ZingTruyen.Xyz

Zsww Tuyen Tap Thanh Hoan Paperpieces

Hôm đó cũng là ngày mưa dông.

Mẹ Tiêu bệnh khớp rất nặng, hễ đến mùa mưa dầm là đầu gối bà lại đau nhức, phải uống thuốc Đông y trừ hàn khí liên tục mấy năm. Gần đây trong nhà hết thuốc, Tiêu Chiến tranh thủ buổi chiều nhàn rỗi liền chạy một chuyến tới bệnh viện.

Trời mưa rất lớn.

Hạt mưa to như hạt đậu không ngừng nện trên kính xe, lốp bốp lốp bốp, cho dù cần gạt nước chuyển động liên tục thì tầm nhìn trước mắt vẫn không rõ ràng. Tiêu Chiến lái xe rất cẩn thận, nghiêm ngặt tuân theo hết thảy thao tác yêu cầu lúc thi lấy bằng, vì vậy mất hơn nửa giờ mới tới nơi.

Có lẽ bởi vì là ngày cuối tuần, giao thông trên đường cực kỳ hỗn loạn, đến cả xe đứng trước cổng bệnh viện chờ tới lượt tiến vào bãi đỗ cũng đã xếp thành một hàng dài.

Tiêu Chiến khoác hai tay lên bánh lái, trong khoang xe nhè nhẹ vang lên giai điệu của hát《 Kepler 》

Anh lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, bên kia đường có một chiếc xe buýt vừa đỗ ở trạm dừng, hành khách nhao nhao bung dù bước xuống.

Ống bô xe buýt toát ra một sợi khói.

Lúc chiếc xe có in poster quảng cáo khổng lồ kia rời đi, Tiêu Chiến trông thấy dưới mái hiên trạm dừng không biết từ lúc nào đã nhiều ra thêm một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng, trong tay mang theo cặp văn kiện màu lam, dáng người thon dài, góc áo bị mưa gió thổi bay phấp phới.

Một giây sau, người nọ ôm chặt cặp văn kiện trong ngực, chạy vọt vào màn mưa.

Cậu chạy thật nhanh trên vạch qua đường đối diện với cổng bệnh viện, chân giẫm tại mặt đường lầy lội lại nhẹ nhàng đến mức không có bọt nước nào bắn lên. Chờ sau khi chiếc xe trước mặt tiến vào trong bãi, Tiêu Chiến thu tầm mắt, đạp chân ga nhích tới một chút, vừa vặn đứng ngay cạnh đầu còn lại của vạch qua đường.

Trước mặt là biển người với dù che mưa đủ loại màu sắc hối hả bước đi, Tiêu Chiến trơ mắt nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi kia xen lẫn trong đám người, một thân trắng tinh cực kỳ bắt mắt.

Cậu lướt nhanh qua đầu xe của anh, sau đó mất hút sau cửa bệnh viện.

-

Sau khi Tiêu Chiến cầm thuốc đi ra lại nhìn thấy được người nọ.

Lúc này trong tay vị bác sĩ trẻ không cầm bất cứ thứ gì, chỉ lẳng lặng đứng chờ đợi ở trạm xe buýt.

Giống như quỷ thần xui khiến, Tiêu Chiến miễn cưỡng chuyển hướng đi về phía đó.

"Chào cậu."

Đối phương kinh ngạc nghiêng đầu nhìn sang.

Nếu như không phải kịp thời thoáng thấy thẻ công tác "Trưởng khoa" treo ở trước ngực cậu, e rằng Tiêu Chiến còn tưởng người này chỉ là bác sĩ thực tập hoặc nghiên cứu sinh mà thôi. Dù sao khuôn mặt dễ nhìn này trông còn quá trẻ.

Tiêu Chiến một tay mang theo gói thuốc, một tay đưa dù về phía Vương Nhất Bác "Bác sĩ Vương, cây dù này cậu cầm lấy đi."

Người kia vẫn không lên tiếng, cũng không nhận lấy, chỉ đứng đó nhìn anh lăng lăng.

Tiêu Chiến bị dáng vẻ trì độn của cậu chọc cười, kỳ thật anh cũng không có ý đồ gì, chẳng qua cảm thấy thiên sứ áo trắng chăm sóc người bệnh lại không mang dù, ra tay trợ giúp là chuyện đương nhiên. Chỉ có điều vị thiên sứ trưởng này tuy rằng dáng dấp rất đẹp, nhưng mà có vẻ phản ứng hơi chậm.

Tiêu Chiến không nói lời nào, trực tiếp nhét dù vào ngực đối phương, khẽ cười cười.

"Cầm đi, không cần trả lại."

-

"Lúc trước tôi cho em mượn chính là cây dù này."

Vương Nhất Bác trông thấy Tiêu Chiến đỏ mắt nhìn mình, lực đạo siết cổ tay cậu cơ hồ có thể nghe được xương cốt phát ra răng rắc, âm thanh đan xen với tiếng dù nện trên tán ô, mài mòn đi phòng tuyến tâm lý sau cùng.

Vương Nhất Bác mở miệng thì thào "Tiêu Chiến..."

Một giây sau, bàn tay còn đang nắm dù bỗng dưng buông lỏng, cán dù trong suốt 'bộp' một tiếng rơi xuống đất.

Bởi vì Vương Nhất Bác nghe được Tiêu Chiến nghẹn ngào gọi cậu.

"Chó con."

-

Chung cư của Tiêu Chiến rất sạch sẽ, không phải loại sạch sẽ trống trơn mà là vật dụng gì cũng có, hết thảy lại được sắp xếp rất gọn gàng ấm cúng. Giống như ấn tượng ban đầu của Vương Nhất Bác về chủ nhân của ngôi nhà này.

Sáng tỏ, ấm áp.

Cùng với ngày mưa âm u ẩm ướt hoàn toàn tương phản.

Vương Nhất Bác ngồi trên sopha, lòng bàn tay ôm ly nước nóng vừa mới đun, lại dường như không cảm thấy bỏng, chỉ yên lặng rũ mắt không nói lời nào.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác thật lâu, rốt cục không nhịn được nữa mà đoạt đi ly nước trong tay cậu, đặt xuống bàn trà. Trong nháy mắt đối phương ngẩng đầu lên, anh lập tức chớp lấy thời cơ bưng lấy cằm cậu, hung hăng hôn xuống.

Toàn thân Vương Nhất Bác run lên, nhưng không né tránh.

Giống như người sắp chết chìm dùng sức hô hấp theo bản năng, Tiêu Chiến gần như điên cuồng mà tuỳ ý cướp đoạt mỗi một sợi dưỡng khí trong miệng Vương Nhất Bác, hôn đến khiến cậu ngạt thở.

Ngón tay luồn thật sâu vào mái tóc mềm mại, Tiêu Chiến ép người nằm lên sopha, đưa tay giải khai từng chiếc cúc áo trên thân Vương Nhất Bác, mười phần công kích mà thuận theo cái cổ hôn dọc xuống xương quai xanh, thậm chí còn hướng đến nơi sâu hơn.

"Tiêu Chiến!"

Vương Nhất Bác vẫn luôn kềm chế cảm xúc rốt cuộc không gắng gượng nổi nữa, luống cuống muốn đẩy người bên trên ra, lại bị Tiêu Chiến nắm cằm, ép buộc nhìn thẳng.

Nam nhân từ trên cao nhìn xuống, đột nhiên lạnh lùng "A" một tiếng từ trong cuống họng.

"Vương Nhất Bác, bác sĩ Vương, em đúng thật là có bản lĩnh."

Vương Nhất Bác siết chặt tay, hung hăng cắm móng thật sâu vào lòng bàn tay để giữ mình tỉnh táo, môi mím thật chặt không nói một lời. Thế nên Tiêu Chiến lại cúi đầu hôn cậu, giống như muốn cạy mở cái miệng bướng bỉnh kia ra.

"Nói chuyện, mẹ kiếp, em nói chuyện cho anh!"

Vương Nhất Bác nhắm mắt, cậu không khóc, chỉ là trầm mặc rất lâu mới nhẹ nhàng thốt ra "Anh thật sự không nên nhớ lại."

Tiêu Chiến cảm thấy mình sắp bị Vương Nhất Bác bức cho điên lên.

"Anh không nên nhớ? Anh không nhớ, chẳng lẽ lại để em tuỳ ý dùng loại phương thức này xoá sạch đi tất cả mà không thông qua sự đồng ý của anh?! Em có tư cách gì quyết định anh nên quên hay là không?"

Tiêu Chiến chảy nước mắt, gào khàn cả giọng, cảm thấy mình đau thấu tim gan. Nhưng nhìn đến cặp mắt đỏ hoe của Vương Nhất Bác, ngữ khí lại không thể không mềm xuống.

"Vương Nhất Bác, em không thấy đau sao?"

Hai tay đều bị Tiêu Chiến chăm chú nắm chặt, trái tim Vương Nhất Bác giống như ai đó đem đặt ở trên bàn chông, máu thịt be bét, cậu bỗng dưng mở miệng.

"Nếu có ngày giữa hai chúng ta nhất định phải có một người mất đi ký ức, anh thà rằng người đó là mình. Bởi vì anh rất ích kỷ, anh muốn em vĩnh viễn nhớ kỹ rằng em yêu anh."

Vương Nhất Bác nhịn đau, hít một hơi thật sâu, giương mắt nhìn lên người đã sớm lệ rơi đầy mặt, hỏi ra câu hỏi có tính đả thương đến cực điểm.

"Tiêu Chiến, không phải chính miệng anh nói như thế ư?"

Mỗi chữ mỗi câu của Vương Nhất Bác giống như búa gai nện vào đáy lòng Tiêu Chiến.

"Vậy tại sao em chỉ nhớ mỗi câu này?"

Tiêu Chiến run rẩy kéo Vương Nhất Bác ôm vào trong ngực, thậm chí không còn chút sức.

"Anh nói, anh không muốn đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng em. Anh nói, anh không muốn chỉ có những ngày trời mưa mới có thể được gặp em. Anh nói, em mãi mãi cũng là chó con mà anh yêu nhất..."

Tiêu Chiến khóc không thành tiếng, chất vấn người trong ngực "Anh nói nhiều như vậy, tại sao em chỉ nhớ được có mỗi câu này?"

"Thế nhưng những nguyện vọng kia của anh em đều không thực hiện được."

Vương Nhất Bác bắt lấy góc gáo sơmi của Tiêu Chiến, ngón tay thon dài trở nên tái nhợt vì dùng sức quá độ "Anh cũng biết rõ nguyên nhân đấy thôi?"

Vương Nhất Bác dùng ngữ điệu vô cùng bình tĩnh, tàn nhẫn vạch ra rào cản vĩnh viễn cắt ngang hai người, thứ ranh giới mà cả anh và cậu đều không bao giờ có thể vượt qua.

"Tiêu Chiến, chúng ta không cùng chung một thế giới."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz