[BHTT][Edit] Học Bá Bắt Tôi Phải Yêu Cô Ấy - Ma Hoa Đông
#63: Nàng cũng có chuyện hệ trọng muốn nói với Đan Quân.
Ba mẹ Cung cũng không biết Cung Tử Ngôn đã đưa cho thầy chủ nhiệm xem cái gì, nhưng thấy vẻ mặt thầy ấy nghiêm trọng như vậy, nên hai người nghi ngờ liệu thầy chủ nhiệm có nhìn thấy thứ gì không tốt trong điện thoại của Cung Tử Ngôn không.
Lại nghe câu nói kia của thầy chủ nhiệm, sắc mặt hai người lập tức trở nên xấu hổ. Nói thật, họ không hề tin những lời Cung Đinh nói. Nhưng nếu những lời này có thể giúp Cung Đinh được ở lại trường Trí Thành, thì trong mắt họ, việc Cung Tử Ngôn phải chịu một chút ấm ức là điều hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Cung mẹ tự nhủ trong lòng, chỉ cần cả nhà vượt qua được cửa ải khó khăn này, sau này họ nhất định sẽ thiên vị Cung Tử Ngôn hơn một chút. Huống hồ Cung Tử Ngôn hiện tại trông cũng ngoan ngoãn hơn Cung Đinh rất nhiều.
Ba mẹ Cung không hề nhận ra suy nghĩ này của họ ích kỷ đến mức nào, cũng không hề ý thức được đây căn bản chỉ là ý tưởng một chiều của họ. Trước kia họ chỉ thấy Cung Đinh biết ăn nói, khéo léo và dễ thương, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến tính cách Cung Đinh khi nổi loạn sẽ khó bề thu xếp đến mức nào.
Mà Cung Tử Ngôn, đứa trẻ ngoan ngoãn từ trước đến nay không làm ầm ĩ này, thực sự là quý giá biết bao.
Suốt cả kỳ nghỉ hè, hai vợ chồng luôn phải nhịn lửa giận vì Cung Đinh, đặc biệt là sau khi đoạn video bị tung lên mạng, cả hai không dám gặp mặt ai.
Một đứa con gái thì vì chuyện yêu đồng giới mà làm cả dòng họ biết, giờ đứa khác lại vì kỳ thị mà làm cả thành phố biết, thậm chí còn lên hot search. Hai vợ chồng thực sự nghẹn một cục tức trong lòng, không chỗ phát tiết. Cung Tử Ngôn đã bị họ ép phải bỏ nhà ra đi, nếu con gái lớn lại bị đuổi lần nữa, hai người họ cũng không biết phải làm sao. Cho nên dù trong lòng có thấy Cung Đinh không vừa mắt đến mấy, họ cũng đều nhịn xuống.
Chỉ là hai người chưa bao giờ nghĩ rằng, sự nhẫn nại và bao dung hiện tại của họ chính là điều mà Cung Tử Ngôn trước đây không hề được trải qua. Nếu ngày trước họ có được sự bao dung này, có lẽ mọi chuyện đã khác. Sự thiếu sót đó chưa bao giờ để lại dấu vết trong lòng họ.
Thầy chủ nhiệm nhìn chằm chằm vào điện thoại, khẽ nheo mắt lắc đầu. Điều này khiến ba mẹ Cung trong lòng cũng căng thẳng theo, chẳng lẽ lời Cung Đinh nói là thật? Đúng lúc hai người định mở miệng xác nhận, thầy chủ nhiệm hỏi Cung Tử Ngôn: "Vì sao lại phải vất vả như vậy?"
Phản ứng của Cung Tử Ngôn rất bình thản: "Bởi vì em cần đóng học phí, tiền trọ, cả các loại chi phí thi nghệ thuật nữa. Em còn muốn vào đại học, còn muốn chăm sóc bà nội. Chỗ cần dùng tiền quá nhiều, nên em chỉ có thể cố sức kiếm tiền thôi."
Ba mẹ Cung nghe lời Cung Tử Ngôn nói, vẻ mặt lập tức trở nên xấu hổ.
Thầy chủ nhiệm là một người đàn ông trưởng thành, cũng phải kinh ngạc vì lời Cung Tử Ngôn nói. Thầy không thể tưởng tượng được một học sinh lẽ ra phải yên tâm học hành mà không cần nghĩ đến các vấn đề thực tế, lại đang gánh trên vai một áp lực lớn đến vậy.
Thầy chủ nhiệm nhìn cô bé nhỏ nhắn, gầy gò trước mặt, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ: "Em..." Thầy mở miệng nhiều lần nhưng không nói nên lời.
Trí Thành được xem là một ngôi trường quý tộc, rất hiếm học sinh thiếu thốn tiền bạc, tệ nhất cũng không đến mức phải tự kiếm tiền sinh hoạt và học phí như Cung Tử Ngôn. Mùa hè năm nay ở thành phố này nóng bức lạ thường, giáo viên nhà trường đều rủ nhau đi nơi khác tránh nóng. Thầy chủ nhiệm không cách nào tưởng tượng được Cung Tử Ngôn đã làm thế nào để mỗi ngày cõng máy ảnh chạy đôn chạy đáo chụp ảnh cho người ta cả sáng lẫn chiều.
Thầy chủ nhiệm vô cùng bực bội ném điện thoại của Cung Tử Ngôn cho ba mẹ Cung: "Tôi cảm thấy... Các vị đều nên tự kiểm điểm bản thân cho tử tế."
Ba mẹ Cung không rõ nội tình, cầm lấy điện thoại của Cung Tử Ngôn vừa xem, giống như bị điện giật. Họ không hề biết trong lúc họ không hề hay biết, Cung Tử Ngôn lại có thể kiếm được nhiều tiền đến vậy.
Cung mẹ đầy mặt kinh ngạc: "Con... Con kiếm được nhiều tiền như thế sao?" Cung ba cũng có biểu cảm tương tự.
Thầy chủ nhiệm khinh thường đến mức muốn lật cả trần nhà: "Các vị bị làm sao vậy? Chỉ thấy tiền thôi à? Chẳng lẽ không thấy cả kỳ nghỉ hè nó không hề được nghỉ một ngày nào sao? Hầu như ngày nào nó cũng chạy ngoài đường, sáng một ca, chiều một ca chụp ảnh cho người ta, tối còn phải chỉnh ảnh, còn phải ôn tập. Nó còn phải chuẩn bị thi nghệ thuật, đây vốn là việc mà phụ huynh các vị phải chuẩn bị cho nó, các vị lại một kiện cũng không làm, còn để đứa con gái khác ở đây bôi nhọ nó bị bao dưỡng. Các vị tính là cha mẹ kiểu gì? Các vị nhìn xem dáng vẻ nó kìa, đâu có giống bị người bao dưỡng, rõ ràng là bị cuộc sống ép đến mức thở không nổi!"
Ba mẹ Cung có lẽ chưa bao giờ bị người khác mắng như thế. Thầy chủ nhiệm lại là một nghề nghiệp trời sinh khiến người khác phải kính sợ. Bị thầy mắng một trận như vậy, hai người hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào.
Họ chỉ nghe được Cung Tử Ngôn suốt kỳ nghỉ hè đã làm rất nhiều việc, rất vất vả. Nhưng hai người họ vừa nãy lại chỉ thấy cô bé kiếm được bao nhiêu tiền.
Trong lòng ba mẹ Cung cuối cùng bắt đầu hụt hẫng, hổ thẹn không thôi, bắt đầu có ý nghĩ rằng mình đã sai ngay từ đầu.
Cung Đinh ở một bên cũng ngơ ngẩn, chị ta không hiểu tại sao thầy chủ nhiệm đột nhiên lại có phản ứng lớn như vậy. Chẳng lẽ thầy không nên nghe hai bên phân trần ư? Cung Tử Ngôn còn chưa mở miệng nói gì, thầy đã đứng về phía nó rồi.
Ba mẹ Cung ngây người nhìn thầy chủ nhiệm.
Cung ba còn lúng túng nói: "Chúng tôi... Vẫn luôn tìm nó, là nó tự mình không muốn về nhà."
Cung mẹ thì có vẻ có lương tâm hơn Cung ba một chút: "Ngôn Ngôn, là ba mẹ không tốt... Chúng ta... chúng ta nói chuyện đàng hoàng một lát được không?"
Cung Tử Ngôn quay lưng lại với họ, đứng im. Hốc mắt nàng ửng đỏ, nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh.
Thầy chủ nhiệm cũng không hiểu một cô bé vốn nên vô tư, hồn nhiên lại có biểu cảm như thế. Ngẫm lại thì cũng thấy hợp lý. Có những người cha người mẹ như vậy, việc cô bé có thể trở nên kiên định như hiện tại chỉ là do ý chí lực của bản thân quá mạnh mẽ.
Thầy chủ nhiệm đã từng gặp rất nhiều học sinh cá biệt, nhưng những người như Cung Tử Ngôn thực sự quá hiếm có.
Ba mẹ Cung còn định nói thêm gì đó. Nhưng thầy chủ nhiệm đã giận đến tím mặt, trực tiếp bắt đầu đuổi người:
"Tất cả đi ra ngoài cho tôi! Trí Thành không chào đón những phụ huynh như các vị, cũng không chào đón những học sinh như em! Bản thân đã làm chuyện sai trái còn đi bôi nhọ người khác à? Phàm là người có lương tri đều sẽ xót xa cho cô gái nỗ lực như vậy. Vậy mà các người thì hay rồi, lương tâm lệch đi đâu mất rồi! Nếu tôi là các vị, tôi cũng không còn mặt mũi mà đến gặp con bé nữa, còn dám trơ trẽn gọi nó đến đây để thốt ra những lời dơ bẩn này!"
Cung Đinh không chịu thua: "Thầy ơi, thầy làm thế này chẳng phải là bất công sao? Thầy còn không cho em đối chất với nó, mà nó thì còn chưa nói câu nào mà!"
Thầy chủ nhiệm càng nổi cáu: "Đúng, tôi chính là bất công đấy! Không phục thì em cứ đến chỗ hiệu trưởng kiện tôi đi!" Vừa nói thầy vừa đẩy họ ra bên ngoài.
Cung Đinh vẻ mặt bàng hoàng. Chị ta nhìn sang ba mẹ mình, thấy họ cũng đầy vẻ áy náy và hổ thẹn.
"Ngôn Ngôn..." Cung mẹ vẫn ngẩn ngơ không chịu đi, vươn tay ra định níu lấy Cung Tử Ngôn: "Con... Con là như vậy thật sao?"
Cung Tử Ngôn đứng yên ở đó, bất động, mặc cho Cung mẹ lay động mình. Thầy chủ nhiệm thấy không thể chịu đựng được nữa, trực tiếp đi tới kéo Cung mẹ ra, rồi đẩy họ ra ngoài.
"Tôi sống ngần ấy năm chưa từng thấy cha mẹ nào thiếu trách nhiệm đến thế! Các vị làm sao còn mặt mũi xuất hiện trước mặt con bé?" Thầy chủ nhiệm hùng hổ nói, còn giận sôi máu hơn khi nhìn Cung Đinh.
"Còn em nữa! Tuổi còn nhỏ mà sao tâm địa lại độc ác đến vậy? Mở miệng ngậm miệng là nói người ta bị bao dưỡng. Nếu em có tâm hồn trong sáng thì làm gì có nhiều ý nghĩ xấu xa như thế? Tôi thấy chính em mới là người có vấn đề!"
"Thầy ơi!" Cung Đinh cũng bật khóc theo: "Đây là lời mà một giáo viên nên nói sao?"
"Tôi là giáo viên, nhưng tôi cũng là con người, và tôi xót xa cho con bé!" Thầy chủ nhiệm càng nói càng giận: "Không như các người..."
Cung mẹ quyết sống chết không chịu đi, lao tới định ôm lấy Cung Tử Ngôn: "Ngôn Ngôn... Ngôn Ngôn..."
Phụ nữ mà đã gào khóc ầm ĩ lên, thầy chủ nhiệm cũng chẳng còn cách nào. Thầy là đàn ông, không thể nào đánh nhau với phụ nữ được, làm thế thì quá mất mặt.
"Ngôn Ngôn... Về nhà đi con được không?" Cung mẹ bật khóc nức nở: "Bọn ta không hề biết con đã phải chịu nhiều khổ cực đến vậy ở bên ngoài."
Cung Tử Ngôn không nói một lời, gạt tay Cung mẹ ra, đứng im bất động ở đó, không hề quay đầu lại, căn bản không thèm nhìn họ.
"Ngôn Ngôn, con về nhà với ba mẹ đi, sau này chúng ta nhất định sẽ đối xử tốt với con, tuyệt đối không để con chịu bất kỳ ấm ức nào nữa." Cung mẹ vẫn khóc.
Cung Tử Ngôn đứng quay lưng lại, không hề dao động.
Trái tim nàng thực sự đã trở nên chai sạn. Đặc biệt là khi đối diện với chính ba mẹ mình, nàng thậm chí còn hy vọng những người này vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt nàng nữa.
Dù đã xua đuổi rất nhiều lần nhưng thầy chủ nhiệm vẫn không thể đưa họ ra ngoài, điều này đã tạo nên một làn sóng xôn xao nhỏ, và số lượng học sinh vây xem bên ngoài ngày càng tăng.
Vốn dĩ hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, buổi chiều không có tiết học, hầu hết học sinh đều đang vui chơi trong sân trường. Bên này vừa có động tĩnh lớn một chút, thấy có chuyện hay để xem, tất cả học sinh đang nhàm chán đều chạy đến.
Khi người bên ngoài đã đông, khung cảnh lập tức trở nên hỗn loạn.
Ba mẹ Cung bị thầy chủ nhiệm xô đẩy ra khỏi văn phòng. Cung Đinh bị kẹp giữa ba mẹ mình, muốn quay lại văn phòng thì không được, muốn xông ra cũng không xong. Xung quanh, các bạn học còn đang la ó, bàn tán.
"Hóa ra là con nhỏ kỳ thị người đồng tính à, ha ha ha..."
"Người thật trông còn đáng khinh hơn trong video."
"Trời ơi, không phải bị trường khuyên nghỉ học rồi sao? Sao còn kéo cả ba mẹ đến đây làm gì?"
"Tao nghe nói nhà con này giàu lắm mà? Sao lại ra cái bộ dạng này."
"Giả dối, toàn là dối trá, là con nhỏ này tự bịa ra hết! Em gái nó cả ngày chỉ mặc mỗi một bộ đồng phục mà nó còn nói người ta là con nuôi của nhà nó nữa chứ."
Những lời này giống như có độc, liên tục chui lọt vào tai chị ta.
Cung Đinh cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, cảm xúc chị ta lập tức sụp đổ hoàn toàn, chị ta che tai lại và đứng đó thét lên.
Ba mẹ Cung cũng có chút bàng hoàng, sự hỗn loạn của khung cảnh khiến họ không thể nào chịu đựng nổi, tiếng thét chói tai của con gái cũng bị nhấn chìm giữa những âm thanh ầm ĩ kia.
Cung Đinh chưa bao giờ phải đối mặt với tình huống như thế này. Chị ta cảm thấy tai mình chỉ toàn là những lời chỉ trích nhằm vào mình, tuyệt vọng che tai lại và cố gắng chạy thục mạng ra ngoài.
Ba mẹ Cung kéo phía sau nhưng không thể giữ chị ta lại. Lực lượng bảo vệ nhà trường cũng chạy tới, bắt đầu giải tán học sinh trên hành lang.
Cung Đinh như một con ruồi mất đầu, ôm đầu chạy loạn xạ ra ngoài. Kết quả, khi lao đến cửa cầu thang, chị ta trượt chân, và cả người cứ thế ngã lăn xuống.
Mọi người xung quanh đồng loạt kêu lên một tiếng kinh hãi. Cung Đinh cảm thấy thời gian dường như đột nhiên trôi qua cực kỳ chậm, và một vài hình ảnh bắt đầu chậm rãi hiện lên trước mắt chị ta.
Chị ta lờ mờ thấy Cung Tử Ngôn, thấy em gái co ro ở góc lớp học, bên cạnh là vài cô gái vênh váo tự đắc, đang mắng em gái là đồ biến thái, đồ không biết xấu hổ.
Cung Tử Ngôn trông vô cùng bất lực, co ro thành một cục, không dám khóc, cũng không dám nói gì, mặc cho những người xung quanh ném rác, đổ đồ uống lên người nàng.
Cảnh tượng bỗng chuyển, Cung Tử Ngôn đứng trước mặt chị ta, chất vấn chị ta: "Tại sao lại đăng chuyện của em lên nhóm chat gia đình?" Cung Đinh cười đáp: "Dám làm mà không dám nhận sao?" Cung Tử Ngôn lại nói: "Hy vọng sau này chị cũng dám làm dám chịu."
Cung Đinh không hiểu rõ lắm. Rõ ràng Cung Tử Ngôn trước đây chưa từng bị người ta bắt nạt đến mức này, và Cung Tử Ngôn cũng chưa bao giờ nói những lời đó với chị ta. Tại sao chị ta lại nhìn thấy những hình ảnh này?
Hình ảnh Cung Tử Ngôn trong ký ức hoàn toàn không giống Cung Tử Ngôn không sợ hãi hiện tại, cô bé ấy sợ hãi rụt rè, trông vô cùng yếu ớt.
Cung Đinh còn chưa kịp hiểu rõ điều gì, cảnh tượng lại chuyển sang việc Cung Tử Ngôn xuất hiện trên tầng cao nhất của trường học. Giữa một tràng cười, có người giẫm hụt chân và ngã xuống. Chị ta ngay lập tức mở to mắt, nhìn rõ người đang rơi xuống chính là Cung Tử Ngôn.
Vẻ mặt Cung Tử Ngôn trông vô cùng thống khổ, nhưng Cung Đinh lại cảm thấy một cơn đau nhói ở lưng mình.
Tại sao người ngã xuống rõ ràng là Cung Tử Ngôn, mà người đau lại là chị ta?
"Chị đã phạm sai lầm, thì cuối cùng cũng phải trả giá." Bên tai chị ta bỗng nhiên truyền đến một câu nói quen thuộc. Chị ta chợt nhớ ra, câu này Cung Tử Ngôn đã từng nói với mình, chỉ là chị ta không thể nào nhớ nổi đó là vào lúc nào.
Mấy năm nay chị ta tác oai tác phúc trước mặt Cung Tử Ngôn, coi em gái như người hầu mà sai bảo, còn luôn đổ tội lên người em gái. Bất cứ chuyện xấu nào chị ta gây ra, chỉ cần đẩy trách nhiệm cho Cung Tử Ngôn là có thể thuận lợi thoát thân.
Số lần nhiều đến mức chị ta bắt đầu không cho rằng mình sai, thậm chí ngay cả giây phút trước, chị ta vẫn cảm thấy Cung Tử Ngôn nên phải gánh lấy tiếng xấu bị bao dưỡng để chị ta được quay lại trường học.
Thế nhưng... Lúc này, trong lòng chị ta lại cực kỳ khó chịu, giống như tất cả những sai lầm chị ta đã gây ra đều phản phệ ngược lại lên người chị ta. Ánh mắt tràn đầy ác ý và chế giễu của những người xung quanh khiến Cung Đinh không có chỗ nào để trốn.
"Ha ha, nó ngã rồi kìa."
"Lăn xuống như một quả bóng vậy, xấu hổ thật đấy."
"Yên tâm đi, độ cao này không chết được người đâu. Mau chụp video đăng lên mạng, cho mọi người xem kết cục của kẻ kỳ thị là như thế nào!"
Cung Đinh che mặt bật khóc. Cho đến khi ba mẹ Cung đỡ chị ta dậy, chị ta vẫn không dám ngẩng đầu nhìn xung quanh. Trong tai toàn là những lời khó nghe đó, không cách nào rũ bỏ được, ngay cả khi đã ra khỏi trường và ngồi trên xe về nhà, những lời đó vẫn văng vẳng bên tai.
Cung Đinh ngơ ngác hỏi ba mẹ Cung: "Ba mẹ... Có nghe thấy tiếng động gì không?" Ba mẹ Cung nhìn thấy dáng vẻ này của chị ta thì đều lắc đầu.
Cung Đinh lại nói với thái độ vô cùng kiên quyết: "Không... Con nghe thấy mà! Họ gọi con là đồ kỳ thị, họ nói con xấu..."
"Không có đâu." Cung mẹ cũng không phải đang an ủi Cung Đinh, họ thực sự không nghe thấy những lời đó, "Có phải con suy nghĩ nhiều rồi không?"
Cung Đinh lắc đầu mạnh mẽ: "Không... Con nghe thấy mà! Thật sự nghe thấy! Họ nói con là kẻ lừa đảo, giả vờ là con gái nhà giàu."
"Mày câm miệng!" Cung ba vừa nghe lời này liền nổi giận, "mày còn mặt mũi nói lời này!"
Cung Đinh lập tức ngậm miệng lại, co ro thành một cục ngồi ở ghế sau, không dám thở mạnh một tiếng.
Cung mẹ bĩu môi: "Thôi thôi, ông quát nó làm gì."
Ánh mắt bà lại có chút lo lắng nhìn về phía Cung Đinh, cảm thấy Cung Đinh lúc này trông rất bất thường.
Cung ba ngồi bên cạnh nói: "Ngày nào cũng là nó gây chuyện. Ngôn Ngôn thì lúc nào gây ra mấy việc này?"
Lời này vừa thốt ra, cả hai cũng sững sờ theo. Gần đây, hai người họ liên tiếp nhớ tới những điều tốt đẹp của Cung Tử Ngôn, luôn theo bản năng lấy Cung Tử Ngôn ra so sánh với Cung Đinh. Cứ như thể người rời đi mãi mãi là người tốt nhất, còn người ở lại thì luôn khiến người ta không vừa lòng.
Nhưng Cung Tử Ngôn, người dần chiếm cứ vị trí trong lòng họ, sẽ không trở lại nữa.
Trong xe chìm vào im lặng, không ai nói thêm lời nào.
Khi Cung Tử Ngôn bước ra khỏi Phòng Giáo Vụ, bên ngoài đứng đầy học sinh. Lực lượng bảo vệ vẫn chưa thể giải tán hết mọi người. Mọi người đều đứng ngay ngắn thành hai hàng trên hành lang.
Nhìn biểu cảm của tất cả mọi người, liền biết mọi người phỏng chừng cũng đã biết Cung Tử Ngôn gặp phải chuyện gì hôm nay.
Tuy nhiên, điều may mắn là dường như mọi người không hề cảm thấy việc nàng bỏ nhà ra đi là chuyện đáng xấu hổ.
Thực ra, trước khi ra ngoài, thầy chủ nhiệm đã làm công tác tư tưởng cho Cung Tử Ngôn.
Thầy luôn an ủi nàng, bảo nàng không cần bận tâm những chuyện này, nói rằng trên con đường trưởng thành của rất nhiều người đều sẽ có chông gai, và một người kiên cường như nàng nhất định sẽ sống rất tốt.
Cuối cùng, thầy còn bảo nàng không cần lo lắng về học phí, vì trường học cũng có học bổng.
Cung Tử Ngôn bất ngờ thốt ra một câu: "Thầy ơi, thầy nghĩ em có thể nhận được học bổng không?"
Những người ở lớp A đều là học thần, một người chen chân vào như nàng làm sao có thể đua với họ được?
Thầy chủ nhiệm hơi khựng lại: "Thì... Không phải vẫn còn có học bổng sao?"
Học bổng của Trí Thành chỉ cấp cho các học bá. Thành tích của Cung Tử Ngôn trước kia không xếp được thứ hạng, hiện tại... Có lẽ cũng không thể. Vấn đề lớn nhất là học bổng yêu cầu chữ ký của phụ huynh và các loại giấy tờ chứng minh hoàn cảnh khu phố. Điều kiện gia đình nàng tuy không quá tốt, nhưng cũng không đến mức đủ để nhận học bổng, vì vậy Cung Tử Ngôn chỉ nghĩ qua chứ chưa từng thực hiện.
"Chuyện này thầy sẽ giúp em xử lý, em chỉ cần tập trung học tập là được." Thầy chủ nhiệm vỗ vai Cung Tử Ngôn và đảm bảo.
Cung Tử Ngôn sửng sốt một chút. Nàng không ngờ hôm nay bị Cung Đinh đổ hết tội lỗi lên đầu như vậy mà lại có được một niềm vui bất ngờ. Nếu vấn đề học phí được giải quyết, đối với nàng đó thật sự là một gánh nặng vô cùng lớn được giảm bớt.
Nàng hơi không dám tin hỏi thầy chủ nhiệm: "Em có thể chứ ạ?"
"Sao lại không thể? Thầy có thể làm chứng cho em." Thầy chủ nhiệm cố gắng bày tỏ: "Yên tâm đi, chuyện này thầy nhất định sẽ giúp em làm ổn thỏa. Tiền đề là em nhất định phải thi đậu trường đại học tốt, nếu không đến lúc đó thầy sẽ truy đuổi bắt em trả tiền đấy."
Cung Tử Ngôn đỏ hoe mắt nói lời cảm ơn với thầy chủ nhiệm.
Sau khi ra khỏi văn phòng, Cung Tử Ngôn vẫn luôn cúi đầu. Nàng thực sự không quen việc để mọi người thấy được mặt yếu ớt của mình. Mặc dù nàng đã trải qua đủ thứ, trái tim cũng vô cùng cứng rắn, nhưng nàng vẫn không muốn gặp mặt các bạn học theo cách này sau khi đã trải qua sự xấu hổ.
Điều làm nàng thấy bất ngờ chính là, khi nàng vừa bước ra khỏi văn phòng, mỗi người bạn học bên ngoài đều có thần sắc nghiêm túc, không hề có ý muốn cười nhạo nàng.
Điều này làm nàng có chút bối rối. Nàng cúi đầu muốn nhanh chóng đi xuyên qua đám đông, nhưng lại nghe thấy có người gọi tên mình phía sau: "Cung Tử Ngôn!"
Nàng sững sờ, ngay sau đó nghe thấy một câu: "Tôi xin lỗi."
Cung Tử Ngôn hoàn toàn đứng cứng tại chỗ, nàng không hiểu đây là chuyện gì đang xảy ra.
Rất nhanh sau đó nàng nghe thấy có người trốn trong đám đông nói với mình: "Tôi xin lỗi vì chuyện đã từng cười nhạo cậu trước đây, cậu rất tuyệt vời, thật sự... Rất lợi hại."
"À." Cung Tử Ngôn nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Bắt đầu từ bạn học này, mọi người đều đồng loạt mở lời nói chuyện với Cung Tử Ngôn. Có người chúc nàng cố lên, có người xin lỗi, lại có người nói với nàng rằng có bất cứ yêu cầu gì cứ việc mở lời.
Sự thiện chí bất ngờ này khiến Cung Tử Ngôn bối rối. Nàng vốn luôn là người bị chỉ trích, bỗng nhiên trở thành người được tập thể yêu mến như vậy, sự chuyển biến này có vẻ quá nhanh chóng.
"Trước kia đối xử không tốt với cậu là vì chúng tôi chưa hiểu rõ cậu. Bây giờ chúng tôi đã biết rồi, nên sau này chúng tôi sẽ sửa chữa." Một cô gái mắt đỏ hoe bước đến ôm lấy nàng, vừa khóc vừa nói: "Người nhà như thế không cần cũng được, cậu còn có chúng tôi."
Trẻ con ở tuổi này luôn rất dễ bị lây lan cảm xúc, cũng rất dễ bị sự bi thương của người khác mà xúc động. Dù sự thiện chí này đến lúc nào, nó cũng làm Cung Tử Ngôn cảm thấy ấm áp trong lòng.
Nàng cảm ơn mọi người, quay người lại liền nhìn thấy Đan Quân đang tựa vào lan can phòng học. Nàng mỉm cười với Đan Quân, muốn bước tới ôm lấy cô.
Nhưng nàng nhớ rõ đây là khu vực bên ngoài Phòng Giáo Vụ, nàng không muốn vừa mới nhận được thiện cảm từ thầy chủ nhiệm mà ngay lập tức lại bị mất điểm.
Nàng cười đi đến bên Đan Quân. Đan Quân đã cao hơn nàng, giơ tay xoa xoa tóc nàng. Hai người nhìn nhau cười rồi cùng nhau về phòng học.
Đám người xem náo nhiệt phía sau im lặng nhìn hai người rời đi. Một cô gái cảm thán: "Không hiểu vì sao, tôi thấy hai người này trông đặc biệt đẹp đôi." Học sinh trong trường thực ra đã sớm quen với việc Cung Tử Ngôn và Đan Quân cùng vào cùng ra, không còn kinh ngạc nữa, đồng loạt "xì" một tiếng rồi giải tán.
Dù hôm nay Cung Tử Ngôn vừa trải qua một "sự cố lớn", nhưng Đan Quân vẫn không buông tha nàng. Bài kiểm tra chất lượng buổi tối đến đúng giờ.
Tuy nhiên, Cung Tử Ngôn không hổ là người đã tự lên kế hoạch cường độ cao cho kỳ nghỉ hè. Ngay từ đầu học kỳ I lớp 12, Cung Tử Ngôn đã khởi đầu thắng lợi dựa vào thực lực của mình, đạt được năm đóa hoa hồng nhỏ từ bài kiểm tra chất lượng của Đan Quân.
Đan Quân nói một đóa là khen thưởng thành tích không lùi bước, một đóa là khen thưởng kỳ nghỉ hè không lơ là, còn hai đóa là khen thưởng sự dũng cảm hôm nay của nàng, còn đóa cuối cùng Đan Quân không giải thích. Cung Tử Ngôn cũng không dám hỏi, sợ Đan Quân đổi ý, liền nhanh chóng dán những đóa hoa hồng nhỏ đó vào cuốn sổ tay nhỏ.
Đan Quân nhìn vẻ ngoài đáng yêu này của Cung Tử Ngôn, biểu cảm đặc biệt cưng chiều. Đóa hoa hồng nhỏ cuối cùng là vì ý riêng của cô, thuần túy là vì Cung Tử Ngôn đáng yêu nên mới tặng. Nếu không phải cô cực lực kiềm chế, có lẽ toàn bộ cuốn sổ nhỏ của Cung Tử Ngôn đã dán đầy hoa rồi. Trong đầu cô toàn là hình ảnh mình điên cuồng dán hoa hồng cho Cung Tử Ngôn, chuyện này, cô có đánh chết cũng không để Cung Tử Ngôn biết được.
Đến tối, Du Dĩ Văn vẫn không trở lại ký túc xá. Ngày đầu tiên khai giảng cô ấy đã nhảy ra ngoài, tốc độ nhanh đến mức Cung Tử Ngôn vừa ra khỏi lớp A đã thấy cô ấy nhảy đi, phong thái hoàn toàn không có chút căng thẳng nào của học sinh lớp 12.
Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, Tiểu Đồng cố ý đến sớm một chút chờ Cung Tử Ngôn ở ngoài lớp A. Hôm nay là ngày đầu khai giảng, nàng ấy chưa kịp trò chuyện tử tế với Cung Tử Ngôn, lần này có nói gì cũng phải kéo Cung Tử Ngôn đưa mình ra cổng trường.
Dọc đường đi, Tiểu Đồng không ngừng kể với Cung Tử Ngôn về những chuyện bát quái trong trường, về Cung Đinh cũng không ít, nhưng Cung Tử Ngôn không mấy hứng thú. Kỳ nghỉ hè này Tiểu Đồng cũng đã trải qua rất xuất sắc. Hơn nữa, nàng ấy đã ký hợp đồng với công ty, tài khoản video ngắn của nàng ấy sau này không chỉ có người hỗ trợ kế hoạch, mà còn bắt đầu nhận quảng cáo kiếm tiền. Điều này làm Cung Tử Ngôn hơi bất ngờ, nhưng nàng cũng có chút lo lắng cho Tiểu Đồng, liệu nàng ấy đơn thuần như vậy có bị người ta lừa không.
"Không đâu, có người giúp tớ xem qua văn kiện hợp đồng, còn giúp tớ nói chuyện điều kiện nữa. Trước khi tớ tốt nghiệp đại học, tớ đều có thể tự do kinh doanh tài khoản của mình. Chuyện sau khi tốt nghiệp thì để đến lúc đó tính sau." Tiểu Đồng rất phấn khích, kể những chuyện này mãi không hết.
Cung Tử Ngôn đương nhiên vui vẻ cho nàng ấy, nhưng Tiểu Đồng nhìn có vẻ ngây ngô, lại nhút nhát, luôn khiến Cung Tử Ngôn lo lắng nàng ấy sẽ bị người ta lừa. Vì vậy, nàng tò mò hỏi thêm: "Ai giúp cậu xem văn kiện thế? Có đáng tin cậy không? Chuyện này không phải nên tìm luật sư chuyên nghiệp sao?"
Vừa nghe Cung Tử Ngôn hỏi câu này, biểu cảm của Tiểu Đồng liền căng thẳng thấy rõ.
Cung Tử Ngôn lập tức liền cảm thấy có vấn đề: "Cậu không phải đang nói dối tớ đấy chứ? Hay là cậu tự ý lén lút ký hợp đồng với công ty? Tớ nghe nói ngành này có rất nhiều kẻ lừa đảo."
"Không phải, không phải..." Tiểu Đồng vội vàng xua tay, "Cái đó... Thật sự là luật sư giúp tớ xem, người đó còn dẫn tớ đến văn phòng luật sư. Nói... nói là anh trai cô ấy..."
"Anh cô ấy?" Cung Tử Ngôn cũng lo lắng theo, "Cậu không phải bị kẻ lừa đảo chuyên nghiệp lừa rồi đấy chứ?"
Cung Tử Ngôn càng nghĩ càng thấy có khả năng, Tiểu Đồng ngây ngô như vậy phỏng chừng bị người ta lừa còn phải đưa tiền cho người ta.
Mặt Tiểu Đồng nghẹn đỏ lên: "Tớ... Tớ không có. Là... là Du Dĩ Văn."
"À..." Cung Tử Ngôn nhẹ nhàng thở ra, "Nếu là Văn Tử nói, vậy thì chắc chắn không thành vấn đề rồi."
Tiểu Đồng mặt đỏ bừng, cũng không dám nhìn Cung Tử Ngôn nữa.
Cung Tử Ngôn cũng phản ứng lại: "Không phải cậu sợ Văn Tử lắm sao? Sao hai người lại dính vào nhau thế?"
"Cậu... Cậu đừng nói bậy, cái gì mà chúng tớ dính vào nhau." Tiểu Đồng vội vàng xua tay, "Tớ chỉ là... Đã đăng một bài trong vòng bạn bè hỏi xem có ai hiểu rõ lĩnh vực này giúp tớ xem văn kiện hợp đồng không..."
"Sau đó không tìm được ai, liền đi tìm cậu ấy?"
"Đương nhiên không phải, tớ làm sao có thể chủ động tìm cậu ấy được, cậu ấy đáng sợ như vậy." Tiểu Đồng vừa phàn nàn vừa cảm thấy mình như không có phúc hậu, vội vàng lè lưỡi, nói nhỏ: "Là cậu ấy nói cậu ấy có thể giúp, kết quả ngày hôm sau liền lái xe đến đây, mang theo tớ và tài liệu đi thẳng đến văn phòng luật sư."
Cung Tử Ngôn: "..."
"Cần thiết phải làm rầm rộ đến mức đó sao?"
Tiểu Đồng cảm nhận được sự khinh thường của Cung Tử Ngôn, vẻ mặt nàng ấy cũng có chút xấu hổ: "Đúng là rất xấu hổ, vị luật sư kia còn tưởng cậu ấy muốn kiện ai đó... Cuối cùng chỉ là xem một cái hợp đồng cỏn con. Du Dĩ Văn nói muốn làm gì đó để không phụ danh phận luật sư của anh trai, thế là kéo luật sư qua nói chuyện với công ty ký hợp đồng... Sau đó mới có những quy định đó cho tớ trước khi tốt nghiệp đại học."
"Cũng tốt mà, một cô bé đáng yêu như cậu mà bị lừa thì không hay chút nào." Cung Tử Ngôn cười đưa tay ra véo má Tiểu Đồng.
Tiểu Đồng cả người không được tự nhiên mà né sang bên cạnh, oán giận nói: "Cậu đừng theo Du Dĩ Văn học thói hư, đừng có véo má tớ."
Cung Tử Ngôn cười trêu: "Văn Tử có thể véo, tớ thì không được sao?"
Tiểu Đồng: "..."
Mất một lúc lâu mới thốt ra một câu: "Cả hai đều không được!"
Cung Tử Ngôn bật cười.
Hai người vừa nói vừa cười cùng nhau đi tới cổng trường. Tiểu Đồng chào tạm biệt Cung Tử Ngôn, cõng cặp sách nhảy chân sáo đi.
Cung Tử Ngôn chú ý thấy, có một bóng đen bên ngoài cổng trường chợt xuất hiện, đi theo ngay phía sau Tiểu Đồng.
Cung Tử Ngôn sợ hãi, vội vàng đuổi theo. Giờ này mà lén lút đi theo sau một nữ sinh trung học, nghĩ cũng biết không phải người tốt.
Cung Tử Ngôn chạy rất nhanh, hầu như không tốn chút sức lực nào đã đuổi kịp đối phương. Nàng vừa túm chặt cánh tay người đó, lập tức đã bị người đó khó chịu hất ra.
"Ai da, tìm chết đấy à?"
Ủa? Giọng nói quen thuộc.
Cung Tử Ngôn tập trung nhìn kỹ, hóa ra lại là Du Dĩ Văn.
"Tiểu Hạt Ngôn?" Du Dĩ Văn cực kỳ khó chịu lườm nàng, "Cậu không về ký túc xá ngủ, đứng đây làm gì?"
Cung Tử Ngôn dường như bỗng nhiên hiểu ra điều gì, cười hỏi lại Du Dĩ Văn: "Cậu không ra ngoài chơi, đứng đây theo dõi Tiểu Đồng à?"
Việc này mà nàng cũng gặp được, Cung Tử Ngôn cảm thấy mình nên đi mua vé số.
"Tôi không có theo dõi cậu ấy." Du Dĩ Văn nói rất đường hoàng.
"Tôi thấy hết rồi." Cung Tử Ngôn cũng không nhường nhịn, "Cậu không nói, tôi sẽ đi nói cho Phong Sở."
Chuyện này mà để Phong Sở biết, phỏng chừng có thể cười nhạo Du Dĩ Văn cả đời. Đương nhiên cô ấy không thể để Cung Tử Ngôn nói ra.
Du Dĩ Văn cực kỳ khó chịu mắng một câu thô tục: "Cái con bé đó lá gan bé tí, tan học muộn như vậy cũng không có người đến đón, lỡ bị người ta bắt đi thì làm sao? Dù sao tôi ăn no rửng mỡ, ra ngoài tiêu thực thôi. Cậu cứ coi như tôi ra ngoài tiêu thực đi."
Cung Tử Ngôn bị dáng vẻ này của Du Dĩ Văn làm cho bật cười, vội vàng xua tay: "Mau đi đi, người ta đi mất rồi."
"Đúng là đồ nhiều chuyện, người ta chạy mất rồi, chân ngắn mà còn chạy nhanh ghê." Du Dĩ Văn cũng không nói thêm lời vô nghĩa với Cung Tử Ngôn, trực tiếp đuổi theo.
Cung Tử Ngôn ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao ban đêm, tâm trạng không hiểu sao lại tốt đến thế.
Sau khi trở lại ký túc xá, Cung Tử Ngôn đi rửa mặt đánh răng trước, sau đó mới thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi đi gõ cửa phòng Đan Quân.
Thời gian thực ra đã không còn sớm. Lúc nàng đưa Tiểu Đồng ra ngoài, hai người còn nói chuyện phiếm một lúc trên đường. Sau đó lại gặp Du Dĩ Văn làm mất thời gian một hồi, trên đường về nàng lại ngẩng đầu ngắm sao mà cà kê thêm rất lâu.
Lúc này nàng cũng có chút bất an, lo lắng Đan Quân đã ngủ rồi.
Điều khiến nàng không ngờ là Đan Quân giờ này vẫn chưa ngủ. Thấy Cung Tử Ngôn đứng ngoài cửa, Đan Quân không nói hai lời liền né người ra để nàng bước vào.
Đan Quân trông như vừa mới tắm xong, tóc còn đang nhỏ nước. Cung Tử Ngôn cũng theo thói quen bước vào, lấy khăn lông giúp Đan Quân lau tóc.
Đan Quân đã cắt tóc trong kỳ nghỉ hè, phỏng chừng là tự cắt. May mà nhan sắc đủ cao, nếu không thật sự khó mà gánh được kiểu tóc lộn xộn này.
Cung Tử Ngôn trong lòng thực ra có chút hốt hoảng. Nàng có chuyện quan trọng giấu trong lòng, lần này đến đây đương nhiên không chỉ là để cùng Đan Quân nói chuyện phiếm hay tám chuyện. Mặc dù chuyện của Du Dĩ Văn rất buồn cười, nhưng nàng còn có chuyện hệ trọng muốn nói với Đan Quân.
___________
Lời tác giả: Truyện ngọt ngào thế này làm sao mà ngược được chứ!
Đm dài kinh ^^ tận hơn 6k chữ
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz