Ai Hau Du Sinh Chuyen Ver Bac Chien
Trên bờ cát không một bóng người, hai người ngồi ở bờ biển lẳng lặng chờ đợi mặt trời mọc.Bầu trời xa xa càng ngày càng hồng, bốn phía mây tía ánh sáng ngọc, bị nhuộm thành đủ loại màu sắc, vàng, cam, đỏ, thậm chí là tím. Mặt trời từng chút từng chút nhô lên mặt biển.Nhưng Tiêu Chiến lại không hiểu sao mà cảm thấy ánh ban mai quá rực rỡ, đâm vào mắt làm cậu rơi lệ.Tình yêu của bọn họ có phải cũng như thế hay không? Vừa ra ánh sáng sẽ chết.Từ khi ở với nam nhân, cậu chẳng biết tại sao lại rất hay lo lắng, tựa như phụ nữ thời xưa, ngâm ca hát xướng chút phong hoa tuyết nguyệt phiền muộn.Cậu không muốn như vậy, nhưng lại không khống chế được. Không ai dạy cậu ở trong tình yêu thì làm sao giữ vững bản thân, làm sao có thể tách ra.Loại bất an không yên này có lẽ là tâm trạng khi rơi vào lưới tình.Yêu quá sâu, lo sợ giây tiếp theo sẽ mất đi.Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến vào ngực, cúi đầu hôn gò má ẩm ướt của cậu.“Lại khóc cái gì? Sao giống con gái vậy?”Tiêu Chiến lắc đầu.“Hỏi em em lại không nói. Thật sự là không có biện pháp ép em.”Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến chặt hơn nữa, cánh tay siết lại thắt lưng người yêu.
“Thật muốn mang em đến một nơi không ai có thể tìm thấy, nhốt em ở đó.”“…”“Cho em mỗi ngày đều chờ từ sớm đến tối, chờ anh đến ôm em.”Tiêu Chiến lắc đầu, nước mắt như pha lê rơi xuống.Hiện tại chẳng lẽ không phải như vậy sao?Giống như ý nghĩa tồn tại duy nhất của cậu, là bị nam nhân yêu, bị nam nhân ôm.“Mặt trời mọc chỉ có vài phút thôi, đừng bỏ lỡ.”“Hmm…”Sương mù hơi nước trong mắt Tiêu Chiến tan dần, trước mắt là một vầng mặt trời đỏ đã hoàn toàn nhảy ra khỏi mặt biển.Cậu thật sự đã bỏ lỡ.“ Vương Nhất Bác…”“Ừm?”“Anh có thể đừng làm xã hội đen không… Chỉ kinh doanh thôi?…”Nam nhân lặng yên thật lâu mới đáp: “Không thể.”“…” Tiêu Chiến nhìn chân trời màu da cam ở xa xa. Mặc dù đã đoán trước được nhưng vẫn hơi hơi thất vọng.Nam nhân lại chậm rãi mở miệng: “Đây là mệnh của anh.”“…”“Anh sinh ra chính là xã hội đen. Vừa sinh ra đã được định sẵn. Không phải do anh.”“… Ừm.”Tiêu Chiến gật gật đầu, quyết định về sau sẽ không nhắc lại chuyện này nữa. Cậu nhắm mắt lại nghiêng đầu dựa vào vai nam nhân, cảm nhận ánh nắng ban mai không độ ấm của mặt trời.Vương Nhất Bác vẫn ngồi ôm Tiêu Chiến, không biết lúc nào thì ngày đã sáng.Nam nhân ôm cậu đứng lên, đi qua bờ cát, ngồi vào trong xe.Một tuần nghỉ lễ trôi qua rất nhanh. Đã sắp phải trở lại thế giới thật. Sắp về nhà, phải đi học, có Đàm Tấn, có cha mẹ, còn có bối cảnh của nam nhân, phức tạp, không biết là thế giới tốt đẹp hay tồi tệ.Máy bay đang ở trên cao 30 nghìn feet, bay về hướng bắc.
30 000 feet = 9144 metersMáy bay hạ cánh, nam nhân kéo cậu vào toilet, ở trong hung hăng hôn cậu một trận mới để cậu ra ngoài. Tiêu Chiến vừa ra cổng đã thấy được người đang lo lắng chờ đợi – Hà Vinh .“Cậu chủ nhỏ! Cậu trở lại rồi!”“Chú Hà, xảy ra chuyện gì vậy?”Biểu tình Hà Vinh thực lo lắng, giúp Tiêu Chiến để hành lý vào cốp xe, rồi vội ngồi vào ghế lái, khởi động xe.“Cậu chủ nhỏ, trong nhà đã xảy ra chuyện, hình như ông chủ rất tức giận.”“Tai nạn sao? Xảy ra chuyện gì?”“Tôi không biết… Nhưng thấy ông chủ hôm nay vô cùng tức giận, bà chủ cũng đứng ngồi không yên.”“…”Tiêu Chiến lo lắng mà nhìn từng tòa nhà xẹt qua, trong lòng mơ hồ có loại dự cảm không tốt. Sẽ không phải là, chuyện của mình và Vương Nhất Bác đã bị cha phát hiện chứ. Nhưng là không hợp lý… Trừ phi có người thông báo cho cha, chứ không sao cha biết được? …Không biết là do Hà Vinh chạy nhanh, hay là trong lòng Tiêu Chiến khẩn trương, con đường không tính là ngắn chỉ đi nửa tiếng thì đến nơi.Đẩy cánh cửa đi vào, không khí trong nhà thật thấp.Cha Tiêu ngồi ở trên sofa, khuôn mặt kia quả thực so với đáy nồi còn muốn đen hơn. Tiêu Chiến nhất thời cảm thấy Vương Nhất Bác thường ngày không biểu tình so với khuôn mặt này còn dịu dàng hơn. Đây cũng không phải là chuyện đùa, từ nhỏ đến lớn cha chưa từng nghiêm mặt với mình! mẹ Tiêu ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt lo lắng. Trong phòng khách một người giúp việc cũng không có, có lẽ đã bị đuổi hết đi. Căn phòng yên tĩnh đến một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy, Tiêu Chiến cảm thấy mình như là đang đứng ở cửa địa ngục.Do dự một lúc lâu, Tiêu Chiến mới chậm rãi đi đến trước mặt cha, thấp giọng nói: “Ba ba, con đã về.”Cha Tiêu cũng không nhìn cậu: “Đã về rồi ah? Đã đi chơi với ai?”Giọng nói này quả thực làm cho Tiêu Chiến hết hồn, mẹ ngồi bên cạnh còn ra sức nháy mắt ra dấu cho mình, trong lòng Tiêu Chiến càng ngày càng sợ: “Bạn cùng lớp…”“Tên họ là gì?”
“Ờm… Lý Tư Hàm.” Bạn ngồi cùng bàn với cậu, đứng thứ 25 cả lớp.Cha Tiêu nghiêng thân về phía trước, hai tay đan lại đặt trên đầu gối: “Cha cho con một cơ hội nữa. Đã đi chơi với ai?”Tiêu Chiến cảm thấy tay mình đang run rẩy, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi lạnh. Mẹ cậu đã cuống đến sắp khóc, luôn lắc đầu với cậu.Trái tim Tiêu Chiến trùng xuống.Chẳng lẽ cha thực sự đã biết…Cậu không dám thừa nhận, lại không dám nói dối, đành phải đứng cúi đầu, trái tim đập điên cuồng, thở mạnh cũng không dám.“Không có can đảm thừa nhận phải không? Vậy tự mình xem cái này đi!” cha Tiêu ném remote TV lên bàn trà.Trong đầu Tiêu Chiến hiện lên vô số ý nghĩ, thậm chí sợ hãi trong TV là video cậu ngủ với nam nhân, cậu quả thực không thể tưởng tượng.“Xem đi!”Giọng nói của cha chưa bao giờ giận dữ như thế, Tiêu Chiến không dám cãi lời, run rẩy cầm remote, ấn mở.TV chớp lên, trên màn ảnh hiện ra hình ảnh u ám.______________________
“Thật muốn mang em đến một nơi không ai có thể tìm thấy, nhốt em ở đó.”“…”“Cho em mỗi ngày đều chờ từ sớm đến tối, chờ anh đến ôm em.”Tiêu Chiến lắc đầu, nước mắt như pha lê rơi xuống.Hiện tại chẳng lẽ không phải như vậy sao?Giống như ý nghĩa tồn tại duy nhất của cậu, là bị nam nhân yêu, bị nam nhân ôm.“Mặt trời mọc chỉ có vài phút thôi, đừng bỏ lỡ.”“Hmm…”Sương mù hơi nước trong mắt Tiêu Chiến tan dần, trước mắt là một vầng mặt trời đỏ đã hoàn toàn nhảy ra khỏi mặt biển.Cậu thật sự đã bỏ lỡ.“ Vương Nhất Bác…”“Ừm?”“Anh có thể đừng làm xã hội đen không… Chỉ kinh doanh thôi?…”Nam nhân lặng yên thật lâu mới đáp: “Không thể.”“…” Tiêu Chiến nhìn chân trời màu da cam ở xa xa. Mặc dù đã đoán trước được nhưng vẫn hơi hơi thất vọng.Nam nhân lại chậm rãi mở miệng: “Đây là mệnh của anh.”“…”“Anh sinh ra chính là xã hội đen. Vừa sinh ra đã được định sẵn. Không phải do anh.”“… Ừm.”Tiêu Chiến gật gật đầu, quyết định về sau sẽ không nhắc lại chuyện này nữa. Cậu nhắm mắt lại nghiêng đầu dựa vào vai nam nhân, cảm nhận ánh nắng ban mai không độ ấm của mặt trời.Vương Nhất Bác vẫn ngồi ôm Tiêu Chiến, không biết lúc nào thì ngày đã sáng.Nam nhân ôm cậu đứng lên, đi qua bờ cát, ngồi vào trong xe.Một tuần nghỉ lễ trôi qua rất nhanh. Đã sắp phải trở lại thế giới thật. Sắp về nhà, phải đi học, có Đàm Tấn, có cha mẹ, còn có bối cảnh của nam nhân, phức tạp, không biết là thế giới tốt đẹp hay tồi tệ.Máy bay đang ở trên cao 30 nghìn feet, bay về hướng bắc.
30 000 feet = 9144 metersMáy bay hạ cánh, nam nhân kéo cậu vào toilet, ở trong hung hăng hôn cậu một trận mới để cậu ra ngoài. Tiêu Chiến vừa ra cổng đã thấy được người đang lo lắng chờ đợi – Hà Vinh .“Cậu chủ nhỏ! Cậu trở lại rồi!”“Chú Hà, xảy ra chuyện gì vậy?”Biểu tình Hà Vinh thực lo lắng, giúp Tiêu Chiến để hành lý vào cốp xe, rồi vội ngồi vào ghế lái, khởi động xe.“Cậu chủ nhỏ, trong nhà đã xảy ra chuyện, hình như ông chủ rất tức giận.”“Tai nạn sao? Xảy ra chuyện gì?”“Tôi không biết… Nhưng thấy ông chủ hôm nay vô cùng tức giận, bà chủ cũng đứng ngồi không yên.”“…”Tiêu Chiến lo lắng mà nhìn từng tòa nhà xẹt qua, trong lòng mơ hồ có loại dự cảm không tốt. Sẽ không phải là, chuyện của mình và Vương Nhất Bác đã bị cha phát hiện chứ. Nhưng là không hợp lý… Trừ phi có người thông báo cho cha, chứ không sao cha biết được? …Không biết là do Hà Vinh chạy nhanh, hay là trong lòng Tiêu Chiến khẩn trương, con đường không tính là ngắn chỉ đi nửa tiếng thì đến nơi.Đẩy cánh cửa đi vào, không khí trong nhà thật thấp.Cha Tiêu ngồi ở trên sofa, khuôn mặt kia quả thực so với đáy nồi còn muốn đen hơn. Tiêu Chiến nhất thời cảm thấy Vương Nhất Bác thường ngày không biểu tình so với khuôn mặt này còn dịu dàng hơn. Đây cũng không phải là chuyện đùa, từ nhỏ đến lớn cha chưa từng nghiêm mặt với mình! mẹ Tiêu ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt lo lắng. Trong phòng khách một người giúp việc cũng không có, có lẽ đã bị đuổi hết đi. Căn phòng yên tĩnh đến một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy, Tiêu Chiến cảm thấy mình như là đang đứng ở cửa địa ngục.Do dự một lúc lâu, Tiêu Chiến mới chậm rãi đi đến trước mặt cha, thấp giọng nói: “Ba ba, con đã về.”Cha Tiêu cũng không nhìn cậu: “Đã về rồi ah? Đã đi chơi với ai?”Giọng nói này quả thực làm cho Tiêu Chiến hết hồn, mẹ ngồi bên cạnh còn ra sức nháy mắt ra dấu cho mình, trong lòng Tiêu Chiến càng ngày càng sợ: “Bạn cùng lớp…”“Tên họ là gì?”
“Ờm… Lý Tư Hàm.” Bạn ngồi cùng bàn với cậu, đứng thứ 25 cả lớp.Cha Tiêu nghiêng thân về phía trước, hai tay đan lại đặt trên đầu gối: “Cha cho con một cơ hội nữa. Đã đi chơi với ai?”Tiêu Chiến cảm thấy tay mình đang run rẩy, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi lạnh. Mẹ cậu đã cuống đến sắp khóc, luôn lắc đầu với cậu.Trái tim Tiêu Chiến trùng xuống.Chẳng lẽ cha thực sự đã biết…Cậu không dám thừa nhận, lại không dám nói dối, đành phải đứng cúi đầu, trái tim đập điên cuồng, thở mạnh cũng không dám.“Không có can đảm thừa nhận phải không? Vậy tự mình xem cái này đi!” cha Tiêu ném remote TV lên bàn trà.Trong đầu Tiêu Chiến hiện lên vô số ý nghĩ, thậm chí sợ hãi trong TV là video cậu ngủ với nam nhân, cậu quả thực không thể tưởng tượng.“Xem đi!”Giọng nói của cha chưa bao giờ giận dữ như thế, Tiêu Chiến không dám cãi lời, run rẩy cầm remote, ấn mở.TV chớp lên, trên màn ảnh hiện ra hình ảnh u ám.______________________
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz