ZingTruyen.Xyz

[BHTT - EDIT] Alpha Cặn Bã Của Riêng Ảnh Hậu Hết Thời

Chương 7

BuiChouHien

Sáng sớm, Tả Dương cãi nhau một trận ầm ĩ với cha mình là Tả Vọng Huân. Tả Vọng Huân mắng cô ta không biết điều: "Không có tao, mày có thể lên làm người phụ trách dự án à? Nằm mơ đi!"

Ba chỉ biết đứng bên cạnh yêu cầu Tả Dương nhượng bộ: "Đừng chọc cha con tức giận, nghe lời cha con đi, chúng ta có thể hại con sao?"

(là ba thiệt đó không phải mẹ nha mấy bồ)

Tả Dương ấm ức đẩy cửa rời nhà, đến công ty lại phải đối mặt với cuộc đàm phán không hề có tiến triển, buổi tối còn phải chuẩn bị đến khách sạn Kempinski dự tiệc. Thế nhưng, khi đến nơi tổ chức tiệc rượu, Tả Dương mới biết, cô con gái hợp pháp của cha cô, người chị gái "cùng cha khác mẹ" về mặt sinh học của cô ta – Tống Hảo Âm, lại đột ngột xuất hiện ở đây.

"Phó tổng, Tống Hảo Âm tiểu thư đã đến, có mang theo thiệp mời."

Khi trợ lý báo cáo, Tả Dương còn tưởng tai mình có vấn đề, lập tức sửng sốt chất vấn: "Tống Hảo Âm sao lại đến đây? Ai có thể đưa thiệp mời cho cô ta?!"

Nữ trợ lý tóc ngắn còn tưởng rằng Phó tổng đang lo lắng về vấn đề quan hệ công chúng, sợ sẽ gây ra tranh luận dư luận không cần thiết, cô ấy liền trả lời: "Cô Tống cầm thiệp mời của Tổng giám đốc Chu bên Tập đoàn Ma Phương, nhưng thiệp mời của Chu tổng không phải do bên chúng ta gửi đi."

"..."

Tả Dương nén lại xúc động muốn chửi người, tập trung tinh thần suy nghĩ phương án giải quyết: "Vậy cô đi mời cô ta rời khỏi đây đi, cứ nói là có người mời cô ta sang phòng khách quý bên cạnh gặp mặt."

"Tôi đi ạ?" Trợ lý tỏ vẻ khó xử, "Tả tổng, tôi chỉ là một trợ lý, Tống tiểu thư có chịu nghe lời tôi không?"

"Cô không biết tự nghĩ cách à!" Tả Dương tức run người, dùng giọng điệu cứng rắn đuổi trợ lý đi. Nói chung, cô ta tuyệt đối sẽ không đi chạm mặt Tống Hảo Âm.

Mặc dù không hiểu rõ vì sao Tả Dương lại kích động như vậy, nhưng đã "nhận tiền của người, thì phải thay người gánh vác tai ương", cô trợ lý nhỏ vẫn ngoan ngoãn đi "cáo mượn oai hùm", tiến về phía Tống Hảo Âm dưới ánh mắt thúc giục của Tả Dương.

"Cocktail ở Kempinski vẫn khó uống như vậy." Tống Hảo Âm nhẹ nhàng than phiền với người ở đầu dây bên kia, "Cái gì? Ồ, yên tâm đi, ta còn đang mong có người đến khiêu khích đây này."

Người ở đầu dây bên kia là nhà sản xuất, đạo diễn kỳ cựu Hạng Tứ. Vị nữ sĩ này thích tự xưng là đạo diễn, nhưng thành tích trong ngành cũng bình thường. Trận chiến thành danh của bà là khi đứng ra sản xuất hai bộ phim của đạo diễn Tống Dục là 《 Mèo hoang 》 và 《 Tiếng cười giữa hiệp 》. Một bộ giúp Tống Hảo Âm giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất tại một giải thưởng uy tín, bộ còn lại giúp Tống Dục giành được cúp Đạo diễn xuất sắc nhất lần thứ ba, cũng trở thành một trong những đạo diễn xuất sắc nhất lịch sử điện ảnh trăm năm.

Bà và mẹ con Tống gia có mối quan hệ không tệ. Khi Tống Dục bệnh nặng, Hạng Tứ đang làm giám khảo ở liên hoan phim nước ngoài, lúc về nước thì chỉ kịp dự tang lễ của Tống Dục. Khi Tống Hảo Âm gặp rắc rối, Hạng Tứ ở nước ngoài cũng cố gắng hết sức giúp đỡ. Lần này ra nước ngoài tĩnh dưỡng, công ty dưới tên bà nhận được thư mời của tập đoàn Đỉnh Ích, liền lập tức liên lạc với Tống Hảo Âm.

"Đừng khinh suất."

Giọng của Hạng Tứ truyền qua dòng điện, xuyên qua ống nghe, có chút méo mó, nghe trầm thấp mà u ám: "Hảo Âm, con phải cẩn thận Tô Diệp. Tháng trước ta gặp cô ta ở Liên hoan phim Warrenton, bên cạnh cô ta có một người phụ nữ trông hơi giống con. Ta bảo cô ta giới thiệu, cô ta lại ấp úng nói không rõ ràng. Sau đó ta để ý hỏi nhân viên của liên hoan phim, họ nói với ta đó là 'Tả tiểu thư'. Con hiểu ý ta chứ, Tô Diệp không còn là người bạn tốt toàn tâm toàn ý vì con như trước kia nữa đâu."

"Tống tiểu thư?"

Tống Hảo Âm quay đầu lại, thấy một người phụ nữ trẻ tuổi tóc ngắn mặt tròn đang đứng sau lưng mình, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi Tống tiểu thư, đã làm phiền cô rồi, Chu tổng của Ma Phương mời cô đến phòng khách quý."

"Chu Kỳ Duy?" Điện thoại vẫn chưa cúp, Hạng Tứ kinh ngạc hỏi: "Sao con lại dính dáng đến cô ta? Đó là một..."

"Không có gì đâu, lát nữa chúng ta nói chuyện sau."

Tống Hảo Âm đánh giá người phụ nữ đối diện, rồi bỗng nhiên mỉm cười đầy bí ẩn, ung dung dựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm khiến cô gái trẻ tuổi kia phải sởn cả tóc gáy: "Dùng danh nghĩa của Chu Kỳ Duy để bảo tôi rời khỏi đây, ai dạy cô thế? Với tính khí của vị Chu tổng kia, nếu biết cô mạo danh cô ấy nói bậy, tôi đoán sếp của cô chưa chắc đã giữ được cô đâu."

"Coi như người phái cô tới có thể bảo vệ cô, liệu sếp cô ta có nguyện ý vì một nhân viên quèn mà trở mặt với Chu Kỳ Duy không?"

Trong mắt công chúng, Chu Kỳ Duy là một doanh nhân trẻ tuổi cực kỳ thành công, đồng thời cũng là một Alpha khét tiếng hung bạo trong các mối quan hệ ABO. Cô trợ lý đương nhiên cũng nghe qua rất nhiều "truyền thuyết đô thị", huống hồ đây lại là lời nói ra từ miệng Tống Hảo Âm, vả lại hôm nay Tống Hảo Âm còn cầm thiệp mời của Chu Kỳ Duy, cô ấy lúng túng không dám nói thêm gì nữa, chỉ nghe Tống Hảo Âm lạnh lùng nói:

"Nói với người bảo cô đến đây, có lời gì thì cứ ra mặt nói chuyện, không cần phải giả thần giả quỷ!"

Khách mời đã đến gần đông đủ, chỉ còn nửa tiếng nữa là tiệc rượu bắt đầu. Tả Dương không đợi được tin tốt từ trợ lý, mà lại đợi được cha mình là Tả Vọng Huân. Tả Vọng Huân thời trẻ là một mỹ nam tử có tiếng ở Lạc Thành, bây giờ dù đã có tuổi nhưng ngoại hình vẫn được bảo dưỡng rất tốt, có thể gọi là nho nhã, lịch lãm, phong độ ngời ngời.

"Chỉ tiếc, cũng chỉ là cái mã bên ngoài thôi." Tả Dương thầm chế giễu trong lòng. Cô ta không thoải mái, cũng không thể để cái người khởi xướng này được thoải mái.

"Ba, chị gái con đến rồi, ba biết không?" Tả Dương cười như không cười nói với Tả Vọng Huân, rồi nhắc nhở ông ta bằng ánh mắt nghi hoặc: "Ba sẽ không quên là mình còn có hai cô con gái đấy chứ?"

Sắc mặt Tả Vọng Huân cũng thay đổi. Chưa đợi ông ta mở miệng, trợ lý của Tả Dương đã mang lời nhắn của Tống Hảo Âm trở về. Cô trợ lý nhỏ không muốn gây thêm phiền phức, bèn nói với Tả Dương rằng mình vừa mới qua đó còn chưa kịp mở miệng, Tống Hảo Âm đã biết là Phó tổng Tả bảo cô ấy qua, đồng thời mời Phó tổng Tả qua gặp mặt nói chuyện.

"... Mời ba đi gặp chị ấy một lát đi ạ." Tả Dương lập tức ném cục diện rắc rối này sang cho Tả Vọng Huân, thấy vẻ mặt ông Tả không đổi, cô ta cười bổ sung: "Nếu ba không đi, lát nữa gặp nhau trong bữa tiệc sẽ khó xử lắm đấy. Hơn nữa, nghe nói cô Tống Hảo Âm hôm nay cầm thiệp mời của Chu tổng bên Tập đoàn Ma Phương, ba nên quan tâm một chút đi ạ."

Vừa nghe đến Tập đoàn Ma Phương, vẻ mặt Tả Vọng Huân lập tức biến từ không đổi sang lo lắng và bất an. Ông ta vội hỏi trợ lý xem Tống Hảo Âm đang ở đâu rồi vội vã đi tới.

Tả Dương cười nhạo, thấy chưa, ông ấy nhất định sẽ đi.

Dù sao thì, tối hôm qua ông ta vừa mới đề cập chuyện Bác cả Tả Vọng Thiệu bảo cô ta "làm quen một chút" với vị Chu tổng kia, còn nói gì mà "người trẻ tuổi hiểu nhau, Chu tổng của Ma Phương hẳn là chi thứ của nhà họ Chu, hai đứa cũng coi như môn đăng hộ đối".

Ha ha.

Cùng lúc Tống Hảo Âm bị Tả Vọng Huân mặt mày căng thẳng gọi vào phòng hút thuốc, thì Chu Kỳ Duy cũng sắp đến khách sạn Kempinski để tham gia bữa tiệc rượu mà vốn dĩ cô không định đến.

Lúc Chu Mục đưa thiệp mời cho cô, còn đặc biệt khen Tả Dương - người phụ trách dự án vài câu, nói thiên kim chi thứ nhà họ Tả này là người không tồi. Nghe vậy, Chu Kỳ Duy lập tức hiểu ý của vị Chị Hai này, lại muốn sắp xếp xem mắt đây mà, chuyện này cũng không phải lần đầu tiên.

Cho nên cô để Tống Hảo Âm đi, vừa là màn dạo đầu cho sự trở lại, lại có thể tiện thể tuyên bố việc Ma Phương hợp tác với Tống Hảo Âm, còn có thể khiến nhà họ Tả tự dọa mình. Nếu Chu Mục không biết Tả Dương là con gái riêng, cô có thể dùng chuyện này để gây áp lực với chị ấy; còn nếu Chu Mục đã biết Tả Dương là con gái riêng, ha ha, vậy thì càng thú vị.

Chỉ là người tính không bằng trời tính, sau khi bị Tống Hảo Âm đánh dấu, Chu Kỳ Duy đã dùng phương pháp lấy mẫu bằng kim để lấy mô chứa pheromone sau khi bị đánh dấu của mình ra tiến hành phân tích sinh học.

Chiều hôm diễn ra tiệc rượu, Chu Kỳ Duy nhận được kết quả phân tích. Báo cáo cho thấy mức độ hòa hợp của hai loại pheromone đạt đến 90%, hơn nữa hiệu quả trung hòa vô cùng tốt, chứng rối loạn pheromone của người bị đánh dấu đã thuyên giảm. Điều này đã xác minh suy đoán của Chu Kỳ Duy, sau đêm đó ở khách sạn Caesar, cơ thể cô không hề suy sụp, trạng thái tinh thần cũng đang dần tốt lên, xác thực là có liên quan trực tiếp đến Tống Hảo Âm.

Mức độ hòa hợp 90%, xét đến việc mức độ hòa hợp pheromone tăng tỷ lệ thuận với thời gian tương hợp, Tống Hảo Âm hoàn toàn có thể chữa khỏi chứng rối loạn pheromone của Chu Kỳ Duy.

Mình có thể không cần chết nữa rồi?

Tờ báo cáo phân tích bị xem đi xem lại, giấy đã bị vò nhàu mà Chu Kỳ Duy vẫn không nỡ buông ra. Kể từ khi cô phát hiện mình mắc chứng rối loạn pheromone lúc còn tại ngũ đến nay đã bảy năm, trong bảy năm đó Chu Kỳ Duy chưa bao giờ từ bỏ hy vọng, quả nhiên đã để cô chờ được Tống Hảo Âm.            

Vui mừng như điên, Chu Kỳ Duy vẫn không quên bảo mật. Cô lưu luyến cẩn thận nhét tờ báo cáo phân tích vào máy hủy tài liệu, theo tiếng máy vận hành, tờ báo cáo mà chỉ mình cô biết đã bị nghiền nát thành bột. Đang lúc Chu Kỳ Duy định mở chai rượu ăn mừng, cô bỗng nghĩ đến bữa tiệc tối nay, lỡ như Tống Hảo Âm lại gặp phải chuyện như lần trước ở khách sạn Caesar thì sao.

Thế sự khó lường, lỡ như trong bữa tiệc thật sự có kẻ ngu xuẩn nào đó bất chấp hậu quả mà ra tay với Tống Hảo Âm, cũng không phải là không thể... Chu Kỳ Duy có chút không yên tâm, cô cảm thấy mình cần phải đi xem sao.

---------

Phòng hút thuốc khách sạn Kempinski

Cuộc nói chuyện giữa hai cha con không hề thuận lợi. Hai người đứng cách một cái ghế, ánh mắt nhìn đối phương đều tràn ngập căm hận, dường như tình cha con mấy chục năm qua đã biến mất không còn tăm tích.

Người cha từng được coi là ôn hòa, vừa gọi Tống Hảo Âm vào phòng hút thuốc, mở miệng ra đã là giọng điệu hống hách ra lệnh: "Nhà họ Tả dự định kết thông gia với cô ấy, mặc kệ mày có quan hệ gì với Chu Kỳ Duy, mau chóng cắt đứt ngay!"

Tống Hảo Âm cắn răng cười lạnh: "Nhà họ Tả muốn thông gia thì liên quan gì đến tôi? Tôi mang họ Tả à!"

Lời này như đâm trúng chỗ đau của Tả Vọng Huân, ông ta tức giận nhảy dựng lên, chỉ vào mũi Tống Hảo Âm: "Mày không họ Tả thì cũng là con gái tao! Có bản lĩnh thì bảo mẹ mày đi tìm thằng đàn ông khác đi!"

Cuộc nói chuyện cuối cùng đã trượt về hướng tồi tệ nhất. Tống Hảo Âm tức đến đỏ ngầu cả mắt, nàng thực sự chưa chuẩn bị tâm lý cho cục diện trước mắt. Nàng dường như chưa bao giờ nhận thức được người đàn ông trước mặt này. Khi nàng được báo tin cha mình ngoại tình, nàng còn cố gắng khuyên giải mẹ, rằng có thể đó chỉ là phút hồ đồ nhất thời của cha, bảo mẹ hãy thư giãn, đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe.

Hôm nay nàng mới biết, sắc mặt tiều tụy của mẹ khi đó, có lẽ là vì đã nhìn thấy mặt bẩn thỉu nhất trong nhân cách của Tả Vọng Huân, hoặc có lẽ đã lường trước được tình cảnh mà con gái mình có thể phải đối mặt hiện tại.

"Ông đừng cho rằng mình là thứ rác rưởi thì ai cũng giống ông."

Tống Hảo Âm gần như nghiến nát răng, nuốt ngược cơn giận vào trong, gằn từng chữ nói với Tả Vọng Huân: "Chỉ là tôi nói cho ông biết, tôi thà rằng mình là con riêng, còn hơn làm con gái của loại người như ông! Ông mà cũng xứng kết hôn với mẹ tôi sao? Ông mà cũng xứng làm chồng của đạo diễn Tống Dục sao?! Ông chỉ là một kẻ phế vật sợ đầu sợ đuôi, phải dựa dẫm vào váy mẹ tôi mới được người ta coi trọng!"

"Mày!"

Sắc mặt Tả Vọng Huân đỏ bừng, điên cuồng đá văng cái ghế, giơ cao lòng bàn tay xông về phía Tống Hảo Âm. Tống Hảo Âm theo bản năng lùi lại nửa bước, nhưng rồi lại nhắm mắt tiến lên đón nhận, tệ nhất cũng chỉ là một cái tát. Chịu đựng cái tát này xong, coi như tình cha con gần ba mươi năm qua chỉ là ảo tưởng của bản thân, nàng cũng không còn nợ ông ta bất cứ điều gì!

"Bốp!"

Một tiếng động chói tai vang lên, Tống Hảo Âm đã được một người che chở phía sau. Nàng ngửi thấy mùi rượu Cognac, cũng biết là ai đã đến.

--------- 

Tác giả có lời muốn nói: Đoán xem ai chịu đòn  -_-

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz