ZingTruyen.Xyz

[BHTT] [EDIT] [DROP] Đánh dấu sư tôn Vô Tình Đạo

Chương 11

TinhNhienCa

Chương 11

Con xà yêu này rốt cuộc là lai lịch gì?!

Không ngờ lại có linh khí có thể dòm ngó nơi khác, còn dám quan sát cả Tông Tầm Ngộ của nàng!

Không chỉ vậy, còn dám tùy tiện bói toán!

Chuyện tu vi tán tận mà cũng có thể tính ra.

Thế nhưng lại nói nàng sẽ bị Thiên Lôi đánh chết, còn là... chồn hôi?!

Chẳng lẽ con "chồn hôi" mà nó nói chính là nàng?!

Nàng đường đường là Cửu Vĩ Linh Hồ, vậy mà lại bị nói thành chồn hôi?!

Mục Từ Trúc cảm thấy xà yêu này thật sự quá mức ngông cuồng. Rõ ràng chỉ nghe danh nàng, chỉ biết nàng là lão tổ Hóa Thần kỳ, vậy mà dám ở đây bịa đặt nói càn.

Không chỉ nói nàng sẽ bị Thiên Lôi đánh chết, còn vu khống nàng là chồn hôi!

Nếu là trước kia, gặp phải hạng tiểu nhân thích nhai lưỡi thế này, nàng nhất định sẽ đánh cho da thịt nát bấy, để đối phương nhớ kỹ cả đời.

Nhưng hiện tại... nàng còn cần lợi dụng thể chất lô đỉnh của xà yêu này......

Mục Từ Trúc tự khuyên mình nhẫn nhịn, không chấp nhặt với tiểu nhân, đợi đến khi khôi phục tu vi rồi sẽ tính sổ sau!

Thế nhưng Tần Mặc Yên thấy nàng nhe răng trợn mắt, trông vừa dữ vừa đáng yêu, không nhịn được liền giữ lấy đầu hồ ly của nàng, xoa loạn một trận, cười nói:

"Ngốc manh, ngốc manh."

Mục Từ Trúc: "......"

Nói nàng ngốc?

Rốt cuộc ai mới là kẻ ngốc?!

Nàng vươn móng vuốt hung hăng cào về phía đối phương. Đạo tâm vốn bình lặng không gợn sóng nay lại vỡ vụn ngay trước mặt xà yêu, bị chọc giận đến lửa giận bốc lên.

Rõ ràng nàng tu Vô Tình Đạo, mọi thất tình lục dục đều nên bị gạt bỏ, nhưng giờ tu vi mất hết, lại trở nên nhạy cảm như phàm nhân.

Mục Từ Trúc nghĩ, đợi đến khi khôi phục tu vi, nàng nhất định sẽ tính toán rõ ràng với xà yêu này.

Thù lao nên trả, nàng sẽ không thiếu một phần.

Nhưng những sỉ nhục mà đối phương dành cho nàng, nàng cũng sẽ hoàn trả đủ cả.

Bị Thiên Lôi đánh chết sao?

Nàng nhất định phải xem cho rõ, rốt cuộc là Thiên Lôi đánh chết nàng, hay là một ngày nào đó nàng khôi phục tu vi, đứng trước mặt xà yêu này, khiến đối phương phủ phục dưới đất, cúi đầu cầu xin!

Trong đôi mắt hồ ly nhỏ hiện lên ánh lửa u u, lạnh đến cực điểm. Móng vuốt không ngừng cào xé vạt áo trước ngực xà yêu, như thể không cào thủng một lỗ thì quyết không thôi.

Tần Mặc Yên chẳng hiểu sao lại thấy nàng giống hệt một chú cún nhỏ đang bới xương, khóe môi không nhịn được cong lên, lại dùng hai tay nâng đầu hồ ly của nàng, xoa mạnh mấy cái, cười nói:

"Cảm giác tay thật tốt."

Mục Từ Trúc: "......"

Món nợ này, sớm muộn gì cũng phải tính!

"Ưm......"

Nàng lại muốn vươn móng vuốt ra, nhưng Tần Mặc Yên bỗng nhiên đưa tay xoa lấy chiếc đuôi đang xù lông của nàng. Những ngón tay rõ khớp nắm lấy đuôi, nhẹ nhàng vuốt nắn, lập tức một trận tê dại lan từ xương cụt lên trên.

Mục Từ Trúc trong nháy mắt mềm nhũn, tứ chi đều mất lực, thậm chí còn phát ra âm thanh xấu hổ.

Nàng vội vàng cắn chặt răng, nhưng lại cảm thấy toàn thân nóng rực, cả thân hồ ly đều run rẩy.

Dám chạm vào đuôi của nàng......

Nàng lạnh lẽo liếc sang, hận không thể cắn đứt cổ đối phương.

Nhưng Tần Mặc Yên lại không hề hay biết, trái lại còn được đằng chân lân đằng đầu, đưa ngón tay luồn vào bộ lông của nàng, từ dưới lên trên xoa nắn lưng nàng, rồi lại xoa đầu.

Những ngón tay thon dài ấy rất có lực, thỉnh thoảng còn nắm lấy chiếc đuôi xù xì của nàng, giúp nàng vuốt lông.

Dần dần, Mục Từ Trúc toàn thân tê dại, hoàn toàn mềm ra trong lòng nàng.

Móng vuốt nàng móc lấy vạt áo trước ngực đối phương, đầu hồ ly tựa vào lòng nàng, đôi tai mềm mại ánh lên sắc hồng nhạt, chiếc đuôi không ngừng run rẩy.

Thôi thì... nhịn một chút vậy......

Mục Từ Trúc từ tận đáy lòng bài xích cảm giác này, nhưng thân thể lại mềm nhũn không còn chút sức lực.

Một trận gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương trúc nhàn nhạt, hòa lẫn với mùi hương thủy mặc trên người Tần Mặc Yên.

Nàng ngồi trước đống lửa trại, một thân thanh sam khẽ bay theo gió, mái tóc đen buộc cao nhẹ nhàng lay động, vài sợi tóc mai khẽ tung bay. Ánh lửa chiếu lên người nàng, gương mặt ấy xinh đẹp đến cực điểm—lông mày thanh tú cong cong, đôi mắt xanh băng lãnh, dưới mắt có một nốt ruồi nhỏ, môi đỏ khẽ cong, cúi mắt mỉm cười, dịu dàng nhìn hồ ly trong lòng.

Hồ ly nhỏ toàn thân trắng như tuyết, thân thể khẽ run, được nàng nhẹ nhàng vuốt lông, không ngừng xoa nắn.

Đồ xà ngốc, đừng xoa nữa......

Mục Từ Trúc ngẩng đầu nhìn nàng, đến tận gốc tai cũng nhuốm hồng, toàn thân chỉ còn lại từng đợt tê dại.

Trong rừng trúc phía sau xà yêu dường như xuất hiện vô số đom đóm, lá trúc bay theo gió, trên đầu là một vầng trăng tròn.

Ba nghìn năm qua, mỗi khi trăng tròn, nàng đều vô cùng khó chịu, mãi đến khi bước vào Hóa Thần kỳ mới đỡ hơn đôi chút.

Nhưng lúc này, toàn thân nàng ấm áp, như đang ngâm mình trong linh tuyền bốc hơi.

Bàn tay đối phương xoa nắn trên người nàng, cũng chỉ là... có chút thoải mái thôi, chỉ một chút......

Khoảnh khắc này, Mục Từ Trúc nhìn đối phương, nhìn ánh mắt dịu dàng kia, trái tim nàng lại đập loạn xạ.

Nàng bài xích tất cả những điều này, vội vàng nhắm mắt lại.

Nhưng Tần Mặc Yên lại đột nhiên giữ lấy đầu hồ ly của nàng, cưỡng ép nàng quay đầu, sau đó vẻ mặt phấn khích nói:

"Nhìn kìa, nam chính xuất hiện rồi."

Mục Từ Trúc: "......"

Chỉ thấy trong hình ảnh phía xa, đứng một nam tử phong thần tuấn lãng, mày kiếm nhíu chặt, không giận mà uy.

Chẳng phải chính là đại đệ tử Lâm Quân của nàng sao?

Nam chính gì chứ?

Thật là chuyện bé xé ra to.

Bàn tay đang giúp nàng vuốt lông của Tần Mặc Yên đã dừng lại, không hiểu vì sao Mục Từ Trúc lại có chút không vui, vừa định quay đầu đi, lại bị ép tiếp tục nhìn cảnh trước mắt.

"Thấy chưa, lát nữa hắn sẽ khóc rất đau khổ, bởi vì sư tôn mà hắn yêu thương nhất bị trọng thương rồi mất tích."

Một mình xuyên tới thế giới này, Tần Mặc Yên khó tránh khỏi cô độc. Giờ có người để nói chuyện, liền thao thao bất tuyệt:

"Hắn ngưỡng mộ sư tôn, ngày đêm nhớ nhung, không ngờ tiểu sư muội mỗi đêm cùng hắn chung giường lại nảy sinh tâm tư lệch lạc, muốn đưa sư tôn lên giường hắn, cho nên mới gây ra đại họa......"

Mục Từ Trúc: "!!!"

Nói cái gì vậy?!

Tông Tầm Ngộ của nàng học phong thuần chính, tuyệt đối không thể có chuyện đệ tử dòm ngó sư tôn, càng không thể có chuyện đại sư huynh cùng sư muội chung giường hoang đường như thế!

Đối với nàng, sư đức là trời. Nàng chưa từng thân cận với đệ tử quá mức, tuyệt đối không vượt lễ—trước kia không có, sau này càng không!

Nếu trong tông môn xuất hiện chuyện đồng môn tư thông, sư đồ vượt giới, nhất định phải thanh lý môn hộ!

Tên xà yêu này, lại bắt đầu bịa đặt lung tung rồi.

Mục Từ Trúc tức giận nhìn nàng, thầm nghĩ nếu xà yêu này là đệ tử của nàng, nàng nhất định đã đuổi khỏi sư môn từ lâu!

Tâm tư thật sự ô uế không chịu nổi!

Nàng lén dùng móng vuốt nắm lấy tay xà yêu, chuẩn bị cào cho đối phương mấy nhát.

Nhưng trong hình ảnh phía xa, lại đột nhiên xuất hiện một nữ tử mặc y phục hồng phấn. Nữ tử ấy nhanh chóng lao vào lòng nam tử, nước mắt lưng tròng nói:

"Sư huynh, huynh đừng trách muội. Muội chỉ muốn thành toàn cho huynh. Nếu huynh và sư tôn cùng chung một đêm, sư tôn nhất định sẽ hiểu được tấm lòng của huynh, cũng sẽ thỏa hiệp......"

Mục Từ Trúc: "......"

?!!

......

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz