Gọi em là Sài Gòn năm 1975
0 lượt thích / 42 lượt đọc
"Gọi em là Sài Gòn năm 1975 Vì nụ cười em đẹp như ngày giải phóng".
Thảo từ giảng đường chạy một mạch về kí túc xá, vừa mở cửa phòng thế nào lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện của Hà Anh với chú bộ đội của cô ấy. Gì mà "Gọi em là Sài Gòn năm 1975" chứ, câu thính này viral từ thời đồ đá nào rồi, đồng chí đang sử dụng mạng 2G hử - cô nghĩ bụng. Đợi Hà Anh kết thúc cuộc gọi, cô mới lân la chạy lại trêu con bé "Hanh ơi Hanh, nụ cười Hanh đẹp như ngày giải phóng, tớ thích Hanh lắm lắm luôn!!", "Câu thính này lâu lắm mới nghe lại nè, chú nhà hình như chưa setup lại hệ điều hành hử!!"... Hà Anh cười mỉm nhẹ giọng giải thích( phong cách con bé đó giờ vẫn là kiểu nàng thơ dịu dàng như vậy).
- Anh ấy thích Sài Gòn, thích đến mức tớ không biết kiếm đâu ra cây bút chì nào để phác thảo lại, mà tớ cũng chả rõ điều gì tồn tại trong thành phố 300 năm tuổi này đã thu hút anh. Và vô tình anh đọc được đâu đó trên mạng xã hội một câu thả thính có nhắc đến Sài Gòn, anh thích lắm, cứ rảnh rỗi là lôi ra chọc ghẹo tớ theo cái kiểu "đây là thả thính đấy, anh mới học được". Tớ cũng thích câu này lắm, vì nói như vậy tức là anh ấy đặt tớ ngang hàng với Sài Gòn hoa lệ trong lòng đúng không! Điều này chẳng phải đã chứng minh rằng anh ấy chắc chắn đã yêu tớ nhiều lắm sao!