( CarlJos) Comme les fleurs et le vent
53 lượt thích / 512 lượt đọc
" Như hoa yêu gió, như gió yêu hoa" - Đó là tình yêu tôi dành cho người
"Nhưng gió và hoa mãi mãi không đến được với nhau" - Người đã đáp lại như vậy -"Gió chỉ là chút vô tình lướt qua, bên hoa cả đời đến cuối cùng chỉ có mặt đất lạnh mà thôi"
Hai con người, hai số phận
"Thật khác nhưng cũng thật giống"
Vốn dĩ sinh ra là dành cho nhau cớ sao lại thành một đoạn nghiệt duyên
"Ta thích ngươi"
"Tôi đã có người mình thích rồi, thật xin lỗi ngài"
"Dù rằng người ấy đối với ngươi, một chút tình cũng không có"
"Xin lỗi ngài"
___________________________________________
"Ngươi chắc chưa?"
"Chắc chắn"
Coi như là chút nhân từ cuối cùng ta dành cho tình cảm này đi
Đến lúc quyết định quay đầu, liền đã quá muộn chăng?
" Ngài Joseph, tôi yêu ngài "
" Cậu Carl, trò đùa này có hơi quá "
" Tôi không đùa "
" Không! Cậu đang đùa! Norton sẽ hiểu lầm đấy, ta không muốn hai bên khó xử "
___________________________________________
" Ngươi đã làm gì hả Carl!? "
" Chỉ là cho hắn ngủ một giấc thôi "
" Tại sao? "
" Hắn đã cướp ngài khỏi tôi, tôi chỉ lấy lại thứ thuộc về mình "
" Ngài là của một mình tôi "
___________________________________________
" Tôi và ngài tựa như gió và hoa vậy "
" Hoa và gió vĩnh viễn không thể bên nhau"
" Ngài sai rồi "
Hoa và gió sinh ra là để dành cho nhau, dù cho hoa chỉ có thể ở bên đất nhưng nào phải là vĩnh viễn, đến cuối cùng vẫn về với gió thôi
Hầy, deadline dí sấp mặt mà vã quá. Phải viết bất chấp cơn lười
Ai không bt cx vô đọc đi, Ri bắt cóc lên thuyền