[BHTT-Edit Hoàn] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê
Chương 119. Phiên ngoại - Câu chuyện nếu như 3
Không nỡ đẩy nàng ra.
---
Trên người chỉ còn hơn 200 tệ, Lâm Giản tạm thời đến làm việc tại một nhà hàng bao ăn ở. Trước khi rời khỏi nhà cậu, cậu nàng đã lén nhét cho nàng 1000 tệ, dặn nàng phải tự chăm sóc mình thật tốt.
Lâm Giản không nhận, nói với cậu là mình có tiền, dặn cậu phải giữ gìn sức khỏe, phải tranh thủ đi khám bệnh, bớt hút thuốc, uống rượu.
Cậu cười đáp lời, ánh mắt đầy xót xa và hối lỗi.
Rời khỏi nhà cậu, Lâm Giản cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Hơn một tháng qua, nàng vẫn thông qua Từ Lộ Lộ để biết tình hình gần đây của Lộc Miên. Từ Lộ Lộ nói Lộc Miên vẫn như cũ, ủ rũ, làm gì cũng không có tinh thần.
Một vài người bạn thân biết cô chia tay. Gần đến sinh nhật cô, họ định lén đến nhà cô vào ngày sinh nhật để tạo bất ngờ, để cô vui vẻ. Nhưng họ không cẩn thận gửi nhầm tin nhắn cho Lộc Miên. Lộc Miên lập tức từ chối.
Lộc Miên thực sự không có tâm trạng. Trong bữa tiệc sinh nhật, cô có lẽ chỉ có thể gượng cười. Mấy người bạn cũng không tiện ép buộc cô nữa, chỉ nói đợi cô vui vẻ rồi sẽ tổ chức bù.
Lâm Giản nhớ kiếp trước, sinh nhật lần này Lộc Miên đã ở nhà một mình uống rượu. Ngày hôm sau Hoắc Uyển từ nơi khác trở về để mừng sinh nhật cô, thấy cô say mèm không tỉnh, thậm chí còn gọi bác sĩ riêng đến. Không cần nghĩ cũng biết cô đã uống bao nhiêu rượu, cô đã khó chịu đến mức nào.
Nhưng, không lâu sau khi tỉnh rượu lần đó, cô như được sống lại, không còn vẻ suy sụp nữa, chịu ra ngoài, lấy lại những sở thích của mình, chịu giao tiếp và kết bạn mới. Cuộc sống dần trở lại quỹ đạo. Cô vẫn kiêu ngạo và rạng rỡ như thế.
Vậy là tối hôm đó cô đã hạ quyết tâm quên đi hoàn toàn, không còn chút vương vấn nào với nàng nữa sao?
Đêm hôm đó năm xưa, Lâm Giản quả thực đã nhẫn tâm không đi tìm cô.
Nhưng lần này sẽ không như thế.
Miên Miên tuyệt đối không được hồi phục.
Ngày sinh nhật Lộc Miên, Giang Thành mưa phùn cả ngày. Đến tối, lượng mưa đột ngột tăng lên, mưa như trút nước xối xả khắp thành phố.
Cửa sổ đóng kín, căn phòng tối om, tạo thành một không gian vô cùng ngột ngạt.
Vài chai rượu đã mở nằm ngổn ngang trên bàn trà. Một chai vẫn còn nằm trong tay Lộc Miên. Có lẽ vì uống quá nhiều, má cô đỏ bừng, ánh mắt say sưa. Cảm xúc cô đơn, cô độc, buồn bã tràn ra, nhấn chìm cô.
Chỉ có cô một mình ở đây. Cô cực kỳ ghét cảm giác này. Cô không hề thích một sinh nhật như thế này.
Rõ ràng sinh nhật cô không nên như vậy. Rõ ràng cô có thể có rất nhiều người bầu bạn. Nhưng tại sao cô lại cảm thấy mọi thứ đều vô nghĩa khi không có Lâm Giản?
Càng gần nửa đêm, càng bị đè nén.
Cô không hiểu tại sao. Rõ ràng Lâm Giản chỉ đang đùa giỡn với cô, rõ ràng biết sự thật đó mà đến giờ trong đầu vẫn toàn là Lâm Giản. Điều này khiến cô phát điên và bất lực.
Cô không biết phải làm thế nào để quên đi. Rượu cứ rót vào miệng không ngừng. Chiếc điện thoại đặt cách đó không xa vẫn tối đen, không hề sáng lên.
Rõ ràng cô đã thoát khỏi tất cả các tài khoản mạng xã hội, cô không biết mình đang chờ đợi điều gì.
Một tia sét xẹt qua, chiếu sáng căn phòng trong khoảnh khắc. Kim đồng hồ quý giá treo trên tường chỉ đúng 12 giờ đêm.
Ngay sau đó là tiếng sấm vang trời. Ánh mắt Lộc Miên lạnh lùng đáng sợ. Cô nâng tay ném chai rượu xuống đất, thủy tinh vỡ tan tành.
Cô ghét Lâm Giản, rất ghét, rất ghét.
"Brumm, brum, brum..."
Lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên. Ánh sáng chiếu vào phòng. Tim Lộc Miên gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô cầm lên xem, là một số lạ.
Tim đập càng lúc càng nhanh. Tiếng chuông dồn dập. Lộc Miên rủ mắt xuống, cầm lấy một chai rượu khác, nhấn nút nghe.
"Miên Miên, chúc mừng sinh nhật mười chín tuổi."
Giọng nói nhẹ nhàng, êm ái của Lâm Giản truyền đến từ đầu dây bên kia, lẫn với tiếng mưa rõ ràng.
Câu chúc mừng sinh nhật đó lọt vào tai Lộc Miên, trở nên chói tai.
Lộc Miên nắm chặt tay im lặng một lúc lâu. Lâm Giản lại lên tiếng: "Không phải không đúng giờ đâu, vừa nãy bị sấm sét đánh, mất sóng một chút, mình..."
Nàng cười và lặp lại: "Miên Miên, sinh nhật vui vẻ."
Nước mắt không kiểm soát được chảy xuống. Lộc Miên ngửa đầu, tu một ngụm rượu lớn, không cẩn thận bị sặc, quay đầu ho dữ dội.
Đầu dây bên kia lo lắng, liên tục hỏi cô bị sao, muốn ngay lập tức xuất hiện trước mặt cô.
"Miên Miên, cậu đang uống rượu sao? Khó chịu lắm phải không? Đừng uống nữa được không?"
Lộc Miên nhanh chóng bình tĩnh lại, nước mắt nhòe đi trước mắt. Giọng nói cô lạnh lùng: "Tại sao cậu lại chúc mình sinh nhật vui vẻ?"
"Chúng ta đã chia tay rồi." Cô nói từng chữ một.
"Chia tay rồi thì không được chúc Miên Miên sinh nhật vui vẻ sao?"
Mưa ngày càng dữ dội. Giọng Lâm Giản ở đầu dây bên kia rất yếu ớt.
"Hừ." Lộc Miên mỉa mai: "Mình cần sao? Mình thiếu một lời chúc của cậu sao?"
Lại một tiếng sấm vang lên, lại một khoảng lặng chết chóc. Tiếng tim đập mạnh mẽ đặc biệt rõ ràng trong sự tĩnh lặng. Cồn trong cơ thể lan tỏa. Cảm xúc của Lộc Miên một khi đã tìm được chỗ trút ra thì khó mà kìm nén.
"Lâm Giản, tại sao cậu lại gọi cuộc điện thoại này? Tại sao cậu không cút xa một chút? Chia tay chẳng phải là điều cậu luôn muốn sao? Tại sao cậu lại quay về đây làm trò hèn hạ? Tại sao lại đến quấy rầy mình nữa?"
Lâm Giản thấy lòng mình chua xót: "Miên Miên..."
"Cậu rốt cuộc muốn mình phải làm gì? Mình làm gì cậu mới hài lòng? Mỗi lần đều là cho mình một cái tát rồi lại cho một viên kẹo. Vì thích cậu, mình đã nhẫn nhịn rất lâu rồi. Mình phải làm đến mức nào cậu mới chịu đối xử tốt với mình? Cậu rõ ràng không thích mình, tại sao lại ở bên mình?"
"Không thích mình tại sao lại tìm mình? Bị mình thích cậu chẳng phải tránh như tránh tà, luôn tìm mọi cách để giữ khoảng cách với mình sao? Chán ghét thì tại sao không nói chia tay sớm hơn?"
"Khó khăn lắm mình mới nói trước, cậu đã thoát khỏi mình rồi, tại sao cậu còn không cút xa hơn? Hay là cậu thích nhìn mình đau khổ vì cậu, cậu cảm thấy thỏa mãn đúng không?"
"Cậu rốt cuộc muốn mình phải làm gì?"
"Không phải..."
Dù đã chuẩn bị tâm lý, dù muốn Lộc Miên trút hết mọi bực dọc ra, nhưng bị Lộc Miên nói như vậy, Lâm Giản vẫn run lên bần bật.
Vẫn có chút khó chịu đựng.
Cuộc cãi vã này, khiến nàng nhớ đến kiếp trước, Lộc Miên nói muốn chia tay với nàng...
Không, không, bây giờ mọi thứ vẫn có thể cứu vãn. Lâm Giản tự an ủi mình.
Lộc Miên càng nói càng kích động, không kìm được nghẹn ngào: "Cậu có biết không, mình ghét cậu. Mình rất ghét cậu. Mình không muốn nhìn thấy cậu nữa, càng không cần cậu chúc mình sinh nhật vui vẻ. Mình không vui chút nào!"
"Vì cậu, cuộc sống của mình trở nên hỗn loạn. Mình trở nên không vui chút nào!"
Tim Lộc Miên đập dữ dội. Bàn tay cầm điện thoại run rẩy, nước mắt đã chảy đầm đìa.
Cuộc gọi vẫn tiếp diễn. Chỉ nghe thấy tiếng mưa rõ ràng, rõ ràng đến mức như thể nàng đang đứng ngay dưới mưa.
Lộc Miên lau nước mắt, ngửa cổ uống cạn ly rượu.
"Miên Miên, mình xin lỗi, tất cả là lỗi của mình." So với Lộc Miên, giọng Lâm Giản yếu ớt, đầy hối lỗi. Nàng tự biết mình có lỗi.
"Mình có lỗi với cậu, mình đã phụ tình yêu của cậu."
"Là mình nhát gan, là mình tính cách ngang bướng. Mình luôn đẩy cậu ra xa. Mình luôn không xứng làm bạn gái của cậu. Mình xin lỗi vì đã khiến cậu buồn bã lâu như vậy."
Lộc Miên hít sâu một hơi. Lâm Giản nài nỉ với giọng khóc nức nở: "Sau này mình sửa hết được không? Mình dùng hành động thực tế chứng minh cho cậu thấy được không?"
"Mình thực sự rất rất thích cậu. Mình không thể sống thiếu cậu. Mình không thể không có cậu. Miên Miên, cầu xin cậu cho mình một cơ hội để bù đắp được không? Mình không muốn cậu quên mình. Mình càng không dám tưởng tượng sau này cậu ở bên người khác."
"Mình sẽ không đối xử với cậu như vậy nữa. Mình xin lỗi, thực sự xin lỗi."
Thái độ của Lâm Giản hạ thấp, cẩn thận từng chút. Khi yêu, Lộc Miên luôn đóng vai trò này. Đảo ngược lại, nhưng cô không hề cảm thấy khoái cảm trả thù. Cô cũng không dám tin. Cô sợ mọi thứ lại giống như vô số lần mình buồn bã, đau lòng trước đây. Lâm Giản động lòng trắc ẩn, đối xử tốt với cô một chút, cho cô một viên kẹo mà thôi.
Sự tốt đẹp đó sẽ không duy trì được bao lâu, sau đó lại là những lần thất vọng, tuyệt vọng tiếp theo.
Cô vừa nghe giọng Lâm Giản vừa rót rượu uống. Lâm Giản nhận ra, lo lắng nhẹ nhàng dỗ dành cô đừng uống nữa.
"Uống nhiều quá ngày mai sẽ rất khó chịu đó. Miên Miên ngoan, đừng uống nữa. Người nên bị phạt là mình, làm sao có thể để cậu khó chịu được? Chúng ta đừng uống nữa được không?"
Mặc dù Lộc Miên vẫn nói những lời lạnh lùng như không cần cậu phải lo lắng, Lâm Giản vẫn dịu dàng như cũ, như thể có sự kiên nhẫn vô tận.
Lộc Miên dần im lặng, vô thức đặt ly rượu xuống. Chỉ còn lại tiếng thở nặng nề. Không biết cô đã được Lâm Giản an ủi hay là vì say rượu mà ngủ, hay đang khó chịu.
Mưa vẫn đang rơi, không có dấu hiệu muốn ngừng. Điện thoại vẫn đang kết nối. Lâm Giản cẩn thận hỏi: "Miên Miên, nhà cậu có thuốc giải rượu không?"
Lộc Miên không trả lời.
"Nếu không có, cậu xuống lấy được không? Cậu uống nhiều rượu như vậy, ngày mai sẽ rất khó chịu."
Lộc Miên mắt lim dim nửa tỉnh nửa mê. Bỗng cô ý thức được điều gì đó, mở bừng mắt, chống người đứng dậy.
Tim đập nhanh hơn. Cô lảo đảo đi đến cửa sổ, kéo rèm xuống nhìn ra ngoài. Mưa xối xả xuống mặt đất. Dưới mái hiên gần đó, có một bóng người mảnh khảnh, đơn độc đang đứng. Đồng tử Lộc Miên co lại. Một cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong lòng, đập mạnh vào nội tâm cô.
Nàng đã đứng đó bao lâu rồi? Ngay từ đầu cuộc gọi, tiếng mưa bên nàng đã rất rõ ràng. Nhiệt độ thấp hơn nhiều so với bình thường. Nàng chỉ mặc một chiếc váy dài mỏng manh.
Lâm Giản cũng ngẩng đầu lên. Hai ánh mắt giao nhau. Lộc Miên thấy đôi mắt nàng ẩm ướt, đỏ hoe.
Nàng đứng dưới mưa trông vô cùng tan vỡ, khiến người ta xót xa.
Khoảnh khắc này, cảm xúc dâng trào, không thể kìm nén. Lộc Miên quay người chạy xuống lầu, mở cửa biệt thự. Mưa lớn hơn cô tưởng.
Lâm Giản thấy cô chịu ra gặp mình, mỉm cười rạng rỡ, mở ô, vội vàng chạy về phía cô.
Mưa lớn như vậy, chiếc ô chẳng có tác dụng gì nhiều. Hơn nữa Lâm Giản lại chạy. Khi nàng chạy đến dưới mái hiên, toàn thân đã ướt đẫm một mảng lớn. Nhưng nàng không hề để tâm. Nàng gấp ô lại, lấy khăn giấy từ túi ra, lau tay sơ sài, rồi lấy đồ từ chiếc túi chống nước đang cầm.
Đó là một hộp quà được làm rất tinh xảo. Nàng đưa cho Lộc Miên. Lộc Miên rủ mắt nhìn, nghe Lâm Giản một lần nữa nghiêm túc nói chúc mừng sinh nhật.
"Đây là quà sinh nhật cho cậu. Không phải thứ gì đắt tiền đâu, ừm..." Lâm Giản mím môi, lại lấy ra một vỉ thuốc từ túi: "Uống cái này đi, sẽ không còn khó chịu nữa."
Lộc Miên ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt chứa đựng vạn ngàn cảm xúc.
Nhìn khuôn mặt Lộc Miên đầy vết nước, lòng nàng nhói đau. Nàng không kìm được lại lấy khăn giấy ra, cẩn thận nâng mặt cô, giúp cô lau khô.
Rõ ràng mình ướt như chuột lột, nhưng nàng hoàn toàn không quan tâm. Trong lòng, trong mắt nàng đều là Lộc Miên.
Lộc Miên không từ chối hay né tránh. Cô đã say. Sự khao khát trong lòng được phóng đại. Thật ra cô cũng rất nhớ nàng, đúng không?
Vì vậy cũng không nỡ đẩy nàng ra.
Vô thức, ánh mắt Lâm Giản đã mang theo sự dịu dàng quyến rũ không nên có ở lứa tuổi này. Hành động cũng chuyển từ lau nước mắt sang nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, động tác nhẹ nhàng, đầy tình ý.
Kiếp trước, nàng là người hiểu Lộc Miên nhất. Nàng biết rõ nhất làm thế nào để quyến rũ Lộc Miên, biết rõ nhất Lộc Miên không chịu nổi dáng vẻ nào của nàng, biết rõ nhất làm thế nào để khơi dậy dục vọng đen tối trong lòng Lộc Miên.
Khi yêu, Lộc Miên căn bản không thể chống lại nàng. Huống chi là bây giờ, Miên Miên ngây thơ, đáng yêu này đang đứng trước mặt, vì nàng mà đau lòng, mà khóc lớn rồi say mèm.
Cô lấy gì để kháng cự nàng đây?
Tay Lâm Giản từ từ di chuyển xuống, chạm vào cổ Lộc Miên đang nóng hổi, đỏ bừng. Ngón tay nàng lén lút gãi nhẹ vào vùng nhạy cảm sau tai cô, hơi nhíu mày, vẻ hối lỗi khiến nàng trông càng thêm đáng thương.
"Miên Miên, mình xin lỗi, tất cả là lỗi của mình. Mình xin lỗi. Cho mình một cơ hội để theo đuổi cậu lại được không?"
Nhìn ánh mắt Lộc Miên ngày càng nóng bỏng, nàng quá quen thuộc với điều này.
Ánh mắt nàng lóe lên tia ranh mãnh, giọng nói càng thêm phục tùng, ngoan ngoãn: "Cậu vẫn còn giận đúng không? Cứ trút hết giận lên người mình đi. Miên Miên muốn làm gì cũng được, chỉ cần cậu thấy vui hơn một chút, mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời..."
Đột nhiên, Lộc Miên giữ chặt vai nàng, mạnh mẽ đẩy nàng vào cửa. Lâm Giản không hề bận tâm đến cơn đau, chủ động ôm lấy cổ cô, ngửa đầu chịu đựng nụ hôn như bão táp của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz