[BHTT-EDIT] HIẾN THÂN XUNG HỈ- LAN DÃ
Chương 22
Lúc Tức Trần đại sư đem Úc Nam Khanh đưa về bên người Tiêu Kỳ Lăng, Tiêu Kỳ Lăng đang đứng trên đỉnh núi ngắm cảnh xuân sớm.
Úc Nam Khanh nhảy chân sáo đến bên cạnh Tiêu Kỳ Lăng, túm lấy tay áo cô và bắt đầu tố cáo: "Chúng ta mau xuống núi đi, nếu không hòa thượng này lại đánh cướp ta mất!"
Giọng nói của nàng vừa mềm mại vừa ngọt ngào.
Tiêu Kỳ Lăng quay đầu lại. "Ừ? Hắn đánh cướp ngươi?"
Úc Nam Khanh tiếp tục tố cáo, "Hắn nếu không phải bắt ta xin xăm, xin xăm cũng đòi tiền, giải xăm cũng đòi tiền, phá xăm cũng đòi tiền. Trừ những thứ này ra, đường qua phật điện còn để cho ta quyên một lần tiền nhang đèn."
Tiêu Kỳ Lăng cố đẩy tay Úc Nam Khanh ra nhưng không được, nên cô để mặc nàng nắm. "Ta sẽ hỏi rõ."
Úc Nam Khanh nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, muốn nói gì đó, nhưng rồi lại ngậm chặt miệng, tay nắm chặt lấy Tiêu Kỳ Lăng.
Cái này làm cho Tức Trần đứng ở bên cạnh cũng chậm rãi nở cụ cười.
Tiêu Kỳ Lăng quay sang nhìn Tức Trần, giọng nói trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều. "Bổn vương yên tâm đem Vương phi giao cho đại sư, đại sư đối với nàng như vậy sao?"
Tức Trần trầm mặc.
Một khắc trước, hắn quả thật lấy được ba ngàn lượng vàng mà Úc Nam Khanh hứa. Úc Nam Khanh cứ khăng khăng đưa số vàng đó cho hắn, buộc hắn phải giải quẻ bói thành một điềm lành.
Nửa khắc trước, hắn còn nhận được thêm hai ngàn lượng vàng do Úc Nam Khanh hứa hẹn. Nhưng đây cũng là đề nghị của Úc Nam Khanh, một khoản tiền bịt miệng cho quẻ bói kia.
Tức Trần thân là cao tăng đắc đạo, tuy nói tiền bạc là vật ngoài thân, không thể vì tiền bạc mà đánh đổi nguyên tắc của mình.
Nhưng một lượng bạc có thể trang trải chi phí hàng tháng cho một nhà ba miệng ăn, một lượng vàng đổi lấy mười lượng bạc, đủ để cho Hộ Quốc Tự cứu tế hơn một vạn dân gặp nạn, năm ngàn lượng vàng cám dỗ quá lớn.
Nếu phải nói hắn có cái gì để cho Úc Nam Khanh bất mãn,, thì đó chính là câu hỏi cuối cùng mà Úc Nam Khanh hỏi: 'Trữ Vương điện hạ có thể kéo dài tuổi thọ không?'
Tức Trần đương nhiên không trả lời, chỉ nói rằng thiên cơ không thể tiết lộ.
Cũng là bởi vì một điểm này, Úc Nam Khanh quay đầu cùng Tiêu Kỳ Lăng cáo trạng.
Tức Trần lắc đầu cười nói: "Vương phi tâm thiện, hôm nay quyên góp hương khói, ngày sau tất nhiên sẽ biến thành công đức phò hộ Vương phi."
Nét mặt Tiêu Kỳ Lăng dường như dịu lại.
Úc Nam Khanh mới không cần loại công đức hư vô mờ mịt như vậy, mong muốn bình tĩnh lại của nàng lại trỗi dậy.
Thực ra nàng không quá bận tâm đến quẻ trung thượng đó, bỏ ra năm ngàn lượng vàng là muốn tìm câu trả lời về tuổi thọ của Tiêu Kỳ Lăng.
Nếu Tiêu Kỳ Lăng có cơ hội sống sót, đại cục thiên hạ sau này có lẽ cũng khác với kiếp trước. Nếu vẫn như kiếp trước... Úc Nam Khanh nhíu mày, lại kéo tay áo Tiêu Kỳ Lăng.
"Điện hạ..."
Tiêu Kỳ Lăng tựa hồ vẫn còn cân nhắc.
Úc Nam Khanh bất mãn, lại kéo: "Điện hạ..."
Năm ngàn lượng vàng đối với nàng mà nói quả thực chẳng là gì, tiền bạc mà mẹ con Lý thị biển thủ bao năm nay chắc cũng khoảng chừng đó, nên khi Trầm Hương hỏi, nàng cũng không đi phủ Quốc công so đo.
Nhưng việc tặng năm ngàn lượng vàng cho một hoàng thượng đang tươi cười mà không làm gì, đối với Úc Nam Khanh lại cảm thấy có chút không đáng giá.
Vừa định kéo lại, Tiêu Kỳ Lăng đã nắm lấy tay nàng, giữ chặt trong lòng bàn tay, không để cho nàng làm loạn nữa.
Úc Nam Khanh định dùng tay còn lại kéo, nhưng bị Tiêu Kỳ Lăng liếc nhìn ngăn lại.
Sắc mặt Úc Nam Khanh sa sầm, nàng cũng tỏ vẻ bất mãn với Tiêu Kỳ Lăng.
Tiêu Kỳ Lăng hỏi: "Đại sư có muốn biện hộ không?"
Tức Trần tiếp tục mân mê tràng hạt, vẻ mặt bình thản. "Dù sao thì, số vàng đó cũng chỉ là hứa suông. Nếu Vương phi cảm thấy không đáng thì không cần phải tặng. Gieo nhân nào gặt quả nấy, tất cả đều do Vương phi quyết định."
Tiêu Kỳ Lăng nhìn về phía Úc Nam Khanh: "Ngươi nghĩ như thế nào?"
Úc Nam Khanh do dự: "Ta có thể nói thêm vài lời với hắn không?"
Tiêu Kỳ Lăng gật đầu, lùi lại vài thước.
Tức Trần không hổ là cao tăng, mới vừa bị Úc Nam Khanh bêu xấu thành tham ngân trục lợi, giờ phút này đối mặt với Úc Nam Khanh còn có thể nở nụ cười hòa ái, kiên nhẫn hỏi: "Vương phi còn có vấn đề gì khác sao?"
Úc Nam Khanh thầm nghĩ mình quả thực gặp phải một vấn đề khó nói. Nàng hạ giọng, tăng giá: "Vẫn là vấn đề cũ, ta sẽ thêm năm ngàn lượng nữa, ý đại sư như thế nào?"
Ngay cả Tức Trần vốn đã quen với sự rộng rãi của giới quyền quý, hiện tại bị mười ngàn lượng vàng đập cho choáng váng: "Mười ngàn lượng vàng, chỉ để hỏi thọ mạng của Trữ Vương thôi sao?"
Lúc hắn nói ra lời này, Tiêu Kỳ Lăng cách mười mấy thước cũng đưa mắt quay lại nhìn về Úc Nam Khanh, ánh mắt tràn ngập cảm xúc phức tạp.
Nhưng Úc Nam Khanh đưa lưng về phía Tiêu Kỳ Lăng lại không hề hay biết. Úc Nam Khanh bị Tức Trần từ chối lần nữa, nàng buồn bã nói lời tạm biệt. Trước khi rời đi còn hứa rằng trong vòng ba ngày nữa sẽ dùng danh nghĩa Trữ Vương phủ giao năm ngàn lượng vàng đến Hộ Quốc Tự.
Trên đường xuống núi, Úc Nam Khanh uể oải, vô cùng buồn bã.
Có lẽ Tiêu Kỳ Lăng đã thay đổi ý định, hiếm thấy nói câu quan tâm: "Tức Trần chỉ nói những gì hắn biết, đối với chuyện không biết luôn cố làm ra vẻ huyền bí, nên đừng lo lắng quá."
Úc Nam Khanh bĩu môi: "Vậy lỡ như là hắn cảm thấy quá mức tàn nhẫn, cố ý không nói cho ta biết thì sao?"
Tiêu Kỳ Lăng chớp mắt, giả vờ không biết, hỏi: "Ngươi vừa hỏi hắn cái gì? Trên đời này còn rất nhiều cao tăng, ta có thể phái người đi hỏi giúp ngươi."
Úc Nam Khanh há miệng, nhưng không nói ra được. Nàng cũng không thể nói cho Tiêu Kỳ Lăng, nàng là muốn hỏi thọ mệnh của Tiêu Kỳ Lăng có phải hay không chỉ còn lại ngắn ngủi một năm, để cho nàng chuẩn bị trước đường chạy trốn nữa chứ?
Úc Nam Khanh rũ mắt xuống, nỗ lực trấn tĩnh tinh thần này dường như khiến nàng còn cảm thấy tồi tệ hơn.
Tiêu Kỳ Lăng mấy lần muốn mở miệng, cuối cùng cũng không nói được gì.
Lúc xe ngựa trở về Trữ Vương phủ, trong phủ đã chuẩn bị xong bữa tối. Bữa trưa ở Hộ Quốc Tự đều là thức ăn chay, Úc Nam Khanh cùng Tiêu Kỳ Lăng cũng chưa ăn được bao nhiêu, hiện tại quả thật có chút đói.
Úc Nam Khanh trước tiên sai người mang năm ngàn lượng vàng từ của hồi môn đưa đến Hộ Quốc Tự, sau đó cùng Tiêu Kỳ Lăng dùng bữa tối.
"Đếm xem trong bát còn bao nhiêu hạt cơm chưa?" Cơm ăn được một nửa, Tiêu Kỳ Lăng đột nhiên dùng đũa chọc vào tay Úc Nam Khanh.
Úc Nam Khanh uể oải ngước mắt lên: "Điện hạ, tâm trạng ta không tốt, xin ngươi đừng nói chuyện với ta nữa được không?"
"Tâm trạng không tốt cũng phải ăm cơm." Giọng Tiêu Kỳ Lăng ôn nhu, hiếm thấy dỗ người. "Ăn một bát canh đi, canh đã hầm cả buồi chiều đó."
Úc Nam Khanh không thể tiếp tục giả vờ nữa, nàng buông đũa xuống, bất đắc dĩ nói: "Hôm nay ở chùa, ngươi có nghe thấy ta nói gì với Tức Trần đại sư không?"
Tiêu Kỳ Lăng để đũa xuống, dứt khoát thừa nhận: "Nếu ngươi có tập võ, chắc chắn đã bảo ta tránh xa ra rồi."
Úc Nam Khanh cũng biết là như vậy, nàng thở dài, có chút không rõ ý của Tiêu Kỳ Lăng. "Điện hạ không ngại ta hỏi như vậy sao?"
"Ta có gì phải ngại?" Tiêu Kỳ Lăng cầm lấy khăn nha hoàn đưa đến lau miệng. "Chẳng lẽ ngươi cũng giống như những người khác, hỏi thọ mệnh cũng là muốn ta chết sớm sao?"
Úc Nam Khanh sửng sốt một chút, ngập ngừng hỏi: "Người như vậy rất nhiều sao?"
"Đương nhiên là có nhiều người muốn ta chết sớm." Tiêu Kỳ Lăng nói như thể không phải đang nói về mình, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, còn kể ra từng người một: "Những thường dân đã nghe danh tiếng của ta, cha ngươi, huynh muội ngươi, còn có rất nhiều Hoàng tử bị ta cản đường, còn có một vị kia đang ngồi trên long tọa."
"Có thể cũng là do hắn bêu xấu ngươi, làm sao dân chúng biết được sự thật?" Úc Nam Khanh nhớ lại kiếp trước, khi nghe tin Tiêu Kỳ Lăng chết, dân chúng tất cả đều thờ ơ, thậm chí có người còn vỗ tay khen hay. Lúc này, nỗi thương cảm trong lòng nàng dâng lên tột đỉnh.
"Nếu như...Điện hạ, ta nói là nếu như." Úc Nam Khanh thử dò hỏi, "Nếu như ta có thể thay Điện hạ thay đổi thanh danh trong dân chúng, ta có thể làm như vậy sao? Có thể gây thêm phiền toái cho việc Điện hạ muốn làm không?"
Ánh mắt Tiêu Kỳ Lăng lóe lên tia u ám, cô lặng lẽ nhìn Úc Nam Khanh hồi lâu, không có nói là đồng ý hay không, chỉ hỏi: "Vì sao phải giúp ta?"
"Điện hạ là người thân cận nhất của ta, ta giúp ngươi thì có gì sai?"
"Đừng lấy chuyện đó ra để gạt ta."
"Được rồi." Úc Nam Khanh bịa ra một lý do khác: "Hoàng đế đem ta gả cho ngươi, ta không thoải mái, đối với những kẻ đã nhúng ta vào hôn sự này đều không thoải mái, như vậy đủ chưa?"
"Có thể." Tiêu Kỳ Lăng cười nhìn Úc Nam Khanh nói ra những lời đại nghịch bất đạo lại còn dám phạm thượng, thậm chí còn khích lệ, "Quả thật cũng nên để cho bọn họ không thoải mái. Hoàng đế muốn mượn độc trong cơ thể ta phế bỏ ngôi vị Thái tử của ta đã đạt được rồi, hôm nay Tiêu Kỳ Tuấn và Tiêu Kỳ Mẫn dần dần nổi lên ở giới quan lại, ta đối với hắn không đủ uy hiếp, ngươi muốn làm gì liền làm đi."
Lúc Tiêu Kỳ Lăng nói lời này, trong mắt phản chiếu chút tia le lói, giống như là đang phát sáng, Úc Nam Khanh bất giác bị đôi mắt đào hoa kia hút hồn.
Cho đến khi Tiêu Kỳ Lăng kêu nàng lần nữa, nàng mới bừng tỉnh.
Nàng tránh ánh mắt của Tiêu Kỳ Lăng, tùy ý tìm đề tài: "Điện hạ nói cho ta những thứ này, không sợ ta nói cho phụ thân ta sao?"
Tiêu Kỳ Lăng ung dung lắc đầu một cái: "Từ khi thành thân tới nay, ngươi biết cũng không ít. So với cái này, ta càng muốn biết, rốt cuộc ngươi hiểu ta đến mức nào."
Ánh mắt Úc Nam Khanh hơi né tránh: "Điện hạ nghĩ ta nên biết bao nhiêu?"
"Điện hạ nghĩ ngươi nên ăn nhiều một chút." Tiêu Kỳ Lăng đưa tay gõ nhẹ lên trán Úc Nam Khanh một cái, "Đừng có lừa Điện hạ nói nữa, không ăn nữa sẽ nguội mất."
Úc Nam Khanh giả vờ "Ôi" một tiếng, cầm bát lên tiếp tục ăn, tốc độ lần này nhanh hơn trước rất nhiều.
Sau khi ăn xong, Tiêu Kỳ Lăng cùng Úc Nam Khanh trở về viện của mình.
Khi Tiêu Kỳ Lăng đến thư phòng, Vệ Vân Hàn cuối cùng cũng vượt qua được giờ giới nghiêm ở Vệ gia, đã đứng đợi khá lâu.
Tiêu Kỳ Lăng cau mày. "Hình như ta không gọi ngươi đến."
Vệ Vân Hàn giả vờ không nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của Tiêu Kỳ Lăng. Chờ Tiêu Kỳ Lăng vào thư phòng, lập tức đi theo và đóng cửa lại.
Hôm nay hắn mặc một chiếc áo choàng màu trắng, tay áo rộng làm dịu đi đáng kể khí chất của hắn, trên vai khoác một chiếc áo choàng lông cừu trắng như tuyết, so với Vệ ăn mày lần trước thì trông chỉnh tề hơn rất nhiều.
Vệ Vân Hàn phấn khởi mở miệng: "Ta nghe nói Điện hạ hôm nay góp năm ngàn lượng vàng cho Hộ Quốc Tự, là thật sao? Điện hạ chẳng phải là vẫn không tin thần phật sao?"
Tiêu Kỳ Lăng nhấp một ngụm trà mới pha, động tác ưu nhã. "Ngươi làm sao biết?"
"Không ít người từ Hộ Quốc Tự trở về đều thấy được, bây giờ đã truyền khắp nơi." Vệ Vân Hàn tặc lưỡi kinh ngạc, "Mấy thủ đoạn gạt người của Tức Trần đại sư càng ngày càng cao thâm, lại có thể từ trong tay Điện hạ lừa gạt được nhiều tiền như vậy."
Hắn nhớ tới mấy lần trước tìm Tiêu Kỳ Lăng muốn xin quân lương lúc khó khăn cũng không khỏi thở dài: "Trước đây Điện hạ đối với chúng ta cũng không có hào phóng như vậy."
Nụ cười của Tiêu Kỳ Lăng càng sâu, nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo. "Ta thiếu các ngươi bạc?"
Vệ Vân Hàn đưa tay khoa tay múa chân: "Cùng năm ngàn lượng vàng tự nhiên không giống, năm ngàn lượng vàng cũng đủ chống đỡ quân lương rất lâu."
Tiêu Kỳ Lăng đặt tách trà xuống, giải thích: "Là Vương phi ra tiền, lấy danh nghĩa của Trữ Vương phủ quyên tặng thôi."
Vệ Vân Hàn sáng tỏ: "Cho nên là Vương phi bị gạt?"
Hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm: "May mắn không phải Điện hạ bị lừa gạt, ta trên đường tới Trữ Vương phủ một mực lo lắng, còn tưởng rằng Điện hạ vô tình đụng hư đầu óc."
Tiêu Kỳ Lăng khẽ "Ồ", giọng điệu vô cùng thờ ơ: "Cho nên Vệ công tử mới vừa cảm thấy Bổn vương đầu óc có vấn đề?"
Đều gọi là "Công tử", Vệ Vân Hàn bị sợ cả người cứng đờ: "Không phải, ta nào dám, Điện hạ, chúng ta không phải là đang nói Vương phi sao? A đúng rồi, Điện hạ thông minh như vậy, sao có thể trơ mắt nhìn Vương phi bị tên hòa thượng kia lừa gạt chứ?"
"Nàng hỏi Tức Trần xem ta có thể kéo dài tuổi thọ được không." Đèn đuốc chập chờn, khóe miệng Tiêu Kỳ Lăng chậm rãi hiện lên một nụ cười, "Chẳng lẽ ngươi hi vọng ta ngăn nàng lại, nói cho nàng ta căn bản sẽ không chết?"
Lời này Vệ Vân Hàn cũng không dám nói, rất ít người biết được chân tướng cổ độc trong cơ thể Tiêu Kỳ Lăng, vài ngươi biết được đều là thân tín nhiều năm của Tiêu Kỳ Lăng.
"Năm ngàn lượng vàng đấy," Vệ Vân Hàn vẫn cảm thấy có chút đau lòng, "Đủ để mua một đàn chiến mã."
Nói tới chỗ này, Vệ Vân Hàn bỗng nhiên nảy ra một ý: "Điện hạ, Vương phi có nhiều của hồi môn như vậy, sao không dùng một ít để mở rộng quân bị? Nếu Vương phi thật sự là gián điệp, nàng sớm muộn cũng sẽ mất mạng. Nếu nàng ta hết lòng vì Điện hạ, dùng của hồi môn của nàng giúp Điện hạ cũng không thành vấn đề, phải không?"
Tiêu Kỳ Lăng phản bác: "Phụ thân ngươi có dùng của hồi môn của mẫu thân ngươi không?"
Của hồi môn là tiền vốn an thân lập mạng của phụ nữ sau khi lập gia đình, nếu phu quân động vào đều bị mọi người xỉ vả.
Nhưng... "Điện hạ, chẳng phải ngài và Vương phi đều là nữ tử sao? Hẳn không cần tránh loại chuyện này chứ? Coi như là Vương phi đóng góp cho đại sự của chúng ta, đến lúc đó ngươi phong cho nàng làm Quận chúa, đưa nàng rạng rỡ tái giá không được sao?"
Tiêu Kỳ Lăng khẽ nhíu mày, giọng cũng nghiêm túc: "Không được."
Vệ Vân Hàn cố gắng thuyết phục: "Vì sao không được? Chúng ta cũng đang lúc cần tiền bạc. Hôm nay Hoàng đế vẫn đang theo dõi nhất cử nhất động của chúng ta, muốn tìm được mỏ vàng. Điện hạ, chúng ta chẳng qua là tạm thời mượn dùng cũng không được sao?"
"Hoàng đế vẫn đang nhìn chằm chằm vào Trữ Vương phủ, những thứ của hồi môn kia nếu vận chuyển ra khỏi phủ chính là động tĩnh không nhỏ, nếu là bị phát hiện, há chẳng phải là phiền toái hơn sao?"
Vẻ mặt Tiêu Kỳ Lăng hoàn toàn bình tĩnh, không hề để lộ chút suy nghĩ thật sự nào.
"Điện hạ mới vừa phá hỏng giấc mộng thăng quan tiến chức của Úc Bỉnh Nho, lại vào Công Bộ, Hoàng thượng nhất định sẽ để mắt đến Trữ Vương phủ, quả thực không phải ý hay." Nói xong, Vệ Vân Hàn nhắc tới một chuyện khác: "Hôm nay sau khi bãi triều, Văn Cảnh Đế đã đem tổ phụ ta cùng mấy vị các lão khác đi ngự thư phòng, dặn dò bọn họ nhanh chóng chuẩn bị mấy bộ đề thi cho kỳ săn bắn."
"Năm nay thi săn bắn còn phải thử văn?" Tiêu Kỳ Lăng nhíu mày, rõ ràng là không hài lòng.
Tháng Ba đi thi săn bắn, tháng Tư đi thi khoa cử.
Thi khoa cử là để chiêu mộ nhân tài khắp thiên hạ. Nhưng mà năm ngoái, Văn Cảnh Đế đã nổi hứng ra lệnh cho gia quyến các vị đại thần sáng tác thơ ngẫu hứng cho kỳ thi săn bắn trước khi kỳ thi khoa cử bắt đầu.
Sau cuộc thi săn, một số con cháu quý tộc ngay cả tú tài cũng không thi đậu lại được Văn Cảnh Đế giao cho chức quan, phẩm cấp còn cao hơn cả những người biểu hiện xuất sắc trong kì thi khoa cử.
Văn Cảnh Đế trọng văn khinh võ thái độ hết sức rõ ràng, nhưng năm ngoái là năm đầu tiên, mọi người đều cho rằng đó chỉ là ý thích nhất thời.
Tuy nhiên, năm nay, Văn Cảnh Đế đã cho mấy vị các lão chuẩn bị trước đề thi, rõ ràng là có ý định tiếp tục tuyển chọn con cháu quý tộc từ kỳ thi săn.
"Nếu thực sự dựa trên tài năng chân chính thì cũng được đi, năm ngoái mấy người kia bằng vài câu chúc suông, là có thể đạt được chức quan, cái này làm cho những người mười năm đèn sách kia nghĩ như thế nào?"
So với Vệ Vân Hàn đang phẫn nộ, vẻ mặt của Tiêu Kỳ Lăng bình tĩnh hơn nhiều: "Nhiều người lấy được chức quan nhờ đặc quyền cha truyền con nối, mượn kì thi săn phong quan, còn hơn là không làm gì cũng được phong quan."
Vệ Vân Hàn: "Nhưng là..."
Tiểu Kỳ Lăng ngắt lời: "Thái độ của thầy thế nào?"
"Tổ phụ nghiêm cấm con cháu Vệ gia thông qua đường tắt loại này đạt được công danh, nhưng ông ấy cũng nói, Điện hạ nếu muốn tiến cử người vào triều thì sẽ không phản đối."
Vệ Vân Hàn hỏi: "Điện hạ, vậy chúng ta cần tiến cử không?"
"Không cần." Tiểu Kỳ Lăng trầm ngâm một lát: "Trong tay ta cũng không có người có thể dùng được, đương nhiên cũng không cách nào hướng Hoàng đế tiến cử."
Vệ Vân Hàn hiểu ý: "Điện hạ anh minh."
Bên ngoài sắc trời đã tối, lúc Vệ Vân Hàn nói lời từ biệt, Tiêu Kỳ Lăng đột nhiên gọi lại: "Còn có chuyện này."
Vệ Vân Hàn quay lại: "Điện hạ mời nói."
Tiêu Kỳ Lăng: "Sau này không có chuyện gì thì cũng không cần chạy đến nơi này tìm ta, Trữ Vương phủ sắp bị ngươi biến thành vườn hoa nhà ngươi rồi."
Vệ Vân Hàn không để tâm lắm, rất nhiều chuyện đều là hắn thay Tiêu Kỳ Lăng xử lý: "Nhưng hồi Điện hạ còn ở Đông Cung, ta là bạn học của Điện hạ. Chẳng phải chúng ta vẫn luôn như vậy sao?"
"Hôm nay ta đã thành thân." Ngón tay Tiêu Kỳ Lăng dừng lại trên tách trà một lúc. "Có lẽ ngươi nên tránh một chút."
Vệ Vân Hàn: Hả?
Hả hả hả?
Các ngươi không phải là giả sao?
Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, Tiêu Kỳ Lăng đọc xong binh thư rồi bước ra khỏi thư phòng. Đang định luyện kiếm thì thấy Úc Nam Khanh đang nằm ở trên băng đá.
Tiêu Kỳ Lăng bước tới, đẩy hai cái, có chút không xác định kêu: "Úc Nam Khanh?"
Úc Nam Khanh yếu ớt quay đầu lại: "Ừm..."
Thật đúng là Vương phi của cô.
"Tối hôm qua ngươi mộng du đi đến nơi này sao?" Tiêu Kỳ Lăng thấy lạ nên bước lại gần Úc Nam Khanh, ngồi xổm xuống nhìn nàng. Những món trang sức tinh xảo trên đầu khẽ đung đưa trên khuôn mặt Úc Nam Khanh, tạo nên sự tương phản rõ rệt với tóc tai bù xù của nàng.
"Ta mới không phải mộng du," Úc Nam Khanh nói, mệt đến mức không còn sức cãi lại.
Một loạt tiếng bước chân vội vã chạy tới, Tiêu Kỳ Lăng ngẩng đầu lên, thấy Trầm Hương cùng hai nha hoàn khác hành lễ với cô, rồi sau đó đem Úc Nam Khanh đỡ dậy đút chút nước trà.
"Nàng ấy bị sao vậy?"
Trầm Hương hồi bẩm: "Điện hạ, Vương phi vừa chạy vài vòng quanh vườn hoa, có chút tiêu hao thể lực quá độ."
Úc Nam Khanh dù kiệt sức vẫn cố gắng tự bào chữa: "Là rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều vòng."
"Ồ." Giọng Tiêu Kỳ Lăng vang lên ở cuối câu: "Thì ra là Vương phi dậy sớm chạy rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều vòng, cho nên mệt mỏi không cử động được sao?"
Úc Nam Khanh cũng biết sẽ bị cười nhạo, đẩy Tiêu Kỳ Lăng ra, chật vật bò dậy: "Ngươi đi ra."
Tiêu Kỳ Lăng níu lại cánh tay nàng, mang Úc Nam Khanh từ từ đi: "Thân thể của ngươi quả thật rất yếu, sáng sớm mỗi ngày tới đi bộ một chút cũng tốt, nhưng đi bộ rồi đừng nằm ngay, nếu không sẽ khó thở."
"Không cần ngươi dạy," Úc Nam Khanh đáp, đơn giản vì nàng không muốn đi bộ nữa sau khi tập thể dục.
Tiêu Kỳ Lăng khẽ cười.
Sau khi kéo người đi nửa vòng, hơi thở của Úc Nam Khanh đã đều hơn rất nhiều, Tiêu Kỳ Lăng mới nhắc tới: "Hôm qua ngươi sai người đem năm ngàn lượng vàng đưa đến Hộ Quốc Tự rồi sao?"
Úc Nam Khanh: "Sớm muộn gì cũng phải đưa, ta sợ qua mấy ngày nữa sẽ quên, cũng coi là hành thiện tích đức đi."
"Trữ Vương hung thần ác sát như vậy, hôm nay Vương phi làm việc thiện, toàn bộ Trữ Vương phủ đều được thơm lây." Tiêu Kỳ Lăng vẫy tay ra hiệu cho Trầm Hương rót thêm một ly nước cho Úc Nam Khanh. "Bổn vương thưởng phạt phân minh, ngươi muốn ta thưởng gì?"
Úc Nam Khanh nhấp một ngụm nước, lẩm bẩm: "Chỉ thuận tay làm mà thôi."
Dù sao cũng phải đưa cho Tức Trần, lấy danh nghĩa của nàng, hay danh nghĩa Trữ Vương phủ đối với nàng mà nói đều không có gì khác biệt.
Nếu nàng thực sự muốn gì... Úc Nam Khanh chỉ hi vọng Tiêu Kỳ Lăng có thể sống lâu hơn kiếp trước một chút. Những ngày tháng yên bình ở Trữ Vương phủ quá dài, để cho nàng hiếm khi lười biếng, phá lệ tham luyến.
Tiêu Kỳ Lăng tựa hồ cũng đã nghĩ đến điều này. "Ta sẽ để cho đại phu chữa độc cho ta, cố gắng sống lâu nhất có thể, Vương phi không cần vì thế mà lo lắng quá mức. "
Úc Nam Khanh đem tách trà đưa trả lại cho Trầm Hương, cười nhẹ nói: "Từng nghe nói tài đánh cờ của Điện cao siêu, nếu Điện hạ thật muốn thưởng ta, liền bồi ta đánh cờ đi."
Úc Nam Khanh thật ra thì cũng là thuận miệng nói, nàng đứng quá lâu, chỉ muốn tìm một chỗ có thể ngồi nghỉ một lát.
Kiếp trước, nàng đã từng chơi cờ với Tiêu Kỳ Tuấn rất nhiều lần, nhưng càng chơi càng thấy chán. Mỗi ván cờ đều phải tính toán kỹ lưỡng để thua Tiêu Kỳ Tuấn một cách tinh tế, tránh làm tổn thương lòng tự trọng của hắn.
Hôm nay nhớ tới, đã nhiều năm rồi nàng chưa từng chơi cờ với ai. Cuộc sống trong phủ Trữ Vương là một sự yên bình mà kiếp trước nàng chưa từng trải qua. Nàng không cần phải vắt óc suy nghĩ đề phòng Úc gia, cũng không cần phải ngày ngày lo lắng Tiêu Kỳ Tuấn phạm sai lầm.
Úc Nam Khanh không khỏi cười một tiếng, cảm thấy mình đều bị Tiêu Kỳ Lăng nuôi hư.
Lúc này trán truyền tới một cơn đau.
Bàn tay của Tiêu Kỳ Lăng vẫn đặt trên trán nàng còn chưa có lấy ra, Úc Nam Khanh mê mang nhìn theo tay Tiêu Kỳ Lăng, chợt lấy lại tinh thần.
"Cùng ta đánh cờ cũng dám thất thần?" "Giọng Tiêu Kỳ Lăng lạnh như băng, rõ ràng là đã kiềm chế rất lâu, "Úc Nam Khanh, ngươi có tin ta thật sự sẽ ném ngươi xuống hồ làm mồi cho cá không?"
Các nàng ngồi ở trong đình viện, ba mặt toàn hồ, còn có thể nghe được âm thanh cá nhảy lên mặt nước.
Úc Nam Khanh 'A' một tiếng, tầm mắt chuyển tới trên bàn cờ, nhìn thấy quân đen gần như bị xóa sạch, mới ý thức được mới vừa rồi nàng thất thần bao lâu.
Cũng khó trách Tiêu Kỳ Lăng sẽ động thủ
Úc Nam Khanh ngồi thẳng dậy: "Ta sẽ chơi nghiêm túc."
"Không cần." Tiêu Kỳ Lăng đặt một quân trắng lên bàn cờ, bao vây và tiêu diệt những quân đen cuối cùng, "Ngươi đã thua."
Úc Nam Khanh coi như là học cờ từ nhỏ, cũng chưa từng thua thảm đến thế, nhất thời bị kích thích thắng bại: "Chúng ta chơi thêm ván nữa đi."
Tiêu Kỳ Lăng vuốt ve quân trắng trong tay, rồi gạt quân đen sang một bên, thong thả nói: "Được rồi, nếu lần này ngươi lại mất tập trung nữa, ta thật đem ngươi ném xuống."
Úc Nam Khanh vội vàng gật đầu: "Biết biết, ta nhất định sẽ chơi nghiêm túc."
Mặt trời dần dần lên cao, phản chiếu trên mặt nước lấp lánh.
Khi Úc Nam Khanh nghiêm túc chơi cờ, thế cờ dễ nhìn hơn trước rất nhiều, hai người ngươi tới ta đi, chơi suốt một canh giờ mà không có kết quả.
"Vương phi thật là làm ta hết sức ngạc nhiên mừng rỡ." Ánh mắt Tiêu Kỳ Lăng hiện lên mấy phần thưởng thức, hỏi nàng: "Quốc công cờ thuật cũng khá bình thường, là Quốc công phu nhân dạy sao?"
Tiêu Kỳ Lăng hỏi Quốc công phu nhân hiển nhiên không phải Quốc công phu nhân hiện tại là vị kia Lý thị.
"Ừ, mẫu thân ta là người đã dạy dỗ ta, sau đó lại mời không ít thầy dạy ta." Úc Nam Khanh nhớ tới mẫu thân nàng, trên mặt theo bản năng hiện lên nụ cười, "Mẫu thân ta đối với các loại sở thích của ta đều rất ủng hộ."
Tiêu Kỳ Lăng thở dài nói: "Ngay cả là công chúa hoàng gia, cũng không nhất định có được mẫu phi sáng suốt như vậy. Quốc công phu nhân xuất thân thương nhân, thật là làm người ta ngưỡng mộ."
Nhắc tới Kỷ thị, Úc Nam Khanh liền không khỏi nghĩ đến Kỷ Tri Uẩn ngày đó. Tiêu Kỳ Lăng nói cũng không sai, kiếp trước Tiêu Kỳ Tuấn tiếp cận nàng chính là vì tài sản Kỷ gia.
Cho dù đời này nàng lựa chọn Tiêu Kỳ Lăng, Tiêu Kỳ Tuấn vẫn thèm muốn tài sản Kỷ gia. Không có quan hệ với nàng, Tiêu Kỳ Tuấn có thể dùng những thủ đoạn khác, hoặc là dụ dỗ hoặc là ép buộc.
Úc Nam Khanh thực sự lo lắng.
"Điện hạ, Kỷ gia mà lần trước ngài nhắc đến..."
"Lại thất thần?" Tiêu Kỳ Lăng ngắt lời nàng, đưa mắt chỉ vào quân cờ mà Úc Nam Khanh vừa đặt xuống.
Úc Nam Khanh nhìn bàn cờ, cắn môi tiếc nuối, vị trí quân cờ không có gì đặc biệt quan trọng, nhưng ván cờ đã đến thời khắc quyết định, nàng đi sai một nước liền mất tiên cơ.
Úc Nam Khanh đưa tay muốn thay đổi vị trí, nhưng ở giữa không trung bị một bàn tay thon dài trắng nõn đè lại, lòng bàn tay kia bao phủ mu bàn tay nàng, truyền đến một luồng nhiệt nóng bỏng.
Úc Nam Khanh ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Tiêu Kỳ Lăng.
"Khanh Khanh, một khi đã ra tay thì không thể rút lại."
- Hết chương 22 -
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz