Nhị Phúc Tấn Lão Bà Đào Hoa
7 lượt thích / 85 lượt đọc
Ta đây năm nay vừa từ 35 sắp qua 36 suốt nửa cuộc đời thanh xuân toàn gắn liền với việc quản lí công ty doanh nghiệp nghe thì oách mà oách thì có thật, tiền về túi thì nhiều vô số mà sức ra khỏi cơ thể cũng nhiều vô số, suốt ngày buổi sáng ăn ở công ty buổi tối ngủ ở công ty mặc dù ta có nhà cửa đàng hoàng cũng bởi cái chữ tiền mà ta bán cả thanh xuân, sau khi cảm thấy bản thân dư tiền quá rồi nên ta quyết định nghỉ phép dăm ba ngày để nghỉ ngơi, nơi ta đến là vùng núi lạnh lẽo cái lạnh của thiên nhiên làm rột rửa tâm hồn cũng bởi vậy mà ta càng trèo cao hơn trên các núi đá để hưởng cái mùi gió lạnh này càng lên cao càng lạ à nha, ta vừa chạm được tới đất của vách núi, leo lên liền thấy phong cảnh chung quanh đầy rãnh hoang dã, ta bị lôi cuốn đi theo song mới phát hiện nơi này toàn là những người dân ăn mặc rất đậm chất xưa, ta hối hả chạy lại chỗ vách núi thì sớm đã không thấy vách núi nữa vì ở đây toàn là con người mà thôi. Chẵng những vậy mà nơi này với cái quả đầu của các nam nhân thì ta khẳng định đây là thanh triều rồi còn đâu.