhược Yên khẽ run: "Mới sáng sớm, đừng quyến rũ tớ như vậy."
Cô xoay người, hôn lên môi Nhan Chỉ Lan: "Được rồi, ra ngoài đợi đi."
Tiểu Nhan gật đầu, vì chảo dầu khá nguy hiểm nên không quấy cô nữa.
Vừa quay người, cô liền thấy chị gái đi ra. Chị mặc bộ đồ ngủ lụa tơ tằm màu hồng rượu vang để lại ở đây, từng cử động đều tràn đầy hormone.
"Sáng sớm đã không kiềm chế nổi rồi à?"
Nhan Chỉ Y cười trêu chọc. Thật sự chị chưa từng thấy em gái nhỏ bé có dáng vẻ phụ nữ như thế này.
Nhan Chỉ Lan nhìn chị, nhướng mày: "Đợi sau này chị có người yêu rồi sẽ biết."
Tình yêu, đúng là diệu kỳ đến thế.
Khiến người ta không kìm được mà chìm đắm. Mỗi ngày, trong không khí dường như đều có bong bóng màu hồng, họ chỉ muốn ôm nhau cùng rơi vào sự ngọt ngào ấy.
Đến lúc ăn cơm.
Lan Lan tới đây. Lần này không phải cô ấy đến ăn chực, mà là Tiêu Nhược Yên nhắn tin gọi cô ấy đến. Vốn định gọi cả Cao Vũ, nhưng Cao Vũ đã cảnh cáo Tiêu Nhược Yên từ trước rằng anh muốn ngủ nướng.
Lan Lan không biết chị gái ở đây. Vừa bước vào, thấy Nhan Chỉ Y đã thay xong váy dài, hai chân bắt chéo, đang đọc báo, cô ấy lập tức hét như gà: "A, chị gái!"
Hồi lớp 10, cô ấy từng gặp chị một lần, khi đó đã kinh diễm đến mức che miệng không nói nên lời.
Nhan Chỉ Y khi ấy đã rất xinh đẹp, mang vẻ chín chắn khác hẳn bọn họ. Khi nhìn người khác luôn mỉm cười nhè nhẹ, đôi mắt vừa giống Tiểu Nhan, lại vừa không giống, đẹp đến mức khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
Nhan Chỉ Y ngẩng đầu lên, thấy Lan Lan thì cười: "Là em à, nhóc con."
Chị cũng ấn tượng rất sâu với Lan Lan. Khi đó tuy họ còn nhỏ, vẫn đang học cấp ba, nhưng ai cũng già dặn trước tuổi, chỉ có Lan Lan là mang dáng vẻ trẻ con nhất.
Ngoại hình và tính cách của Lan Lan có chút tương phản. Dung mạo trông như thiếu nữ Giang Nam, dịu dàng xinh xắn, chỉ có lúm đồng tiền nơi gò má là hơi bộc lộ tính cách, ngũ quan đều cực kỳ thanh tú, hoàn toàn đối lập với tính cách phóng khoáng của cô ấy.
Đừng thấy cô ấy hay nói với chị em rằng mình khao khát tình yêu, mấy năm nay, người theo đuổi cô ấy không ít, nhưng Lan Lan chẳng thích ai.
Theo lời cô ấy nói: "Không hợp gu. Tớ phải tìm một người... nói sao nhỉ? Vừa gặp đã muốn vì người đó mà trả giá, muốn che chở."
Tiêu Nhược Yên nghe xong còn thấy kỳ lạ, lén bàn với Tiểu Nhan: "Lan Lan miêu tả nghe hơi thiếu nữ nhỉ."
Vừa nói xong đã nghe tiếng cười như sấm của Lan Lan: "Chắc là kiểu mặt trắng thư sinh đó!"
Tiêu Nhược Yên: ......
Chỉ một câu của chị đã khiến Lan Lan đỏ mặt. Cô ấy nhìn chằm chằm Nhan Chỉ Y, mắt sáng lấp lánh.
Trời ơi.
Đây chính là ngự tỷ trong tiểu thuyết sao?
Vì sáng nay còn phải đi họp ở công ty, Nhan Chỉ Y mặc váy âu khá trang trọng, cổ tay đeo đồng hồ kim loại rất có cảm giác, trang điểm nhẹ nhàng. Đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn. Ngũ quan của chị lạnh lùng hơn Tiểu Nhan một chút, rõ ràng là người rất quyến rũ, nhưng khí thế lại vô cùng bá đạo.
Tiêu Nhược Yên bưng bánh quẩy ra, thấy dáng vẻ đỏ mặt của Lan Lan liền cười: "Nóng lắm à? Sao mặt đỏ thế?"
Thật tốt quá, hóa ra không chỉ mình cô sợ chị.
Lan Lan bỗng cúi đầu, vô cùng ngượng ngùng, hai chân bắt chéo, xoay xoay: "Chị ấy thật sự quá đẹp, còn đẹp hơn Lão Tứ."
Nhan Chỉ Lan cười cười, nhìn Tiêu Nhược Yên: "A Yên, Lan Lan nói chị gái đẹp hơn tớ đó."
Nhan Chỉ Y lập tức ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhược Yên, Tiểu Nhan cũng nhìn cô.
Dưới ánh nhìn song song của người yêu và chị gái.
Khuôn mặt Tiêu Nhược Yên dần dần đỏ lên, cúi đầu đến mức sắp vùi cả mặt vào trong bát.
Nhất thời, hai chị em đều bật cười.
Một người dịu dàng như bách hợp trắng, một người yêu kiều như hoa hồng đỏ.
Phong cách khác nhau, người ngoài rất khó nói ai đẹp hơn ai, nhưng Tiêu Nhược Yên vẫn cảm thấy bảo bối của mình là đẹp nhất.
Bầu không khí bữa sáng rất tốt.
Tiêu Nhược Yên và Nhan Chỉ Lan vẫn như cũ "không coi ai ra gì". Bánh quẩy rất ngon, Nhan Chỉ Lan lại hơi lười, chẳng buồn động tay, chỉ làm nũng nhìn Tiêu Nhược Yên.
Tiêu Nhược Yên ghé sát lại, làm theo đúng kiểu Tiểu Nhan thích ăn: pha sữa bò nóng, rắc thêm một chút đường, bẻ bánh quẩy thành từng đoạn nhỏ thả vào, nhưng không được dính quá nhiều sữa, chỉ nhúng nhẹ một cái là lập tức đút cho Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan rất vui vẻ, được hầu hạ đến mức vô cùng thoải mái.
Nhan Chỉ Y đặt tờ báo xuống, bị "chua" đến mức cạn lời. Lan Lan tỏ ra như người từng trải: "Lần này hai cậu về đó mấy ngày?"
Tiêu Nhược Yên nghĩ một chút: "Chưa chắc nữa, cố gắng đánh nhanh thắng nhanh, khoảng một tuần thôi."
Lan Lan khẽ gật đầu, từ trong túi xách lấy ra một gói đồ màu hồng phấn, đưa cho Tiêu Nhược Yên: "Cái lần trước, dùng hết rồi nhỉ?"
Tiêu Nhược Yên: ......
Nhan Chỉ Lan: ......
Thấy hai người mặt đỏ như đào chín, chị gái bật cười, nhìn Lan Lan nhướng mày: "Vẫn là em có cách."
Lan Lan cũng bỗng thấy hơi đỏ mặt, lén liếc Nhan Chỉ Y, nhỏ giọng hỏi: "Chị... chị có cần không?"
Nhan Chỉ Y: ......
Có lẽ là do chị đắm chìm trong công việc quá lâu, đến mức không biết bọn trẻ bây giờ "đường lối" hoang dã đến thế này rồi.
Buổi sáng, chị có họp.
Trước khi đi, Nhan Chỉ Y ôm Tiểu Nhan một cái: "Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều. Bên chỗ ba, chị sẽ cố gắng kiềm chế."
Nhan Chỉ Lan nhìn chị: "Chị đừng lúc nào cũng nghĩ cho em, bản thân chị cũng phải giữ gìn sức khỏe."
Khi chị xuống lầu, tài xế cung cung kính kính đứng đợi. Nhan Chỉ Y thoải mái vẫy tay chào mấy người, nhìn em gái một cái, gật đầu rồi lên xe.
Buổi sáng Tiểu Nhan còn có vài việc ở trường cần bàn giao, nàng đi lo việc, để lại Tiêu Nhược Yên ở nhà thu dọn hành lý.
Giờ này lẽ ra Lan Lan phải đi làm, vậy mà không hiểu sao dây thần kinh nào của cô ấy bị rút gân, lại cứ theo sát Tiêu Nhược Yên giúp cô thu xếp hành lý.
Tiêu Nhược Yên là người mắc chứng sạch sẽ kèm theo ám ảnh cưỡng chế, áo, quần, váy đều phải để riêng, lại còn phân theo hệ màu, gấp gọn từng cái một.
Lan Lan nhìn cô, cười híp mắt: "Lão nhị, hồi cấp ba tớ đã thấy cậu là người rất giỏi việc nhà rồi, không chỉ xinh đẹp mà còn đảm đang."
Tiêu Nhược Yên đang cúi người chia ngăn trong vali, cô ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc nhìn Lan Lan: "Cậu làm sao đấy? Định vay tiền à?"
Lan Lan: ......
Vô sự mà ân cần.
Tiêu Nhược Yên còn lạ gì Lan Lan nữa?
Lan Lan xấu hổ cười cười: "Cậu với Tiểu Nhan lần này đi, tớ sẽ nhớ hai cậu lắm."
Tiêu Nhược Yên liếc mắt.
Còn gì nữa?
Lan Lan: "Nhớ mang đặc sản về cho tớ nhé."
Tiêu Nhược Yên lạnh lùng: "Không có."
Rốt cuộc Lan Lan muốn làm cái gì?
"Để tớ giúp cậu xếp vớ." Lan Lan gom mấy đôi vớ lại, chuẩn bị nhét vào túi cho Tiêu Nhược Yên, cô nhanh tay lẹ mắt chụp lấy cổ tay Lan Lan: "Để đó, cái này không được để chung với quần áo."
"Ồ." Lan Lan ngoan ngoãn đặt xuống. Tiêu Nhược Yên rất bất lực, dứt khoát buông việc đang làm, nhìn đồng hồ: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Mấy giờ rồi, cậu không đi làm à?"
Lan Lan bỗng có chút ngượng ngùng, nhìn Tiêu Nhược Yên: "A Yên, cái đó... cậu thấy chị gái của Tiểu Nhan thế nào?"
Tiêu Nhược Yên nhíu nhíu mày: "Chị gái của Tiểu Nhan sao có thể không tốt được? Cậu lại lảm nhảm cái gì đấy? Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Chẳng lẽ định nhảy việc sang Nhan thị? Nói trước với cậu, ba của chị ấy rất đáng sợ."
"Không phải, cậu đúng là đồ ngốc."
Lan Lan thở dài: "Ngốc như cậu, cũng chỉ có Lão Tứ mới thích."
Tiêu Nhược Yên vô tội bị xúc phạm không chịu nổi, hừ một tiếng, cầm ly nước chanh dây bên cạnh uống một ngụm, ngẩng đầu liếc Lan Lan: "Cậu lề mề rốt cuộc muốn làm gì? Thời gian của tớ không nhiều, còn bao nhiêu việc nữa. Cho cậu thêm một câu nói, không nói thì mau đi đi."
Lan Lan vừa nghe liền chắp hai tay cầu xin: "Nói thêm vài câu được không?"
Đôi mắt đen láy của Tiêu Nhược Yên trầm hẳn xuống. Lan Lan xị mặt, hết cách rồi, cô ấy cẩn thận suy nghĩ làm sao dùng một câu để nói rõ ý mình. Cuối cùng, khi kiên nhẫn của Tiêu Nhược Yên sắp cạn sạch, cô ấy nhỏ giọng nói: "A Yên, cậu thấy... sau này tụi mình có duyên làm anh em cột chèo không?"
Tiêu Nhược Yên không trả lời bằng lời nói, mà trực tiếp phun luôn ngụm nước trong miệng ra.
------------
Lời tác giả:
Hôm qua lúc Diệp Tử vừa viết đến đoạn chị gái xuất hiện, thấy dưới phần bình luận có mấy bảo bối nhắc đến Lan Lan, cả người đều sững sờ.
Đây chính là giác quan thứ sáu của phụ nữ sao?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz