[BHTT-EDIT] HIẾN THÂN XUNG HỈ- LAN DÃ
Chương 21
Ngày hôm sau, thời tiết đẹp.
Úc Nam Khanh dựa vào cửa sổ nhìn sổ sách, chưởng quỹ phụ trách quản lý các cửa hàng đều đã đem sổ sách những năm này đưa qua.
Người thay mẫu thân nàng quản lý cửa hàng đều do Kỷ gia một tay chăm sóc dạy bảo, năm đó theo của hồi môn tới kinh thành, làm việc hết sức tỉ mỉ, không hề có sai sót.
"Ta đã âm tầm hỏi qua mấy chưởng quỹ, lúc phu nhân vừa mất, Lý thị liền dùng danh tiếng của Quốc công đòi sổ sách. Khi đó tiểu thư còn nhỏ, bọn họ cũng không dám đắc tội với Lý thị, sợ Lý thị lại lợi dụng chuyện này để ức hiếp tiểu thư. Sau đó Lý thị khẩu vị càng ngày càng lớn, mới đưa mấy năm mà sổ sách đều trống trơn," Trầm Hương vừa nói với Úc Nam Khanh vừa khuấy một ấm trà nhỏ mang vào phòng.
Hương trà hoa thoang thoảng từ ấm trà nhỏ lan tỏa khắp phòng. Úc Nam Khanh ngạc nhiên thốt lên: "Đây là trà hoa lài? Ngươi ngược lại là cơ trí, còn biết áp dụng vào."
Trầm Hương mỉm cười: "Từ hôm tiểu thư dạy ta cách pha trà với đường và sữa, ta thấy hậu vị của trà Long Tĩnh hơi chát, liền đổi sang loại trà hoa mà tiểu thư thường thích uống, tựa hồ mùi vị cũng không tệ, tiểu thư có muốn thử một chút không?"
Úc Nam Khanh đặt cuốn sổ xuống, cười nói: "Ngươi nói đúng, phụ nữ ở kinh thành đa số không thích trà đắng, nếu thêm trà hoa sẽ giảm bớt vị đắng rất nhiều. Trầm Hương, ngươi giúp ta rất nhiều đấy."
Trầm Hương múc một bát ra nếm thử. Sau khi uống một ngụm, lập tức kinh ngạc vui mừng quay đầu nhìn về phía Úc Nam Khanh: "Tiểu thư, trà hoa lài pha sữa này quả nhiên ngon hơn Long Tĩnh nhiều!"
Úc Nam Khanh cười cười.
"Ta trước kia làm sao chưa từng nghe người đề cập đến sự kết hợp này? Tiểu thư ngươi không vào phòng bếp làm sao có thể biết được?" Vị trà và sữa còn chưa hòa quyện hoàn toàn, Trầm Hương vừa đun trà vừa nói huyên thuyên.
Úc Nam Khanh cười một tiếng, giải thích với Trầm Hương: "Tây Vực vẫn luôn có thói quen ăn uống như vậy, nhưng trà của họ mặn hơn, lại không khử mùi tanh của sữa kỹ lưỡng như ở kinh thành, nên đương nhiên nó không được ưa chuộng rộng rãi như trà sữa."
Trầm Hương cho rằng Úc Nam Khanh đã học được điều này từ sách vở, dù sao thì trong mắt Trầm Hương, tiểu thư nhà mình cái gì cũng biết.
Úc Nam Khanh hỏi Trầm Hương: "Mấy hôm nay chưởng quỹ trà lâu có nói gì không?"
"Có có có, trí nhớ ta kém quá, thiếu chút nữa quên chuyện trọng yếu như vậy!" Trầm Hương kích động để muỗng xuống, đứng lên sống động khua tay múa chân.
"Mấy ngày nay, ngày nào cũng có hàng dài người xếp hàng trước trà lâu, khách vốn đến để nghe tiên sinh kể chuyện, hôm nay ngược lại là tới vì mua trà mà phải nghe tiên sinh kể chuyện xưa. Đặc biệt là những phòng riêng trước đây còn trống ở lầu hai và lầu ba, đều bị các tiểu thư khuê phòng đặt hết, chỉ vì tới thưởng thức một ngụm trà sữa kiểu mới này."
"Nghe nói chưởng quỹ một số quán trà khác trong thành cũng phải ghen tị, ai cũng cố gắng bắt chước theo chúng ta pha sữa vào trà, nhưng hương vị lại hoàn toàn khác biệt."
Úc Nam Khanh thấp giọng cười. Việc pha và đun sôi lá trà trực tiếp đương nhiên khác với việc xào lá trà với đường để ngấm gia vị, sau đó ninh trong nước nóng rồi mới cho sữa vào. Mỗi bước tưởng chừng như đơn giản, nhưng thực ra lại ẩn chứa nhiều điều hơn vẻ bề ngoài.
Kiếp trước, nàng cũng là vì không quen trà bơ ở Tây Vực mới tạo ra trà sữa.
Nhưng nàng kinh doanh trà sữa cũng không chỉ là để kiếm tiền, những cửa hàng kia vốn đã kinh doanh tốt, nàng cũng không cần thêm bạc.
Quan trọng nhất là sự ảnh hưởng rộng rãi của tiên sinh kể chuyện, dư luận tuy đáng sợ, nhưng nó cũng có thể giúp một bước lên mây.
Úc Nam Khanh trầm ngâm một lúc: "Đưa một phần cách điều chế gửi đến mấy tửu lầu kia."
Nàng đang nói, một người hầu đến báo lại: "Vương phi, xe ngựa của ngài đã chuẩn bị xong."
Lúc Kỷ thị còn sống, đầu xuân hàng năm đều có thói quen mang Úc Nam Khanh lên núi thắp hương, sau khi chết, một bài vị của bà đặt ở từ đường phủ Quốc công, một bài vị khác được cung phụng ở Hộ Quốc Tự. Có lẽ là vì hôm qua đã gặp Kỷ Tri Uẩn, Úc Nam Khanh liền rất muốn lên núi gặp mẫu thân nàng một chút.
Tiêu Kỳ Lăng đang từ bên ngoài trở về, từ khi tin về hôn sự xung hỉ giúp cô khỏe lại được lan truyền, một số quan đại thần thuộc phe Thái tử trong triều đã khẩn cầu Văn Cảnh Đế để cho cô lần nữa vào triều chấp chánh.
Văn Cảnh Đế đương nhiên từ chối.
Nhưng hắn hôm nay vẫn còn duy trì vẻ mặt của một người cha nhân từ, cũng không thể thẳng thừng từ chối, nên đã cho Tiêu Kỳ Lăng chọn một trong Lục Bộ, nhìn bề ngoài như là trao cho cô thực quyền.
Tiêu Kỳ Lăng chọn Công Bộ ít nổi bật nhất, điều này khiến Văn Cảnh Đế vô cùng yên tâm.
"Điện hạ, hôm nay là ngày đầu tiên người đến Công Bộ, không phải nên mời các quan lại đi uống rượu sao?" Úc Nam Khanh không ngờ Tiêu Kỳ Lăng lại về nhanh như vậy.
Tiêu Kỳ Lăng tự nhiên nghe ra, ánh mắt lướt qua cỗ xe ngựa tinh xảo hơn hẳn ở cửa vào, quan tâm nói: "Bổn vương sợ Vương phi một mình tịch mịch, cố ý chạy về thật sớm."
"Ngươi muốn đi đâu?"
Úc Nam Khanh không muốn cùng Tiêu Kỳ Lăng đi Hộ Quốc Tự, thuận miệng tìm lý do: "Ta đi ngoại ô giải sầu một chút."
Tiêu Kỳ Lăng: "Ngoại ô gần đây có thổ phỉ tới lui, ta đi cùng ngươi."
Úc Nam Khanh bất đắc dĩ phải nói thật, nhỏ giọng nói: "Ta muốn đi chùa, Điện hạ chắc không tin Phật, phải không?"
Tiêu Kỳ Lăng không cho Úc Nam Khanh cơ hội từ chối, đẩy nàng lên xe ngựa: "Ngươi dạy ta không phải được rồi sao?"
Tiếng vó ngựa lộp cộp ra khỏi cổng thành, hướng về phía ngôi chùa ở ngoại ô. Xe ngựa dừng lại dưới chân núi, đường núi không đủ rộng để xe ngựa đi qua, nên Úc Nam Khanh đành phải xuống xe.
Núi ẩm ướt lạnh lẽo, đêm qua có tuyết rơi nhẹ, những phiến đá xanh đều ướt sũng, những người leo núi phải hết sức cẩn thận để tránh trượt ngã.
Úc Nam Khanh được Trầm Hương dìu đi leo lên bâc thang, còn chưa đi được nửa đường, nàng đã thở hổn hển và nói rằng không thể đi tiếp được nữa.
Những thị vệ đi cùng Tiêu Kỳ Lăng trố mắt nhìn nhau, tựa hồ không thể hiểu được vì sao thân thể Vương phi lại yếu đuối như vậy, nếu đổi thành bọn họ, chạy lên núi rồi chạy xuống núi ba lần cũng không thành vấn đề.
Có lẽ ánh mắt dò xét của họ quá mức thẳng thừng, khiến tai Úc Nam Khanh đỏ bừng, nàng không biết tại sao lại trở nên như vậy, trước đây nàng chưa từng yếu đến mức này.
Có lẽ dạo này nàng ăn uống ở Trữ Vương phủ quá thoải mái. Úc Nam Khanh ngẫm nghĩ lại hành động của mình, quyết định ngày mai dậy sớm tập thể dục.
Tiêu Kỳ Lăng vẫy tay ra hiệu cho thị vệ phía sau tản ra, để tránh cản trở những người leo núi.
Úc Nam Khanh không có ý định cậy mạnh, làm bộ đáng thương kéo tay áo Tiêu Kỳ Lăng: "Ta không đi nổi."
Tiêu Kỳ Lăng thấy vẻ mặt cầu xin của Úc Nam Khanh, nhẹ nhàng quay đầu lại, hỏi: "Muốn ta cõng ngươi?"
Úc Nam Khanh vội vàng vỗ tay, vẻ mặt mong đợi nói: "Có thể không? Điện hạ là người thân cận ta nhất, cõng thê tử của mình tới Hộ Quốc Tự, nếu truyền đi chắc chắc là một câu chuyện đẹp."
"Trữ Vương thân trúng kịch độc, thời gian không còn nhiều, đặc biệt tới Hộ Quốc Tự thắp hương bái phật khẩn cầu kéo dài tính mạng." Tiêu Kỳ Lăng thong thả nói, bắt chước giọng điệu của Úc Nam Khanh. "Đi được nửa đường, sức cùng lực kiệt, Trữ Vương phi không đành lòng nhìn Trữ Vương chịu khổ, nhất quyết muốn cõng Trữ Vương, truyền đi cũng là một câu chuyện đẹp."
Úc Nam Khanh:...
Úc Nam Khanh nhìn về mấy thị vệ Tiêu Kỳ Lăng đã mang theo, cố gắng thương lượng: "Hay là để cho bọn họ cõng ta cũng được, ta thấy mấy thị vệ này của ngươi thân thể cường tráng, tuyệt đối vững vàng, chắc sẽ không làm ta té đâu."
Tiêu Kỳ Lăng liếc nhìn bọn thị vệ cao lớn thô kệch kia, chữ "Ừm" ở đầu lưỡi vòng một vòng, rồi cười như không cười nói: "Không thể."
Úc Nam Khanh xụ mặt, cố gắng cứu vãn tình hình: "Ngay cả chuyện đó cũng không được sao?"
"Không được." Tiêu Kỳ Lăng chỉ vào Hộ Quốc Tự trên đỉnh núi: "Thần phật Hộ Quốc Tự cũng nhìn ngươi, lòng thành mới có thể linh nghiệm."
Úc Nam Khanh quay lại nhìn đường đi: "Ngươi nói ta bây giờ xuống núi có thể tiết kiệm một chút sức lực không?"
Người nàng còn chưa kịp quay lại, liền bị Tiêu Kỳ Lăng lôi cánh tay kéo về phía sau.
Đi lùi cảm thấy vô cùng không an toàn, nên Úc Nam Khanh vội vàng đưa tay ra sau lưng kéo Tiêu Kỳ Lăng: "Này! Này! Đừng bắt ta phải đi lùi. Ta sẽ đi, ta có thể đi!"
Tiêu Kỳ Lăng đã sớm không chịu nổi tốc độ rùa bò của Úc Nam Khanh, lạnh nhạt đem người xoay lại, rồi kéo cổ tay nàng tiếp tục leo lên.
Úc Nam Khanh lảo đảo, không nghĩ ra được điều gì khác để nói, cuối cùng cũng thốt lên được một câu: "Phật môn trọng địa, nam nữ thụ thụ bất thân."
Tiêu Kỳ Lăng liếc nhìn nàng một cái: "Nam nữ thụ thụ bất thân?"
Úc Nam Khanh ngượng ngùng quay đầu đi, nói rất nhỏ, chỉ hai người nghe thấy: "... Nữ nữ cũng thụ thụ bất thân."
Tiêu Kỳ Lăng cười ha hả, giọng nói còn khàn hơn bình thường, khiến tiếng cười càng thêm có vẻ cố ý. Úc Nam Khanh không chịu nổi tiếng cười của cô, mặc kệ đôi chân đang bủn rủn, giống như là sau lưng có dã thú đang truy đuổi, thở phì phò đi về phía trước.
Tiêu Kỳ Lăng nhanh chóng bước vài bước dễ dàng đuổi kịp nàng, dọc đường đi mặc cho Tiêu kỳ Lăng có nói gì đi nữa, Úc Nam Khanh cũng làm như không có nghe thấy.
Lúc nhìn thấy tấm bảng vàng rực rỡ to lớn Hộ Quốc Tự, Tiêu Kỳ Lăng cuối cùng cũng buông tay Úc Nam Khanh. Úc Nam Khanh lảo đảo hai cái, suýt nữa xụi lơ trên đất.
Tức Trần đại sư dẫn đầu mấy vị tăng nhân mặc cà sa chờ ở phía trước, hai người mặc đồ thị vệ Trữ Vương phủ đứng bên cạnh, rõ ràng là đã lên núi báo trước.
Úc Nam Khanh cuối cùng cũng hiểu được lợi ích khi có Tiêu Kỳ Lăng bên cạnh.
"Trữ Vương điện hạ đã lâu không đến thăm, không biết hôm nay tới là vì chuyện gì?" Tức Trần đại sư trông còn khá trẻ, nhưng lại toát lên vẻ tiên phong đạo cốt, giống như đã đắc đạo nhiều năm mà không hề già đi.
"Bổn vương bồi Vương phi tới cầu con." Tiêu Kỳ Lăng mặc không đổi sắc, "Xin hỏi Tức Trần đại sư có thể làm cho tâm nguyện của ta trở thành sự thật được không?"
Mặt mũi ôn hòa bất động như núi của Tức Trần đại sư thoáng hiện một vết nứt. Rõ ràng, hắn cùng Tiêu Kỳ Lăng đã sớm quen biết, quan hệ không tệ đến mức biết được Tiêu Kỳ Lăng là thân con gái.
Tức Trần niệm một tiếng "A di đà phật", nói: "Phật gia có nói, lòng thành thì linh. Điện hạ muốn có con đến mức nào, tùy thuộc vào lòng thành của Điện hạ."
"Người xuất gia không nói dối, đại sư cũng chớ có hù dọa ta, nếu không Hộ Quốc Tự lừa gạt của ngươi..." Tiêu Kỳ Lăng liếc nhìn tấm bảng hiệu, "Một cây đuốc đốt cũng coi là hành thiện tích đức."
Tức Trần cười một tiếng: "Tiểu tăng coi quẻ chưa bao giờ sai, tất cả tùy thuộc lòng thành của Điện hạ."
Kiếp trước, Úc Nam Khanh cũng từng gặp Tức Trần, mỗi lần trở về đều là mỗi lần gật đầu hành lễ, ít khi nói chuyện với hắn. Hiện tại thấy hắn mỉa mai qua lại với Tiêu Kỳ Lăng như vậy, quả thực khiến nàng kinh ngạc.
Lúc nàng nhìn lén Tức Trần, dường như hắn cũng cảm nhận được ánh mắt của nàng, quay sang nhìn nàng, mời: "Nếu Điện hạ không có yêu cầu gì, vậy ta mang Vương phi đi dạo một chút."
Úc Nam Khanh nhìn Tiêu Kỳ Lăng, dùng ánh mắt dò hỏi. Sau khi Tiêu Kỳ Lăng gật đầu, ấp úng hỏi một câu: "Thật ra thì ta cũng muốn hỏi đại sư một chút...khi nào thì đứa con quý báu của ta sẽ ra đời?"
Tức Trần: ...
Tiêu Kỳ Lăng bất ngờ liếc nhìn Úc Nam Khanh, rồi khẽ cười.
Vẻ ngoài nghiêm túc còn sót lại của Tức Trần hoàn toàn sụp đổ, giơ ngón tay cái lên với Tiêu Kỳ Lăng, liên tục khen ngợi: "Điện hạ thật là có phúc, thật là thật là có phúc. Ta nhất định mang Vương phi đến trước mặt Phật tổ cầu nhiều một chút, cầu nguyện cho tiểu Thế tử của Trữ Vương phủ sớm ngày ra đời."
Tiêu Kỳ Lăng gật đầu: "Vậy thì quấy rầy đại sư."
Tức Trần quả thật cảm thấy bị làm phiền.
Hắn thúc giục Úc Nam Khanh: "Vương phi, xin hãy nhanh chóng đi theo ta."
Hộ Quốc Tự hương khói thịnh vượng, gạch xanh ngói đỏ, tùy ý cũng có thể thấy tượng phật bằng vàng, mùi đàn hương phong cách cổ xưa tràn ngập khắp nơi. Úc Nam Khanh hít sâu một hơi, cảm giác ngột ngạt bị đè nén thật giống như tan biến ngay lập tức. Nàng dường như đã hiểu tại sao từ vương công quý tộc, cho tới bình dân bách tính cũng yêu thích việc đến chùa miếu như vậy.
Hàng năm, Kỷ thị đều quyên góp một khoản tiền lớn cho Hộ Quốc Tự, sau khi bà qua đời, Úc Nam Khanh vẫn tiếp tục quyên góp mỗi khi đến thăm. Vì vậy, bài vị của bà được lau chùi rất sạch sẽ, mỗi ngày đều có người dâng cúng thức ăn chay trước bài vị bà, so với bài vị đặt ở một góc xó xỉnh ở phủ Quốc công thì tốt hơn nhiều.
Úc Nam Khanh quỳ xuống trước bài vị của Kỷ thị, trong lòng tràn ngập vô vàn cảm xúc, nàng đem chuyện mình sống lại lâu nay giấu trong lòng cùng mẫu thân nói qua một lần, lại nói đến Tiêu Kỳ Lăng, nói đến phủ Quốc công, đem tất cả người có liên quan với nàng cũng đem ra nói hết một lần, đều hết lời khen ngợi họ.
Khi nàng nói, Úc Nam Khanh trực tiếp quỳ sụp xuống, hơi nghiêng đầu, ánh mắt dán chặt vào bài vị của mẫu thân nàng, như ngọn lửa hương bập bùng, mơ hồ và tản mát trong không khí.
Tiêu Kỳ Lăng không tin thần phật, nhất là sau khi Hoàng hậu qua đời, đối với những bức tượng bằng vàng trong chùa miếu không còn tha thiết với việc cầu nguyện. Căn phòng mà Tức Trần đã sắp xếp cho cô đã là căn phòng tốt nhất ở Hộ Quốc Tự, có thể cơn mưa đêm qua đã để lại mùi ẩm mốc trong phòng.
Cô dứt khoát rời khỏi phòng, ở ngoài điện nhìn Úc Nam Khanh hồi lâu. Trên người Úc Nam Khanh toát ra vẻ u sầu giống như hôm ở bên hồ phủ Quốc Công, khi đó Úc Nam Khanh cũng trông như vậy, nhìn thì cùng ngày thường có cái gì đó bất đồng, lại giống như là không có.
Chỉ là cả người cho người khác cảm giác hết sức mờ ảo, như thể có thể tan biến theo làn khói hương bất cứ lúc nào.
Tiêu Kỳ Lăng nhíu mày, Úc Nam Khanh quỳ bao lâu, Tiêu Kỳ Lăng đứng bấy lâu, vẫn như cũ không nhìn thấu được Úc Nam Khanh.
Ngay lúc đó, tiếng xoay chuỗi hạt vang lên bên cạnh, Tức Trần đại sư đi đến bên cạnh Tiêu Kỳ Lăng, cũng theo cô nhìn về trong điện, "Lát nữa sau khi Vương phi ra ngoài, không bằng ta thay Vương phi xem một quẻ."
Tiêu Kỳ Lăng: "Ta muốn quẻ thượng."
Tức Trần lắc đầu: "Ta không thể quyết định quẻ bói, hôm nay quẻ thượng không có nghĩa là sau này sẽ hoàn toàn viên mãn, hôm nay quẻ hạ cũng không nhất định sau này lận đận phiêu linh."
Hắn quay sang Tiêu Kỳ Lăng: "Chẳng phải điện hạ hiểu đạo lý này hơn ta sao?"
Xuất thân tôn quý là có thể thuận lợi cả đời sao?
Được phong làm Thái tử có làm cho cô vô tư vô lo không?
Hiển nhiên là không thể.
Tiêu Kỳ Lăng coi như là công chúa tôn quý nhất tiền triều, một khắc chào đời kia, truyền tới tin Vũ Tuyên Đế trực tiếp đánh đuổi quân Hung Nô vào sâu trong lãnh thổ tám trăm dặm, mang lại niềm vui cho cả nước. Có thể dân chúng không biết, lúc ấy cả người Vũ Tuyên Đế đã bị thương nặng, ở trên giường bệnh đã lập Thái tử.
Tức Trần nhìn Tiêu Kỳ Lăng, trong mắt lộ vẻ thương hại: "Điện hạ, không bằng ta trước vì ngươi cầu một quẻ thượng thượng nhé?"
Tiêu Kỳ Lăng tỏ vẻ không quan tâm: "Mới vừa rồi không phải nói không thể chọn quẻ sao?"
Tức Trần cố gắng thuyết phục: "Vương phi không được, nhưng Điện hạ thì được."
Tiêu Kỳ Lăng trêu chọc hắn: "Đại sư từ khi nào đã học được những thứ thế tục như vậy? Nếu người ngồi trên ngai vàng kia xuất hiện, chẳng phải ngươi lấy ngay quẻ thượng thượng luôn sao?"
Tức Trần cúi đầu, tay mân mê chuỗi hạt, vẻ mặt vẫn bình thản như không: "Điện hạ nói đùa."
Tiêu Kỳ Lăng cười một tiếng, vẫn thờ ơ: "Chờ khi nào con Bổn vương ra đời, lại tới xin đại sư quẻ thượng thượng."
"Vậy ta liền chúc Điện hạ sớm ngày tâm tưởng sự thành, rạng rỡ vô hạn." Tức Trần lễ phật một cái, "Đến lúc đó hi vọng Điện hạ quyên chút tiền nhang đèn cho Hộ Quốc Tự."
Tức Trần mặt không đổi sắc, vẫn cười ôn hòa như cũ, giống như là có thể phổ độ chúng sinh bất cứ lúc nào.
Sau khi rời khỏi Tiêu Kỳ Lăng, Tức Trần đi về phía Úc Nam Khanh.
"Ra mắt Trữ Vương phi điện hạ." Tức Trần khẽ cúi chào Úc Nam Khanh, giọng nói càng nhỏ hơn khi Úc Nam Khanh quay lại.
Úc Nam Khanh liếc nhìn về phía cửa, vừa kịp nhìn thấy bóng lưng Tiêu Kỳ Lăng rời đi. Chưa kịp chào hỏi, nàng đã nghe Tức Trần hỏi một câu:
"Vì sau năm ngoái Vương phi lại không giữ lời hứa?"
Úc Nam Khanh thu ánh mắt lại, đồng tử đột nhiên co lại.
Bước chân theo bản năng lùi về sau nửa bước, đụng phải lư hương ở phía sau.
Năm ngoái, nàng đã không giữ lời hứa.
Úc Nam Khanh hàng năm đều đến Hộ Quốc Tự dâng hương tế bái mẫu thân đã khuất, chưa bao giờ quên chuyện này. Nếu xét kỹ lại, chính là ở kiếp trước một năm trước khi nàng chết, nàng quả thật không đến Hộ Quốc Tự.
Nàng đã không qua khỏi mùa đông ở Nhạn Môn Quan, vậy làm sao có thể đến Hộ Quốc Tự ở kinh thành dâng hương vào mùa xuân được chứ?
Úc Nam Khanh có chút thất thần nhìn Tức Trần đại sư, ngón tay nàng nắm chặt mép lư hương, nàng thở hổn hển vài cái, mới có thể nói: "Ngươi..."
Tức Trần nở nụ cười nhân hậu hơn nhìn nàng, giờ đây thật giống như một vị phật sống từ bi: "Vương phi xin cứ từ từ nói, không cần vội."
Ánh nắng bên ngoài càng lúc càng chói mắt, xuyên qua tầng mây dày đặc, chiếu xuống đại điện một luồng sáng vàng rực rỡ, vừa vặn đem Úc Nam Khanh bao phủ bên trong. Những ngón tay lạnh lẽo của Úc Nam Khanh dần dần ấm lên.
Nàng cố gắng trấn định nói: "Đại sư có lẽ nhớ lầm, năm ngoái ta cũng mang theo nha hoàn, còn có một ma ma bầu bạn từ thuở nhỏ cùng theo lên núi, còn quyên góp một ngàn lượng vàng tiền nhang đèn."
Tức Trần cười nói: "Sao Vương phi cũng học được chiêu trò tự lừa gạt của Điện hạ? Vương phi từng hỏi ta, nếu chọn sai minh chủ thì phải giải quyết thế nào, Vương phi cũng không nhớ sao?"
Khuôn mặt Úc Nam Khanh vất vả lắm mới khôi phục lại vẻ ấm áp, trong nháy mắt đã biến mất hầu như không còn, tầm nhìn mờ đi.
Ký ức về kiếp trước như những cây kim đâm vào tâm trí nàng. Tức Trần như cũ ung dung đứng ở đối diện nàng, tay mân mê chuỗi phật châu sáng lấp lánh.
Mùa đông năm ấy ở kinh thành dường như dài vô tận, tuyết đem cả ngôi chùa nhuộm thành một mảnh trắng xóa, Tức Trần vẫn khoác trên mình bộ cà sa như bây giờ, trang nghiêm ở trước phật điện, mặt lộ vẻ từ bi nhìn nàng, như thể thương hại tất cả mọi người.
Lúc đó, tinh thần của Úc Nam Khanh cũng đã không được tốt. Với nàng mà nói, những đau đớn trên thân thể do bệnh tật còn nhẹ nhàng hơn nhiều so với nỗi đau tinh thần. Nàng biết rõ mặt tối của Tiêu Kỳ Tuấn, nhưng vẫn cố gắng giữ vững lời thề quân tử không thờ hai chủ.
Lúc ấy Tức Trần nghe câu hỏi của nàng, ôn hòa cười một tiếng, nhưng không cho nàng câu trả lời: "Cô nương bị trói buộc đã lâu, có muốn buông bỏ hay không, ngã phật từ bi, hết thảy đều có số mệnh."
Lúc ấy Úc Nam Khanh không đem lời Tức Trần để ở trong lòng, nàng như cũ lựa chọn ở lại trận doanh Tiêu Kỳ Tuấn, lựa chọn ở phía hoàng thất Đại Tề.
Cho đến khi trước khi chết gặp thủ lĩnh quân phản loạn, cho đến khi đem Tiêu Kỳ Tuấn bán sạch sẽ.
Úc Nam Khanh thở nhẹ, thấp giọng hỏi, giống như là tự lẩm bẩm: "Cho nên ta mới có thể gặp lại đại sư sao?"
"Cô nương hôm nay suy nghĩ minh bạch chưa?" Đôi mắt của Tức Trần tựa như có thể nhìn thấu nội tâm, hắn lại lắc đầu, tựa hồi rất là tiếc nuối.
"Ta có một câu hỏi, mong đại sư có thể khai sáng cho ta." Câu Úc nam Khanh hỏi không phải là câu đã hỏi ở kiếp trước, "Nếu đại sư đã biết sau này đại cục thiên hạ thay đổi, vì sao trước không xuất thủ ngăn cản, để ngừa sinh linh đồ thán?"
"Ta không phải là người trần thế, tại sao phải bận tâm đến chuyện thế gian? Cô nương, ngươi mới là người của thế gian này, chỉ có ngươi mới có thể xoay chuyển càn khôn."
Tức Trần như đắc đạo cao tăng thần bí khó lường, đổi lại cách xưng hô: "Lúc trước ta không thể giúp Vương phi giải thích nghi hoặc, hôm nay Vương phi nếu đã tới chốn cũ, không bằng để cho ta giúp Vương phi xem một quẻ, được không?"
Úc Nam Khanh không lên tiếng.
Tức Trần nhìn nàng thần sắc hoảng hốt, từ dưới bàn bên cạnh lấy ra một thùng xăm. Hắn dùng ống tay áo phủi sơ trên đó, miễn cưỡng không còn mạng nhện.
"Vương phi, xin mời rút một que."
Úc Nam Khanh nhìn chiếc thùng bẩn, kiên quyết lắc đầu: "Không, ta đối với việc đại sư vừa nói đã hiểu được đôi chút, ta cần phải quay về tiêu hóa chúng cho tốt, nhiều hơn nữa ta liền không nhớ được."
"Vương phi tài trí như vậy, như thế nào không nhớ được?" Tức Trần miễn cưỡng đem thùng xăm nhét vào tay Úc Nam Khanh: "Cầu đi."
Úc Nam Khanh nhắm mắt lại, nghiêng nhẹ cái thùng rồi lắc nhẹ. Sau khoảng hai mươi lần lắc, một quẻ rơi xuống đất.
Tức Trần ngồi xổm xuống nhặt. Nhìn thấy chữ viết trên đó, nụ cười càng thêm rạng rỡ: "Chúc mừng Vương phi, là quẻ trung thượng."
Úc Nam Khanh: ...
Trung thượng là thứ tốt gì sao?
Úc Nam Khanh đưa tay ra giật lấy: "Không được, không được, cái này không tính. Ngươi để cho ta rút lại lần nữa, ta nhất định có thể rút được quẻ thượng thượng."
"So với năm ngoái Vương phi hoạt bát hơn nhiều." Tức Trần mỉm cười đánh giá nàng, "Nếu là ngươi năm ngoái tới rút, nhất định là quẻ hạ hạ, cho nên Vương phi vẫn chưa hài lòng sao?"
Úc Nam Khanh mím môi: "Vậy thì mời đại sư giải xăm giúp ta."
Tức Trần đem quẻ đặt vào tay Úc Nam Khanh, giọng nói nhẹ nhàng, xa xăm: "Hồng nhan khí thế tán như yên, vu kim mạc tác thử đương thì. Công hầu tương tương bản vô chủng, tĩnh trung hảo thính phượng hoàng thanh." [1]
(Dịch: Vẻ đẹp rời bỏ thế gian này như khói, chúng ta đừng để số phận ấy lặp lại. Danh vọng và địa vị cao quý không phải là thứ được thừa kế. Trong tĩnh lặng, người ta mới thực sự cảm nhận được tiếng kêu của phượng hoàng.)
- Hết chương 21 -
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz