[BHTT-Edit Hoàn] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê
Chương 73: Phấn khởi
"Mình sai rồi, đừng giận..."
---
Chuyện trọng điểm bồi dưỡng này, IV cũng đã nói là làm, sau khi giải quyết xong tranh chấp giữa cô và Phong Thị liền nhanh chóng nhét cho cô một loạt tài nguyên tùy ý cô lựa chọn, đều là tài nguyên chất lượng cao độc lập tỏa sáng, không cần phải tiếp xúc với các người mẫu khác.
Họ cũng nhanh chóng sắp xếp cho cô một người quản lý mới, tên là Tạ Linh, Lộc Miên đã từng nghe nói về cô ấy khi còn ở Phong Thị, cô ấy có địa vị cao trong giới, đã dẫn dắt vô số người mẫu nổi tiếng.
Tạ Linh khoảng 35 tuổi, thân hình hơi đẫy đà, nhưng rất có khí chất, tính cách ôn hòa, đây là ấn tượng đầu tiên của Lộc Miên về cô ấy.
Lộc Miên không thích bị kiểm soát, cô đã nói rõ vấn đề này trước khi ký hợp đồng, Tạ Linh cũng không lấy bất kỳ lý do nào để yêu cầu hạn chế cô và trợ lý là bạn gái cô thân mật ở bất kỳ hoàn cảnh nào, thậm chí còn nói những lời như "vừa làm việc vừa yêu đương thật sự ghen tị chết đi được".
Thực ra không chỉ có Tạ Linh, tất cả các nhân viên mà IV sắp xếp cho cô đều rất dễ hòa hợp, điều quan trọng nhất là, họ không tự ý suy đoán về Lâm Giản, không bàn tán riêng nói những lời không hay, đối xử với Lâm Giản rất thân thiện và tôn trọng.
Lâm Giản không chỉ một lần cong mắt vui vẻ nói với cô rằng người ở đây rất tốt, Lộc Miên rất hài lòng về điều đó, ấn tượng về công ty này đã tốt hơn không chỉ một chút.
Có lẽ chuyển việc sang đây thực sự là một lựa chọn tuyệt vời, ít nhất là có thể bảo vệ bảo bối của cô một cách tốt nhất khỏi bị thèm muốn, khiến bảo bối của cô vui vẻ.
Hai người thực sự rất công khai, Lộc Miên cảm thấy mình đã quen sự hiện diện của Lâm Giản với vai trò trợ lý, quen với việc cúi đầu là có thể hôn được bạn gái khi đang chỉnh sửa kiểu tóc hoặc trang phục giữa các lần chụp, quen với việc người quấn áo khoác cho cô với vẻ mặt đau lòng sau khi chụp xong chính là cô bạn gái yêu dấu của mình.
Phải làm sao đây? Ban đầu cô chỉ muốn Lâm Giản tạm thời chịu khổ ở bên mình một thời gian, bây giờ ngược lại cô lại không muốn nàng rời đi nữa.
Muốn mãi mãi như thế này.
Bố Lộc xử lý xong công việc từ phòng làm việc trở về phòng, liền nhìn thấy vợ mình nằm trên giường với vẻ mặt buồn rầu nhìn trần nhà, ông ngồi xuống hỏi: "Sao vậy? Anh thấy em mấy ngày nay cứ nặng trĩu tâm sự, đang lo lắng chuyện gì sao? Sao không nói cho anh biết?"
Hoắc Uyển nhìn ông một cái, thở dài: "Chẳng phải là chuyện con gái anh yêu đương sao?"
"Chuyện Miên Miên yêu đương à?"
Bố Lộc có chút mơ hồ: "Miên Miên và Giản Giản xảy ra chuyện gì? Cãi nhau à?"
"Cãi nhau?" Hoắc Uyển cười: "Không phải, hai đứa cãi nhau mà em lại buồn rầu đến mức này sao?"
Bố Lộc nghĩ cũng đúng, "Nếu thực sự cãi nhau thì em nhất định đang hóng chuyện."
"Không phải sao?"
Còn có thể buồn rầu vì chuyện gì nữa, chẳng phải là những chuyện Tưởng Tư Tư nói với bà khi đi dự đám cưới mấy ngày trước sao.
Tưởng Tư Tư thật là, sự căm ghét đối với Lâm Giản e rằng đã tẩu hỏa nhập ma, lúc đó bà đã nổi giận đuổi đi rồi mà cô ta vẫn không chịu bỏ cuộc, cứ dặn dò bà phải cẩn thận Lâm Giản.
Lúc đó Hoắc Uyển là người bảo vệ Lâm Giản, đã phản bác lại nhiều lời để che chở cho nàng, nhưng về đến nhà, bà cũng không tránh khỏi việc suy nghĩ nhiều.
Bà thừa nhận mình thực sự có thiện cảm với Lâm Giản, dù sao Lâm Giản vừa xinh đẹp, lại vừa ôn nhu chu đáo, hoàn toàn nghe lời con gái mình, không có bậc phụ huynh nào lại không thích một người bạn gái của con mình như vậy.
Nhưng phàm là chuyện gì cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài, con người càng không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Đặc biệt là chuyện Tưởng Tư Tư nói Lâm Giản sau khi về Giang Thành đã không đến thăm cậu ruột đang bị bệnh một lần nào, Hoắc Uyển vẫn luôn khắc khoải trong lòng.
Mặc dù cô cũng biết gia đình cậu của Lâm Giản đối với nàng không thể nói là tốt lắm, nghe Miên Miên kể thậm chí có thể nói là rất tệ, nhưng dù sao cũng đã nhận nuôi nàng, nuôi nàng mười mấy năm, lo cho nàng ăn học, ăn no mặc ấm.
Hoắc Uyển luôn cảm thấy, ngoại trừ cha mẹ sinh ra và đáng lẽ phải nuôi dưỡng nàng, tất cả những người khác đã nuôi dưỡng nàng tuyệt đối đều có thể được gọi là ân nhân.
Ân nhân trước đây bị ung thư máu nằm viện, nếu Lâm Giản thực sự làm ngơ bỏ mặc, sau khi về Giang Thành chỉ lo yêu đương với con gái mình, thì quả thực là không thỏa đáng.
Nếu thực sự là như vậy, hình tượng của nàng trong lòng Hoắc Uyển sẽ bị sai lệch, thiện cảm tuyệt đối sẽ giảm sút. Nếu thực sự đến cả chút lòng biết ơn đó cũng không biết là gì, Hoắc Uyển cũng không sẵn lòng tin rằng nàng là kiểu người có thể ghi nhớ một tình yêu suốt 7 năm như vậy.
Đương nhiên, Hoắc Uyển tất nhiên biết Tưởng Tư Tư có ý đồ gì, những lời cô ta nói đều đã bị thêm thắt, không thể tin hoàn toàn.
Có lẽ nên đi hỏi Miên Miên, nhưng bà không tin tưởng, bà có thể cảm nhận được con gái mình đã chìm sâu vào đó rồi, nói thật, bà chưa bao giờ cảm thấy con gái mình nghiêm túc với ai đến thế.
Những người đã chìm sâu trong biển tình, hầu hết đều bị dắt mũi, chỉ có người ngoài cuộc mới có thể thực sự nhìn rõ.
Là một người mẹ, những chuyện này liên quan đến hạnh phúc sau này của con gái mình, bà nhất định phải bắt tay vào điều tra cho rõ ràng. Thế là Hoắc Uyển đã cho người đi điều tra gia đình cậu của Lâm Giản.
Tài liệu nhanh chóng có được, Hoắc Uyển xem xét kỹ lưỡng, phát hiện gia đình cậu và mợ của Lâm Giản quả thực không quá giàu có, cả hai vợ chồng đều không có học thức cao, cậu trước đây là tài xế taxi, mợ làm giúp việc nhà, có một căn nhà hai phòng ngủ trong khu chung cư cũ, có một người con trai, năm nay hơn 30 tuổi, nghỉ học cấp ba ra ngoài làm thuê, hiện tại sống bằng nghề giao đồ ăn.
Một gia đình không giàu có như vậy, trước đây họ còn có thể nhận nuôi một đứa trẻ không phải con ruột, nuôi dưỡng đến 18 tuổi, mặc dù trong quá trình không cho được bao nhiêu tình yêu, nhưng đó cũng đã là lòng tốt mà nhiều người không làm được.
Tưởng Tư Tư nói không sai, cậu của Lâm Giản quả thực bị ung thư máu nằm viện, nhưng cô ta chắc chắn đã không điều tra sâu, chỉ nghe nói đến chuyện này rồi buột miệng nói ra để bôi nhọ Lâm Giản.
Cậu của Lâm Giản bị phát hiện bị ung thư máu vào khoảng tháng 11 năm ngoái, đã phẫu thuật ghép tủy vào tháng 1, hiện tại vẫn đang nằm viện theo dõi, hơn nữa còn ở phòng VIP, mợ của Lâm Giản cũng đã nghỉ việc, luôn ở bệnh viện chăm sóc.
Điều này dường như khá bình thường, không có gì, nhưng trong tài liệu có ghi lại, khoảng tháng 7 năm ngoái cậu nàng lái xe gây ra tai nạn, đâm vào một chiếc xe hạng sang, vì hoàn toàn có lỗi nên phải bồi thường 30 vạn cho đối phương, còn nợ khoảg 10 vạn tiền nợ bên ngoài, phải vay mượn khắp nơi, làm ba công việc để trả nợ. Mà phẫu thuật ghép tủy ung thư máu cần khoảng 50 vạn, đối với họ tuyệt đối là một khoản tiền khổng lồ, một gia đình đến 10 vạn cũng phải vay mượn khắp nơi, làm sao có thể gom được khoản tiền đó chỉ trong thời gian ngắn một hai tháng? Lại còn có tiền dư dả để ở phòng VIP?
Hoắc Uyển cho người kiểm tra xem nhà họ có hàng xóm thân thích nào giàu có không, câu trả lời là không, hầu hết người thân của họ đều là công nhân nông dân tầng lớp dưới, tự lo cho mình còn chưa xong.
Vậy khoản tiền này từ đâu mà có, ai đã cho?
Khi cậu của Lâm Giản phẫu thuật, Lâm Giản vừa hay cũng ở Giang Thành, Hoắc Uyển không khỏi nghĩ đến hướng đó, nhưng lúc đó Lâm Giản không phải khởi nghiệp thất bại, rơi vào hoàn cảnh phải bán rượu để kiếm sống sao? Vậy làm sao có thể lấy ra nhiều tiền như vậy cho họ chứ?
Vấn đề này khiến Hoắc Uyển cực kỳ bồn chồn, có một dự cảm rất xấu.
Hoắc Uyển tựa vào lòng bố Lộc, "Thực ra ngay từ đầu em đã có một dự cảm, chính là cảm thấy Giản Giản không đúng lắm, nhưng lại không nói ra được."
Bố Lộc nghe xong cũng vẻ mặt nghiêm túc, "Những chuyện này liên quan đến Miên Miên, quả thực phải điều tra cho rõ ràng mới tốt."
Việc có đi thăm cậu ruột bị bệnh hay không chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ mục đích Lâm Giản quay về Giang Thành tiếp cận Lộc Miên thực sự không hề đơn thuần.
Bố Lộc vỗ vai vợ, để bà yên tâm ngủ, "Chuyện này cứ để anh lo, anh có cách của mình, khoản tiền đó từ đâu mà có, anh sẽ cho người làm rõ."
Hoắc Uyển nhắm mắt lại, rất tin tưởng chồng mình, "Vâng."
Nhưng đồng thời, ở phía bên kia.
Trong không gian kín yên tĩnh lan tỏa hương thơm nồng đậm, Lâm Giản nằm nghiêng trên chiếc giường lớn mềm mại thoải mái, trán tựa vào vai Lộc Miên, ôm cánh tay Lộc Miên, chìm sâu vào giấc ngủ.
Lộc Miên đang nghiêng đầu nhìn nàng, nhìn gương mặt khi ngủ của nàng dưới ánh đèn ngủ màu vàng cam tối, nàng hơi cuộn tròn người lại, tư thế đặc biệt phụ thuộc, vòng eo thon gọn khiến người ta rất muốn ôm nàng vào lòng.
Môi nàng hé mở, đang nói những lời mớ mơ hồ không rõ ràng.
"Miên Miên, đừng bỏ rơi mình... đừng..."
"Mình sai rồi, tha thứ cho mình..."
"Mình sai rồi, đừng giận..."
Tại sao ngay cả trong mơ cũng thành khẩn nhận lỗi như vậy? Lộc Miên cảm thán. Thực ra Lâm Giản cũng không làm sai chuyện gì, chỉ là hôm nay ở phòng chụp vì một vài chuyện nhỏ mà chọc cô lúc đó không vui mà thôi.
Vì tâm trạng không thoải mái nên thái độ đối với nàng có hơi lạnh nhạt một chút, nhưng cũng không lạnh nhạt được lâu, Lộc Miên đã bị ánh mắt bối rối của nàng đánh bại, cơn giận tan biến.
Lâm Giản cũng đã ngay lập tức sau khi kết thúc công việc dùng cơ thể và việc thỏa mãn một loạt điều kiện quá đáng của cô để giành được sự tha thứ.
Nhưng dù đã được tha thứ, dù đã bị chà đạp đến mức trở nên mềm nhũn như nhụy hoa, nàng vẫn thận trọng suốt cả tối, cả đêm đều tìm cách dỗ dành cô vui vẻ hơn một chút. Nàng sợ mình lại làm sai chuyện gì và bộ dạng sợ bị bỏ rơi ngay cả trong mơ khiến Lộc Miên chạnh lòng, có chút hối hận.
Lúc đó thực sự không nên lạnh nhạt với nàng, ngay cả khi mình đang ghen tuông tức giận.
Cô không ngờ hai người ở bên nhau lâu như vậy mà Lâm Giản vẫn thiếu cảm giác an toàn đến thế, chỉ cần bị cô lạnh nhạt một chút thôi, nàng sẽ sợ bị bỏ rơi đến mức ngay cả trong mơ cũng nhớ đến, ngay cả trong mơ cũng lo lắng cô sẽ bỏ rơi nàng.
Phải làm sao đây? Bảo bối của cô sao vẫn thiếu cảm giác an toàn như vậy.
Nhìn nàng như thế, Lộc Miên bây giờ thực sự rất muốn bù đắp cho nàng điều gì đó, rất muốn để nàng biết, nàng rất quan trọng đối với cô, bây giờ cô tuyệt đối không thể vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà không cần nàng được.
Có lẽ yêu một người là như thế, không nỡ nhìn nàng thất vọng, không nỡ nhìn nàng hèn mọn, không nỡ nhìn nàng thiếu cảm giác an toàn, muốn nàng cảm thấy hạnh phúc, muốn cho nàng những điều tốt đẹp hơn.
Phải làm sao mới tốt đây?
Lộc Miên cúi mắt xuống, ánh mắt bỗng nhiên rơi vào những ngón tay trắng nõn thon thả đang đặt trên vai mình. Trong đầu cô bất ngờ hiện lên suy nghĩ nàng nhất định sẽ rất đẹp khi đeo nhẫn.
Lộc Miên sững sờ, bị chính suy nghĩ của mình làm cho kinh ngạc, nhưng điều đó có gì là không được chứ?
Mặc dù chỉ mới yêu nhau nửa năm, thường ngày có lẽ thấy hơi nhanh. Nhưng họ đã quen nhau gần 8 năm rồi, họ đã yêu nhau từ lúc đó rồi, chỉ là bị ngăn trở.
Bây giờ họ không có ngăn trở, Lộc Miên cũng không nghĩ mình sẽ lại chia tay với nàng, có lý do gì để lại chia tay với nàng chứ?
Dù là ngày xưa hay bây giờ, ở bên Lâm Giản luôn mang lại cho cô một cảm giác khác biệt, dù là đau đớn khắc cốt ghi tâm, hay chìm đắm trong một cảm giác được gọi là "hạnh phúc", đều là không thể thay thế.
Lộc Miên cảm thấy, không ai có thể thay thế Lâm Giản.
Đã không thể thay thế, đã sẽ không chia tay, đã không muốn chia tay, đã muốn cho nàng một danh phận an toàn hơn, vậy tại sao không hành động? Hai người đã bị tay săn ảnh chụp được và đăng lên mạng làm tin tức không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng cô vẫn chưa thực sự công khai danh tính của nàng với bên ngoài.
Lộc Miên có chút hưng phấn, nhưng cô biết mình rất tỉnh táo, cô nhẹ nhàng rút vai mình ra khỏi vòng tay Lâm Giản, đi tìm một cái thước dây mềm, nghiêm túc đo ngón áp út của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz