Phồn Hoa
0 lượt thích / 0 lượt đọc
Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ khinh miệt
" Ngụy Ân, cô lần này quỳ xuống liếm giày tôi, tôi sẽ nể tình vợ chồng 2 năm qua mà cứu vớt lấy gia tộc các người " ngừng một lát Đán Hoa dùng ánh mắt dò xét " Chắc tiểu thư danh tiếng nhà họ Ngụy sẽ giữ lại chút danh giá cho mình chứ? "
Hai tay cô run run, đầu gối mềm nhũn, chiếc váy dạ hội trắng lấp lánh dưới ánh trăng cũng đang run theo chủ nhân của chúng. Bỗng nhiên cả người cô đổ rạp, chạm tới đôi giày đã bám chút bụi của Đán Hoa. Bàn tay thon dài nắm lấy, cúi chậm chạp. Cô không thể làm gì khác nữa, chút tự trọng này giữ để làm gì!
Ánh mắt hắn ta chợt thay đổi, trong người hắn lại cảm thấy bức bối vô cùng, có chút cảm giác gì đó mà hắn không hiểu được.
Vội đá đôi chân bằng lực mạnh, Đán Hoa quên mất là mũi giày nhọn đã khiến khóe môi cô rướm máu, anh quay lưng ngược phía cô
" Đáng thương thật, hôm nay tôi lại không hứng thú với cô nữa " Anh không dám nhìn gương mặt cô lúc này, hơi thở có chút run
" Tài xế Hoàng, tiễn Ân tiểu thư về Ngụy gia "
Đôi tay cô theo bản năng chắp lại van nài
" Tôi thay mặt cha tôi xin lỗi gia đình anh, là cha tôi bị ép, thật sự ông ấy không cố ý làm gia đình anh tan nát. Tại sao anh biết rõ sự tình vẫn cố ý trả thù cha tôi, tại sao? " Cô như muốn hét lên để Đán Hoa nghe thấy, trong bóng đêm cô không nhìn thấy anh đang ngừng bước một nhịp, anh cũng muốn để gia đình cô một con đường sống! Nhưng sẽ không, cô ngày nay có thể cầu xin anh dừng tay, còn anh ngày xưa, dù có rách môi kêu thét, quỳ rách gối cầu xin cũng không thể cứu gia đình mình...