ZingTruyen.Xyz

[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm

Chương 85: Báo cáo

VLinh3005

Nhân viên giao hàng gửi tin nhắn cho Văn Tiêu Tiêu, nói rằng đã đặt hộp đồ ăn ở cửa, kèm theo một bức ảnh.

Là hình ảnh hộp đồ ăn đặt ở cửa. Văn Tiêu Tiêu vội vàng cảm ơn người ta, còn không quên trừng mắt nhìn Ngụy Tầm một cái.

Văn Tiêu Tiêu vừa định đứng dậy đi lấy hộp cơm, Ngụy Tầm đã kéo cánh tay nàng một cái.

Người vừa đứng lên lại ngã vào lòng Ngụy Tầm. Ngụy Tầm vùi đầu vào cổ Văn Tiêu Tiêu, ngửi mùi hương quen thuộc của nàng, cảm giác an tâm nhẹ nhàng bao quanh tim cô.

Cô lẩm bẩm trong lòng Văn Tiêu Tiêu: "Ôm thêm lát nữa đi, mình nhớ cậu lắm."

Văn Tiêu Tiêu bị lời nói âu yếm bất chợt của Ngụy Tầm làm cho đỏ mặt.

Hai người ôm nhau một lúc lâu. Văn Tiêu Tiêu cảm thấy nếu không đi lấy đồ ăn nữa thì cháo sẽ nguội mất, lúc này mới đẩy Ngụy Tầm ra đứng dậy.

Lần này Ngụy Tầm không ngăn nàng, chỉ tha thiết nhìn bóng lưng Văn Tiêu Tiêu đi về phía cửa với ánh mắt mong chờ.

Hộp đồ ăn được đựng trong một túi giữ nhiệt màu trắng. Cháo hải sản bên trong vẫn còn bốc hơi nóng, chỉ là rau xanh hơi héo một chút.

Nhìn thấy đồ ăn nóng hổi, bụng Ngụy Tầm cũng không biết xấu hổ mà kêu lên.

Hai người cùng nhau mở nắp, Ngụy Tầm cầm lấy bộ đồ ăn, mới phát hiện bên trong chỉ có một bộ.

Tay cầm đũa của cô khựng lại, ngẩng đầu nhìn Văn Tiêu Tiêu đang đứng, "Cậu không gọi phần của cậu à?"

Văn Tiêu Tiêu lắc đầu, nàng đánh thủ ngữ: Mình không đói.

Ngụy Tầm nhíu mày. Bữa tối Văn Tiêu Tiêu chắc chắn cũng chưa ăn, sao có thể không đói được? Cho dù không đói, không ăn sao được.

"Lại đây ăn cùng đi." Ngụy Tầm kéo nàng đến sô pha.

Bộ đồ ăn là một đôi đũa và một cái thìa. Ngụy Tầm đưa đôi đũa cho Văn Tiêu Tiêu.

"Không ăn lát nữa sẽ đau dạ dày. Mình vừa mới bị thử qua rồi, đau lắm, đau đến chảy cả mồ hôi."

Ngụy Tầm đã nói đến nước này, Văn Tiêu Tiêu cũng không từ chối, nhận lấy đôi đũa Ngụy Tầm đưa qua.

"Há miệng." Ngụy Tầm dùng chiếc thìa múc một muỗng cháo, đút cho Văn Tiêu Tiêu miếng đầu tiên.

Văn Tiêu Tiêu có chút ngượng ngùng, mặt nổi lên sắc đỏ. Lần gần nhất nàng được người khác đút cũng không biết là từ khi còn bé xíu.

"Lát nữa cháo nguội, ăn mau đi." Ngụy Tầm thúc giục. Vì hai người vừa rồi đã lãng phí không ít thời gian trong phòng, cháo tuy còn ấm nhưng rời khỏi túi giữ nhiệt sẽ nguội rất nhanh.

Văn Tiêu Tiêu đành phải há miệng, để mặc thìa cháo hải sản đầy ụ đi vào. Quả nhiên, tiệm cháo này không hổ là tiệm cháo được đánh giá tốt nhất khu vực. Vừa nếm thử, mắt Văn Tiêu Tiêu liền sáng lên.

Ngụy Tầm nhìn thấy vẻ mặt đó của Văn Tiêu Tiêu, khóe mắt cong lên, "Ngon không?"

Văn Tiêu Tiêu liên tục gật đầu. Cháo mềm và nhừ, vị tươi của hải sản kết hợp khéo léo với vị thanh đạm của cháo, vừa chạm vào vị giác đã lan tỏa một mùi thơm ngon đặc biệt, cực kỳ dễ ăn! Hoàn toàn không hề có mùi tanh của hải sản, họ xử lý rất tốt.

Nàng chỉ vào tô cháo, ra hiệu Ngụy Tầm mau nếm thử.

Ngụy Tầm cũng nếm một miếng. Ngon thật! Cảm giác thèm ăn lập tức được khơi dậy.

Văn Tiêu Tiêu nhìn Ngụy Tầm đưa chiếc thìa mình vừa dùng vào miệng, định giơ tay nói gì đó, cuối cùng lại đỏ mặt buông tay.

Ngụy Tầm đương nhiên không bỏ sót động tác của Văn Tiêu Tiêu, cười trêu chọc nói: "Chúng ta đều đã hôn nhau nhiều lần như vậy rồi, mình còn ăn cả cậu nữa, ừm..."

Văn Tiêu Tiêu đỏ mặt, dùng đôi đũa kẹp một cọng rau xanh bịt miệng Ngụy Tầm lại.

Cái miệng của Ngụy Tầm này, thật sự không thể kiềm chế nổi chút nào.

Hai người, mỗi người một miếng, ăn hết sạch cháo và đồ ăn trên bàn.

Cơn đau âm ỉ ở dạ dày đã dịu lại nhờ thức ăn đi vào, một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể từ bên trong bụng.

Cả hai đều ăn không nhiều, một tô cháo và một đĩa đồ ăn đã giúp Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu ăn no khoảng bảy phần.

Sau khi nạp đủ, cơn buồn ngủ của Ngụy Tầm ập đến.

Thấy Văn Tiêu Tiêu định đứng dậy dọn dẹp, Ngụy Tầm giữ chặt tay nàng không cho đi.

Văn Tiêu Tiêu nhìn Ngụy Tầm bằng ánh mắt dò hỏi.

Ngụy Tầm ôm lấy Văn Tiêu Tiêu làm nũng, "Buồn ngủ quá, ngủ cùng mình đi."

Nhưng mà... Văn Tiêu Tiêu nhìn đống bừa bộn trên bàn. Vừa rồi hai người đút cháo cho nhau, cháo và nước canh rau xanh khó tránh khỏi bị rơi vãi ra bàn.

"Ưm~ Kệ chúng đi. Đến lúc trả phòng sẽ có người đến dọn dẹp, mình buồn ngủ quá."

"Mình mặc kệ, nếu cậu không ngủ cùng, mình sẽ không thả cậu đi." Ngụy Tầm ôm cánh tay Văn Tiêu Tiêu càng chặt hơn.

Ngụy Tầm ngẩng đầu lên, dụi vào lòng Văn Tiêu Tiêu. Văn Tiêu Tiêu hết cách với cô, chỉ cảm thấy người đang bị bệnh đặc biệt thích làm nũng.

Văn Tiêu Tiêu vô cớ lại thấy thích thú với sự dựa dẫm này của Ngụy Tầm, dường như từ trước đến nay đều là nàng dựa dẫm vào Ngụy Tầm.

Vậy thì cứ chiều theo ý Ngụy Tầm đi.

Ôm người mềm mại, ấm áp trong lòng, nằm trên giường, ngửi mùi hương quen thuộc, Ngụy Tầm ôm chặt Văn Tiêu Tiêu thêm một chút nữa.

Sự mệt mỏi tích tụ mấy ngày liền, vào khoảnh khắc hoàn toàn an tâm này, cơn buồn ngủ nhanh chóng nuốt chửng Ngụy Tầm.

Chiếc chăn ấm áp bao bọc hai người. Hai người đã hòa giải đều có một giấc ngủ an lành nhất trong những ngày qua.

Ngày hôm sau, Ngụy Tầm đã khỏi cảm mạo, cô còn có chút sợ hãi khi nhớ lại: bị cảm mà lại dám hôn Văn Tiêu Tiêu, may mắn là Văn Tiêu Tiêu không bị lây, nếu không cô thật sự tội đáng chết vạn lần.

Hai người đã đi chơi ở Đông Sơn vài ngày trước khi khai giảng. Tình cảm nhanh chóng trở lại như lúc ban đầu, thậm chí sau khi mở lòng với nhau, mối liên kết giữa hai người càng thêm chặt chẽ.

Ngày khai giảng nhanh chóng đến.

Đại học A yêu cầu sinh viên năm nhất phải ở ký túc xá.

Ngày khai giảng, Ngụy Tầm từ chối sự giúp đỡ của người nhà, nói muốn tự mình làm, nhưng cha mẹ Ngụy Tầm vẫn gác lại công việc mà đến.

Sau khi trải qua hai chuyện kia, các thành viên trong gia đình Ngụy Tầm càng thêm trân trọng tình thân.

Tuy khó mà khôi phục được không khí thân thiết như khi cô còn nhỏ, nhưng mối liên hệ giữa họ đã trở nên gắn bó hơn.

Trên xe.

Cha Ngụy Tầm đang lái xe, mẹ Ngụy Tầm ân cần hỏi han Văn Tiêu Tiêu.

Ngụy Tầm ngồi ở ghế sau bên phải, giả vờ bất mãn khoanh tay.

"Mẹ, rốt cuộc con là con gái mẹ hay Tiêu Tiêu là con gái mẹ hả? Sao mẹ chẳng quan tâm con chút nào."

Mẹ Ngụy Tầm lườm một cái, "Tiêu Tiêu ngoan biết mấy, đâu như con, cái đồ ma vương hỗn thế này, suốt ngày chỉ biết gây chuyện."

"Con gây chuyện lúc nào? Con đang thực hiện chính nghĩa mà."

Văn Tiêu Tiêu ngồi cạnh Ngụy Tầm, mím môi cười nhìn hai mẹ con đấu khẩu, trong lòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc.

Lúc này, cha Ngụy Tầm, người đang nghiêm túc lái xe, cũng mở lời: "Cha đồng ý với lời mẹ con."

Ngụy Tầm trợn trắng mắt, "Hừ, chuyện cha tự ý chuyển trường con từ thành phố A đi, con còn chưa tính sổ với cha đâu."

Tuy nhiên, nếu không có chuyện cha Ngụy Tầm làm Ngụy Tầm chuyển trường, Ngụy Tầm đã không gặp được Văn Tiêu Tiêu, nên Ngụy Tầm cũng không giận lắm.

Cha Ngụy Tầm nhất thời dở khóc dở cười. Ngụy Tầm đã hiểu lầm ông từ rất lâu, ông thật sự không phải vì sợ đắc tội đối tác làm ăn mà đưa Ngụy Tầm đến nơi nhỏ bé đó học.

Lúc đó, giáo viên của Ngụy Tầm liên tục gọi họ đến trường vì Ngụy Tầm vi phạm kỷ luật, hơn nữa, trong chuyện đó Ngụy Tầm ra tay quả thật có hơi nặng.

Nhiều gia đình ở trường A Trung đều có quyền thế. Gia cảnh Ngụy Tầm không tồi, nhưng cũng không phải tốt nhất.

Ngụy Tầm tuy chiếm thế thượng phong về đạo đức, nhưng xã hội này dù sao cũng là một xã hội trọng lời nói. Lần này gia đình đã giúp cô bảo vệ, nhưng lần sau thì sao?

Cha Ngụy Tầm lúc này mới chuyển Ngụy Tầm đến một nơi nhỏ hơn, hy vọng Ngụy Tầm có thể tu thân dưỡng tính một thời gian.

Hoàn toàn không phải vì lý do Ngụy Tầm đã nghĩ.

Nghe xong lời giải thích của cha Ngụy Tầm, Ngụy Tầm hừ một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói lời tha thứ, nhưng cũng không nói gì khác.

Mọi người cười cười, trong lòng đều rõ ràng: đây là biểu hiện Ngụy Tầm đã tha thứ chuyện này.

Đến trường, có rất nhiều anh chị khóa trên làm tình nguyện viên ở cổng hỗ trợ, về cơ bản không cần phụ huynh hỗ trợ mang hành lý.

Ngụy Tầm nhanh chóng dùng lý do này để đuổi hai vị phụ huynh đi. Hai vị phụ huynh thấy mình thực sự không có gì để giúp, chuyển cho Ngụy Tầm một khoản tiền, dặn dò cô có việc thì gọi điện thoại cho họ, rồi lải nhải một hồi mới rời đi.

Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu phải chia tay nhau ở cổng trường vì họ thuộc các khoa khác nhau, nơi đăng ký cũng không giống nhau.

Theo sự hướng dẫn của tình nguyện viên, Ngụy Tầm hoàn thành việc báo cáo một cách thuận lợi, sau đó mang hành lý đến ký túc xá.

Nhìn tòa ký túc xá sáu tầng không có thang máy, Ngụy Tầm rơi vào trạng thái ngẩn ngơ.

Ngụy Tầm chưa bao giờ ở ký túc xá tập thể, một lần cũng không. Từ nhỏ đến lớn cô luôn học ngoại trú.

May mắn có tình nguyện viên giúp đỡ, hành lý đã được đưa lên. Ngụy Tầm nhanh chóng đến phòng ký túc xá của mình, nhìn số phòng để xác nhận, "509", không sai.

Đại học A là trường lâu đời hàng trăm năm, ký túc xá tuy mỗi một thời gian lại được tân trang, nhưng tòa nhà này qua nhiều năm khó tránh khỏi sự cũ kỹ.

Đẩy cánh cửa sắt cót két.

Ba người bạn cùng phòng đã nói chuyện đến khí thế ngút trời, Ngụy Tầm là người đến cuối cùng.

Thấy bạn cùng phòng mới bước vào, ký túc xá lập tức im lặng. Ba đôi mắt đồng loạt nhìn về phía Ngụy Tầm.

Ngụy Tầm giơ tay chào, "Chào các cậu, mình là Ngụy Tầm."

"Chào cậu, chào cậu."

"Oa, cậu xinh thật đó!"

Ngụy Tầm cười, "Cậu cũng vậy."

Phòng ngủ lập tức lại náo nhiệt lên.

Ba bạn cùng phòng của Ngụy Tầm: hai người đến từ phương Bắc, cô và một người bạn cùng phòng đến từ phương Nam, nhưng chỉ có Ngụy Tầm là người địa phương.

Bạn cùng phòng số 1 tên là Tiết Nghi, số 2 tên là Quách Khả Giai, số 3 tên là Trương Tử Vân.

Trò chuyện vài câu, Ngụy Tầm sắp xếp đồ đạc sơ sài, sau đó mở điện thoại gửi tin nhắn cho Văn Tiêu Tiêu.

Ghi chú đã sửa trong lúc giận dỗi giờ lại được đổi thành: Bảo bối.

Nhìn thấy ghi chú này, Ngụy Tầm cười một tiếng.

Ngụy Tầm: Đến ký túc xá chưa?

Bảo bối trả lời ngay: Tới rồi.

Ngụy Tầm: Bạn cùng phòng thế nào?

Bảo bối: Khá tốt, cảm giác mọi người đều rất nhiệt tình.

Ngụy Tầm: Ừm, bên mình cũng khá tốt.

Ngụy Tầm: Mình đoán buổi tối mọi người sẽ ăn cơm chung. Vậy sau khi ăn uống xong, tối mình qua tìm cậu được không?

Sau lần cãi nhau trước, Ngụy Tầm cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Cô muốn nói chuyện nhiều hơn với Văn Tiêu Tiêu về suy nghĩ của mình, nếu không làm sao Văn Tiêu Tiêu biết cô đang nghĩ gì?

Bảo bối: Được!

Ngụy Tầm nghĩ đến khuôn mặt đỏ bừng của Văn Tiêu Tiêu liền không nhịn được mỉm cười, cuối cùng còn không quên nhắn một câu thâm tình: Nhớ phải nhớ mình đấy.

Văn Tiêu Tiêu dừng ở trạng thái "Đang nhập" rất lâu, cuối cùng mới gửi đến một câu: Nhớ cậu.

Ngụy Tầm bật cười thành tiếng, trong lòng càng thêm mong chờ buổi tối gặp mặt.

Quả nhiên, lát sau các bạn cùng phòng đã đề nghị tối nay đi liên hoan.

Mọi người sẽ ở chung ít nhất một năm, nhiều nhất là bốn năm, làm quen với nhau là điều nên làm.

Cả bốn người đều không hề phản đối.

Ngày hôm sau phải bắt đầu quân huấn. Theo yêu cầu trong nhóm lớp, buổi chiều mọi người đã họp, rồi lại đi nhận quân phục huấn luyện, mệt đến mức quá sức.

Trương Tử Vân vừa về đến ký túc xá đã nằm dài ra ghế, "Trời ạ, mai 6 giờ phải dậy quân huấn, huhu, nhớ những ngày ở nhà ngủ đến 12 giờ quá."

Hai bạn cùng phòng khác cũng phụ họa theo, "Đúng vậy, trời nóng thế này 6 giờ dậy quân huấn, nghĩ thôi đã thấy mệt rồi."

Tiết Nghi nhìn điện thoại, hỏi một câu, "Gần 7 giờ rồi, các cậu đói chưa?"

"Đói!"

"Đi đi đi, đi ăn cơm thôi. Chúng ta ra ngoài ăn hay là ăn ở căn tin?" Quách Khả Giai hỏi.

"Ra ngoài ăn đi." Trương Tử Vân giơ tay.

"Tớ không ý kiến." Tiết Nghi nói.

Quách Khả Giai nhìn về phía Ngụy Tầm vẫn đang trò chuyện với Văn Tiêu Tiêu, hỏi: "Ngụy Tầm thì sao?"

Ngụy Tầm lúc này mới ngẩng đầu, "Tớ không vấn đề gì, các cậu quyết định là được."

Không ai có ý kiến, bốn người kéo nhau ra khỏi cửa.

Ngụy Tầm lúc này mới cất điện thoại, trên môi treo một nụ cười nhàn nhạt.

Vừa nãy bạn gái nhỏ đang ngoan ngoãn báo cáo với cô là đi ăn ở đâu.

Đến nơi, Ngụy Tầm ngước nhìn lên, biển hiệu có chút quen thuộc. Mở điện thoại ra xác nhận một chút, mắt Ngụy Tầm sáng rực: Thật sự là trùng hợp, nơi các bạn cùng phòng của cô tìm lại y hệt nơi Văn Tiêu Tiêu và bạn cùng phòng của nàng liên hoan.

Quách Khả Giai đói đến mức nôn nóng, giục ba người kia nhanh chân đi vào. Cô ấy đặc biệt thích xem các bài đánh giá, "Quán này được nhiều người giới thiệu lắm! Ai cũng bảo ăn rất ngon, là tiệm cơm chính gốc của thành phố A."

Quả thật. Ngụy Tầm thầm trả lời trong lòng. Quán này là một chuỗi nhà hàng nổi tiếng ở thành phố A, cô đã từng ăn qua, hương vị rất ổn.

Theo bước chân của nhân viên phục vụ, bốn người ngồi xuống một chiếc bàn gần cửa sổ. Vì Ngụy Tầm là người địa phương, nên nhóm bạn cùng phòng đều bảo Ngụy Tầm đề cử món ăn. Ngụy Tầm đề cử vài món ăn đặc trưng mà hầu như không bao giờ bị chê.

Nhóm bạn cùng phòng nghe theo, gọi hai món theo đề cử của Ngụy Tầm.

Trong lúc bọn họ vẫn đang sôi nổi thảo luận xem nên gọi thêm món gì, Ngụy Tầm lướt mắt qua các bàn trong tiệm cơm, mày mắt khẽ cong lên.

Tìm thấy rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz