ZingTruyen.Xyz

Zsww Thang Cho Hoan

Đầu tháng mới, ngày 5. Cuối cùng Vương Nhất Bác cũng nhận được tiền lương cùng nhuận bút, có cả tiền thưởng cho kỳ này. Tư bản dù độc ác nhưng vẫn là cứu tinh nuôi sống kẻ vô sản như Vương Nhất Bác.

Có tiền anh đương nhiên vui vẻ làm, ép người quá đáng thì chửi vài câu cho đỡ tức, nhiều lúc muốn chống đối nhưng cũng chỉ âm thầm làm sau lưng. Nhưng mà lúc nhận lương đều sẽ mang bộ mặt niềm nở, coi như mọi ân oán đều tiêu tán trong ngày này, những ngày sau còn xem tình trạng tiêu xài của mỗi người như thế nào, nhanh thì tư bản sẽ lại tiếp tục bị lôi đầu ra mắng.

Vương Nhất Bác vui vui vẻ vẻ đi ăn mừng, còn rủ cả Tiêu Chiến đi ăn chung với mình. Kể từ lúc chuyển đến thành phố này sinh sống, Vương Nhất Bác cũng không có người bạn nào, gần đây lại gặp được một anh chàng bác sĩ tài giỏi lại đẹp trai, kết bạn cũng không phí.

[Uống một ít chắc không sao chứ?]

[Không đến nỗi nào đâu. Khi nào cậu về?]

[4 giờ.]

[Vậy tôi chuẩn bị trước, đợi cậu đến chúng ta liền ra ngoài.]

[Đồng ý.]

Bác sĩ Tiêu đến giờ nghỉ trưa liền khư khư ôm điện thoại nhắn tin với ai đó, khóe miệng cong cong chưa hề có ý hạ xuống, may mà mấy nữ y tá còn bận rộn bên ngoài, nói không chừng bị bọn họ bắt gặp sẽ trở thành đề tài cho mấy nàng thảo luận.

Nhưng sẽ không tránh khỏi.

Tiêu Chiến đúng giờ xuất hiện trước nhà Vương Nhất Bác, hai người bọn họ ngồi xe riêng đến quán lẩu ở phía Tây để chúc mừng. Vì là ngày đáng để vui vẻ nên Vương Nhất Bác liền mang một bộ quần tây áo sơ mi xanh ngọc, bên trong còn phối với áo thun trắng. Chỉ với dáng người vai rộng eo thon của anh, lúc chỉ mặc đơn giản như vậy thôi cũng đủ để người khác ngoái đầu nhìn một cái, mông cũng đặt biệt tròn. Trùng hợp hôm nay Tiêu chiến cũng mặc trên người quần tây cùng áo sơ mi xanh, là từ bệnh viện trở về liền nhanh chóng tìm anh đi ăn.

Lúc hai người nhìn thấy đối phương liền thốt lên cùng một câu 'Thật trùng hợp!'. Nhưng những người ở quán lẩu đều không cho là như vậy, họ thấy đây chính là cặp đôi đẹp mắt nhất hôm nay, lúc bọn họ cùng nhau sóng bước đi vào tiệm liền thu hút được rất nhiều ánh nhìn, nam nữ gì đều phải cảm thán một câu, coi như trai đẹp đều yêu nhau hết rồi. Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác cũng không muốn giải thích về chút hiểu lầm này, cứ mặc kệ người khác bàn luận.

Lúc sau chủ tiệm quán là một người phụ nữ tìm đến bàn hai người họ niềm nở: "Nhất Bác đến rồi."

Vương Nhất Bác cười gật đầu đáp lại: "Hôm nay có mời thêm bạn, dì để cậu ấy gọi món trước đi."

"Ai nha, khách quý nha."

"Ây, nói một chút đi chàng trai."

Dì Hà mở quán hơn ba mươi năm, quán cũng gần bằng với tuổi với Vương Nhất Bác. Mấy năm nay đều thấy anh đi lại một mình, cũng không thấy đưa bạn đến ăn cùng.

"Chào dì, con là Tiêu Chiến."

"Tốt tốt, lần sau đến đây cứ nói trước với dì một tiếng, đều là bạn với Nhất Bác, cứ tự nhiên nha." Dì Hà vô cùng thân thiện vỗ vỗ lên tay Tiêu Chiến. Thanh niên cũng cười đáp lại.

Độ tầm thêm 5 phút, đồ ăn cũng được đem ra, Tiêu Chiến xung phong đi làm hai chén nước chấm. Cũng không đợi Vương Nhất Bác động tay liền đi lấy thêm thịt bò, hải sản loại nào cũng lấy một ít về để bọn họ cùng ăn.

Nước lẩu bốc khói nghi ngút, phía trên mặt nước nổi lên một lớp bọt đỏ, là ngăn lẩu cay của Tiêu Chiến, phía bên ngăn kia nước trong hơn, còn thấy cả gia vị nổi lên trên.

"Cạn ly trước đi, chúc mừng anh." Tiêu Chiến nâng ly bia hướng về phía Vương Nhất Bác.

"Cạn ly."

Cả hai ăn uống trong quán cũng gần 3 giờ đồng hồ. Mặt Vương Nhất Bác đã đỏ lên trông thấy, Tiêu Chiến vẫn coi như ổn hơn rất nhiều, thanh niên vì làm bác sĩ nên cũng tự nhiên chú ý đến, không có uống quá nhiều.

"Tôi đưa anh về nhé!"

Vương Nhất Bác say bí tỉ ngồi ngốc tại chỗ, nhìn nhìn nồi lẩu đã cạn nước trước mặt mình. Không biết nghĩ gì mà cứ thẩn thờ ra đó. Tửu lượng của anh vốn đã không tốt, nếu không có chuyện gì thì ngày thường vẫn rất ít khi động đến rượu.

Lần uống nhiều nhất chính là lúc chia tay mối tình đầu đi, khi đó Vương Nhất Bác vẫn còn là thiếu niên trẻ người non dạ, chỉ vì một lần thất tình mà nổi tật uống rượu. Uống đến ngày thứ năm dạ dày liền không chịu được bắt đầu phản kháng.

Tiêu Chiến đưa tay quơ quơ trước mặt anh, Vương Nhất Bác vẫn bộ dáng không biết trời trăng mây nước, hai mắt đờ đẫn, đến miệng cũng mở ra, cái đầu theo động tác quơ tay của Tiêu Chiến mà lắc theo. Uống đến không biết người đối diện là ai.

Rốt cuộc bữa ăn này cũng không đến lượt Vương Nhất Bác trả, không phải vì anh say không thể trả tiền, mà bởi vì Tiêu Chiến cũng muốn trả.

Tiêu Chiến đỡ Vương Nhất Bác lên xe, sau khi đã cài dây an toàn cho anh rồi mới đi vòng qua đến kia xe. Trên đường về nhà không khí trong xe cũng không có yên lặng, Vương Nhất Bác say rượu đến lúc cồn đã thấm đều trong người liền bắt đầu náo loạn. Bàn tay anh không an phận mò mẫm trên người Tiêu Chiến. Thanh niên mới đầu không chấp nhất người say vẫn tập trung lái xe. Nhưng con ma men bên cạnh lại không biết tự lượng sức mình.

Vương Nhất Bác xoa xoa trên người Tiêu Chiến đến khi tay tìm đúng nơi nó muốn chạm vào. Cách lớp quần tây, đại vật của Tiêu Chiến vẫn còn được lớp vải mềm bao bọc lại, ỉu xìu. Vương Nhất Bác hừ hừ trong cổ họng rồi bắt đầu mê mẩn nắn bóp, tựa như thứ đồ chơi này chơi rất vui.

"Đừng quậy, chờ về nhà có được không?" Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác đốt lửa trên người cũng không thể nhịn được, cách đường về nhà còn rất gần nên Tiêu Chiến cắn răng để mặc người kia náo loạn, nhanh chóng đạp chân ga về nhà.

Xe vừa với chạy xuống tầng hầm Vương Nhất Bác đã tháo bỏ dây an toàn, leo qua chỗ Tiêu Chiến ngồi xuống. Hai chân anh dang rộng kẹp lấy eo thanh niên, mặc dù lưng bị cấn vào vô lăng Vương Nhất Bác cũng không thèm quan tâm.

Hai tay anh cố định mặt người đối diện rồi bắt đầu hôn xuống. Tính từ lúc phát sinh quan hệ lần đầu tiên với Tiêu Chiến, đến hiện tại hai người đã làm bao nhiêu lần cũng không hề nhớ rõ, chỉ là làm riết thành quen.

"Ưm... anh đợi một chút, chúng ta vào nhà trước đã" Tiêu Chiến một tay ôm lấy eo, tay còn lại siết lấy phần gáy của Vương Nhất Bác, từng đợt hôn mạnh mẽ liên tiếp giáng xuống, khó khăn lắm Tiêu Chiến mới dằn lại được con ma men động dục này để nói chuyện một chút.

Vương Nhất Bác dường như bất mãn với lời nói vừa rồi, mông cọ qua cọ lại trên đũng quần thanh nhiên, rất từ chối câu nói kia của Tiêu Chiến.

Đến lúc này Tiêu Chiến cũng không muốn đôi co với người phía trên, bàn tay nhanh chóng phủ lên mông tròn vỗ một cái rồi chuyển thành nắn bóp, xúc cảm cách lớp quần tây cũng không cảm thấy tệ, ngược lại bóp rất đã tay, phía trên thanh niên cũng tùy ý để Vương Nhất Bác gặm cắn.

"Ưm, Tiêu Chiến cho tôi, nhanh cho tôi..." Vương Nhất Bác vừa rên rỉ vừa cọ cọ đại vật bên dưới, tiểu huyệt vì quen với đại vật cũng bắt đầu tiết dịch, càng cọ càng thấy nóng trong người. Khốn nạn nhất là Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác đã thèm đến mức bất kham vẫn không cho anh chạm vào nơi đó.

Hai tay anh bị thanh niên khóa chặt sau lưng, lưỡi cùng môi bị Tiêu Chiến dày xé hung tợn đến mức nước miếng cũng tuôn ra ngoài. Vương Nhất Bác chỉ có thể nỗ lực ưỡn người về phía trước tiếp nhận.

Áo sơ nhanh chóng bị nước bọt của Tiêu Chiến làm cho ướt đẫm, lưỡi thanh niên không ngừng vờn qua vờn lại hai đầu vú cương cứng chọc thẳng vào lớp áo.

"Liếm, liếm trúng rồi a a a Tiêu Chiến...."

"Đừng hút, đừng ... ư...." Vương Nhất Bác vừa rên rỉ vừa run rẩy, chất cồn trong người càng gia tăng thêm độ mẫn cảm của cơ thể. Vương Nhất Bác bị Tiêu chiến quậy phá đến nước mắt cũng trào ra, mới chỉ động một chút mà phía dưới lại chảy nước rất có hiệu suất.

Tiêu chiến hôn hít chưa thấy đã nhưng bên dưới bị Vương Nhất Bác cọ cho cứng lên, không còn cách nào khác đành buông tay Vương Nhất Bác ra. Hai người đồng loạt chui ra ghế sau làm tình. Tiêu Chiến hiên ngang ngồi trên ghế, hai chanh banh rộn chờ Vương Nhất Bác đang quỳ dưới sàn xe hành động.

Vương Nhất Bác gấp gáp tháo thắt lưng cùng với khóa quần, trước mắt liền hiện ra đại vật to ụ được bọc trong lớp quần nhỏ màu xám, phía trên tiết ra một chút dịch thấm ướt quần. Đầu lưỡi mềm mại cùng đôi môi sưng bỏ bị dày vò ban nãy thèm thuồng liếm lên đại vật của thanh niên.

Đến khi đại vật hiện ra trước mắt, Vương Nhất Bác vẫn không thể không bị hấp dẫn, cho dù có làm bao nhiêu lần nhưng vốn cơ thể đã quen thuộc với vật này, tự dưng cơ thể cũng sinh ra phản ứng đặc thù. Tiêu Chiến lúc trước chưa từng bắt Vương Nhất Bác khẩu giao cho mình, lần này lại ngoài ý muốn để Vương Nhất Bác nuốt trọn.

Đầu lưỡi ấm áp lướt qua quy đầu, một đường dẫn dụ đại vật vào sâu trong cổ họng mình. Tiêu Chiến trời sinh cao lớn, thân hình lại mê người, tất nhiên chỗ đó cũng không hề nhỏ, ép cho hai má của Vương Nhất Bác tê rần.

Tiêu chiến cũng không chối bỏ khoái cảm của người phía dưới mang đến, thanh niên nắm tóc sau gáy của Vương Nhất Bác, nỗ lực giảm bớt cảm giác muốn ấn đầu người này đưa đại vật của mình vào sâu hơn, giọng nói lại như cổ vũ: "Tiếp tục, vào sâu một chút..."

Vương Nhất Bác gật đầu, tiếp thục phấn đấu: "Ưm... ư...."

Thẳng đến khi Tiêu Chiến muốn bắn ra Vương Nhất Bác vẫn không hề buông tha, anh càng tăng tốc càng khiến Tiêu Chiến như muốn bay lên, tất cả tinh lực đều dồn lại bắn đến mức miệng nhỏ không chứa nổi, một ít liền trào ra ngoài.

Chưa nếm đủ mùi vị trong miệng, Vương Nhất Bác đã bị Tiêu chiến xốc nách nhất lên ngồi trên đùi thanh niên. Tiêu Chiến nhanh chóng cởi hết tất cả đồ còn sót trên người Vương Nhất Bác xuống, ngón tay lần mò đến xương cụt vuốt ve làm người trong lòng run lên thỏa mãn, sau đó mới tiếp tục di chuyển xuống tiểu huyệt.

Tại cửa động xoa xoa chào hỏi sau đó đem ngón tay đưa vào, bên dưới không ngừng tiết dịch làm lối vào tương đối ẩm ướt, Tiêu Chiến ra ra vào vào nới rộng cho Vương Nhất Bác.

"Chiến, phía trước cũng muốn."

Chơi với Tiêu Chiến đều rất vui vẻ, nhưng thanh niên cũng rất xấu xa, hầu như không cho Vương Nhất Bác tự động vào tiểu vật của mình.

Hai tay Vương Nhất Bác lúc này đã vòng qua cổ Tiêu Chiến, mông phối hợp liên tục với động tác tay của thanh niên, phía trước cứng rắn ngẩn cao đầu vì động tác ở đằng sau làm cho lắc lư qua lại.

Vương Nhất Bác trong cơn hứng tình sẽ dùng giọng điệu vừa mè nheo lại đậm sức quyến rũ, cuốn lấy Tiêu Chiến hãm vào thân thể này càng nhiều càng tốt. Thanh niên chìu ý đưa tay bắt lấy tiểu vật bị bỏ rơi kia. Trước sau đồng thời gia tăng tốc độ tuốt lộng cùng đâm rút, bên trên cũng ra sức day cắn đầu vú còn đang dựng đứng, sau đó khiến Vương Nhất Bác thật sự bắn ra cả hai nơi, cơ thể co giật cùng rên rỉ.

Tiêu Chiến thoát ly khỏi người Vương Nhất Bác, thanh niên chồm về phía trước móc trong ngăn nhỏ ra một hộp bao cao su còn mới tinh vẫn chưa xé nhãn. Vương Nhất Bác mặt đỏ gay giúp thanh niên từ từ đeo vào, nghĩ đến đại vật này lát nữa sẽ đâm vào bên trong mình, phía dưới lại ngứa ngáy liên hồi.

Lưng được tựa lên ghế làm Vương Nhất Bác cảm thấy thỏa mãn một chút, hai chân lập tức quấn chặt lấy eo của Tiêu Chiến. Đại vật hôn nhẹ vào tiểu huyệt rồi bắt đầu tiến công. Quy đầu nhanh chóng xâm nhập vào huyệt động, Vương Nhất Bác rên dài đầy thỏa mãn, đến khi bên trong thật sự được lấp đầy.

Liên tục bị đại vật trừu sáp làm huyệt động bên trong ửng đỏ, chốc lát theo động tác đâm rút kịch liệt mà thịt huyệt bị lôi ra ngoài, lại bị Tiêu Chiến đâm sâu mà nhồi vào trong.

"Từ từ... đừng nhanh như vậy, Chiến."

"Chiến, chỗ đó, chỗ đó... đừng động, ư ư....."

"Ha..." Vương Nhất Bác thở dốc không chịu được, Tiêu Chiến động tác rất nhanh làm cho phía dưới tê rần, Vương Nhất Bác chỉ có thể nỗ lực nắm lấy thành ghế chịu đựng, cơ thể bị xốc lên rất thảm hại, cho dù xe đã không còn di chuyển nhưng Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy bản thân mình như đi trên đường xấu, cơ thể bị xóc nảy không ngừng.

"Nói nhiều như vậy, vậy cuối cùng muốn tôi chậm hay nhanh đây?"

Nếu Vương Nhất Bác nói chậm Tiêu Chiến liền làm nhanh, nói nhanh liền gia tăng thêm sức đỉnh đến hai túi tinh đều đập mạnh vào mông anh.

Vương Nhất Bác thật không thể chịu nổi, bất quá trong khổ có sướng, dù làm chậm cũng chưa chắc thỏa được anh. Vương Nhất Bác lạc lõng tìm đến môi Tiêu Chiến để lấp đầy, cả hai giao triền đến khi Vương Nhất Bác không cách nào bắn ra được nữa thì Tiêu Chiến mới chịu dừng lại. Trước khi kết thúc Tiêu Chiến còn dụ dỗ Vương Nhất Bác gọi mình một tiếng "ca ca" mới buông tha cho người ta.

Tiêu Chiến ôm người ngất xỉu về nhà mình, thật lâu trước đây đã có ý định này. Nhưng thanh niên cũng thật bận rộn, không có cách đưa người vào nhà. Sau khi tẩy rửa còn nhân cơ hội làm người ta nhũn hơn bả bún thì Tiêu Chiến mới tha Vương Nhất Bác lên giường, làm xong mọi thứ liền đóng cửa xuống bãi đổ xe dọn dẹp.

Một hộp bao cao su mới tinh chớp mắt đã không còn bao nhiêu cái, Tiêu Chiến lắc đầu oán mình không biết kiềm chế, nhưng nhìn cái nào cái nấy đều chứa đầy tinh dịch nồng đậm của bản thân liền mỉm cười khoái chí.

Lần đó Vương Nhất Bác tỉnh lại tức giận Tiêu Chiến gần như cả tuần, có thể vì thanh niên làm tình không chút nương tay khiến Vương Nhất Bác động chỗ nào liền đau chỗ đó, quan trọng hơn là về nhà không nổi, đành phải quấn chăn mấy ngày.

Mấy ngày này cũng thật đơn giản trôi qua, Tiêu Chiến thật ra rất bận, ăn uống cũng không có tuân thủ gì mấy. Mà Vương Nhất Bác ngược lại rất rảnh rỗi nên liền ở nhà Tiêu Chiến nấu ăn một chút, đảm bảo bác sĩ Tiêu lúc nào về nhà cũng có cơm để ăn.

Vương Nhất Bác ít khi ra ngoài, đa số thời gian đều ngẩn ngơ trong phòng suy nghĩ mấy cái tình huống cẩu huyết rồi bắt đầu lọ mọ viết vẽ, đến nhà Tiêu Chiến chơi cũng được lắm. Không có gì phải băn khoăn. Mà cả Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến vẫn thấy chuyện này rất hợp lý, giờ nghĩ lại Vương Nhất Bác thấy mình như đi làm vợ cho người ta.

Phía trước cửa "bíp" một cái, tay cầm được vặn ra, Tiêu Chiến gần 3 giờ sáng mới về nhà. Đèn vàng ấm áp trước huyền quan như chào đón hắn về đến, lòng Tiêu chiến cũng thấy ấm áp, có người để đèn chờ hắn trở về. Hôm nay có một bệnh nhi được đẩy vào phòng cấp cứu, nhìn thấy đứa bé đó trên mặt đã gần như bị rút sạch máu, tay vẫn ôm bụng nhưng đã không còn sức lực để rên rỉ. Nước mắt nước mũi kèm nhèm hỏi Tiêu Chiến có phải nó sắp chết rồi không.

Trên bàn phẫu thuật thật vất vả mới đem đứa bé đó an ổn trở ra ngoài. Nếu là trước đây Tiêu Chiến sẽ ở hẳn trong bệnh viện, ngủ đến khi trời sáng rồi mới trở về. Nhưng hiện tại trong nhà có người chờ mình về nên Tiêu Chiến đợi bản thân mình ổn định lại rồi lái xe về nhà.

"Chiến ư, về rồi."

Tiêu Chiến tiến đến đỡ lấy Vương Nhất Bác mắt còn kèm nhèm vì mê ngủ trên ghế dài. Cả người anh đều treo lên người Tiêu Chiến. Thanh niên cũng không than mệt mỏi đỡ lấy mông, vuốt vuốt lưng anh, lại dung túng để Vương Nhất Bác gác đầu lên vai mình ngủ tiếp.

Mắt thì nhắm nhưng miệng Vương Nhất Bác vẫn nhắc Tiêu Chiến có đồ ăn trong tủ bếp, hỏi hắn có đói không.

"Anh vào phòng ngủ trước đi, em ăn xong sẽ lên sau."

"Không muốn, muốn ôm ôm."

"Nhưng ôm anh thì làm sao em ăn được."

Lúc này Vương Nhất Bác thật sự muốn ngủ lắm rồi, ôm vẫn có thể ăn được mà. Giọng Vương Nhất Bác cáu giận nhưng cơ thể vẫn cứ quấn lấy người ta.

"Buông tay đi."

Tiêu Chiến nghĩ Vương Nhất Bác giận mình không chịu ôm nên hai tay càng siết chặt người hơn: "Làm sao vậy, giận rồi?"

Thấy Vương Nhất Bác không nói chuyện nên Tiêu Chiến liền muốn đặt anh trên ghế dài, ít nhất có thể nằm đợi hắn một lát rồi cả hai cùng về phòng. Nhưng khi mông Vương Nhất Bác chạm đến ghế anh vẫn không chịu buông người ra. Hết cách Tiêu Chiến chỉ có thể ôm Vương Nhất Bác lên lần nữa.

Lần này lại nghe Vương Nhất Bác nói buông tay ra.

Tiêu Chiến thật sự buông tay, Vương Nhất Bác không vì động tác buông này mà từ trên người Tiêu Chiến ngã xuống, anh giờ hệt như gấu trúc bám chặt trên người Tiêu Chiến.

Thanh niên bật cười với hành động vô cùng ấu trĩ của người lớn hơn, tiếp xúc lâu ngày cũng tìm được mấy điểm nhỏ nhặt đáng yêu của anh, Vương Nhất Bác cũng rất bám người.

Bám vào người Tiêu Chiến!

"A."

"Cấm có cười, đi ăn đi, anh buồn ngủ lắm rồi." Vương Nhất Bác đánh lên lưng Tiêu Chiến vì tội dám cười anh, ăn mau còn đi ngủ, thức đến giờ này vẫn không biết mệt. Trâu bò cũng không so nổi với Tiêu Chiến.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz