
Tăng ca
5 lượt thích / 579 lượt đọc
Tôi thì thường ngả lưng trên ghế vào mỗi giờ trưa vì bên dưới là chỗ của chị Linh nằm. Nhưng hôm nay anh Khang ngồi đó làm nên tôi chẳng gác chân lên ghế anh để ngả lưng được nữa. Thấy tôi ngồi chơi điện thoại, anh Khang nhắn tin: "Tú, sao hông ngủ đi?"
Tôi dối lòng trả lời: "Dạ em hông buồn ngủ.". Nhưng ngay lúc đó thì tôi mở miệng ra ngáp một cái rõ to. Ngáp xong trên mặt toàn là nét ngượng ngùng, chỉ là phòng tối quá nên Khang không nhìn thấy.
Anh Khang lại nhắn: "Ngủ đi, ngáp như sư tử gầm mà kêu hông buồn ngủ. Tại anh ngồi đây hông gác chân qua được đúng hông? Gác chân qua đây ngủ như mọi ngày thôi chứ gì đâu."
Tôi tự ngẫm mà chẳng biết Khang có ý gì. Nếu tôi mà gác chân qua ghế anh lúc này, khác gì chọc thẳng vào hạ bộ anh đâu?
Tôi nghĩ anh đùa, liền nhắn lại: "Anh dám để em gác là em hông có từ chối đâu đó nghe!"
Khang gửi icon nháy mắt: "Gác lên đi. Ngủ để chiều còn có sức."
Tôi thấy anh đùa dai nên cũng gác chân qua dọa anh một phen. Nào ngờ cái đệm ghế của anh khá lớn, anh thì ngồi thẳng lưng lên, vừa vặn còn dư ra một chỗ để tôi gác chân.
Tôi có chút thất vọng, ngả lưng nhắm mắt mà không tài nào ngủ được. Nhưng thôi dù sao cũng nhắm mắt để đó, có nghỉ ngơi vẫn tốt hơn không.
Được cỡ mười phút, tôi liền thấy phía anh Khang rục rịch. Nghĩ bụng chắc anh cần đi vệ sinh hay ra ngoài làm gì đó, tôi liền muốn rút chân cho anh bước ra. Không ngờ khi chân tôi vừa nhúc nhích, Khang giống như đã đoán được ý tôi, giữ chặt chân tôi ở vị trí cũ.
Sau đó, anh kéo ghế sát vào bàn. Hai chân tôi cứ vậy chạm vào hạ