[BHTT-Edit Hoàn] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê
Chương 85: Phải ngoan
Nàng suy sụp rồi.
---
"A Miên, cậu thật sự muốn làm như thế này sao? Có hơi quá đáng không?"
Trong phòng tổng thống cao cấp, Hạ Hứa bắt chéo chân ngồi trên chiếc sô pha êm ái, nghiêng đầu nhìn về phía bóng lưng người phụ nữ đang đứng trước cửa sổ kính lớn và hỏi.
Lộc Miên đáp lại không chút cảm xúc: "Không quá đáng."
Hạ Hứa rất khó hiểu: "Rốt cuộc cô ấy đã làm gì mà phải bị cậu đối xử như vậy? Rõ ràng không lâu trước đây cậu mới công khai với cô ấy, mình còn nghe nói Tết cô ấy đã về nhà cậu rồi mà."
"Cậu ấy đã làm gì để bị tôi đối xử như vậy?"
Lộc Miên lặp lại câu hỏi đó, nhíu mày, nói nước đôi: "Cậu chỉ cần biết, tôi chẳng qua là đang trả lại cho cậu ấy những gì cậu ấy đã gây ra cho tôi mà thôi."
Nhận thấy Lộc Miên có chút không vui, Hạ Hứa cũng không muốn nhiều chuyện nữa, vội vàng nghe lời, còn giúp cô bày mưu tính kế: "Nếu cậu thật sự muốn chọc giận cô ấy, hay là tôi để lại một vết hickey trên người cậu, ngày mai quay về cho cô ấy thấy, sức sát thương đảm bảo cao ngất ngưởng."
Lộc Miên liếc nhìn cô ta, thần sắc lãnh đạm không bày tỏ ý kiến.
Hạ Hứa có chút không yên lòng, chậm rãi đi tới trước mặt cô, dùng ngón tay chạm lên môi mình, nói nửa đùa nửa thật: "Vừa nãy trên điện thoại cô ấy đối với tôi đầy địch ý, còn bảo mình cút ra ngoài. Cậu nói xem, nếu sau này cô ấy quá hận tôi mà không buông tha cho tôi, rồi gây chuyện với tôi thì sao?"
Việc này quả thật giống với những gì Lâm Giản sẽ làm, Lộc Miên khẽ cười "hừ" một tiếng: "Tôi bảo vệ cậu."
Nói những lời này, Lâm Giản sẽ càng chịu không nổi hơn đúng không?
"Chậc." Hạ Hứa lườm cô: "A Miên, cậu thật sự rất biết cách chọc người khác tức chết."
Lộc Miên: "Khoảng thời gian này, cậu hãy làm trợ lý của tôi cho tốt."
"Biết rồi, biết rồi, tôi rất chuyên nghiệp mà." Hạ Hứa đưa tay giúp Lộc Miên vén mái tóc dài, ánh mắt quyến rũ, khẽ nói: "Dù sao thì cậu trả lương đủ, tôi làm trợ lý mãi cũng không bận tâm đâu."
Lộc Miên nhíu mày, gạt tay cô ta ra.
"Cậu ra ngoài đi."
Hạ Hứa thu lại bàn tay đang cứng đờ giữa không trung, "Được~"
"Vậy tôi đi đây."
Cô ta vừa định quay người rời đi, cánh cửa phòng suite đột nhiên bị quẹt thẻ mở ra từ bên ngoài.
Hạ Hứa sững sờ, Lộc Miên cũng quay đầu nhìn lại.
Người đến không phải ai khác, chính là Lâm Giản.
Có lẽ đã đoán được, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy, chưa đầy 20 phút kể từ khi cúp điện thoại.
Lâm Giản vội vàng xông đến, nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt nàng chỉ còn lại một màu u ám, nàng trừng mắt nhìn chằm chằm hai người đang đứng cạnh nhau, giọng điệu khó chịu đến cực điểm, chất vấn từng từ một: "Các người đang làm gì vậy?"
Lộc Miên bình thản, nói với Hạ Hứa: "Cậu ra ngoài trước, đợi tôi ở bãi đỗ xe, lát nữa mình đến ngay."
Hạ Hứa gật đầu, cười đáp một tiếng "được", rồi quay người chuồn đi.
Cuộc đối thoại và biểu cảm tinh tế của người phụ nữ khiến Lâm Giản cảm thấy mình chỉ là một người ngoài đến làm phiền chuyện tốt của họ, còn giữa họ mới là mối quan hệ thân mật hơn.
Mình bị thay thế rồi sao? Sao Lộc Miên có thể làm thế này với người phụ nữ khác trước mặt mình, sao có thể để người khác chạm vào điện thoại của cô?
Cô rõ ràng biết mình đang đợi cô ở nhà.
"Miên Miên lát nữa đi đâu?"
Lúc này Lộc Miên mới chuyển ánh mắt về phía Lâm Giản, đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Người phụ nữ có vẻ vội vã khi ra ngoài, chỉ khoác đại một chiếc áo khoác ngoài, mùi nước hoa trên người rất nồng, là mùi hương mà cô đắm chìm nhất. Nếu ngửi nhiều, sẽ quên mất mình là ai.
Lộc Miên không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ cảm thán: "Lâm tổng thật là có tiền có quyền, nhanh như vậy đã xác định được vị trí của tôi, dễ dàng lấy được thẻ phòng của tôi, đúng là điều tôi không thể làm được."
Lâm Giản có chút mất kiểm soát, không để tâm lời Lộc Miên nói có ý gì, nàng tiến lên nắm chặt cổ tay Lộc Miên. Chỉ khi nắm chặt cô như thế nàng mới thấy an tâm, nhưng nàng lại ngửi thấy mùi nước hoa lạ thoang thoảng trên người cô, khiến nàng càng mất đi lý trí.
Họ vừa làm gì? Người phụ nữ kia đã chạm vào cô sao? Nàng thực sự cảm thấy máu dồn lên não, sắp phát điên rồi.
Nàng ngẩng mặt nhìn cô, hỏi lại lần nữa: "Lộc Miên, cậu vừa làm gì với cô ta?"
Lời nói mang theo cơn thịnh nộ này khiến vẻ mặt Lộc Miên cũng đột ngột lạnh đi. Lộc Miên dùng sức hất nàng ra: "Dù Lâm tổng có quyền thế ngút trời, cũng không có quyền can thiệp vào việc tôi vừa làm gì."
Lâm Giản siết chặt bàn tay vừa bị hất ra.
Sự dịu dàng tối qua của Lộc Miên khiến nàng tưởng rằng mọi thứ đã dần quay trở lại đúng quỹ đạo, tại sao... tại sao Lộc Miên không đối xử tốt với nàng nữa? Tại sao sự dịu dàng của Lộc Miên không thể tiếp tục nữa?
Rõ ràng vẫn còn yêu nàng, tại sao không thể yêu nàng một cách tử tế?
Tại sao cô phải gọi nàng một cách xa lạ như thế, tố cáo hành vi của nàng, cô rõ ràng biết nàng làm vậy là vì quan tâm cô.
Trong mắt Lâm Giản chứa đựng sự oán giận vô cùng đậm đặc, "Miên Miên nhất định phải như thế này sao?"
"Nhất định phải thế nào?" Lộc Miên không hề mềm lòng, hai người như đang đối đầu nhau, Lộc Miên tiến lại gần nàng, hỏi ngược lại: "Lâm Giản, tại sao cậu cứ nhất định phải như thế này?"
Lâm Giản thấy Lộc Miên ăn mặc chỉnh tề, trên mặt và môi không có dấu hôn, không giống như đã bị ai chạm vào. Trong lòng nàng hơi yên tâm, ép mình bình tĩnh lại.
Nhưng dù vậy, vẫn có một khao khát mãnh liệt muốn đưa Lộc Miên rời khỏi đây liên tục đập mạnh vào lý trí nàng, muốn giấu cô đi, dọn dẹp sạch sẽ mùi hương, ôm cô vào lòng, yêu cô, chỉ có nhuộm lại mùi hương của nàng lên người cô mới được.
"Cậu nhất định phải dùng cách này để trừng phạt mình, cậu biết mình không chịu nổi nhất là cậu ở bên người khác mà, Miên Miên, mình không thể chịu đựng được việc cậu ngủ dưới sự chăm sóc của người phụ nữ khác, cậu đang dọa mình đúng không? Không được làm thế..." Giọng nàng dịu xuống, gần như đang làm nũng. Lộc Miên vốn thích kiểu này nhất, nhưng—
"Trừng phạt cậu?"
Lộc Miên "hừ" một tiếng, cong đôi mắt dài hẹp lại cười lạnh: "Lâm Giản, tôi chỉ cho cậu một cơ hội để giao tiếp và chuộc lỗi thôi, cậu đừng quá tự cho mình là đúng, cậu nghĩ cậu bây giờ là ai? Vẫn nghĩ cậu là vị hôn thê của tôi sao? Cậu bây giờ giống như những người yêu cũ khác của tôi, không có bất kỳ khác biệt nào, không có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi hay việc tôi ở bên ai."
Lâm Giản không ngờ Lộc Miên lại nói ra những lời tuyệt tình, làm tổn thương nàng đến vậy, sắc mặt nàng lập tức càng thêm u ám.
Nàng không có quyền? Ý Lộc Miên là dù cô có lên giường với người khác nàng cũng không quản được sao?
Tại sao phải như thế này? Cho nàng hy vọng, rồi lại muốn ép nàng phát điên?
Lý trí mà Lâm Giản khó khăn lắm mới xây dựng lại đang dần sụp đổ từng chút một, hốc mắt nàng đỏ hoe, nhưng không có nước mắt, chỉ toàn là cơn giận dữ.
"Miên Miên thích cô ta đến vậy sao? Vì cô ta mà cậu phải nói với mình những lời như thế này, đúng không?"
"Thì sao?" Lộc Miên không chút lưu tình kích thích nàng.
Lâm Giản lắc đầu, thều thào trong sự nghẹt thở: "Miên Miên, cậu đang ép mình..."
"Ép cậu?" Lộc Miên chất vấn nàng: "Cậu muốn làm gì?"
"Mình sẽ phát điên mất..."
Lộc Miên đột nhiên kích động: "Tôi cũng sắp phát điên rồi!"
"Lâm Giản, tại sao cậu không cút đi càng xa càng tốt?"
Đồng tử Lâm Giản đột nhiên mở lớn, có chút mất kiểm soát: "...Miên Miên bảo mình cút sao? Tối hôm qua rõ ràng là cậu—"
Lộc Miên ngắt lời nàng: "Cậu không thể thay đổi, tại sao không cút đi càng xa càng tốt?"
Lâm Giản sững sờ, hơi thở cũng run rẩy.
"Lâm Giản, cậu nói cậu sẽ thay đổi, cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng những gì cậu đang làm bây giờ có gì khác biệt so với những chuyện khiến tôi cảm thấy ghê tởm lúc trước không?"
Lâm Giản không hiểu Lộc Miên đang nói gì, lẽ nào cô muốn nàng dung túng cô lên giường với người phụ nữ khác sao? Giọng điệu của người phụ nữ kia khiêu khích đến mức nào, Lộc Miên có ở bên cạnh nghe thấy không?
Lộc Miên không phải là muốn thấy nàng làm ra cái bộ dạng này sao?
"Cậu rốt cuộc có yêu tôi không?" Nhưng Lộc Miên lại nghi ngờ tình yêu của nàng.
Lộc Miên sao có thể hỏi như vậy?
Tình yêu của nàng rõ ràng đến thế, nàng không hề ngần ngại bày tỏ với cô, cô không cảm nhận được sao?
"Lòng kiểm soát mạnh mẽ khiến cậu không muốn thấy tôi thoát khỏi sự kiểm soát đó của cậu. Tôi không thuận theo ý cậu thì cậu nói cậu bị ép phát điên. Lâm Giản, đây không phải là yêu, cậu chỉ là đang mắc bệnh thôi!"
"Cậu có phải lại sắp tái phát bệnh rồi không? Giống như lúc tôi rời xa cậu vậy, cậu không chịu nổi việc tôi đột nhiên không yêu cậu nữa, tâm cậu không cân bằng, cậu không thể chấp nhận tôi đi yêu người khác, cậu không muốn tôi hạnh phúc."
"Giống như cậu đã viết, cậu đối với tôi chỉ toàn là chấp niệm. Cậu muốn dùng tôi để chữa bệnh, cậu muốn tôi hoàn toàn sa vào cậu, không thể rời xa cậu được nữa cậu mới thấy thoải mái, tâm lý hèn hạ của cậu mới được thỏa mãn."
"Nhưng tôi không nghe lời cậu nữa, tôi ở bên người khác rồi, cậu sắp phát điên, cậu lại mất cân bằng tâm lý rồi, nhưng điều đó thì có liên quan gì đến tôi?"
Giọng Lộc Miên kích động, đôi mắt cô đỏ hoe.
"Tôi không phải là công cụ, Lâm Giản. Tôi không muốn bị người mình yêu coi là công cụ, cảm giác đó còn khó chịu hơn cả cái chết."
Nghe những lời mạnh mẽ từng câu từng chữ của Lộc Miên, nước mắt tuôn rơi khỏi khóe mắt, giọng Lâm Giản nhẹ đi rất nhiều, "Mình không hề coi Miên Miên là công cụ... Sao cậu có thể nói mình như vậy?"
Lộc Miên vô cùng khẳng định: "Cậu đang nói dối."
"Cậu có phân biệt được cậu có đang nói dối hay không không?"
"Bản thân cậu có thực sự phân biệt được cậu có yêu tôi không? Không mang theo một chút dối trá nào?"
"Cậu nói trước đây cậu không phân biệt được cảm giác của cậu dành cho tôi mới viết ra những lời đó. Rốt cuộc là không phân biệt được lúc trước hay không phân biệt được bây giờ? Lâm Giản? Cậu tự hỏi mình đi, cậu dám trả lời cho tôi nghe mà không chút hổ thẹn không?"
"Mình—"
"Nói dối!" Lộc Miên lại ngắt lời nàng lần nữa.
Cô dồn nàng vào bước đường cùng: "Rất nhiều thứ sẽ trở thành thói quen, và cậu, đã quen với việc nói dối, nên bây giờ những lời cậu nói ra, chính cậu cũng không nhận ra cậu đã nói dối, cậu đã thành thói quen nói dối rồi..."
Lâm Giản đờ đẫn, cảm thấy vô cùng hổ thẹn, có lẽ là vì bị Lộc Miên chạm đến thứ mà chính nàng cũng chán ghét nằm sâu trong lòng.
Thấy vẻ thất thần của Lâm Giản, Lộc Miên càng lộ rõ vẻ thất vọng.
"Lâm Giản, khi bị dồn đến đường cùng, cậu sẽ làm đến mức nào vì lòng tư lợi của cậu?"
"Tôi biết cậu có rất nhiều thủ đoạn, nhưng dù cậu làm gì, tôi cũng sẽ không tin đó là vì cậu yêu tôi. Tôi sẽ càng tin rằng cậu ích kỷ đến mức vì cậu mà không hề tôn trọng ý muốn của tôi, không có một chút yêu nào. Tôi cũng sẽ không cho cậu dù chỉ một chút tình yêu nào của tôi nữa."
"Cậu muốn ép tôi phát điên, tôi cũng sẽ không để cậu được yên đâu, Lâm Giản, là cậu đã đẩy tôi đến bước đường này..."
Lâm Giản cố gắng lắc đầu, nhưng ngay cả hành động lắc đầu cũng là một lời nói dối vô thức.
Nhận ra điều này, nàng thút thít, ôm lấy đầu mình, nước mắt không ngừng tuôn ra khỏi hốc mắt, nàng khóc như mưa.
Một loạt chất vấn của Lộc Miên khiến nàng suy sụp, nàng không thể đứng vững được nữa mà khuỵu xuống.
Nàng sụp đổ vì khía cạnh khó coi này của mình bị Lộc Miên phát hiện, sụp đổ vì biểu cảm thất vọng triệt để của Miên Miên.
Từ nhỏ nàng đã nói dối cậu mợ, nói dối bạn học xung quanh, nói dối Lộc Miên, thậm chí nói dối cả bà cụ tốt bụng quan tâm hỏi vì sao nàng khóc bên lề đường... Nàng mang trên mình quá nhiều lời nói dối, chính nàng cũng chán ghét.
Tại sao nàng không thể sống một cuộc đời trong sạch?
Nàng thực ra cũng rất muốn sống một cuộc đời trong sạch, nhưng... nhưng... chính nàng cũng không biết từ khi nào, nàng đã trở thành con người như ngày hôm nay.
Trước mặt Lộc Miên thanh khiết và cao quý, nàng dường như dơ bẩn từ đầu đến chân.
Trong phòng suite vang lên tiếng nức nở mà Lâm Giản cố gắng kìm nén nhưng vẫn thoát ra liên hồi. Lộc Miên đứng tại chỗ, cô cúi đầu, mặt không chút biểu cảm nhìn người dưới chân.
Cô bình tĩnh đến mức dường như người vừa mất kiểm soát không phải là cô.
Lâm Giản toàn thân đang run rẩy, run rẩy như thế này, chắc chắn là phản ứng của cơ thể khi quá kích động đúng không?
Lâm Giản đáng thương quá, sao có thể không thương xót nàng, không vì nàng mà rung động được?
"Lâm Giản, ngẩng đầu lên nhìn tôi." Lộc Miên lại lên tiếng, giọng nói cô lại nhẹ nhàng đến không ngờ.
Lâm Giản có lẽ không nghe thấy, hoặc đã không thể nghe thấy gì nữa. Lộc Miên không đủ kiên nhẫn để gọi lần thứ hai, cô dùng tay bóp lấy cằm nàng, buộc nàng phải ngẩng đầu nhìn mình.
Khi nàng ngẩng đầu lên, Lộc Miên lại không nhìn vào mắt nàng, chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má.
Lâm Giản để mặc Lộc Miên đối xử với mình thế nào, không dám nói thêm một lời nào, chờ đợi hình phạt hoặc sự tấn công của Lộc Miên.
Nàng biết, nàng càng nói lời yêu, chỉ càng khiến cô thêm phản cảm.
Nhưng Lộc Miên không làm tổn thương nàng nữa, ngược lại còn lộ ra vẻ xót xa và bất lực, cô cúi người lại gần nàng, gần đến mức vô cùng thân mật: "Lâm Giản, tôi yêu cậu lắm, tôi không quên được cậu, khoảng thời gian này tôi rất đau khổ. Cậu ngoan một chút, chứng minh cho tôi thấy cậu cũng yêu tôi, được không?"
Hốc mắt Lâm Giản chứa đầy nước mắt, Lộc Miên trước mắt nàng bị nhòa đi vì nước mắt, nàng càng không thể nhìn rõ cảm xúc không chạm tới đáy mắt của Lộc Miên.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz