ZingTruyen.Xyz

[BHTT][EDIT] Điếu Phong Phê - Tuyệt Ca

Chương 2

Puonggg

Tạ Khinh Ý đỡ Tạ Bác Nho đến bên ngoài cửa chính, trợ lý mang hai chiếc ghế ra đặt dưới mái hiên. Sau khi hai ông cháu an tọa, Tạ Khinh Ý khẽ gật đầu với vị luật sư bên cạnh.

​Luật sư lấy ra bản di chúc đầu tiên và công bố trước mặt mọi người.

​Bản di chúc này dành cho con ngoài giá thú của Tạ gia. Nhà bác cả là chủ lực, tám người con lại sinh ra hơn ba mươi cháu, cháu lại đẻ chắt, tổng cộng có hơn bảy mươi người được thừa kế. Nhà chú hai có hai người con ngoài giá thú, sinh ra năm người cháu, sau này kết hôn lại sinh thêm chắt.

​Sau khi danh sách được đọc xong, câu nói: "Mỗi người được chia 5 triệu tiền mặt, không còn bất kỳ tài sản nào khác" khiến người bác cả, vốn luôn thiếu kiên nhẫn, là người đầu tiên không chịu được. Ông ta lớn tiếng kêu ca.

​"Sao lại chỉ có 5 triệu mỗi người? Ít vậy?"

​Tạ Bác Nho đáp lại: "Tại ai bảo mày đẻ lắm như lợn nái!"

​Có người nghe thấy bật cười thành tiếng, có người lại sa sầm mặt, đầy vẻ tức giận.

​Bác cả nói: "5 triệu thì quá ít."

​Tạ Khinh Ý hỏi: "380 triệu, ít sao?"

​Người vừa cười khúc khích lập tức không cười nổi nữa.

​Tạ Khinh Ý đặt chén trà xuống, ánh mắt rơi vào người bác cả: "Khoản tiền này chia lẻ ra thì đúng là ít. Hay là chuyển hết vào tài khoản của nhà bác cả... Ồ, mà giờ nhà ông là Thi Ngôn nắm quyền nhỉ?"

​Một khi tiền đã vào tài khoản công ty của bà cả, bọn họ muốn móc ra từ tay bà cả và Thi Ngôn ư? Nằm mơ đi!

​Bác cả nói: "Có thể chuyển thẳng vào tài khoản của tôi."

​Tạ Khinh Ý hỏi ngược lại: "Bác cả chưa tỉnh ngủ à?"

​Con cháu của ông sẽ đồng ý sao?

​Ông đang mơ mộng gì vậy? Hơn 300 triệu tiền mặt, dù không thể lật ngược thế cờ cũng đủ gây sóng gió lớn. Bà cả đang bệnh nặng, Tạ Khinh Ý không thể gây thêm rắc rối cho bà. Tiền được chia nhỏ ra cho từng người sẽ trở thành cát bụi, và số tiền đã vào tay rồi, họ sẽ không nhả ra cho Tạ Thừa An nữa.

​Bác hai cũng không vui, chất vấn: "Nhà anh cả hơn 300 triệu, còn nhà  chúng tôi chỉ có vài chục triệu? Có công bằng không?"

​Tạ Bác Nho bật cười vì tức giận: "Công bằng? Lão Nhị, mày nhìn xem tao có giống cái cân công lý không, hay mày đi tiểu rồi soi gương xem mình có đáng để lên cân không?"

​Bác hai đã ngoài 70 tuổi, là ông nội rồi, bị Tạ Bác Nho mắng xối xả trước mặt con cháu khiến ông ta tái mặt, không biết giấu mặt vào đâu.

​Tạ Khinh Ý chỉ tay về phía sảnh hoa bên cạnh: "Ai đồng ý thì đi theo luật sư qua đó ký tên, tiền sẽ được chuyển thẳng vào tài khoản sinh hoạt. Ai không đi, coi như tự động từ bỏ, cửa lớn ở ngay phía trước, đi thong thả không tiễn."

​Cô chuyển ánh mắt sang đội trưởng bảo vệ, nói: "Năm phút."

​Năm phút sau, những người con ngoài giá thú còn đứng ở sân trước sẽ bị tống thẳng ra ngoài cổng.

​Đội trưởng bảo vệ gật đầu đồng ý.

​Tạ Khinh Ý đứng dậy, chỉ định bốn bảo vệ đi theo mình, lại gọi thêm vài người anh em họ, cháu họ khỏe mạnh, dẫn họ đến kho sau vườn, mang những chiếc hộp chứa đồ cổ, vật phẩm quý giá ra sân trước.

​Mỗi người sẽ được chia một chiếc hộp.

​Các hộp có đánh số, mọi người sẽ bốc thăm. Bốc được hộp nào thì nhận hộp đó, tự mang về mở hộp mù.

​Sau khi chia xong các hộp mù, luật sư phát di thư cho những người có mặt.

​Vì người đông tài sản nhiều, dễ xảy ra tranh chấp nên di thư của mỗi người đều được làm riêng, ý nghĩa rất rõ ràng: Mỗi người thừa kế phần của mình, đừng tòm tem tài sản của người khác.

​Bác cả đọc xong di thư của mình, kiểm tra đi kiểm tra lại, hỏi Tạ Bác Nho: "Thế còn nhà thờ tổ? Bố sẽ không thực sự để lại cho Tạ Khinh Ý đấy chứ?"

​Ánh mắt của tất cả mọi người có mặt đều đổ dồn vào Tạ Khinh Ý.

​Bác hai cũng không hài lòng, kêu lên: "Nó chỉ là một con bé ranh, lại là cháu gái, làm sao đến lượt nó? Con không đồng ý."

​Tạ Bác Nho biết họ sẽ làm ầm lên vì nhà thờ tổ, ông không hề bất ngờ. Ông nói: "Mấy năm nay, mấy đứa đã làm bao nhiêu chuyện tồi tệ, trong lòng không tự biết sao?"

​Tạ Thừa An kêu lên: "Được, con muốn xem con đã làm gì mà ngay cả tổ trạch cũng không cho con thừa kế."

​Tạ Bác Nho nhìn chằm chằm chú cả, giọng nói lạnh lùng: "Thừa An, bố vợ mày chết là để cứu tao, trước khi chết giao phó con cho tao. Mày thừa lúc tao không ở nhà, dụ dỗ gạt gẫm con người ta, được thôi, tao chiều lòng, cho mày cưới. Chưa đầy một năm, Huệ Huệ đang ở cữ, mày đã bế về một đứa con riêng, dẫn về một người đàn bà, nói đó mới là tình yêu đích thực của mày. Chưa đầy hai tháng, lại dẫn về một người đàn bà khác, bế về một đứa con riêng khác, cũng là tình yêu đích thực. Sau này, Ngọc Thư mất tích dưới sông, lúc Huệ Huệ ngồi trên thuyền vớt xác trôi trên sông đi tìm con, mày đang ở ngoài tòm tem với đàn bà. Con bé vất vả lắm mới mang thai được một cô con gái, mày lại dẫn đàn bà con cái về nhà, làm con bé sảy thai. Những năm này, mày còn nhiều lần âm mưu giết vợ. Mày nói xem, những chuyện thú vật mà mày đã làm đó, tao còn mặt mũi nào xuống suối vàng gặp anh em tao? Hay là lúc đi, tao dắt mày đi cùng, coi như trả lời cho bố vợ mày?"

​Đôi khi, Tạ Bác Nho thật sự muốn đổ một bát thuốc diệt chuột vào miệng lão đại rồi đưa tiễn luôn cho xong!

​Sắc mặt bác cả cứng lại, ông ta nghẹn cổ họng, định cãi vài câu, nhưng liếc thấy Tạ Khinh Ý đang nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng, vô cảm, không khỏi lưng rợn tóc gáy.

​Ông nội còn niệm tình con cháu, nhưng Tạ Khinh Ý lại là một kẻ lòng dạ hiểm độc, ra tay tàn nhẫn.

​Ai cũng đoán gia sản của ông nội ít nhất phải hơn 10 tỷ, ai cũng muốn nhúng tay vào, nhưng khu nhà thờ tổ này lại bị Tạ Khinh Ý quản lý chặt chẽ không kẽ hở. Trước đây ông ta chọc giận cô, suýt chút nữa bị tống vào tù, đến giờ vẫn còn nhiều điểm yếu nằm trong tay cô.

​Tạ Thừa An nghĩ đến những điểm yếu của mình, mặt lúc xanh lúc trắng, đành im lặng.

​Thi Ngôn nghe Tạ Bác Nho kể tội những việc làm của Tạ Thừa An, không khỏi khẽ nhướng mày, thầm nghĩ: "Thì ra các người đều biết ông ta là đồ súc sinh đến mức nào."

​Cô lại lặng lẽ liếc nhìn Tạ Khinh Ý. Hiện tại Tạ gia do Tạ Khinh Ý làm chủ, chắc chắn cô rất rõ những chuyện người nhà Tạ gia đã làm.

​Tạ Bác Nho lại nhìn sang bác hai, nói: "Lão Nhị, chuyện của mày, có cần tao kể cho mày nghe không?"

​Bác hai vội vàng nói: "Không không không, không cần đâu ạ." Ông ta tự biết mình đã được bố mình lau dọn bao nhiêu bãi phân.

​Nhưng tại sao chứ? Một cô gái mới ngoài hai mươi tuổi, lại được thừa kế khu nhà thờ tổ, bỏ qua một loạt chú bác, cô dì, anh chị em họ. Ông ta thầm tính toán trong lòng: Di chúc đã định không thể thay đổi, vậy thì tìm một người kết hôn với Tạ Khinh Ý là được, may ra có thể ra tay. Phụ nữ mà, kết hôn sinh con xong, sẽ dễ bị người khác nắm thóp.

​Tạ Khinh Ý quét mắt nhìn thấy ánh mắt lóe lên và khóe môi hơi động đậy của bác hai, dùng đầu gối cũng đoán được ông ta đang tính toán điều gì. Cô thầm nghĩ: "Rảnh rỗi quá nhỉ."

​Cô quyết định lát nữa sẽ gửi bằng chứng trốn thuế của ông ta đến Cục Thuế, để bác hai có việc mà bận rộn.

​Tạ Bác Nho dường như đã mệt, vẻ mặt lộ ra chút mệt mỏi, phất tay nói: "Mớ tài sản trong tay ta cứ chia như vậy đấy. Cầm lấy di thư, mang theo hộp mù của các ngươi, cút đi!"

​Tạ Thừa An thậm chí không muốn ở lại đưa tiễn ông đến cuối cùng, lập tức quay đầu bỏ đi. Nhưng đồ cổ của ông ta vẫn còn ở đây, lại phải gọi đứa con riêng đang chờ ngoài cổng vào khuân vác hộp.

​Tạ Khinh Ý cảm thấy vô cùng cạn lời trước sự ngu xuẩn của ông ta.

​Thi Ngôn nhìn cảnh tượng gia đình này như một lũ chó hoang tranh giành thức ăn, vẻ mặt không đổi, nhưng ánh mắt chứa đựng sự châm chọc đậm đặc.

​Tạ Bác Nho chậm rãi đứng dậy khỏi ghế.

​Tạ Khinh Ý vội vàng đứng dậy theo, đỡ ông cho vững, tiện thể đánh giá sắc mặt ông, vẫn ổn, không bị tức đến phát bệnh.

​...

​Tạ Bác Nho về phòng, lật xem bức ảnh cưới đã úa vàng của mình.

​Trong ảnh, ông khi còn trẻ trung và đẹp trai, vô cùng tuấn tú. ​Vợ ông lúc đó mới mười chín tuổi, ở độ tuổi đẹp như hoa, dịu dàng vô cùng, khi nói chuyện khóe môi luôn giữ nụ cười, ánh mắt mềm mại như nước xuân, khiến trái tim ông tan chảy. Khi đó, ông đã nghĩ, sẽ chăm sóc bà cả đời, để bà sống sung sướng, sinh cho ông một bầy con, đến lúc về già con cháu đầy nhà, họ hàng náo nhiệt, hai ông bà sẽ mỉm cười nhìn lũ trẻ đùa nghịch.

​Nếu không sinh ra tên lão đại súc sinh nghiệt chướng này, thì mọi thứ đã rất tốt đẹp.

​Tạ Bác Nho nhìn chằm chằm bức ảnh vợ một lúc lâu, rồi quay sang nhìn Tạ Khinh Ý, cười hiền hậu nói: "Bà con đẹp hơn con đấy."

​Tạ Khinh Ý thừa hưởng nét đẹp từ bà nội, nhưng tính tình lại giống ông nội.

​Tạ Khinh Ý tự thấy mình là người đẹp nhất, nhưng cô hiểu được lý do ông nội cho rằng bà nội là người đẹp nhất.

​Sau khi ở bên ông một lúc, cô giao ông lại cho bác sĩ chăm sóc, rồi đứng dậy đi ra sân trước.

​Số người ở sân trước đã giảm đi hơn một nửa, bác cả, bác hai đều đã biến mất. Cô ba, dượng ba, cô tư và chú năm, thím năm vẫn còn ở đó. Hầu hết các anh chị em họ, và các cháu đã lập gia đình cũng chưa đi.

​Thi Ngôn đứng trước bể cá lớn trong sân, từ việc nhìn trời chuyển sang nhìn cá.

​Mọi người không muốn dấn thân vào vũng bùn lầy của nhà bác cả, đối với người con gái nuôi không mang họ Tạ này, thái độ của họ là: Không gây chuyện, không quan tâm, lười nhác xen vào.

Tạ Khinh Ý không vào chính sảnh, cô đứng dưới mái hiên, gọi đội trưởng bảo vệ đến, rồi gỡ bỏ lệnh giới nghiêm trong khu vườn.

​Các chú bác, cô dì đang ngồi trong chính sảnh ngước nhìn Tạ Khinh Ý, có chút khó chịu với cô.

​Ông nội có thiên vị không? Có!

​Nhưng nói công bằng, ở tuổi này mà ông nội vẫn giữ được tài sản, không để anh chị em họ tranh giành đến mức không thể hòa giải được, thì công lao của Tạ Khinh Ý là không thể phủ nhận. Họ biết ông nội sẽ để lại thêm một phần riêng cho Tạ Khinh Ý, nhưng tài sản đó gồm những gì thì chỉ hai ông cháu biết, có nghĩ cũng vô ích. Tuy nhiên, hỏi họ có cam tâm không? Không cam tâm.

​Họ thấy Tạ Khinh Ý có chút khó xử, nhưng chưa đến mức phải xé toạc mặt nạ mà làm khó cô.

​Tạ Khinh Ý hướng về phía Thi Ngôn đang đứng trong sân, gọi: "Thi Ngôn, vào đây." Sau đó quay người vào chính sảnh, ngồi thẳng vào ghế chủ tọa.

​Cô ba nhướng mày, quát lên: "Một phòng đầy rẫy trưởng bối đang ngồi đây, con ngồi chỗ nào thế?"

​Thi Ngôn đi theo sau Tạ Khinh Ý vừa vào nhà đã gặp cảnh này, lập tức quay người ngồi xuống chiếc ghế cuối cùng của hàng ghế sau.

​Tạ Khinh Ý chỉ vào vị trí hàng đầu: "Thi Ngôn, cô ngồi đây."

​Thi Ngôn thầm nghĩ: Các người đấu đá nhau đi, đừng lôi tôi vào. Tôi chỉ xem kịch thôi.

​Tạ Khinh Ý lại nói: "Nhà bác cả bây giờ là cô làm chủ."

​Thi Ngôn lập tức đứng dậy, di chuyển đến vị trí phía trước.

​Cô không nhịn được mà đánh giá Tạ Khinh Ý. Cô tò mò không biết Tạ Khinh Ý lớn lên như thế nào mà mới hai mươi tuổi đã có thể ổn định trấn áp cả một gia tộc đầy rẫy những "ngưu quỷ xà thần".

​Bác hai không có mặt, nhưng con gái thứ của ông ta là Tạ Ngọc Quân đang ngồi ở hàng sau trong sảnh.

​Tạ Khinh Ý cho Tạ Ngọc Quân ngồi vào vị trí của chú hai.

​Sự sắp xếp này, dù không nói rõ, nhưng thái độ đã quá rõ ràng: Đây không phải là xếp theo vai vế, mà là xếp theo thứ tự các phòng. Tạ Khinh Ý ngồi ghế chủ tọa, là để thay mặt ông nội sắp xếp công việc.

​Tạ Khinh Ý nói: "Tình trạng của ông nội không được tốt, bác sĩ cũng không nói chắc chắn được thời điểm. Có thể cầm cự được vài giờ, cũng có thể vài ngày, nhưng công việc phải tổ chức trước. Các chú bác, cô dì đều có mặt, không lý nào lại để cháu gái nhỏ như con ra lo liệu tang lễ, làm vậy thì mọi người đều mất mặt. Nhân lúc chưa có người ngoài, con xin nói rõ tình hình và phân công công việc trước."

​Việc tổ chức tang lễ đã có quy trình cố định. Khu mộ, quần áo liệm, quan tài... đều đã được đặt sẵn. Nhưng vì họ lâu năm không ở nhà, không nắm rõ tình hình, Tạ Khinh Ý liền thông báo những việc đã ổn thỏa và những việc cần phải tiến hành ngay, chốt lại từng mục với họ.

​Tạ Khinh Ý biết chú cả bừa bãi đến mức nào, chú hai cũng không đáng tin cậy lắm, nên cô nói thêm: "Lẽ ra việc bưng linh cữu phải do bác cả làm, nhưng ông ta xưa nay lắm trò quái đản. Nếu có sự cố, việc bưng linh sẽ được chuyển xuống theo thứ tự."

​Cô ba vừa nghe thấy việc bưng linh có thể rơi vào tay mình, vội nói: "Tôi e rằng anh cả sẽ gây rối lớn ở tang đường."

​Tạ Khinh Ý nhàn nhạt nói một câu: "Vậy thì ước nguyện của bà cả có lẽ sẽ thành hiện thực rồi."

​Ai cũng biết, nguyện vọng lớn nhất của Thi Huệ Tâm là Tạ Thừa An phải chết, và phải chết không toàn thây.

​Mấy người trong chính sảnh nghe vậy đều giật mình, lại vô thức nhìn về phía Thi Ngôn. Chỉ thấy ánh mắt cô đầy vẻ khó hiểu, không biết đang nghĩ gì.

​Bác năm cũng chán ghét bác cả và đám con cái của hắn luôn gây rối, liên lụy đến mình, nhưng dù sao cũng là anh em ruột, không đến mức thật sự muốn hắn gặp chuyện.

​Nhưng Tạ Thừa An âm mưu giết vợ không phải một hai lần, còn nửa đêm dẫn người trèo tường vào trộm đồ cổ, thậm chí đẩy ông nội xuống ao, còn từng âm mưu bắt cóc Tạ Khinh Ý... Từng chuyện từng chuyện, quả thực không phải người. Tất cả bằng chứng về những chuyện đó, giờ đều nằm trong tay Tạ Khinh Ý.

​Chuyện nhà này toàn là mớ bòng bong rối ren, mọi người đều có tâm tư riêng, nhưng không ai dám tiếp lời.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz