MỘT ĐỜI QUÁ DÀI
0 lượt thích / 4 lượt đọc
Sau khi mất đi cả song thân, họ hàng lũ lượt đến khuyên giải một Minh Chiêu An 7 tuổi đầy béo bở với khối tài sản khổng lồ chưa đủ tuổi kế thừa rằng:
"Đời người, ai sống mà không có khổ đau, nhìn xuống những kẻ khổ hơn mình, bản thân tự thấy mình hạnh phúc mới có thể tiếp tục mà sống."
Minh Chiêu An đến tận tuổi 25 mới kịp nhớ ra nên làm gì, thing lặng hồi lâu mới dựng thẳng ngón giữa lên giữa một hội bàn tròn các lão trưởng bối 70 tuổi hơn vẫn chưa chịu chui xuống lỗ:
"Đào nhanh cái huyệt để chôn đi cái đám giả nhân giả nghĩa rác để trong miệng, trời nổi mây đen thôi là sấm nó đấm thẳng vào đầu đấy."
"Một đời quá dài,
Nhân gian rực rỡ ta chưa nghiệm
Làm sao có thể tựa thoáng qua
Một thân tiêu sái nhập hồng trần
Họa là Thiên gia ghé ngang qua."
Cảnh báo một chút tránh phải dẫm mìn: Truyện này nam chính xuất hiện trễ, ngay cả tác giả cũng không biết nên gọi anh ấy là nam chính hay không. Ở đây không có ngôn tình tổng tài, chỉ có một bài thán ca kể khổ giữa những con người đang mãi vùng vẫy ở nơi hồng trần.