[BHTT] [EDIT] Mang Theo Tàn Tật Lão Bà Vào Đại Học
Chương 7
Tô Lượng nói: "Không phải ta nói, nàng hôm nay ăn mặc thế này, so với hôm đó còn xinh đẹp hơn."
Trần Hải cũng gật đầu phụ họa: "Ừ, hôm nay tết bím tóc trông thật sự rất đáng yêu."
Ở phía trước sân bóng, Sở Nhiên giống như nữ vương được chúng tinh phủng nguyệt, bọn họ cũng chẳng dám nhìn thẳng. Hôm nay nàng tết hai bím tóc lên sân, trong khoảnh khắc liền biến thành muội muội nhà bên, một cảm giác vừa thanh thuần vừa đáng yêu ập thẳng vào mặt.
Vương Lực thất thần nhìn bóng lưng Sở Nhiên.
Khò khè, khò khè, hắn hút một hơi uống cạn trà sữa, tiếc nuối lắc lắc chiếc ly trống không.
Tay hắn duỗi về phía Tô Lượng.
"Tô Lượng, ta nhớ rõ ngươi trước giờ chưa bao giờ uống trà sữa, cho ta đi."
Tô Lượng ôm chặt ly trà sữa giấu vào nách mình.
"Ai nói ta chưa từng uống?"
"Đó là không có nữ sinh mời ta thôi, nếu có, một ngày ta uống một trăm ly ngươi tin không?"
Vương Lực quay sang Trần Hải: "Trần Hải, chẳng phải ngươi nói uống trà sữa là nương pháo sao? Lại đây đi, ta giúp ngươi!"
Trần Hải khựng lại một chút, rồi cắm ống hút vào, khò khè khò khè, một hơi hút sạch đến tận đáy.
"Ồ, Vương Lực, vừa rồi ngươi nói cái gì ấy nhỉ?"
Vương Lực trợn trắng mắt: "Thảo!"
Sở Nhiên cùng Cố An An vừa bước vào tiểu khu, Lý Cường lập tức chạy tới nháy mắt ra hiệu.
"Sở Nhiên, mợ với cữu cữu ngươi sáng sớm đã tới rồi."
"Ở trong tiểu khu mắng suốt cả buổi sáng, mắng khó nghe lắm."
Cố An An lập tức có chút lo lắng.
Sở Nhiên lại bình tĩnh đến kỳ lạ, nhà của mình xảy ra chuyện, phòng ở nháo quỷ, khách thuê bị dọa chạy, chuyện này chẳng phải sẽ lấy mạng của cặp Chu Bái Bì kia sao?
Sáng sớm tới chắc chắn là để bắt nạt Cố An An. Bọn họ còn mưu đồ gia sản của nàng, không dám ra mặt đối phó nàng, liền đem đủ loại thủ đoạn ác độc dùng lên người Cố An An.
Nàng đã sớm đoán được cục diện này, cho nên mới khuyên Cố An An ra ngoài dạo phố.
"Cố An An!"
"Ta tìm ngươi vất vả quá!"
"Ngươi cái hồ ly tinh này, từ khi ngươi dọn tới ở sát vách, nhà chúng ta liền liên tục gặp chuyện!"
Lý Cường vừa dứt lời, giọng nói hung hăng của Lưu Lệ liền vang lên.
Bà ta vặn vẹo thân hình mập mạp, từ xa chạy lạch bạch lại đây.
Cái dáng đó, giống hệt một con lợn nái phát điên, xông tới liều mạng.
Vừa chạy vừa chửi rủa ác độc.
"Ta thấy ngươi chính là sao chổi, quỷ xui xẻo, đáng đời mang mệnh Thiên Sát Cô Tinh, chú định cả đời không thân không thích, không ai thèm!"
"Ngươi cái đồ khắc phụ khắc mẫu, tang môn tinh, sao ngươi không chết quách đi!"
Cố An An lập tức biến sắc, đẩy Sở Nhiên: "Tiểu Nhiên, ngươi mau chạy đi, ra ngoài đi, để ta đối phó bọn họ."
Sở Nhiên không nhúc nhích, chỉ siết chặt tay nàng.
Đôi mắt nheo lại, chăm chăm nhìn Lưu Lệ đang lao tới, đáy mắt tràn đầy lệ khí.
Đáng chết, Lưu Lệ đáng chết. Bà ta mắng An An tỷ, nhưng thực chất là mượn gió bẻ măng nguyền rủa nàng.
Nàng đã chết, nhà cửa, di sản, quỹ giáo dục mà cha mẹ để lại đều rơi hết vào túi bọn họ!
Lệ khí trong mắt nàng càng lúc càng đậm, lộ ra hung tướng không thuộc về độ tuổi này.
Lý Cường mải mê xem náo nhiệt, không hề phát hiện Vương Lực dẫn theo huynh đệ nghênh ngang bước vào.
Lúc lướt qua Sở Nhiên, hai người trao đổi ánh mắt.
Thiết cục.
Vương Lực dẫn theo Tô Lượng và Trần Hải, bước đi lục thân không nhận, khí thế hùng hổ nghênh diện tiến lên.
Lưu Lệ vốn ngang ngược quen rồi, lại đang nhắm tới việc tìm Cố An An gây sự, nên chẳng né tránh, trực tiếp đâm sầm vào Trần Hải.
Trần Hải kêu thảm một tiếng, ngã lăn ra đất, ôm đầu.
"Ai da, đụng người, đụng chết ta rồi!"
"Ngực ta đau quá, xương cốt sắp gãy rồi!"
Vương Lực và Tô Lượng lập tức chặn Lưu Lệ lại.
Tô Lượng muốn thể hiện trước mặt Sở Nhiên, buột miệng quát: "Này, ngươi đi đường kiểu gì vậy? Không thấy đụng ngã huynh đệ ta sao?"
Lưu Lệ không ngờ có chuyện này, vung tay tát thẳng một cái: "Ngươi cái vương bát dê con, tự mình không có mắt còn dám ăn vạ ta?"
"Bốp!"
Tô Lượng không kịp đề phòng, thật sự bị tát trúng.
Hắn ngây người!!!
Thảo, hắn từng chịu thiệt thế này bao giờ, lập tức gầm lên, một chân đá ra.
Vương Lực kịp thời túm chặt hắn.
Tô Lượng không đá trúng, tức đến đỏ cả mắt.
"Ngươi cái chết phì heo, lùn bí đao, dám đánh ta, lão tử giết ngươi!"
Huyết khí dâng cao, mắt hắn đỏ rực. Lưu Lệ hoảng sợ, nhưng quen thói la lối, lập tức ngồi phịch xuống đất.
Bắt đầu tru tréo như mổ heo: "Ái da, giết người rồi, có người muốn giết người!"
Hoàng Thế Tài lúc này mới chạy tới, vừa thấy cảnh tượng liền há hốc mồm, hoàn toàn không giống dự đoán.
"Các ngươi là ai? Có phải là bạn học của Sở Nhiên không? Ta cảnh cáo các ngươi, đừng làm bậy, đánh người là phạm pháp!"
Hắn già đời xảo quyệt, lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
Tô Lượng đang nổi nóng: "Ngươi mù à? Không thấy vợ ngươi đụng ngã huynh đệ ta sao?"
"Nàng còn dám ra tay đánh người, hôm nay lão tử không đánh con phì heo này thành lợn chết, lão tử không họ Tô!"
Vương Lực vừa giữ chặt hắn, vừa chỉ thẳng vào mũi Hoàng Thế Tài.
"Ta nói cho ngươi biết, ngươi dính chuyện rồi!"
"Vợ ngươi không chỉ đụng người, còn đánh người!"
"Huynh đệ ta vừa mới phẫu thuật xong, bị vợ ngươi đụng thế này, thương càng thêm thương, vết thương nhẹ biến thành trọng thương."
"Ngươi chuẩn bị bán nhà tán gia đi!"
Hắn lén đá Trần Hải một cái, Trần Hải lập tức kêu la thảm thiết hơn nữa, trong lòng thì thầm mắng Vương Lực, rõ ràng nói trước là hắn tự ngã.
Hoàng Thế Tài lập tức hoa mắt: "Mấy vị tiểu huynh đệ, có chuyện từ từ nói..."
Lưu Lệ vẫn nằm dưới đất, chửi bới liên hồi, lời lẽ vô cùng khó nghe.
"Các ngươi đám cẩu tạp chủng có nương sinh không cha dưỡng, vương bát dê con, đồ thiếu đạo đức, dám ăn vạ lão nương, ta cho các ngươi chết không yên!"
"Ai da, chân ta đau, eo ta đau, chỗ nào cũng đau, chắc chắn bị đám tiểu tạp chủng này đá gãy xương rồi!"
"Hoàng Thế Tài, ngươi cái đồ chó, mau báo cảnh sát cho ta!"
"Bắt bọn chúng bồi tiền, giam lại, ngồi tù!"
"Dám ăn vạ lão nương, trên đời này chưa sinh ra đâu!"
Sở Nhiên nắm tay Cố An An đi ngang qua, bỗng lớn tiếng nói: "Mợ, đừng sợ, cữu cữu là tài xế của phó cục trưởng cục thuế đất khu Tân Hà Vân Thành, nhân mạch đầy mình, sợ gì đám côn đồ này? Mợ bảo cữu cữu tìm người đánh bọn họ đi, bảo đảm bọn họ sợ chết khiếp!"
Vương Lực ba người trợn tròn mắt.
Cái gì tình huống vậy?
Phì bà và phì heo này là mợ với cữu cữu của Sở Nhiên?
Sở Nhiên lén nháy mắt với Vương Lực.
Rồi tiếp tục lớn tiếng: "Mợ, mợ bán thịt ở chợ Đông Quan khu Tân Hà, quen biết đại nhân vật không thiếu, sợ gì mấy tên côn đồ? Hay mợ gọi cho em trai mợ đi, hắn làm phụ cảnh ở đồn công an phố Tám khu Tân Hà, hắn tới thì đám này một giây vào tù!"
Nói xong một hơi, nàng lại nháy mắt với Vương Lực.
Vương Lực cuối cùng cũng hiểu ra, mắt xoay một vòng liền nắm được ý.
"Con lợn chết, phì bà, đừng tưởng trong nhà có thế lực là muốn làm gì thì làm. Hôm nay lão tử cho ngươi biết thế nào là công đạo!"
Hắn lập tức rút điện thoại gọi.
"Ba, đệ đệ con bị người đánh, đối phương không bồi thường còn cắn ngược!"
"Ba gọi đại bá, nhị thúc, tiểu thúc, đại cô, đại dượng, nhị cô, nhị cô phu tới hết đi!"
"Bảo bọn họ tới cục thuế đất khu Tân Hà tìm phó cục trưởng đòi công đạo!"
"Lại gọi thêm đại cữu, dì hai, dì ba, tiểu cữu, chúng ta tới đồn công an phố Tám khu Tân Hà!"
"Cảnh sát người nhà đâm người mắng người, còn công khai đánh trẻ vị thành niên!"
"Con không tin, một phụ cảnh nhỏ bé có thể một tay che trời!"
Hoàng Thế Tài nghe xong liền biết to chuyện, nếu náo tới đơn vị mình, chẳng phải mất việc?
Hơn nữa lại là trẻ vị thành niên, bắt thật cũng phải thả.
Quan trọng nhất là bọn họ cũng chưa ra tay, người đánh là vợ hắn.
Hắn vội vàng tiến lên hòa giải: "Tiểu huynh đệ đừng nóng, hiểu lầm thôi, hiểu lầm..."
Chỉ tiếc Lưu Lệ hoàn toàn không chịu buông tha, vẫn nằm dưới đất chửi bới.
"Đám vương bát dê con, không cha không mẹ cẩu tạp chủng..."
"Mù mắt dám chọc lão nương, ta cho các ngươi vào ngồi xổm trong cục cảnh sát!"
Sở Nhiên và Cố An An đứng một bên nhìn.
Sắc mặt nàng bình tĩnh đến lạ, cảnh tượng này nàng đã thấy quá nhiều lần.
Cố An An cau mày, phẫn nộ nói: "Bọn họ thật sự quá đáng, nhà của ngươi cũng bị chiếm, ngươi phải ở trọ cùng ta, di sản cha mẹ để lại ngươi chẳng được gì, sao họ còn dồn ngươi vào đường chết?"
Sở Nhiên thầm nghĩ, chỉ cần ta chết, bọn họ mới yên tâm.
Rồi lại nghĩ, An An tỷ thật sự quá tốt, nàng bị mình liên lụy, vậy mà nghĩ đến đầu tiên vẫn là thương mình. Nếu Lưu Lệ làm loạn ở chỗ An An tỷ làm việc, công việc của nàng chắc chắn mất.
Không bằng cấp, tìm việc đã khó, dù có tìm được lương cũng thấp.
Nàng đau lòng vô cùng, cảm thấy tỷ tỷ này ngốc thật, nhưng là tỷ tỷ ngu ngốc như vậy, là của nàng.
Nghĩ đến đây, trong lòng lại dâng lên một niềm vui mơ hồ. Nàng không thể để mọi chuyện tiếp diễn, không thể để người khác bắt nạt An An tỷ nữa.
Nhìn tình hình hiện trường, trước khi cảnh sát tới, Vương Lực bọn họ chiếm không được lợi từ Lưu Lệ, phải tìm người lợi hại hơn đối phó.
Nàng nhẹ kéo Cố An An: "An An tỷ, chúng ta thuê phòng của Triệu a di, sao nàng không bảo vệ chúng ta? Nàng mắng chửi lợi hại như vậy, nếu nàng đối phó mợ ta, mợ ta chắc chắn thua."
Cố An An nghe xong, trong lòng khẽ động.
Suy nghĩ một lát, nàng hạ quyết tâm: "Tiểu Nhiên, ngươi đừng sợ, ta sẽ không để ngươi bị bắt nạt."
"Hừ, thỏ nóng cũng cắn người, tưởng ta dễ khi dễ sao? Đi, chúng ta đi tìm người!"
ⅩⅠ Triệu Hải Hà đang đứng trong đám đông xem náo nhiệt, Cố An An kéo Sở Nhiên tới trước mặt nàng.
Mắt nàng đỏ hoe, nhìn vẻ thản nhiên xem chuyện của Triệu Hải Hà, uất ức trong lòng lập tức vỡ òa, hốc mắt cay xè, nước mắt trào ra.
"Triệu a di, phòng của ngươi ta thật sự ở không nổi."
"Ta chỉ muốn thuê một căn phòng, không ngờ tiền thuê đắt hơn người khác một ngàn, ngay cả an toàn cũng không có, ba ngày hai bữa lại có kẻ điên tới gây sự."
"Phòng này ta không dám ở, cũng không thể ở."
"Tiền thuê nhà thiếu ngươi, ta không thiếu một phân, giờ chuyển lại cho ngươi."
"Ta với Tiểu Nhiên hôm nay sẽ dọn đi."
"Chúng ta bây giờ về thu dọn đồ."
Nói xong, nước mắt rơi đầy mặt, xoay người định đi.
Triệu Hải Hà là ai chứ?
Nữ vương chửi đổng của làng trên xóm dưới, chiến đấu cơ trong đám đàn bà đanh đá, so vương bát ngàn năm còn tinh ranh hơn!
Nghe ba câu là hiểu ngay chuyện gì xảy ra.
Bà ta nắm chặt cánh tay Cố An An, giữ lại.
Rồi cố ý hỏi: "Đây là sao vậy? Sao lại khóc rồi?"
"Có chuyện thì từ từ nói."
Cố An An cúi đầu, chỉ nức nở, không nói lời nào.
Sau đó lấy điện thoại ra, chuẩn bị chuyển tiền.
"Triệu a di, phòng của ngươi ta ở không nổi, cũng không dám ở, chút tiền này là ta liều mạng làm mới có, giờ trả hết cho ngươi."
Vừa nói vừa khóc, sắc mặt tái nhợt, nước mắt như hoa lê dính mưa.
Sở Nhiên cũng cúi đầu lau mắt, vai run run.
Hai nữ hài cúi đầu rơi lệ, trông thê thảm vô cùng.
Hàng xóm xung quanh không khỏi thở dài, bàn tán xôn xao.
"Lưu Lệ với Hoàng Thế Tài quá đáng thật!"
"Sở Nhiên đến nhà mình còn không dám ở, giờ ở nhà thuê của Cố An An mà họ vẫn không buông tha."
"Đây là muốn bức người ta chết!"
"Bức chết là vớt được hết!"
"Độc thật!"
"Tội nghiệp hai đứa nhỏ, cô nhi không nơi nương tựa."
"Đúng vậy, vợ chồng này thất đức quá, không sợ trời đánh à, nhà nháo quỷ chắc chắn là do làm nhiều chuyện xấu!"
Triệu Hải Hà đầu óc xoay nhanh.
Cố An An vừa khóc vừa nói: "Không thể bắt nạt người như vậy được, ta chỉ thuê phòng ở, đâu làm chuyện táng tận lương tâm gì, dựa vào đâu bị họ tra tấn?"
"Ta nhất định không ở đây nữa!"
Triệu Hải Hà nhìn nàng, trong lòng thầm nghĩ: nha đầu ngốc, người ta đâu nhằm vào ngươi, người ta nhằm vào con bé bên cạnh ngươi kia kìa!
Nhưng bà ta không nói ra, lập tức giữ tay Cố An An, dịu giọng: "An An à, ngươi ở đây lâu như vậy, a di là người thế nào, ngươi rõ nhất."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz