ZingTruyen.Xyz

[BHTT - EDIT] NGÀY HỘI VIÊN

CHƯƠNG 81

AdachiSensei

"Đám đại tiểu thư chúng tôi tính tình đều như vậy"

Lịch ngày đã lật sang tháng Ba, mối quan hệ giữa gió và mưa đã hòa hoãn hơn rất nhiều, sự tiếp xúc của chúng không còn khiến người ta cảm thấy khắc nghiệt như mùa đông nữa. Hoa ngọc lan trên phố 19 đã nở được vài đóa, như thể đang thăm dò, còn nhiều nụ hoa hơn vẫn đang tiếp tục quan sát.

Những chú chó mèo hoang ưa hòa bình đều sẽ chọn lúc nắng đẹp, tìm một góc an toàn để phơi mình. Trạm Thu thỉnh thoảng đi ngang qua, sẽ ngồi xổm xuống trong lãnh địa của chúng, cùng nhau phơi nắng một lúc. Cô nói những lời vẩn vơ với đám động vật nhỏ không thèm để ý đến mình, ví như "ngươi tên gì", "ta nói trước, ta tên là Trạm Thu".

Chị Ngụy sợ nhất là mấy con vật nhỏ, thấy vậy liền lo lắng, nói rằng Phong Diệp em đừng lại gần chúng quá, lỡ như nó cắn em, cào em thì làm sao.

Trạm Thu đưa ra phương án: "Tiêm phòng."

Trên thực tế, xung quanh người đến người đi, đám chó mèo đều rất bình tĩnh. Sinh vật loài người thì ở đâu cũng có, có gì hay mà cào mà cắn.

Trạm Thu vẫn đi làm đúng giờ như thường lệ, vẫn có những khách hàng nói chuyện hợp gu, cũng gặp phải những kẻ khó chiều. Cô có được mời cà phê ở tiệm bên cạnh, cũng có bị khiếu nại. Chuyện khiếu nại Trạm Thu không để tâm lắm, nói thẳng nên trừ bao nhiêu lương thì cứ trừ bấy nhiêu, không đặc cách.

Ngày hội viên tuần này náo nhiệt hơn thường lệ, Trạm Thu từ lúc đi làm đã bận tối mắt tối mũi, đến uống nước cũng không có thời gian. Công việc lặp đi lặp lại và bận rộn làm người ta yên ổn thoải mái, bởi vì đại não được thỏa mãn khi chuyên chú, đồng thời lại sinh ra sự bực bội vụn vặt, vì thực sự nhàm chán.

Nhưng Trạm Thu che giấu rất tốt, nụ cười của cô đối với khách hàng vẫn hoàn mỹ không tì vết, đây là biểu hiện của đạo đức nghề nghiệp. Cũng không biết chị Ngụy và dì Vinh có khi nào thấy khó chịu, tâm trạng vô cùng bất ổn, nhưng vẫn chỉ có thể mỉm cười không. Hơn phân nửa là có, Trạm Thu bây giờ đã đồng cảm được.

Trước khi đi làm, cô đều cho rằng, những người bên cạnh cô, hễ gặp cô là sẽ yêu cô vô điều kiện, bởi vì cô đáng yêu, cô dễ thương, cô có sức hút lớn, cô nên nhận được tình yêu. Cho nên cô cho rằng Thẩm Thanh Từ yêu cô cũng sẽ đơn giản như hít thở.

Kết quả không phải.

Giải thích một chút, không phải cô cứ nhất định phải nghĩ đến Thẩm Thanh Từ, mà là Thẩm Thanh Từ đã đến tiệm tìm cô.

Hai người từ đêm đó ở căn hộ đã không gặp lại. Trạm Thu sau khi xác minh được tâm tư của nàng, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là biết không cần phải gặp lại nữa. Cuộc dây dưa đêm đó là vẽ rắn thêm chân, kết thúc không gọn gàng, là bệnh chung của rất nhiều câu chuyện.

Điều này cũng không thể trách cô. Hiện tại từ chối cũng đã từ chối, ô cũng đã trả, họ thật sự không còn liên quan gì nữa.

Sáng hôm đó tâm trạng của Thẩm Thanh Từ bình thường, sắc mặt cũng không tốt. Có lẽ là không thích mối quan hệ trói buộc với Trạm Thu, lại có lẽ là chuyện Trạm Thu nói về Nhan Nhạc làm nàng phiền lòng. Nhưng nàng vẫn bảo người ta mang bữa sáng lên lầu, định giữ Trạm Thu ăn xong rồi hãy đi.

Trạm Thu không đồng ý. Cùng nhau ăn sáng trong mắt Trạm Thu là một chuyện thân mật, ý nghĩa khác hẳn với việc cùng nhau ăn trưa, ăn tối. Thậm chí có thể nói, đa số thời điểm mọi người chỉ ăn sáng cùng người nhà. Cô không muốn cùng Thẩm Thanh Từ.

Không khí không thích hợp.

Trước khi rời đi, cô ở huyền quan đổi giày, chiếc ô cán dài được đựng trong túi vẫn còn nguyên. Trạm Thu không nhắc nhở Thẩm Thanh Từ kiểm tra nữa. Thẩm Thanh Từ cũng không ra tiễn cô. Trước khi Trạm Thu rời đi, cô thấy nàng từ phòng để đồ lấy một bộ ga giường đi vào phòng ngủ chính để thay. Người giúp việc của khu chung cư mỗi ngày sẽ đến dọn dẹp, không cần Thẩm Thanh Từ tự mình thay. Nhưng Thẩm Thanh Từ không biết là xấu hổ hay là có thói ở sạch, hay là không đi làm không chịu ngồi yên, vậy mà lại chủ động dọn dẹp.

Trạm Thu lễ phép hỏi nàng, có cần mình giúp không?

Giọng Thẩm Thanh Từ lạnh mà nhạt, nói không cần, bảo cô về sớm đi. Thế là Trạm Thu rời đi.

Trên đường về nhà Trạm Thu đã khóc một trận. Cô tự nhận mình không phải là người làm màu yếu đuối, nhưng trải nghiệm như vậy làm cô quá xa lạ, cũng quá không thoải mái. Trước đây mỗi một lần, bao gồm cả trong ký ức bị lãng quên ở khách sạn, sau khi thân mật, sự chia ly nhất định đều là e thẹn, là khao khát, là đáng để hồi vị. Giống như tản bộ xuyên qua vườn thực vật, khi ra ngoài trong tay là một đóa hoa còn đọng sương sớm, vạt váy còn vương hương cỏ xanh và hoa hồng, tâm trạng tốt đến vô hạn.

Sao lại có khoảnh khắc này, chung gối một đêm, khi rời đi trong miệng và trong lòng đều là vị đắng. Một trăm chú ong mật trong vườn hoa của cô cũng không thể thu thập đủ vị ngọt mà cô cần.

Trạm Thu không chịu xem nhẹ cảm nhận trực quan của mình. Bởi vì cô không thích tư vị ngay lúc này, cho nên cô khóc, để nước mắt mang đi vị đắng và chát khỏi cơ thể. Chuyên gia tư vấn đã nói với cô, khóc không phải là hành vi kỳ quặc, điểm này Trạm Thu biết.

Khóc xong cô lau nước mắt, mở trò chơi ra bắt đầu rút thẻ, không nạp tiền, không dựa vào Thẩm Thanh Từ cũng rút được thẻ bài mình yêu thích. Tâm trạng một lần nữa trong sáng lên.

Đó là chuyện đã qua. Vào khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Thanh Từ bước vào tiệm, Trạm Thu đã nhớ lại tất cả. Tâm trạng phức tạp, nụ cười cũng phai nhạt.

Tuần này cả thành phố nhiệt độ tăng trở lại, 11 giờ sáng, ánh nắng rất tốt. Thẩm Thanh Từ, người ngay cả mùa đông cũng không thích mặc đồ cồng kềnh, hôm nay chỉ mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu tím đậm, áo khoác gió mở rộng. Mỏng manh mà thẳng tắp, luôn làm Trạm Thu nghĩ đến một hàng rào tre. Từ lần gặp ở nhà hàng Ngư Sơn Kiều đêm đó, Trạm Thu ngồi trong xe, thấy mái nhà phủ đầy tuyết chưa tan, dưới ánh trăng bóng tre che phủ, Thẩm Thanh Từ đứng dưới cổng bát giác, Trạm Thu luôn liên tưởng như vậy.

Trạm Thu không mặc đồng phục. Gần đây cô đã mua thêm rất nhiều bộ đồ mới, mùa xuân lại là mùa nên rực rỡ, cô không mấy an phận với việc ngày ngày mặc đồng phục. Hôm nay cô chọn một chiếc áo len màu tím nhạt, gam màu ấm áp làm cho ngũ quan sâu sắc được di truyền từ cha mẹ càng thêm dịu dàng trong sáng. Vô tình mặc đồ cùng tông màu, đặt trên người người có tâm tư tỉ mỉ một chút, hẳn là sẽ xấu hổ. May mà Trạm Thu là người vô cảm, chỉ thầm nghĩ gu thẩm mỹ của Thẩm Thanh Từ cũng tốt như mình.

"Chào mừng quý khách." Trạm Thu mỉm cười, nụ cười tiêu chuẩn. Cảm giác thật lâu không gặp, lại cảm giác cô và Thẩm Thanh Từ đã quen biết rất lâu, lâu đến xa lạ.

"Không mặc đồng phục không bị trừ lương sao?" Âm sắc của Thẩm Thanh Từ thanh liệt, nghiêm túc, giống như một người giám sát.

Trạm Thu nghĩ đến âm thanh nghe được khi vớt trăng đêm đó, dễ nghe hơn bây giờ.

"Có chứ." Đồng nghiệp ở bên cạnh đang thu tiền, bây giờ khách hàng lại giảm đi rất nhiều, Trạm Thu hiếm khi có thể nghỉ ngơi một lúc, bèn tùy hứng cười cười: "Nhưng tôi không để tâm."

Thẩm Thanh Từ còn chưa mở miệng, chỉ ngước mắt lên, cô đã tự mình bổ sung: "Đám đại tiểu thư chúng tôi tính tình đều như vậy."

Đồng nghiệp nghe thấy tiếng bèn liếc mắt qua, cười bao dung, Trạm Thu thẳng thắn đến đáng yêu.

Thẩm Thanh Từ cười không nổi. Nếu có thể ăn thuốc hối hận, nàng nhất định sẽ trở lại ngày đó ở bệnh viện, rút lại tất cả những lời đã nói với Trạm Thu. Nàng gần như không thể hồi tưởng lại chi tiết, mình đã ở trong loại "bất mãn" nào mà mở miệng châm chọc Trạm Thu. Ngày đó Trạm Thu có làm gì sai không? Nàng hết lần này đến lần khác chất vấn nội tâm.

Trạm Thu ngắt ngang sự xuất thần của nàng: "Thưa quý khách, có gì có thể giúp chị không ạ?"

Thẩm Thanh Từ chú ý thấy trên quần áo của cô không có bất kỳ chiếc ghim cài áo nào, chiếc vòng tay đá quý trên cổ tay cũng đã biến mất từ sau Nguyên đán, thay vào đó là đồng hồ. Cho đến nay mấy lần gặp mặt, Thẩm Thanh Từ thấy Trạm Thu đã đổi không dưới ba chiếc, mỗi chiếc giá trị đều bằng tiền lương mười năm không ngừng của nàng ở đây. Thẩm Thanh Từ không có tâm trạng đi châm biếm thời sự, cảm khái sự chênh lệch giàu nghèo, chỉ là so với vòng tay, đồng hồ có vẻ lý trí và lạnh lùng hơn. Sự thay đổi về chi tiết này, không biết vì sao lại khiến người ta không vui.

Nàng trả lời Trạm Thu: "Không có việc gì thì không thể đến tìm cô sao?"

"Không thể."

Nàng trước tiên không nói lý, Trạm Thu cũng ít nhiều mang theo chút tính khí. Nói xong Trạm Thu lại cười trước, trong nụ cười xinh đẹp mang theo sự xin lỗi mang tính lễ phép, lại ẩn giấu một sự kiêu ngạo dám nói dám làm. Giống như tất cả những lời vừa thốt ra, với cô mà nói, cũng chẳng có gì phải e dè hay sợ hãi.

Thẩm Thanh Từ giữ vẻ mặt điềm nhiên, lặng lẽ thưởng thức từng biến đổi tinh tế trên gương mặt Trạm Thu. Nàng hiểu rõ Trạm Thu đang vui vì điều gì, có lẽ là cho rằng câu nói vừa rồi có thể đâm trúng mình, coi như một đòn phản kích nho nhỏ.

Đây đúng là cách đáp trả không chút nể nang. Từ trước đến nay, Trạm Thu chưa từng nói với nàng bằng giọng điệu như thế; lần này nàng cũng bị chạm phải một chút.

Thế nhưng bản tính của nàng lại kỳ lạ: có lẽ ngay từ lúc sinh ra đã mang sẵn nỗi sợ với điều tốt đẹp, lại mê luyến những tàn cục không trọn vẹn. Bị nói trúng một nhát, vậy mà vẫn có thể sinh ra cảm giác vui sướng âm thầm.

Nàng không hề phản đối chuyện Trạm Thu "trả thù" mình; xét cho cùng, chính nàng trước đây đã làm hơi quá. Kể cả lần hai người gặp nhau trước đó và phát sinh quan hệ, không thể nói là hận, cũng chưa thể gọi là yêu.

Thẩm Thanh Từ cảm nhận rất rõ: khi Trạm Thu khống chế thân thể nàng, trong từng động tác đều có sự kìm nén đáng kể, nhưng dù vậy, vẫn còn một phần cảm xúc tràn ra ngoài không sao che giấu được.

Và nàng cũng sẵn lòng thừa nhận điều ấy. Bởi so với né tránh, thì thừa nhận còn dễ dàng hơn nhiều...thậm chí là giải thoát hơn.

Ít nhất điều đó cũng chứng minh được Trạm Thu sẽ không quên nàng, sẽ không coi nàng như kẻ qua đường không quan trọng. Thế nhưng sau hôm đó, Trạm Thu bỗng biến mất, mấy ngày liền không một lần để lại tin nhắn.

Nàng không khống chế nổi bản thân. Rõ ràng biết không nên quấy rầy, nhưng vẫn muốn biết Trạm Thu rốt cuộc làm sao. Là đã quyết định dứt khoát kết thúc, hay còn có nguyên nhân khác?

Nàng mua hai chai sữa chua vị đào, loại đồ uống hoa quả mà Trạm Thu thích. Thanh toán xong, nàng đưa cho Trạm Thu một chai. Trạm Thu liếc nhìn, nói một tiếng "Cảm ơn", nhưng không nhận.

"Tiện nói chuyện năm phút được không?" Nàng chỉ về khu nghỉ.

"Chị thật sự có việc?" Trạm Thu kiêu căng hỏi. Nhận được cái gật đầu xác nhận, nàng chần chừ một chút.

"Đứng ở đây nói cũng được." Thẩm Thanh Từ chủ động nhượng bộ.

Trạm Thu rời khỏi vị trí làm việc, mệt mỏi thật sự, mới có thời gian nghỉ ngơi một lát, vốn định ngồi xuống cho thoải mái.
Được nghỉ ngơi, đầu óc cô linh hoạt hơn, sợ mình quên: "Tôi vừa hay cũng có chuyện muốn hỏi chị."

"Chuyện gì?"

"Diệp Nguy từng theo đuổi chị à? Cái người ở Long Thanh đó."

Thẩm Thanh Từ nhận ra là ai, biểu cảm không mấy thoải mái, rõ ràng đó là ký ức không tốt đẹp.

"Ai nói?"

"Tôi tự tra được."

Ánh mắt nàng lướt qua, Trạm Thu lập tức giải thích: "Không phải điều tra chị, là tiện tay lúc điều tra hắn thôi."

Kể từ khi Trạm Thu gặp hắn vài lần trong các buổi tiệc, hắn như ruồi nhặng cứ thỉnh thoảng lại xuất hiện, khoe khoang cái EQ thấp kém của mình.

Ban đầu Trạm Thu còn không để ý lắm, loại người này ở đâu cũng có, tự cho mình là đúng, thích bình phẩm bừa bãi – Trạm Thu không ám chỉ chính mình.

Mãi đến mấy ngày trước, hắn xuất hiện ở cửa hàng tiện lợi.

Sắc mặt Trạm Thu vừa chớm tối, hắn đã làm bộ kinh ngạc: "Nhị tiểu thư, thật là cô sao?"

Câu chào vô nghĩa ấy nghe thật phiền phức.

Kể từ đó, hắn lại liên tục lui tới ba ngày, lần nào cũng mang quà, mua vài món đồ lặt vặt trong cửa hàng rồi ngồi lì ở khu vực nghỉ ngơi cho hết giờ.

Quà đều khá đắt tiền, Trạm Thu không nhận.

Đến ngày thứ ba, Trạm Thu nói thẳng với hắn: "Anh Diệp, tôi đang làm việc, không muốn anh xem nơi này như sân khấu biểu diễn. Ngày mai tôi không muốn thấy anh nữa, đây không phải thương lượng mà là thông báo, anh hiểu chứ?"

Thế là Diệp Nguy không đến nữa, nhưng đổi sang tặng hoa.

Thẩm Thanh Từ nghe đến đây, toàn thân đã thấy khó chịu: "Hắn ở phương diện này đúng là cố chấp, lại còn thích tặng những thứ vô dụng. Sau đó thì sao?"

"Tôi nhờ chị Ngụy mang hoa đến công ty hắn, gọi hắn ra, tận tay trả lại và bảo hắn để rác vào thùng rác, đừng đem đặt trước mặt tôi."

"Tôi không thích cách nói chuyện của hắn, ánh mắt thì đảo lia lịa, trông chẳng ra thể thống gì. Còn chị, sao khi đó lại không ưa nổi hắn?"

Trạm Thu ban đầu với hắn cũng không có ác cảm gì đặc biệt, đơn giản là không muốn tiếp xúc. Dù bị quấy rầy, cũng chỉ thấy phiền.

Mãi đến khi biết người đàn ông này từng quấy rối Thẩm Thanh Từ hơn một tháng, cô mới thực sự nổi giận.

Hắn cũng chẳng xem mình có xứng hay không.

Nhưng rồi cô chợt nhận ra, bản thân mình và hắn khác nhau đâu, kết cục rốt cuộc cũng chẳng hơn gì, chẳng qua là đi được xa hơn một chút mà thôi.

Nhưng tự an ủi mình như vậy thật chẳng có ý nghĩa gì.

Trạm Thu đột nhiên thấy tâm trạng sa sầm xuống.

Thẩm Thanh Từ uống nửa ngụm sữa chua, đưa ra lý do trực tiếp hơn: "Về mặt sinh lý, tôi ghét đàn ông."

Nàng hạ giọng: "Chỉ chấp nhận phụ nữ chạm vào người tôi, lý do này đủ chưa?"

Đuôi mắt nàng hơi nhếch lên, ý tứ ám chỉ rõ ràng, như thể Trạm Thu là người hiểu rõ nhất.

Trạm Thu đương nhiên hiểu, nhưng vẫn cố ý bôi xấu nàng: "Vậy về mặt tâm lý thì sao? Chẳng lẽ ghét tất cả mọi người?"

Thẩm Thanh Từ rộng lượng cười một tiếng: "Trạm tiểu thư quả là hiểu tôi."

"Tôi không hiểu, tôi chẳng hiểu hôm nay chị vì cái gì mà thế này."

Trạm Thu không nhận lời, liếc nhìn đồng hồ, nhấn mạnh: "Đã quá năm phút rồi. Ngồi thêm nữa, tôi sẽ bị trừ lương."

Thẩm Thanh Từ cảm nhận được sự thiếu kiên nhẫn của cô, nhưng vẫn bình tĩnh: "Vừa rồi toàn là cô nói, một cách rất nghiêm túc. Bây giờ mới là bắt đầu tính năm phút của tôi."

Trạm Thu đành nói: "Được, chị nói ngắn gọn đi."

Thẩm Thanh Từ dừng một chút, nói rõ mục đích thực sự: "Bạn tôi, người thích xem kịch, cuối tuần này sẽ đến thăm tôi. Tôi muốn đưa cô ấy đi xem vở diễn tối thứ Bảy, không biết còn vé không?"

Lòng vòng nửa ngày, hóa ra chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này.

Trạm Thu nghe xong cảm thấy thừa: "Vé cuối tuần, chị biết mà, khó mua nhất."

"Chính vì biết nên mới tìm cô. Tôi có một mối quan hệ 'cứng' như vậy, ít nhất cũng phải hỏi thử một tiếng."

Giọng điệu Thẩm Thanh Từ mang theo chút tâng bốc khi nhờ vả.

Trạm Thu càng nghỉ lại càng thấy mệt. Sáng sớm đã bận rộn ba tiếng đồng hồ, mấy phút này dường như còn không đủ. Cũng không rõ có phải vì đang giao tiếp với Thẩm Thanh Từ hay không.

Không đồng ý thì có vẻ quá keo kiệt. Trạm Thu mỉm cười: "Được thôi, tôi vốn rất thích giúp đỡ người khác. Tuy là chuyện nhỏ không đáng kể, nhưng chị định trả công cho tôi thế nào?"

"Dù sao Thẩm tổng cũng hiếm khi cần đến tôi."

Hai lần ở cửa hàng tiện lợi, một lần ở bãi đỗ xe bệnh viện, đều là vì những chuyện khác nhau mà đến cảm ơn hoặc thỉnh cầu.

Mục đích của Thẩm Thanh Từ rất rõ ràng, và xem ra nàng cũng rất không muốn lợi dụng thân phận của cô, nếu không đã chẳng ngốc đến mức chọc giận cô.

Điều này chỉ chứng tỏ, ngoài những mối quan hệ khách quan, giữa họ sẽ không còn dây dưa gì nữa. Đây có lẽ cũng là điều tốt.

Thẩm Thanh Từ định mời cô ăn cơm, nhưng nàng cũng không có lý do gì để quên rằng Trạm Thu đã từng từ chối nàng một lần, và cũng không chịu ăn sáng ở nhà nàng.

"Trong khả năng cho phép, đều có thể."

Trạm Thu đột nhiên cảm thấy vô vị, bình thản đứng dậy, kìm nén cảm xúc của mình: "Vé tôi sẽ sắp xếp, chị về chờ tin đi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz