
𝐛𝐞𝐠𝐢𝐧
0 lượt thích / 11 lượt đọc
nếu đơn giản chỉ kết thúc bằng nước mắt, có lẽ nỗi đau sẽ chẳng day dứt hoài. liệu thế nào, tàn dư của cơn bão chẳng bao giờ buông tha cho kẻ yếu lòng.
mười năm, đếm đi quẩn lại cũng chỉ bằng ngần ấy. cảm thấy sao nhỉ? như thể thế giới chính mình chỉ vỏn vẹn bằng cái chớp mắt của người ấy và lụi tàn bằng một cú hất tay. viên kẹo rơi rồi, để nguyên thì dơ bẩn, rửa sạch lại tan mau.
nơi đây dành cho kẻ lạc lối, thu nhỏ lại bằng vài hàng chữ "buồn và đau". nhưng hứa đó, bản thân sẽ mãi sống và kiêu hãnh.
tản vết thương đời, văn kẻ mộng mơ.