[BHTT] [EDIT] Mang Theo Tàn Tật Lão Bà Vào Đại Học
Chương 8
"Phòng là của ta, ai dám tới gây sự với ngươi, chính là không qua được với Triệu Hải Hà ta."
Cố An An khóc nức nở: "Triệu a di, không chỉ chuyện đó, là thật sự không ở nổi nữa, phòng của ngươi quá đắt, ta không kham nổi. Ngươi yên tâm, tiền thuê thiếu ngươi ta trả đủ, ta về thu dọn đồ."
"Bên cạnh còn nhiều phòng, ta thuê xe ba bánh kéo đi, rất nhanh sẽ dọn xong, tuyệt đối không làm phiền ngươi."
Nàng giật tay, kiên quyết muốn đi.
Triệu Hải Hà lúc này thật sự cuống.
Cố An An đi rồi, bà ta tìm đâu ra con coi tiền như rác tốt thế?
Chưa kể nhà bên cạnh nháo quỷ, phòng của bà ta cũng bị ảnh hưởng.
Tiền thuê mỗi tháng là khoản thu không nhỏ, mất Cố An An rồi, nhất thời khó tìm được khách thuê sạch sẽ yêu phòng như vậy!
Quan trọng nhất là cháu ngoại bà ta đã nhắc mãi, muốn bà giới thiệu Cố An An cho nó làm vợ, còn mua cho bà cái túi hàng hiệu!
Cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc, trẻ trung hiền lành, bị bắt nạt thế này chỉ biết khóc, nếu để rơi vào tay người khác, nhất định bị trời đánh!
Thật ra bà ta cũng không hiểu nổi, Cố An An bị gia đình Lưu Lệ ba ngày hai bữa tới nhục mạ mà vẫn ở được tới giờ.
Người thành thật đến vậy, tuyệt đối không thể tiện nghi người khác!
Bà ta lập tức lớn tiếng: "An An, ngươi cứ yên tâm ở, ai dám tới gây sự, chính là tát vào mặt Triệu Hải Hà ta!"
"Ta không tin ai dám đối đầu với ta!"
"Còn tiền thuê nhà, a di nhìn ra ngươi thật sự khó khăn, a di cũng không phải người không nói lý, tiền thuê vẫn theo trước kia, từ tháng này giảm cho ngươi một ngàn!"
Sở Nhiên cúi đầu, ánh mắt lạnh lẽo. Triệu Hải Hà nói hay lắm, nhưng chỉ tham tiền thuê, một xu cũng không nhả.
Giảm giá là từ tháng này, còn trước đó thì thôi.
Hơn nữa dù theo giá cũ vẫn cao hơn thị trường, bà ta chỉ kiếm không lỗ.
Đúng là tính toán giỏi!
Cố An An lau nước mắt: "Triệu a di, ngươi đừng nói dễ nghe nữa."
"Ta vẫn về thu dọn đồ."
Nàng dùng sức giật tay, hướng về cửa đơn nguyên.
Triệu Hải Hà tức đến nghiến răng, vốn chỉ xem náo nhiệt, ai ngờ lửa cháy tới mình.
Bên cạnh Lưu Lệ vẫn còn tru tréo.
Bà ta xắn tay áo, hùng hổ bước tới.
Trước kia không xen vào là lười dính tanh, nhưng giờ con lợn này dám chọc tới đầu mình?
Làm bà ta mất tiền chẳng khác gì lấy mạng bà ta!
Hôm nay, bà ta phải cho Lưu Lệ biết vì sao hoa lại đỏ!
Nhập cục.
Triệu Hải Hà sải bước, xông tới trước mặt Lưu Lệ, tát thẳng một cái.
"Ngươi cái đồ sinh con không ra gì, không biết xấu hổ!"
"Bán thịt ở chợ Đông Quan, ai chẳng biết ngươi bán thịt heo thối trên người ngươi!"
"Ngàn người cưỡi vạn người ngủ đồ kỹ nữ, giày rách, không ở nhà thổ bán thịt, chạy tới địa bàn của ta giương oai!"
"Bốp bốp bốp!" Bà ta tát liên tiếp, đánh Lưu Lệ hoa cả mắt.
Hoàng Thế Tài đứng bên cạnh mặt khổ như mướp, muốn kéo nhưng lại sợ.
Triệu Hải Hà lưng hùm vai gấu, cao to vạm vỡ, hung danh lan xa, hắn thật sự không dám.
"Triệu đại tỷ, đừng thế, đánh người phạm pháp."
Triệu Hải Hà quay người, phun nước bọt vào mặt hắn.
"Ngươi cái đầu óc bã đậu, ngươi còn biết đánh người phạm pháp?"
"Vợ ngươi vừa rồi đâm người đánh người, sao ngươi không nói? Giờ mới biết à?"
Bà ta mắng dữ nhưng không động tay với Hoàng Thế Tài.
Lưu Lệ la lối là bản tính đàn bà đanh đá, nhưng kẻ xúi giục thật sự là tên đàn ông phía sau!
Bà ta không đáng vì Cố An An mà đắc tội chết người.
Nhưng cũng phải cho hắn biết bà ta không dễ chọc!
Vương Lực ba người nhìn mà trợn mắt há mồm, đúng là ác gặp ác!
Triệu Hải Hà càng mắng càng hăng, chống nạnh hét lớn.
"Đừng tưởng khoác da người là thật làm người!"
"Những ý nghĩ bẩn thỉu trong bụng ngươi, lão nương cách mười dặm cũng ngửi thấy mùi!"
"Ngươi cái súc sinh lòng dạ hiểm độc, tưởng mọi người mù à?"
"Đó là em gái ruột ngươi, ngươi còn ăn thịt con bé, uống máu con bé, mắng ngươi súc sinh còn vũ nhục súc sinh!"
"Nhà nháo quỷ chính là em gái ngươi từ dưới đất bò lên tìm ngươi báo thù!"
"Biết đâu em gái và em rể đều do ngươi hại chết, rồi còn muốn giết nốt con gái người ta để chiếm hết di sản!"
"Bàn tính của ngươi, gẩy vang khắp Vân Thành!"
Lời này vừa ra, Lưu Lệ câm bặt, Hoàng Thế Tài biến sắc.
"Triệu Hải Hà!!!"
Hắn gầm lên, tiếng như sấm, hiện trường lập tức im lặng.
Hắn chỉ vào Triệu Hải Hà, sắc mặt xanh mét: "Ngươi nghĩ ta không dám động ngươi sao?"
Triệu Hải Hà ưỡn ngực: "Hoàng Thế Tài, ngươi dám động một sợi tóc của lão nương, lão nương dẫn người san bằng ổ chó của ngươi!"
"Không tin thì thử xem!"
Hai người đối diện giằng co, không khí căng như dây đàn.
Hoàng Thế Tài nghiến răng chỉ tay: "Ngươi cái đàn bà đanh đá, phun phân đầy miệng!"
"Còn dám bịa đặt, ta kiện ngươi phỉ báng!"
"Ngươi đi kiện đi, lão nương sợ chắc? Mẹ ngươi sinh ra ngươi chắc bị heo đè, mới ra thứ súc sinh độc ác như ngươi!"
Hoàng Thế Tài tức đến run tay.
Triệu Hải Hà thấy hắn bị áp chế hoàn toàn, càng chửi dữ.
"Ngươi cái cẩu tạp chủng, bị ta nói trúng rồi đúng không? Cẩn thận ban đêm gặp nữ quỷ!"
Sở Nhiên và Cố An An vừa tới cửa đơn nguyên, nghe rõ từng câu.
Sở Nhiên dừng bước, ánh mắt u ám khó lường.
"Tiểu Nhiên, chúng ta thật sự dọn đi sao?"
"Ngươi nói ở gần nhà cũ mới yên tâm học tập mà."
Cố An An từng nghĩ đổi nhà, nhưng vì Sở Nhiên nên nhẫn nhịn.
Sở Nhiên buông lỏng tay đã nắm chặt, khẽ nói: "Chúng ta giả vờ thu dọn, tiện gom thùng giấy, chai lọ mang bán."
Cố An An xấu hổ: "Tiểu Nhiên, là ta vô dụng, còn liên lụy ngươi nhặt rác bán tiền."
Sở Nhiên nhìn nàng nghiêm túc, đôi mắt đỏ hoe long lanh, đau đến tim nàng nhói lên.
Nếu không có nàng, An An tỷ sao phải chịu khổ thế này?
Nàng không nói gì, nắm tay Cố An An lên lầu.
"An An tỷ, rồi sẽ ổn thôi. Ta hứa."
"Ta hát cho ngươi nghe nhé?"
"Ừ, nghe Tiểu Nhiên hát ta sẽ đỡ buồn."
Giọng thiếu nữ trong trẻo vang lên trên cầu thang, xua tan mây mù trong lòng hai người.
Trong tiểu khu, Hoàng Thế Tài mặt xanh lét, kéo Lưu Lệ rời đi.
Lưu Lệ gào lên: "Hoàng Thế Tài, ngươi cái đồ chó, ta bị đánh mà ngươi không báo thù?"
"Câm miệng! Còn nháo nữa thì cút về nhà mẹ đẻ!" Hoàng Thế Tài gầm lên.
Lưu Lệ sợ hãi im bặt, lầm bầm theo sau.
Triệu Hải Hà đắc ý vô cùng.
Sở Nhiên cùng Cố An An lên tới tầng ba, nhìn ra cửa sổ.
Trần Hải lồm cồm đứng dậy, Vương Lực phủi bụi cho hắn.
Tô Lượng đứng bên cạnh, hai tay siết chặt, mắt nhìn theo hướng Lưu Lệ rời đi, đầy thù hận.
Sở Nhiên bình tĩnh nhìn tất cả, như đã biết trước.
"Tiểu Nhiên." Cố An An gọi.
"Nè ~" nàng đóng cửa sổ, quay lại mỉm cười dịu dàng.
Vương Lực dẫn Tô Lượng và Trần Hải ra ngoài, chợt quay lại hỏi Lý Cường.
Lý Cường châm thuốc, kể lại đầu đuôi.
Nửa giờ sau, ba người đứng trước cổng tiểu khu, trầm mặc.
"Không ngờ Sở Nhiên là cô nhi."
"Mợ cữu nàng quá độc."
"Nhìn nàng khí thế như tiểu thư nhà giàu, ai ngờ thân thế thảm thế..."
Ba người thở dài.
Vương Lực vỗ vai Tô Lượng: "Huynh đệ xin lỗi, hôm nay làm ngươi bị đánh. Đừng trách Sở Nhiên, nàng không dễ."
Tô Lượng hất tay: "Ta biết!"
"Không phải nàng đánh ta."
"Muốn trách thì trách con phì bà kia!"
Ánh mắt hắn đầy sát khí.
Đông Quan chợ bán thức ăn sao.
Thắng lợi.
Lưu Lệ và Hoàng Thế Tài đi rồi, Triệu Hải Hà được hàng xóm tung hô.
Đến khi tan cuộc, bà ta lên tầng ba gõ cửa.
"An An, là Triệu a di."
Trong nhà, Cố An An và Sở Nhiên nhìn nhau, ra hiệu im lặng.
Hai người kéo đẩy thùng giấy, chai lọ, tạo tiếng động.
Triệu Hải Hà nghe thấy càng cuống.
"An An, mở cửa, a di có chuyện nói."
Cố An An nghẹn ngào: "Triệu a di, ta sợ lắm, phòng ngươi hay tăng giá, lại luôn có người gây sự, ta ở không nổi nữa."
Triệu Hải Hà đập cửa liên hồi.
"Ngươi mở cửa, Lưu Lệ không dám tới nữa, lần sau tới ta mắng nàng ba ngày ba đêm!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz