Khi Đạo Đức Có Thể Đo Lường
1 lượt thích / 18 lượt đọc
Sẽ thật điên rồ khi bạn sống một cuộc sống học đường cô độc.
Cô đơn ư?
Thất vọng sao?
Tất cả chúng thật là ấu trĩ và dễ vỡ, như thứ tình cảm tôi giành cho họ.
Biết không, khi tôi đứng phía sau sân khấu và khảy những ngón tay trên đàn ghita của mình, chỉ để họ toả sáng rực rỡ tại nơi ngập hào quang.
Tôi đã khóc!
(Câu chuyện viết khi bạn là nhân vật phụ - bạn của một nhân vật chính trong một drama và harem xoay quanh nhân vật chính.)
Là giấu tất cả cảm xúc và chúc phúc họ, hay phá nát giả tạo xoay quanh chúng. Tôi... thật sự không biết.