Zsww Khi Che Troi Nuoc Me Den Gap Sua Bo Hoan
Chỉ còn lại sợ hãi, không dám quay đầu.
Vốn là thích Tiêu Chiến cũng không có gì, người hâm mộ anh nhiều như vậy, mặc dù cậu không phải người bình thường nhất, nhưng cũng không phải người xuất chúng nhất.
Tặng đồ ăn vặt, tìm cách thân cận, cậu muốn nghiêm túc theo đuổi Tiêu Chiến.
Nhưng lại như thế, ở ngay trước mặt anh, đối với anh nảy sinh ý nghĩ thế này, Tiêu Chiến, khẳng định sẽ phản cảm.
Ai sẽ chịu được việc người khác có ý đồ đen tối với mình, phản cảm cũng đúng, dù anh có cảm thấy buồn nôn cũng là chuyện đương nhiên.
"Em. . . em xin lỗi."
Vương Nhất Bác cũng không biết phải làm sao bây giờ, thân thể có phản ứng cũng không phải là việc cậu có thể khống chế, hốc mắt trong nháy mắt đỏ lên.
Tiêu Chiến vẫn đang ôm cậu, cánh tay dán vào phần bụng trần trụi của cậu.
Cậu muốn hận chết sự thành thật của mình, cho dù đang sợ muốn chết, phía dưới lại bởi vì thân thể kề sát mà trở nên càng cứng hơn.
"Học trưởng."
Cậu nắm lấy cánh tay Tiêu Chiến, lại lập tức phát hiện mình dùng sức quá mức, buông lỏng ngón tay, yếu ớt nắm lấy.
Muốn chạm lại không dám chạm.
Tiêu Chiến, đối với cậu, hẳn là không có cái ý tứ kia?
Tặng đồ ăn vặt cho anh, anh chưa từng ăn, có thể chỉ là vì không muốn tổn thương tấm lòng của cậu, nên mới nhận lấy cho có lệ.
Nhưng anh hẳn là, ít nhất, đối với cậu vẫn có hảo cảm?
Dù chỉ một chút.
Nếu không thì sẽ không vì quan tâm đến tâm tình của cậu mà nguyện ý nhận những vật này.
Nghĩ như vậy, cậu càng khổ sở hơn.
Bản thân mình thật sự là làm hỏng chuyện, rõ ràng đã càng ngày càng gần Tiêu Chiến, bây giờ lại làm ra chuyện như này, những cảm tình kia đều bay mất sạch sẽ.
"Học trưởng, anh có thể, đừng chán ghét em không?"
Cậu nói rất nhỏ, có lẽ bản thân cũng không tự tin, cảm thấy mình không có tư cách yêu cầu Tiêu Chiến điều gì, cố kiềm nén không rơi nước mắt.
Cậu lại nỗ lực muốn giải thích, để cho mình không khó chịu quá nhiều.
"Em không cố ý đâu, thật đó, em không có loạn tưởng tới học trưởng, càng không có nghĩ đến việc này, em chỉ là. . ."
Vương Nhất Bác nói năng lộn xộn, bản thân cậu cũng nghe không nổi nữa.
Cậu tựa như từ bỏ nói, "Học trưởng, có thể là do em điên rồi, anh đừng chán ghét em, sau này em. . . sẽ không tới tìm anh nữa đâu."
Tiêu Chiến nghe được câu này, mới có động tác, nắm chặt tay Vương Nhất Bác nói: "Vậy thì không được, không cho phép em không tìm anh, muốn em ngày ngày đều tới tìm anh, cũng không cho phép em không nghĩ đến việc này, tốt nhất là hàng đêm đều phải nghĩ đến."
Lời này, là Tiêu Chiến nói?
Hay là tai cậu xuất hiện ảo giác?
Vương Nhất Bác khó có thể tin xoay người lại.
Tiêu Chiến đang cười.
Anh cười lên, thật đẹp, thật ôn nhu, tốt đẹp đến mức không chân thật.
Cậu cẩn thận từng li từng tí mở miệng, "Học trưởng, anh có thể, lặp lại lần nữa hay không?"
"Không thể." Tiêu Chiến lắc đầu, vừa cười vừa bổ sung câu tiếp theo, "Nhưng anh có thể, nói một câu khác."
Trái tim của cậu đã muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đập thật là nhanh, dưới chân cũng nhẹ bẫng, âm thanh nghe như không phải của mình.
"Một câu khác, là gì?"
"Em không phải là điên, em là thích anh." Tiêu Chiến ôm cậu vào lòng.
Ôm quá chặt, hạ thể cứng rắn của cậu dán giữa hai chân, Vương Nhất Bác hốt hoảng kêu một tiếng, đầu óc hỗn loạn thành một cục, môi Tiêu Chiến, dừng trên gò má của cậu, nhẹ nhàng hôn một cái.
Anh nói: "Học đệ, anh cũng điên, anh thích em."
Tiêu Chiến, thích, cậu.
Cậu chỉ cảm thấy như đang nằm mơ, một giây sau sẽ lập tức bừng tỉnh, kỳ thật cậu đang nằm trên giường trong phòng ngủ, sắp phải vội vàng thức dậy rửa mặt lên lớp.
Quá là không chân thật, nằm mơ cũng không dám mơ như thế.
Tiêu Chiến lại hôn một chút lên mặt của cậu, anh nói: "Bây giờ nói cho anh biết, có muốn, cùng học trưởng làm việc này hay không?"
Nếu như là đang nằm mơ, làm chuyện quá mức một chút, cũng chấp nhận được, đúng không?
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến.
Hình ảnh phản chiếu bên trong ánh mắt anh, là khuôn mặt cậu.
Phát hiện này làm cậu khắc chế không nổi, tất cả vui vẻ cùng thỏa mãn đều xông lên đầu.
Cậu thành thật gật đầu, nói muốn.
Tiêu Chiến sờ lên mặt cậu, "Vừa rồi anh đã nói với em, có gì cứ nói thẳng, cái gì em cũng không nói làm sao biết anh không đồng ý?" Anh buông Vương Nhất Bác ra, đi khóa cửa.
Vương Nhất Bác nhìn động tác khóa cửa của anh, cả người lập tức nóng lên, hoàn toàn không có cách nào suy xét xem Tiêu Chiến vừa nói cái gì.
Chỉ biết là Tiêu Chiến ôm cậu, kéo rèm giường, bọn họ vùi ở giữa chiếc giường nho nhỏ.
Rèm giường che chắn ánh sáng, có chút tối.
Tiêu Chiến nhìn cậu, lòng bàn tay dán vào hạ thân cậu.
Chỉ nhè nhẹ nhấn một cái, Vương Nhất Bác lập tức kêu lên tiếng, dựa chặt vào Tiêu Chiến, nắm lấy vải vóc trên áo anh.
Giống như cá mất nước, muốn hấp thu ấm áp trên người anh.
Giường của Tiêu Chiến, chăn Tiêu Chiến đã đắp, gối Tiêu Chiến nằm ngủ.
Trong cái không gian này tràn đầy hương vị của anh, đem trái tim Vương Nhất Bác lắp đầy ắp.
Tay của anh, kéo quần lót của cậu xuống, nắm chặt cái kia, giúp cậu làm loại chuyện đó, lòng bàn tay anh thật ấm áp, tâm hóa thành một vũng nước, đầu óc cũng choáng váng.
Cậu nắm chặt quần áo anh, dán vào trên người anh nhỏ giọng rên rỉ, mở to đôi mắt mông lung ngập nước si ngốc nhìn anh, một khắc cũng không muốn dời mắt.
Tiêu Chiến bị trạng thái này của cậu mê hoặc, động tác trên tay anh không ngừng, hôn lên môi cậu một cái, hỏi, "Nhất Bác, thoải mái không?"
"Thoải, thoải mái."
Cậu cực kỳ thành thật, thở hổn hển trả lời, biểu cảm mê luyến vô cùng.
Tiêu Chiến kéo hai bàn tay đang nắm lấy quần áo của mình xuống, cười ôm chặt cậu.
"Ngoan, ôm anh đi, em có thể làm bất cứ chuyện gì em muốn làm với anh, chuyện mà em cảm thấy thoải mái."
Sắc mặt cậu đỏ hồng, dựa vào trực giác, ôm lấy eo Tiêu Chiến, để cho mình tựa vào ngực anh.
Tham lam hít lấy không khí mang theo hương vị của anh, lại khó nhịn ngâm nga hai tiếng.
Cậu ngẩng đầu, nhìn anh hỏi: "Em muốn hôn anh, có được không?"
Tiêu Chiến nhẹ gật đầu.
Cậu lại hỏi: "Còn muốn gọi anh, ca ca, được không?"
Tiêu Chiến cười cười, cũng gật đầu.
Cậu giống như đứa trẻ đạt được sự cho phép của người lớn, cẩn thận, nhẹ nhàng, đụng vào môi Tiêu Chiến.
Lực tay ôn nhu của anh làm cho cậu rất thoải mái, làm cho toàn thân cậu đều mềm mại, chỉ có chỗ kia là cứng đến phát đau.
Cậu tựa như lên cơn nghiện, dán vào cánh môi kia hôn một cái lại một cái, tựa như bé mèo con liếm láp lòng bàn tay chủ nhân để bày tỏ yêu thích.
Làm cho lòng người ngứa ngáy, lại cảm thấy cậu thật đáng yêu.
"Ca ca, Chiến ca. . . Em rất thích anh."
"Em có phải đang nằm mơ không. . . Ca ca, em rất vui. . . Anh hôn em được không?"
Tiêu Chiến cười, đẩy Vương Nhất Bác một cái, anh cúi người, đem cậu đặt dưới thân.
Cậu bị tư thế như vậy làm cho càng động tình, đưa tay vòng lên cổ Tiêu Chiến, hai cánh môi dính vào nhau.
Cậu thích sự đụng chạm của anh, lòng bàn tay anh dán vào da thịt, cậu lập tức kích động rung động, cậu cũng thích được anh hôn, đầu lưỡi vói vào bên trong, kịch liệt lại triền miên liếm láp.
Cậu run càng ngày càng lợi hại, bị anh hôn đến đầu váng mắt hoa, giữa cánh môi tràn ra tiếng thở dốc vỡ vụn.
Anh ngẩng đầu, Vương Nhất Bác tựa như không hài lòng anh rút lui răng môi ấm áp, vội vàng muốn đuổi theo.
Tiêu Chiến cười cười, vỗ về chơi đùa cậu, bàn tay phía dưới dùng chút sức lực, cậu mềm mại kêu lên hai tiếng, lại nằm bẹp ở trên giường.
Tiêu Chiến đưa tay đặt lên lồng ngực cậu, Vương Nhất Bác lập tức dùng hai tay nắm chặt lấy cánh tay anh, ngăn cách không khí nhìn nhau.
Trạng thái cậu đắm chìm trong xúc cảm nóng bỏng làm cho Tiêu Chiến tâm động không thôi, ngón tay cậu co rút tựa như giữ chặt, cắn môi dưới không để cho mình kêu quá lớn tiếng, tại trong lòng bàn tay anh, run rẩy xuất ra.
Trong nháy mắt thất thần, Vương Nhất Bác buông lỏng tay.
Chỉ có cặp mắt kia, vẫn gắt gao nhìn Tiêu Chiến, khóe mắt phiếm hồng.
Bờ môi khẽ nhếch.
Bộ dáng này của cậu, quả thực làm cho anh quá dễ chịu.
Tiêu Chiến từ trên người cậu ngồi dậy, khuỷu tay vung mở rèm, Vương Nhất Bác hồi thần lại, vọt qua ôm lấy anh.
Cậu tựa như tiểu sủng vật dính người, âm thanh còn mang theo mông lung ngọt ngào khi vừa đi qua cao trào, tựa như nũng nịu nói, "Ca ca muốn đi đâu, ôm em một cái nữa đi, đừng đi có được không?"
Lúc Vương Nhất Bác ở cùng anh, hình như chỉ có hai trạng thái.
Hoặc là xấu hổ, hoặc là ủy khuất.
Luôn cẩn thận từng li từng tí, đem anh nâng lên vô cùng cao, tựa như anh là thần tiên không dính khói lửa trần gian.
Tiêu Chiến bất đắc dĩ lắc đầu, xòe tay phải ra cho cậu nhìn, "Anh không đi đâu hết, anh lấy khăn giấy, bé cưng nhìn xem, đây là chuyện tốt do ai làm ra?"
"A." Vương Nhất Bác đỏ mặt, buông tay ra, tầm mắt trốn tránh bàn tay anh, "Đi, đi đi."
Da mặt thật đúng là mỏng.
Anh đứng lên, rút mấy tờ khăn giấy trên bàn lau tay. Lúc vo tròn thành cục ném vào thùng rác lại nghĩ, Vương Nhất Bác cũng thật kỳ quái.
Rõ ràng là ham muốn chiếm giữ mạnh vô cùng, thấy anh cùng nữ sinh đứng chung một chỗ, lập tức muốn dầm mưa diễn phim thần tượng, biểu thị công khai chủ quyền, nhưng vừa đến trước mặt anh, lại như cô vợ nhỏ, vô cùng đáng thương.
Tựa như, nữ phụ tâm cơ trong mấy bộ phim truyền hình.
Tiêu Chiến cười ra tiếng.
Nhưng Vương Nhất Bác không làm được nữ phụ, cậu không những không tâm cơ, thậm chí còn thiếu thông minh.
Chỉ có thể miễn cưỡng, làm nữ chính ngốc ngốc của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến mở túi mua sắm ra, kỳ thật anh không thích ăn đồ ăn vặt, huống chi là do Vương Nhất Bác tặng, cũng không nỡ ăn, cất giữ trong ngăn tủ, chưa từng đụng tới.
Nghĩ tới những lời lúc trước Vương Nhất Bác nói, có lẽ những thứ này cũng đều là đồ ăn vặt cậu thích ăn.
Cầm mấy thứ vứt xuống giường, lại mở công tắc đèn treo tường đầu giường, thả rèm giường xuống, cùng Vương Nhất Bác dựa chung một chỗ.
Anh cười hì hì đưa tay ôm cậu, ở giữa giường đệm nho nhỏ, ánh sáng ấm áp pha màu quả quýt.
Tiêu Chiến cúi đầu xuống, đối mặt với ánh mắt Vương Nhất Bác.
Thiếu niên biểu lộ yêu thương không che giấu, nóng bỏng mà nồng đậm, như gió thổi mùa hè, như nắng gắt sáng rực, tất cả lưu vào bên trong đôi mắt sáng ngời.
Nhìn anh, tựa như là nhìn lên bầu trời.
Anh thật sự không chịu nổi ánh mắt này của Vương Nhất Bác.
"Vì sao? Anh không thích hở?"
Biểu cảm cậu lại thay đổi, vành môi mím chặt.
Cúi đầu phát hiện thân thể của mình còn trần truồng, kéo chăn qua đắp lên trên người, cũng không sát lại gần Tiêu Chiến như lúc nãy.
Trầm giọng nói: "Được người mình thích nhìn, không phải sẽ rất vui vẻ sao, nhưng ca ca lại không vui, vậy mà nói thích em, anh gạt em."
Tiêu Chiến ngược lại không lo lắng giải thích, nhìn bộ dáng cậu che kín chăn chỉ muốn cười.
Bộ dạng như này, lời nói như vậy, để người khác nghe được còn tưởng rằng mới vừa rồi cậu bị anh lừa gạt dụ dỗ, trời đất chứng giám, anh làm việc của Liễu Hạ Huệ, còn phải bị Tây Môn Khánh mắng.
"Anh đúng là không vui."
Tiêu Chiến đưa hộp nước trái cây cho Vương Nhất Bác, cậu không nhận.
Tiêu Chiến liền cầm nước trái cây nói: "Anh không vui là bởi vì, em nhìn anh như vậy, anh chỉ muốn làm em, nhưng bạn cùng phòng của anh sắp về rồi, em có muốn không, mặc quần áo vào, chúng ta đi thuê phòng? Vậy thì em có thể một mực nhìn anh."
"Học trưởng!"
Vương Nhất Bác cực nhanh đưa tay cầm lấy nước trái cây, mặt lại đỏ bừng nhìn anh.
Tiêu Chiến cười vô cùng thoải mái, anh càng cười, mặt Vương Nhất Bác càng đỏ, không chịu nổi nữa kêu anh đừng cười.
Cậu cầm nước trái cây nói: "Học trưởng, anh, anh nói chuyện, có thể uyển chuyển một chút không, chúng ta vừa mới ở bên nhau, anh đã lập tức muốn mang em đi thuê phòng, học trưởng, anh cởi mở như thế ạ?"
Tiêu Chiến nhướng mày.
Anh bới tóc mình ra sau đầu, hỏi Vương Nhất Bác: "Anh vẫn luôn như vậy mà, có phải ảo tưởng tan vỡ hay không, không thích anh nữa?"
"Không có!" Cậu vội vàng lắc đầu, lại bổ sung: "Không có không thích anh, em thích, học trưởng bộ dáng gì, em cũng thích."
Vương Nhất Bác mở ống hút ra, cắm vào hộp đồ uống,
Ống hút cắm tới đáy, cậu mới mở miệng: "Ý của em là, trước kia, anh cùng người khác, cũng sẽ nói như vậy ư?"
Lúc mới vừa yêu đương, rất ít người sẽ hỏi đến chuyện tình trước đó của đối phương, làm vậy sẽ tỏ vẻ lòng dạ của mình vô cùng hẹp hòi, đầu óc cũng không quá sáng suốt.
Tiêu Chiến cười cười, cho nên anh mới nói Vương Nhất Bác thiếu thông minh.
Hỏi loại vấn đề này, nếu như anh trả lời rằng trước kia đã nói cùng người khác, cậu sẽ rất khó chịu, vậy phải làm sao kết thúc?
Nhưng cậu lại vô cùng khờ dại nhìn anh, đơn thuần lại thản nhiên, một chút cũng không nghĩ đến hậu quả, nghĩ như thế nào, sẽ hỏi như thế đó.
"Anh chưa từng nói như vậy với người khác, đây là lần đầu tiên, em tin anh không?"
Vương Nhất Bác không do dự, cười gật gật đầu.
Cậu lại vui vẻ, cầm hộp nước trái cây dựa sát lại gần Tiêu Chiến, kéo chăn ra, ôm Tiêu Chiến cùng nhau quấn vào trong chăn.
Cậu nói: "Tin chứ, nếu như anh nói mà em lại không tin, vậy em còn hỏi làm gì."
Môi cậu mang theo hương nước trái cây thơm ngọt, nhẹ nhàng linh hoạt hôn một cái, lời nói mơ hồ vị cam cũng dừng tại trên môi Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác tựa như có chút ngượng ngùng, mắt chớp chớp, âm thanh có chút nhỏ, "Nếu anh muốn cái đó, em, cũng có thể."
Tiêu Chiến lại bị Vương Nhất Bác đánh bại.
Kỳ thật anh từng nghe qua loại ý tứ này rất nhiều lần.
Sinh viên đương đại, rất cởi mở, trong mắt những người yêu nhau, lên giường, là chuyện rất cơ bản.
Có ngay thẳng, có gợi ý, có xấu hổ, cũng có trêu chọc.
Nhưng Vương Nhất Bác, cùng bọn họ không giống.
Cậu nói ra câu nói này, chỉ có thích, không có ham muốn.
Tiêu Chiến cười sờ lên đầu cậu, nói rằng mình chỉ trêu chọc cậu, nói đùa thôi, lại hỏi cậu có muốn tìm phim điện ảnh cùng xem hay không, hoặc là tìm game cùng nhau chơi?
Vương Nhất Bác vùi vào trong ngực anh, nói đều được, làm cái gì cũng được.
Tiêu Chiến nhìn nhìn cậu. Bờ môi sáng lấp lánh, đọng nước trái cây, nhất định là hương vị ngọt ngào.
Thế là anh lấy đi hộp nước trái cây, cúi đầu xuống hôn cậu, phiến môi kia, ngọt ngào như trong tưởng tượng, vị quả cam thanh đạm.
Anh ngậm lấy bờ môi cậu mút vào, còn dùng đầu lưỡi liếm liếm.
Môi của cậu so với vừa rồi lại sáng lên, còn hồng hồng.
"Không có hương vị." Tiêu Chiến đem hộp nước trái cây đặt vào trong tay cậu, cười nói: "Từ từ uống, em uống nước trái cây, anh ăn em."
Vương Nhất Bác mới vừa ngậm ống hút chuẩn bị hút, nghe anh nói như vậy, lập tức gỡ bỏ nhiệt tình, bên trong ống hút mực nước giảm xuống.
Tiêu Chiến cũng không có ý muốn giải thích, đem điện thoại treo lên trên giá đỡ chiếu phim.
Lại ôm Vương Nhất Bác, chọc chọc khuôn mặt cậu, tựa như cảnh cáo nói, "Không cho phép em không uống, dám không uống, anh sẽ đút em uống."
Anh chạm vào bờ môi thiếu niên một cái, "Dùng nơi này."
"Uống, em uống."
Tiêu Chiến hài lòng thu tay lại.
Vương Nhất Bác ngậm ống hút, cảm giác bản thân có chút hỗn loạn.
Cũng không phải là cậu không thích Tiêu Chiến như thế này, chỉ là cảm thấy.
Vị học trưởng này, mẹ nó, giả bộ đỉnh như vậy!
Giả heo ăn thịt hổ là số một!
Không đúng, là lão sói khoác lên tấm da dê vẫy đuôi!
Mẹ, chính là như vậy, cậu giống như bán đứng chính mình.
Tiền tiêu vặt, rồi cả người, cũng đều không còn.
Người thì không cần chuộc, cậu cảm thấy rất tốt, chỉ là, sau này mẹ có thể cho tiền sinh hoạt nhiều hơn một chút được không.
Cậu nghĩ mình có lẽ phải thường xuyên cần bồi dưỡng thân thể.
.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz