ZingTruyen.Xyz

[BHTT] Ẩn Tử Đăng Cơ

Chương 50

Anntth


Giữa Giao Lộ Bóng Tối

Tàn đêm hôm ấy, bốn người ngồi quanh bàn, ánh đèn chập chờn hắt bóng nghiêng dài. Kế hoạch vây phủ huyện được vạch ra rõ ràng: từ tuyến rút lui đến tín hiệu hợp công, ai nấy đều nắm chắc vị trí.

Sau cùng, Tô Tĩnh Lam tay lấy ra cuộn giấy. Nàng đặt xuống bàn: "Không cần vòng vo. Đêm qua, lúc lục soát hậu viện phủ huyện, chúng ta tìm thấy danh sách bạc cấp từ kho huyện đến nhóm 'điều phối thôn dân' – ký tên là quan huyện, nhưng dấu xác nhận thuộc một cái tên lạ chưa từng ghi trong văn bản triều đình."

Thúc Tư Kỳ mở cuộn giấy, liếc nhanh.

"Không thuộc biên chế. Không là quan. Nhưng có quyền chi bạc." – nàng lẩm bẩm. "Kẻ này... là chìa khóa."

Trịnh Hạo Dương từ cửa ghé đầu vào: "Tên đó hiện đang trú tại một tiểu viện ngoại thành. Hai canh giờ nữa, y ra ngoài giao dịch bạc."

Thúc Tư Kỳ đứng dậy.

"Chúng ta không chờ nữa."
____

Hai canh giờ sau – ngoại thành Duyên Phong.

Cả khu nhà lụp xụp bị bao vây trong im lặng. Trịnh Hạo Dương cùng hai người phục kích từ hai cổng sau. Tô Tĩnh Lam thì núp trên mái, sẵn cung sắt trong tay.

Trong phòng, tên trung niên mang áo gấm đang đếm bạc. Hắn không biết ngoài kia đã bị vây.

Rầm!

Cửa bị đá bật tung. Thúc Tư Kỳ lao vào như gió, chặn ngay đường chạy.

Tên kia lập tức rút đoản đao, nhưng chỉ kịp vung được một lần. Kinh Lạc Y như bóng ma lướt qua vai hắn, điểm trúng huyệt tay – thanh đao rơi xuống, chưa kịp chạm đất đã bị Tô Tĩnh Lam đá văng đi.

"Ngươi là ai?" – Thúc Tư Kỳ hỏi.

"...Ta chỉ là người vận lương!"

"Không ai vận lương mà có được mật lệnh ký hiệu này." – Trịnh Hạo Dương ném ra một mảnh lụa đỏ, khắc dấu kỳ lạ chỉ có trong hệ thống truyền tin ngầm.

Tên kia sợ đến trắng bệch.

"Là... là một người giao cho ta!"

"Người nào?"

"...Mặt nạ bạc... không để lộ thân phận..."

"Giao ở đâu?"

"...Trạm Cô Xuyên... nơi từng là điểm vận binh cũ..."

Thúc Tư Kỳ thoáng nhíu mày. Trạm đó năm xưa là nơi Cảnh Giai Kỳ  từng bố trí phòng thủ, nhưng sau lại bị giải thể, dần rơi vào bỏ hoang.

"Có phải ngươi là người của Đông Doanh?"

Tên kia khựng lại, rồi lắc đầu điên cuồng: "Không, không! Ta chỉ... chỉ làm việc theo chỉ thị! Ta chưa từng thấy họ... chưa từng..."

Thúc Tư Kỳ quay sang Trịnh Hạo Dương: "Đưa về, giam kín. Không ai được thăm."
____

Ba ngày sau – trong trọ.

Bản đồ được trải rộng trên bàn. Dấu chỉ rơi xuống từng địa phương có sự kiện lạ trong sáu năm gần đây: dịch hạch, thiếu lương, biến mất dân cư, điều binh trái lệnh.

Trịnh Hạo Dương trầm giọng: "Tất cả đều nằm trên trục trung chuyển lương – tuyến mà Tô thượng thư từng phụ trách."

Tô Tĩnh Lam nắm chặt tay áo.

Kinh Lạc Y từ cửa bước vào, giọng lạnh:

"Người của ta vừa báo – đám ngầm ở Duyên Phong đã rút lui."

Thúc Tư Kỳ quay đầu: "Rút?"

"Bốn điểm tiếp tế bí mật không còn dấu người. Tất cả đều bỏ trống trong vòng một đêm."

"...Chúng tự bỏ? Không đánh, không che giấu?"

"Không cần." – Kinh Lạc Y gật. "Vì nơi này... không còn giá trị bám trụ."

Một làn sóng lạnh lẽo lan qua sống lưng.

Tô Tĩnh Lam hiểu – đám kia coi Duyên Phong như một quân cờ. Khi nó bị bại, chỉ việc phủi tay.

Thúc Tư Kỳ thì lặng đi một lát.

"Vậy là... chúng đã sẵn sàng đánh sang nước cờ tiếp theo."
____

Đêm.

Gian phòng chỉ còn Thúc Tư Kỳ và Kinh Lạc Y.

Thúc Tư Kỳ ngồi tựa lưng, vai phải còn vương băng vải. Bên kia, Kinh Lạc Y khoanh tay trước ngực, nửa người chìm trong bóng tối, không nói gì.

Không đèn, chỉ ánh trăng mỏng chiếu qua song cửa, đổ bóng họ dài trên mặt đất — như hai kẻ săn mồi cùng tạm ngồi một bàn, nhưng dao vẫn giấu trong tay áo.

"Ngươi không giống người thường." – Thúc Tư Kỳ cất tiếng trước, rót trà, tay khựng nhẹ khi liếc ánh mắt đối phương.

"Ngươi cũng vậy." – Kinh Lạc Y đáp, ánh nhìn không né tránh, thậm chí còn như đang cân đo từng biểu cảm trên mặt Thúc Tư Kỳ.

Ánh mắt Thúc Tư Kỳ lạnh xuống, quan sát kỹ từng cử động của đối phương, giọng vẫn chậm rãi: "Thân pháp khi ra tay không giống Nam Uyên. Kiếm thế có gốc Bắc địa, nhưng động tác lại mang màu sắc giang hồ... giọng nói còn cố ép nhỏ nhưng cách ngắt câu không giống vùng này."

Kinh Lạc Y nhướng mày, không phản bác.

"Ngươi cũng không kém." – nàng đáp, ánh mắt thoáng lạnh – "Chém một kiếm mà đường rút lui không loạn, phản ứng khi bị phục kích quá thuần thục. Cách ra lệnh cũng vậy... không phải chỉ là kẻ đi điều tra."

Thúc Tư Kỳ hơi nghiêng đầu.

"Vậy nên ngươi mới theo dõi ta từ đêm đó?"

Kinh Lạc Y không phủ nhận, nhếch môi.

"Còn ngươi... tối nay trước khi rót trà, mắt liếc tay kiếm, người hơi xoay nghiêng. Chứng tỏ đã phòng bị ta động thủ."

Thúc Tư Kỳ cười nhẹ, nhưng ánh mắt không hề có ý cười.

"Vậy chúng ta đều không tin nhau."

"Phải." – Kinh Lạc Y tựa lưng, giọng chuyển sang cợt nhã – "Nhưng chính vì vậy, ta mới muốn hỏi thẳng."

Nàng nghiêng đầu, nhìn xoáy vào đối phương:

"Ngươi là ai? Người của triều đình? Hay... cái gì còn cao hơn thế?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz