Quay về niên thiếu tìm gặp người
13 lượt thích / 49 lượt đọc
Cảm giác gặp lại người yêu cũ đã mất hai năm ở một thời điểm khác là như thế nào?
......
Cảnh Nghi nghiêm túc tút tát lại mấy cọng tóc mai, thân thiện nở một nụ cười ngay khi nghe thấy tiếng cổng mở.
"A! Xin chào, mình mới chuyển đến....." Cô thao thao rồi ngay lập tức khựng lại, ngơ ngác khi vừa nhìn kĩ khuôn mặt cậu thiếu niên đứng trước cửa.
"Trần Minh!" Cảnh Nghi gọi toáng lên, thả cả hộp bánh ôm trong lòng xuống đất nghe cái 'bộp'. Cô nhào đến bất chợt ôm chầm lấy cậu trai vẫn còn đang ngái ngủ mà oà lên khóc nức nở.
Cả người chàng trai cứng đờ ngay lập tức dùng sức muốn tách cô ra.
"Này, cậu nhầm người rồi tôi không phải Trần Minh gì đó."
Người mà cô tưởng chừng đã chết năm mười tám ấy vậy mà lại vẫn còn đang đứng trước mặt cô. Mối tình đầu cay đắng năm cấp ba ấy cho đến lúc buộc phải chia tay vẫn còn đau lòng đến thở không ra hơi sao có thể nhầm lẫn được.
Cái khuôn mặt đào hoa thường xuyên hay ngái ngủ, mái tóc cắt ngắn rối bời, đôi mắt hoa đào nhìn bất cứ đâu cũng thấy tình. Đặc biệt là cái nốt ruồi rất nhỏ dưới đuôi mắt trái mỗi lần nhìn vào khuôn mặt cậu cô đều bị nó thu hút.
"Nhầm sao?" Cô sụt sịt nén nước mắt, mơ hồ với chính suy nghĩ của mình: "Rõ ràng là cậu mà."
"Không phải, tôi là Hải Minh."
......
Cảnh Nghi sau cái chết đau đớn ở tuổi hai mươi vô lí mở mắt ra ở một tuổi mười bảy khác, gia đình khác, cuộc sống khác, chỉ duy chính bản thân cô vẫn không hề thay đổi. Ở vùng quê nhỏ đó cô một lần nữa gặp lại người có vẻ ngoài y đúc mối tình đầu của mình.