Tuyết Đỏ
1 lượt thích / 5 lượt đọc
Đối với anh con gái càng nhiều tính cách càng thú vị đủ để anh vui đùa cho qua những ngày buồn chán. Cô cười tự diễu, cô không còn thú vị nữa? Ra thế, cô vẫn chỉ là một đứa con gái bình thường, bị anh đùa giỡn rồi vứt bỏ như một con búp bê ngu ngốc vô hồn.
Hôm qua, anh im lặng ngồi bên cô. Hôm nay, anh sánh bước cùng người con gái đó, nhẹ nhàng đi qua cô, như người không quen biết. Đúng là anh, phủi tay sạch sẽ, không còn sót lại chút luyến tiếc hay chỉ là một cái nhìn. Cuộc tình này, như cơn gió mùa xuân nhẹ nhàng, nhanh chóng đến rồi nhanh chóng lướt đi như chữ "ờ" hờ hững của cô khi đồng ý hẹn hò và hai từ chia tay mà cô lạnh nhạt vất vào mặt anh.
Có lẽ anh biết cô là một người vô tình lạnh lẽo, đối với anh cũng chỉ như người qua đường. Nhưng anh có biết sự đau khổ của cô khi nói ra hai từ làm cô đau nhất và trái tim cô thắt lại khi anh nở nụ cười cùng với gương mặt như trút hết gánh nặng. Không hề có chút buồn hay chút luyến tiếc nào.
Con búp bê vô hồn, nhưng liệu anh có biết, nó đã từng đau từng khóc bao nhiêu lần vì anh... Cô bị thiên hạ nói là vô tâm nhưng thực ra anh còn ác độc và lạnh lùng hơn cả. Khi cô đợi anh suốt hai tiếng trên đường mùa đông rét buốt, chỉ đơn giản yên lặng nhìn anh tán tỉnh cô gái khác trước mặt cô, cuối cùng cô cũng chỉ có thể cười thầm cười vì khuôn mặt không cảm xúc của cô. Suốt quãng thời gian cô quen anh, cũng chỉ mong anh có thể nhớ tên cô thay vì mấy cái sở thích cô vô tình nói ra. Cái mặt nạ cô mang trên mặt đã khiến cô đánh mất anh mãi mãi...