ZingTruyen.Xyz

[BHTT] [EDIT] Mang Theo Tàn Tật Lão Bà Vào Đại Học

Chương 2

tinhnhienca

"Sở Nhiên, nàng là ai a?"

Tô Lượng vẫn chưa biết điều, tiếp tục nhìn theo Cố An An.

Sở Nhiên không để ý hắn.

Nàng nhìn bóng dáng Cố An An hòa vào dòng người buổi sớm.

Tô Lượng không chịu thôi, lại hỏi: "Nàng là đồng học của ngươi à?"

Sở Nhiên nheo mắt, tiến lên. Tô Lượng theo bản năng ưỡn ngực.

Lúc này hắn mới phát hiện, Sở Nhiên竟然 cao hơn hắn?

Hắn cao mét bảy, tuy không cao lắm nhưng cũng không thấp, vậy mà nữ sinh này còn nhỉnh hơn?

Hắn theo phản xạ nhìn giày nàng—đế bằng.

Sở Nhiên tung một quyền.

Tô Lượng "Ngao" một tiếng thảm thiết, ôm bụng khom người, từ từ ngồi xổm.

Lâu không đứng lên.

"Sau này, đừng để ta nghe ngươi huýt sáo."

Giọng Sở Nhiên bình thản, nàng nhẹ nhàng xoay cổ tay, như vừa làm xong chuyện vặt vãnh.

Nam sinh Hoằng Tế Cao Trung cười vang.

Rồi lại kinh ngạc nhìn Sở Nhiên.

Hai năm làm bạn học, nàng luôn chuyên tâm học tập, nhã nhặn yên tĩnh, chưa từng tranh chấp với ai.

Hôm nay lại nổi giận lớn như vậy?

Xem ra tên lưu manh này quá đáng ghét!

Hiên Côn giơ ngón cái: "Ngưu."

"Loại lưu manh này phải trị!"

"Ngươi TM... Ngao!" Tô Lượng chưa kịp mắng xong đã kêu thảm.

Một quyền vừa rồi nện trúng bụng, không kịp phòng bị, đau tới nghẹt thở.

Vương Lực hoảng hốt chạy tới giảng hòa.

"Thôi thôi, Sở Nhiên, đừng giận, Tô Lượng chỉ là miệng tiện."

"Tô Lượng, ta đã nhắc ngươi rồi, mau đứng dậy, đừng mất mặt."

Tô Lượng đang đau, lại nghe vậy càng tức, lòng tự tôn phồng lên: "Ta chỉ huýt sáo một cái, có làm gì đâu, nàng凭什么 đánh người?"

Vương Lực: "Vốn là ngươi sai, huýt sáo với nữ sinh là vô lễ!"

Tô Lượng càng tức, gào lên: "Thảo, ngươi có phải huynh đệ ta không, ta TM bị đánh!"

Sở Nhiên nhìn hắn: "Ngươi không phục?"

Tô Lượng trừng nàng, giận dữ: "Lão tử凭什么 bị đánh, chỉ vì ngươi là nữ?"

"Phi!"

Hắn lao tới muốn đánh Sở Nhiên, Hiên Côn và mấy người đã chờ sẵn, lập tức vây hắn lại.

"Làm gì?"

"Lưu manh mà cũng dám đánh người?"

"Thành thật đi!"

Tràng diện hỗn loạn.

Chỉ có Sở Nhiên khoanh tay đứng nhìn, thản nhiên như đang suy nghĩ điều gì.

Vương Lực thấy sắp to chuyện, kéo Tô Lượng ra.

"Là huynh đệ thì câm miệng."

"Ta đã dặn ngươi giữ mồm giữ miệng, chính ngươi không nghe!"

"Ngươi là bằng hữu ta, Sở Nhiên cũng là bằng hữu ta, không phục thì dùng bóng rổ tìm lại mặt mũi, đừng lải nhải!"

Tô Lượng trừng mắt giằng co một lát rồi quay lại sân, nhìn Sở Nhiên khiêu khích.

"Nửa hiệp sau, thua thì xin lỗi ta!"

"Ngươi dám không?"

A, thật túng.

Vốn còn định nhân cơ hội cho hắn thêm mấy cái.

Sở Nhiên nheo mắt, dùng hành động đáp lại.

Tô Lượng nghẹn giận, vừa muốn gỡ gạc thua hiệp trước, vừa muốn trả thù vì bị đánh, đánh cực kỳ hăng.

Hắn cố ý bỏ qua nam sinh khác, chỉ nhắm vào Sở Nhiên.

Rõ ràng là không chịu bỏ qua nàng.

Tiểu lưu manh thật không biết xấu hổ!

Nếu để hắn thắng, bọn họ còn mặt mũi nào?

Hoằng Tế Cao Trung nam sinh đều nổi lửa.

Bốn người nhìn nhau, lập tức thống nhất.

"Bốp bốp bốp."

Bóng trong tay Hiên Côn, hắn cố ý không chuyền, dụ Tô Lượng.

Ai ngờ tên kia chẳng thèm nhìn, chỉ bám lấy Sở Nhiên như keo.

Hiên Côn không chịu nổi, quát: "Có gan thì tới đây!"

Tô Lượng làm ngơ, vẫn lượn quanh Sở Nhiên.

Vương Lực đau đầu nhìn huynh đệ, hận không quen biết.

Lưu Tử Hằng tức đến mức ánh mắt như muốn giết người.

Chỉ có Sở Nhiên bình thản.

Nàng giả vờ chạy sang trái.

Tô Lượng thấy nàng né, lập tức lao theo.

Hắn định dùng chiêu bỉ ổi, lấy thân va nàng.

Bị lừa rồi.

Sở Nhiên lạnh mắt, đột ngột xoay phải, ra sau lưng hắn.

Cùng lúc, khuỷu tay nàng đánh mạnh!

Hai người lưng chạm lưng lướt qua.

Tô Lượng hụt đà.

Khuỷu tay Sở Nhiên vừa vặn đánh trúng eo hắn.

"A!"

Hắn ngã sang bên, suýt ăn cứt chó.

Loạng choạng đứng vững, ôm eo trợn mắt nhìn Sở Nhiên.

"Sở Nhiên, tiếp!"

Hiên Côn chuyền bóng đúng lúc.

Sở Nhiên lấy đà, nhảy lên, "Bốp", bóng vào rổ.

Tư thái nhẹ nhàng.

"Đẹp!"

Hiên Côn cười nhìn Tô Lượng.

Tên lưu manh còn tưởng nàng là nữ sinh thì không biết chơi?

Cho hắn mở mắt!

Vương Lực và Trần Hải nhìn Tô Lượng, muốn nói lại thôi.

Chỉ đành thở dài.

Tô Lượng mặt xấu xí, vẫn không chịu thừa nhận.

"Ngươi chờ đó!"

Hắn không tin mình thua nữ sinh.

Lại mặt dày áp sát.

Lần này Sở Nhiên lười dây dưa, nhân lúc hắn sơ ý làm động tác giả.

Lướt qua hắn, nàng móc chân.

Rầm.

Tô Lượng kêu thảm, ngã sấp.

Lưu Tử Hằng vỗ tay: "Ngã đẹp!"

Tô Lượng bò dậy gào: "Ngươi phạm quy!"

Hiên Côn bật lại: "Ai như keo dính da chó còn dám nói!"

Sở Nhiên thản nhiên: "Cho nên?"

Tô Lượng nhìn ánh mắt bình tĩnh của nàng, bỗng chột dạ.

"Đừng tưởng ngươi là nữ sinh ta sẽ nhường."

Hắn không dám lại gần nữa.

Hiên Côn cười khì, ghé tai Lưu Tử Hằng: "Ta cứ tưởng Sở Nhiên là mọt sách, không ngờ thú vị thế."

"Niên cấp đệ nhất không phải dựa học vẹt."

"Dựa gì?"

"Đầu óc."

Lưu Tử Hằng cũng kinh ngạc, nhưng cảm giác rất tốt.

Ánh mắt hắn không tự chủ nhìn về Sở Nhiên.

Tô Lượng thành thật hơn, nhưng sân vẫn đầy mùi thuốc súng.

Hắn liên tiếp ăn hai cú ngã, còn bị Hiên Côn đạp, Lưu Tử Hằng va trúng.

Suýt khóc.

"Các ngươi phạm quy!"

Không ai để ý hắn, ngay cả Vương Lực.

Tự chuốc lấy.

Không cần nói cũng biết, hiệp sau Đàn Tinh Cao Trung lại thua, còn thảm hơn: 18–5.

Vương Lực cùng Hiên Côn đập tay, trận đấu kết thúc.

Hắn mặc kệ đội viên ủ rũ, chủ động đi tới Sở Nhiên.

Hai người ra một bên.

Tô Lượng tò mò hỏi Trần Hải: "Họ đi làm gì?"

Trần Hải gạt tay hắn: "Trước mặt mọi người, trộm chỗ nào?"

Vương Lực còn thở gấp, Sở Nhiên đã bình ổn.

Hắn nhìn nữ sinh trước mặt, mặt đỏ hồng, ngượng ngùng quay đi, lấy điện thoại.

"Cái kia, hai vạn đủ chưa? Không đủ ta còn."

"Đủ." Sở Nhiên ngắn gọn.

"Chuyển cho ngươi nhé?"

"Ừ."

"Đinh", chuyển khoản thành công.

Sở Nhiên đưa giấy nợ.

Vương Lực giật mình: "Không cần đâu."

Thấy nàng liếc, hắn dừng tay.

Cười gượng: "Ta còn không tin ngươi sao, cần giấy nợ làm gì."

"Chữ ngươi... đẹp thật."

Sở Nhiên không bàn thêm: "Chậm nhất tháng tám năm sau, ta trả đủ."

"Không vội, không vội, ta có tiền tiêu vặt."

Cha mẹ hắn buôn bán xa nhà, bỏ hắn một mình nhưng tiền không thiếu.

Hắn vốn muốn nói không trả cũng được, nhưng trước Sở Nhiên lại không dám.

"Kỳ lạ thật."

"Ừ." Sở Nhiên gật.

Vương Lực gãi đầu: "Với trình độ của ngươi, tùy tiện kèm mấy học sinh nhà giàu là đủ tiền rồi."

Hoằng Tế Cao Trung mũi nhọn, kèm học sinh thì hai vạn hay hai mươi vạn đều có người tranh.

Sở Nhiên bình thản: "Thời gian của ta quý hơn tiền."

"À, à." Vương Lực gật, nhưng không hiểu.

Sở Nhiên không giải thích: "Ta đi."

"Ừ, tạm biệt."

Hắn nhìn bóng nàng rời đi, gọi thêm: "Có việc thì gọi ta!"

Hiên Côn và mọi người theo Sở Nhiên đi, sân chỉ còn Đàn Tinh.

Tô Lượng lẩm bẩm: "Nha đầu thúi, lần sau cho ngươi đẹp."

Hắn không dám nói tục.

"A." Vương Lực cười nhạt.

Tô Lượng khó chịu: "Còn làm huynh đệ được không?"

Trần Hải chêm: "Huynh đệ như tay chân, huynh đệ như quần áo."

Tô Lượng nghẹn họng.

Mọi người mệt rã rời, thấy Sở Nhiên đi rồi liền nằm xoài hình chữ X.

"Vương Lực, sao ngươi giữ nàng thế?"

"Có bí mật gì?"

Vương Lực trợn mắt.

"Nàng là ai, ngươi biết không?"

"Chẳng phải học sinh Hoằng Tế?"

"A."

"Nàng là niên cấp đệ nhất Hoằng Tế."

"Nhiều lần liền."

Tô Lượng bật dậy: "Oa dựa!"

Vương Lực cười: "Hiểu chưa?"

Tô Lượng trừng mắt không nói nên lời.

Vương Lực nhìn dáng hắn, nhớ lại lần đầu gặp Sở Nhiên, thấy cân bằng hơn.

"Người ta chịu chơi bóng với ngươi là cho mặt."

"Hoằng Tế ai thèm nhìn Đàn Tinh."

"Huống chi mũi nhọn trong mũi nhọn."

Bốn nam sinh im lặng.

Tô Lượng ho khan: "Sao ngươi không nói sớm?"

Vương Lực cười nhạt: "Ngươi là loại gì ta không rõ à?"

"Không ngã đau thì không biết họ gì!"

"Còn lần sau thì đừng mong ta dẫn ngươi chơi."

Tô Lượng vội cười lấy lòng: "Biết rồi, sau này ta nhất định văn minh lễ phép."

Trần Hải tò mò: "Các ngươi quen thế nào?"

Vương Lực ngượng ngùng, im lặng một lúc mới nói: "Đánh nhau quen."

"A?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz