ZingTruyen.Xyz

[BHTT-Edit Hoàn] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê

Chương 82: Thất vọng

kis_me7708801314520

"Cháu quá nhiều mưu mô, cháu quá đáng sợ, cháu đã làm tổn thương con gái tôi hai lần, cháu quá ích kỷ, nhà họ Lộc chúng tôi tuyệt đối không chào đón người như cháu, là một người mẹ, tôi cũng tuyệt đối sẽ không giao con gái mình cho cháu lần nữa."

---

Lâm Giản kinh ngạc mở to mắt, nàng không dám tin vào những gì Lộc Miên vừa nói.

Lộc Miên đã đóng gói đồ đạc của nàng vứt ra hành lang rồi sao? Trong khoảng thời gian nàng hôn mê.

Trong lúc nàng vừa tỉnh dậy sau hôn mê, lúc yếu ớt nhất, cần cô nhất, cô lại kêu nàng mau chóng đi lấy đồ.

Nhưng cô rõ ràng đã nói đó là nhà của họ, cô rõ ràng đã hứa sẽ mang lại cho nàng cảm giác gia đình.

Tất cả đều không tính nữa sao? Sao có thể tuyệt tình đuổi nàng đi như vậy?

Lông mi Lâm Giản run rẩy, nàng không thể chấp nhận được.

Lộc Miên hình như... thực sự đã thất vọng về nàng rồi.

Nhận ra điều này, cảm giác nguy hiểm trong lòng nàng càng tăng thêm, nàng siết chặt cổ tay Lộc Miên, giọng run rẩy không thành tiếng: "Miên Miên, không được... mình không muốn, cầu xin cậu..."

Lộc Miên vô cảm rút tay ra, nhưng sức mạnh cô dùng thực sự là thứ Lâm Giản hoàn toàn không thể níu giữ được.

Cơ thể Lâm Giản nghiêng về phía trước, Lộc Miên đứng dậy, Lâm Giản hoàn toàn mất chỗ dựa ngã xuống dưới chân cô.

"Không..."

Lộc Miên đứng trên cao nhìn xuống nàng, không hề có ý định đỡ nàng dậy, mở môi lạnh lùng nói: "Lâm Tổng có bao nhiêu bất động sản ở Giang Thành? Cố gắng giả vờ nghèo khổ ở nơi nhỏ bé của tôi lâu như vậy, chắc cậu khó chịu lắm."

Lâm Giản vừa tỉnh lại sau một ngày một đêm hôn mê, cơ thể rất yếu, bây giờ càng cảm thấy trời đất quay cuồng, nàng khó khăn tự mình bò dậy, gượng ép đứng trước mặt Lộc Miên.

Mắt nàng lại đỏ thêm một vòng, Lộc Miên sao có thể nói ra những lời như vậy để làm tổn thương nàng, nhưng nàng hoàn toàn không thể cảm thấy tủi thân, chỉ có thể lặp đi lặp lại: "Mình chưa bao giờ cảm thấy khó chịu, mình cảm thấy rất hạnh phúc."

Nàng thực sự cảm thấy rất hạnh phúc, thực sự, bây giờ nàng càng khẳng định điều đó.

Nhưng lời nói chân thật chỉ đổi lấy một tiếng cười nhẹ của Lộc Miên.

Tiếng cười nhẹ mang theo sự châm chọc, hạ lời nàng xuống mức thấp nhất, ngay cả đánh giá cũng không thèm.

Điều này thực sự rất nghẹt thở, sự nghẹt thở khi lời nói chân thành nhất cũng không được tin tưởng, nàng như bị trói tay trói vai, bị bịt miệng, không thể níu kéo.

Cơ thể Lâm Giản run rẩy, nước mắt giàn giụa.

Nàng vừa nãy còn chìm đắm trong vòng tay Lộc Miên trong mơ, cảm giác hụt hẫng thực sự rất lớn, giống như đã ngâm mình rất lâu trong giấc mơ đẹp, nước đột nhiên trở nên lạnh buốt thấu xương.

Sao nước có thể đột nhiên lạnh đi được?

Sao tình yêu có thể đột nhiên biến mất được?

Tình yêu nàng đã cố gắng rất nhiều mới đổi lấy mà...

Lộc Miên thấy bộ dạng tuyệt vọng sụp đổ của Lâm Giản, nhưng cô không hề lay động, có xót xa không?

Lộc Miên tự hỏi mình.

Nhưng ai biết nàng có đang diễn không?

Nếu mình bây giờ tỏ ra một chút xót xa sắp mềm lòng, người đang đứng trước mặt mình nước mắt giàn giụa này có phải sẽ cười trong lòng, tận hưởng trong lòng, khinh thường đắc ý nói: Nhìn cô kìa, cô lại mềm lòng rồi, cũng chỉ đến thế mà thôi.

Nếu nghĩ như vậy, thì hoàn toàn sẽ không xót xa nàng nữa.

Lộc Miên làm sao có thể chấp nhận mình là một kẻ ngốc có thể bị người khác tùy ý đùa giỡn trong mắt họ chứ?

"Rất khó chịu sao?" Thấy bộ dạng yếu ớt run rẩy của nàng, dường như giây tiếp theo sẽ ngất đi, Lộc Miên lên tiếng hỏi.

Lòng Lâm Giản lạnh buốt, nàng biết cô không phải đang quan tâm nàng.

"Có cần tôi gọi bác sĩ cho cậu không? Ừm... không đúng." Lộc Miên nheo mắt, suy tư: "Bác sĩ cũng không thể nhìn ra cậu thực sự có phải đang giả vờ không."

"Cậu diễn xuất rất tốt, rất hợp để đi đóng phim, khả năng nước mắt nói rơi là rơi này cũng không phải diễn viên thông thường nào cũng có được."

Lâm Giản siết chặt tay, ánh mắt Lộc Miên càng lạnh hơn một chút, nói nhỏ: "Nhưng Lâm Giản, cho dù bây giờ cậu diễn xuất có tốt đến đâu, cậu nói với tôi những lời như "hạnh phúc" này, tôi sẽ chỉ cảm thấy... rất khó chịu ghê tởm."

Máu dồn lên não ngay lập tức, Lâm Giản cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

"Muốn kiểm soát tình yêu của tôi, kiểm soát con người tôi, kiểm soát sự nghiệp của tôi, kiểm soát mọi thứ xung quanh tôi..."

"Lâm Giản, tôi sẽ không tin cậu nữa, cậu biết tôi là người như thế nào, tôi ghét nhất là bị lừa dối, dù trước đây tôi có yêu cậu nhiều đến đâu."

Nói xong những điều cần nói, Lộc Miên quay người định đi, lại dừng bước quay đầu nhìn nàng một cái, đôi mắt đó như chứa sương giá, "Nếu trong vòng ba ngày những thứ đồ chướng mắt ở hành lang không được lấy đi, tôi sẽ sai người vứt bỏ."

"Miên Miên..."

Lâm Giản muốn đuổi theo, nhưng Hoắc Uyển đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng bệnh, nhìn nàng chăm chú, cơ thể Lâm Giản cứng đờ, các ngón tay cúi xuống co lại, nàng không dám nhìn thẳng vào mắt Hoắc Uyển.

Hoắc Uyển nhìn Lộc Miên một cái, "Miên Miên, con đợi mẹ trên xe một chút, mẹ có vài lời muốn nói với nàng."

Lộc Miên: "Ừm, mẹ nhanh lên nhé."

Lộc Miên biết mẹ mình sẽ nói gì với nàng, nhưng cô mặc kệ, không còn quan tâm không còn xót xa nữa, mặc cho người khác trách mắng thế nào, xử lý nàng thế nào cũng được.

Lâm Giản nhìn Lộc Miên biến mất khỏi mắt mình, cúi gằm mắt.

Hoắc Uyển bước vào, nhìn nàng từ trên xuống dưới, lên tiếng: "Đi ngồi đi, đừng đứng nữa, cháu hôn mê một ngày một đêm, chưa ăn gì, đừng lại đứng đến mức xảy ra chuyện gì không hay."

Hoắc Uyển nói lời quan tâm, nhưng trong mắt không hề có một chút nhiệt tình và quan tâm nào, giống như Lộc Miên, sự tốt bụng dành cho nàng đều biến mất rồi.

Lâm Giản nhỏ giọng gọi một tiếng dì, đứng yên không động đậy, siết chặt ngón tay.

Hoắc Uyển cũng không cố ép nữa, dường như những lời quan tâm cũng chỉ là khách sáo qua loa mà thôi.

Hoắc Uyển nhíu mày, đôi mắt vốn luôn tươi tắn hiền từ bây giờ nhìn Lâm Giản phức tạp và sắc bén, trong mắt dường như tràn đầy sự thất vọng và không hài lòng, điều này khiến Lâm Giản cảm thấy sự chột dạ và tội lỗi chưa từng có, thậm chí không có dũng khí ngẩng đầu lên.

Nàng như một đứa trẻ làm sai, nàng đang sợ hãi sự thất vọng của bà.

Hoắc Uyển tự mình tìm một chỗ ngồi xuống, thở dài, "Giản Giản à, lần sau đừng làm những chuyện như vậy nữa, đứng ngoài cửa nhà chúng tôi không ăn không uống cả ngày, ngất xỉu rồi chúng tôi còn phải chịu trách nhiệm đưa cháu đến bệnh viện, rất phiền phức."

Phiền phức sao? Hoắc Uyển từng nói với nàng, sau này có chuyện gì cứ tìm bà, đừng thấy phiền phức.

Bây giờ bà cũng đang nói với nàng những lời lạnh lùng này, nhưng không biết tại sao sức sát thương lại lớn hơn Lộc Miên rất nhiều, Lâm Giản cứng đờ đến mức không tìm được giọng nói của mình, nửa ngày mới khó khăn nặn ra một câu: "Dì, cháu xin lỗi."

Hoắc Uyển gật đầu, "Cháu thực sự cần phải xin lỗi tôi, đã lãng phí nhiều tình cảm của tôit như vậy, tôi thực sự rất thất vọng."

"Chuyện của hai đứa tôi đã biết rồi, Miên Miên nói với tôi, cháu là một kẻ lừa dối hoàn toàn?"

"Hiểu rõ tình hình rồi, còn quá đáng hơn tôi tưởng tượng, lúc mới phát hiện điều bất thường tôi còn nghĩ cháu chỉ muốn lợi dụng tiền tài của con bé, không ngờ lại là lợi dụng tình cảm của con bé, để chữa bệnh cho mình?"

Lâm Giản vô thức muốn bào chữa điều gì đó, nhưng lời đến miệng, nàng hoàn toàn không nói ra được.

Lời nói đến miệng, nàng mãi sau mới nhận ra, nàng lại muốn nói dối.

Nàng luôn nói dối Hoắc Uyển, đã thành thói quen rồi, ngay cả chính mình cũng không thể phân biệt được nữa.

Nàng cảm thấy xấu hổ, muốn ngay lập tức biến mất trước mặt Hoắc Uyển.

"Trước đây tôi thực sự rất vui vì Miên Miên có thể ở bên người yêu con bé nhiều như vậy, tôi thực sự rất thích cháu, nhìn thế nào cũng vừa mắt, thấy hai đứa vui tôi cũng vui theo."

"Tôi rất ủng hộ hai đứa, Miên Miên đã kể với chúng tôi về những chuyện tuổi thơ của cháu, tôi và bố Miên Miên luôn lo lắng, chúng tôi thương cháu, luôn nghĩ cách đối xử tốt hơn với cháu, bù đắp những thiếu sót thời thơ ấu của cháu, muốn cháu coi nhà chúng tôi là nhà mình, nhưng cũng không thể quá mạnh mẽ, sợ cháu bị áp lực tâm lý, luôn nghĩ phải cẩn thận từng chút một."

"Nhưng không ngờ, những chuyện cháu đã trải qua, những nỗi khổ cháu đã chịu đựng, đều là vũ khí cháu dùng để lừa gạt tình cảm của chúng tôi..."

"Chúng tôi thực lòng coi cháu là người nhà để đối xử, chưa bao giờ làm bất cứ điều gì có lỗi với cháu, tất nhiên, khoảng thời gian này cháu cũng rất tốt với chúng tôi, nhưng như Miên Miên đã nói, những điều tốt đó mang theo sự giả dối lừa gạt, khi sự thật lộ ra, hồi tưởng lại chỉ thấy khó chịu ghê tởm."

"Làm người có thể không quá thẳng thắn, nhưng tuyệt đối không được không thẳng thắn với người yêu mình, sức sát thương khi lời nói dối bị vạch trần quá lớn, tôi tin cháu hoàn toàn hiểu Miên Miên, cháu nghĩ con bé còn quay lại không? Sau khi bị cháu đùa giỡn hai lần."

"Đứa trẻ tự tin kiêu ngạo như con bé, có thể chấp nhận mình bị người yêu lừa dối hoàn toàn hai lần sao?"

Hoắc Uyển nói rất nhẹ nhàng, nhưng lời nào cũng như mũi tên đâm vào tim, Lâm Giản khó khăn thở ra một hơi, mặt nàng trắng bệch không còn chút máu, cảm giác lạnh lẽo thấm vào tứ chi bách hài, cơ thể lạnh đến mức như cứng đờ lại.

"Dì..." Lâm Giản bắt mình bình tĩnh lại, nàng nhìn vào mắt Hoắc Uyển, hốc mắt sưng đỏ không ngừng chảy nước mắt, "Dì, cháu sai rồi, cháu biết cháu sai rồi, trước đây tất cả là do cháu không đúng, là cháu lừa dối dì và chú, cháu thực sự rất xin lỗi."

"Bây giờ cháu đối với Miên Miên thực sự là chân thành, sau khi ở bên cậu ấy cháu không nghĩ đến việc làm tổn thương cậu ấy nữa, cháu thực sự chỉ muốn ở bên cậu ấy mãi mãi, cháu có thể dỗ cậu ấy vui vẻ lại, dù phải trả bất cứ giá nào, cháu sẽ chứng minh cho cậu ấy thấy, dì..."

"Chứng minh cho con bé thấy?" Hoắc Uyển hỏi ngược lại một tiếng, giọng điệu sắc bén, tim Lâm Giản thắt lại.

"Cháu thực sự có rất nhiều thủ đoạn, điều này tôi phải thừa nhận, cháu có dỗ được Miên Miên vui vẻ lại không quả thực là một vấn đề không thể phủ nhận hoàn toàn."

"Dì..." Lâm Giản không chắc chắn bà muốn nói gì.

Hoắc Uyển nheo mắt lại, đôi mắt bà rất giống Lộc Miên, mắt phượng dài, khi nghiêm túc nghiêm nghị rất có khí chất, không cho phép bàn cãi.

Bà nói từng chữ từng chữ một: "Nhưng cửa ải của tôi đây, cháu tuyệt đối không thể vượt qua."

"Tôi luôn không can thiệp vào chuyện riêng của Miên Miên, con bé muốn yêu ai thì yêu, muốn chơi thế nào thì chơi, nhưng tôi tuyệt đối không cho phép con bé ở bên người như cháu."

"Cháu quá nhiều mưu mô, cháu quá đáng sợ, cháu đã làm tổn thương con gái tôi hai lần, cháu quá ích kỷ, nhà họ Lộc chúng tôi tuyệt đối không chào đón người như cháu, là một người mẹ, tôi cũng tuyệt đối sẽ không giao con gái mình cho cháu lần nữa."

"Con bé là do tôi sinh ra, trái tim con bé là do tôi thai nghén 10 tháng mang nặng, tôi biết con bé đã đau khổ đau lòng như thế nào, cháu gần như đã bắt con bé phát điên rồi, cháu cũng không thể tưởng tượng được tôi đã đau lòng đến mức nào, tôi tuyệt đối không cho phép con gái mình phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa, tuyệt đối không cho phép."

Đầu óc Lâm Giản trống rỗng.

"Người đáng thương ắt có chỗ đáng ghét, câu này thực sự nói rất đúng."

Hoắc Uyển: "Cháu nên biết tính cách của tôi, lời tôi nói chỉ đến đây thôi, cháu tự lo liệu đi."

"Rầm" một tiếng, cửa phòng bệnh bị đóng mạnh.

Hoắc Uyển đi rồi, không muốn nán lại thêm một giây, không muốn nghe nàng bào chữa thêm một lời nào.

Thực sự rất thất vọng, tình cảm chân thành bị lừa dối, ghê tởm như nuốt phải ruồi vậy.

Lâm Giản ngơ ngẩn cúi gằm mắt.

Nàng dường như chỉ sau một đêm đã mất đi rất nhiều, không chỉ là tình yêu của Miên Miên, mà còn là tình yêu của dì Hoắc, chú Lộc...

Nhớ lại nửa năm hẹn hò với Lộc Miên này, dì Hoắc và chú Lộc thực sự đã cho nàng rất nhiều, làm món nàng thích ăn, dẫn nàng đi mua sắm chọn quần áo, dẫn nàng đi du lịch, kêu nàng về nhà ăn cơm, thỉnh thoảng lại gọi điện dặn dò, giống như bố mẹ quan tâm con gái vậy.

Những gì họ dành cho Lộc Miên, đều được đồng thời dành ra một phần cho nàng.

Đây chính là cảm giác được bố mẹ yêu thương, Lâm Giản lớn chừng này, lần đầu tiên thực sự cảm nhận được, tận hưởng được.

Họ thực sự rất tận tâm, mang lại cho nàng cảm giác thoải mái, sự quan tâm vô tận, dường như nơi họ ở thực sự là hậu phương của nàng.

Nàng không dám đối diện với Hoắc Uyển, nàng sợ hãi sự thất vọng của bà, giống như một đứa trẻ trộm đồ nói dối bị vạch trần, nàng cũng sợ bà ghét bỏ nàng, ghê tởm nàng.

Lời nói của Hoắc Uyển như từng chiếc gai đâm vào lòng nàng, Lâm Giản sụp đổ ôm mặt, ngồi xổm xuống, vai không ngừng run rẩy.

Nàng mãi sau mới ý thức được, nàng rốt cuộc đã mất đi điều gì, nàng không chỉ phụ bạc sự chân thành của Miên Miên, nếu nàng không giả dối như vậy, nếu nàng không đáng ghét như vậy, nàng đã có thể có được một gia đình mà nàng hằng mơ ước từ khi nhỏ rồi...

Tất cả họ đều đã dành cho nàng tình yêu quý giá như vậy mà...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz