Zsww Edit Xuyen Thu Bien Dao Thanh Duong Hoan
Phương Thiên Trạch×Quý Hướng Không/Thu thập hào môn gia chủ 7"Để cậu ta vào công ty?!" Phương phu nhân bị tức đến choáng váng đầu óc, huyệt thái dương "đột nhiên" nhảy dựng lên. "Mẹ, vừa lúc con muốn người nhà giúp con chia sẻ một chút, không phải là vừa hợp lúc sao?" Phương Thiên Trạch thầm nghĩ, Không Không nhà anh muốn báo thù, anh khẳng định phải giúp cậu a. "Cậu ta? Để cậu ta đi..." Phương phu nhân nhìn vẻ mặt đắc ý của Quý Hướng Không tức giận không thôi, con trai bà sao đột nhiên lại hồ đồ như vậy! Cậu ta đi không phải là để cướp quyền sao? Vương Nhất Bác nhìn bà ta nhăn nhó xoa huyệt thái dương, tâm tình rất tốt, nhưng cũng không quên châm lửa: "Phương phu nhân, tôi biết bà không thích tôi, ở trong mắt bà tôi không có chỗ nào tốt. Nhưng tôi là người gần gũi nhất với anh trai tôi, bà không thể phá hủy tình cảm của anh em chúng tôi chứ.” Cũng không phải là cậu không hiểu kính già yêu trẻ, thật sự bà làm vậy là quá ác độc. Quý Hướng Không trước kia là một người nhu thuận như vậy, bà làm sao xuống tay khi dễ cậu ta chứ, quả nhiên chính là người hiền thường bị người ta khi dễ mà! "Ta nào có phá hư..." "Được rồi, sau này nhà cửa cũng chỉ là của Thiên Trạch, chuyện giữa anh em bọn nó bà cũng không cần quan tâm, an hưởng tuổi già của bà không tốt sao?" Sắc mặt Phương lão gia chủ rõ ràng không vui. "Nhưng mà..." "Phương phu nhân, ta đói bụng." Vương Nhất Bác dùng một đề tài khác chặn lời bà lại: "Buổi tối còn chưa ăn cơm" "Đói, đói bụng?" Phương phu nhân bị cậu nói sửng sốt, sau đó tức giận nói: "Đã qua giờ cơm, không biết trong phòng bếp còn có thức ăn thừa hay không." Cậu đói thì còn gì nữa, tất cả mọi người đều yên tĩnh."Mẹ, em trai con không ăn thức ăn thừa." Phương Thiên Trạch đầu tiên không đồng ý, Vương Nhất Bác hai kiếp đều đi theo anh, thiên kiêu vạn sủng, làm sao có thể ăn cơm thừa. "Phương phu nhân, bà quả nhiên vẫn nhẫn tâm với tôi như vậy. Khi tôi còn nhỏ, cha tôi không ở nhà bà sẽ không cho tôi ăn, bây giờ tôi lớn lên bà chỉ đơn giản là nói rằng nhà bếp không có thức ăn. " Quý Hướng Không sợ gây thêm phiền toái cho gia chủ, ảnh hưởng đến gia đình anh ấy hòa thuận, cho nên bị ủy khuất cũng không nói. Nhưng tôi không phải là Qúy Hướng Không trước kia ah! "Bà!" Phương lão gia chủ vừa nghe, càng tức giận: "Bà làm sao có thể cùng đứa nhỏ tranh chấp chuyện nhỏ nhặt này chứ?" "Tôi..." Phương phu nhân suy nghĩ đã nhìn ra, Qúy Hướng Không này chính là đến đòi nợ, nhưng con trai cùng chồng của bà đều hướng về phía cậu ta: "Được, ta bảo dì đi nấu thức ăn mới cho cậu." "Tôi không ăn cơm dì nhà cũ nấu." Vương Nhất Bác cũng không dễ chấp nhận như vậy, cậu chỉ biết thêm dầu vào lửa: "Khi tôi còn bé, mỗi ngày cô ấy đều cho tôi ăn thức ăn thừa, tôi thấy cô ấy sợ tới mức không có khẩu vị." Phương lão gia chủ nhìn vợ mình một cái, quay đầu đi không nói gì. “Anh đi làm, Không Không, em muốn ăn cái gì?" Buổi tối cùng Ninh Hải đánh một trận, lại vội vàng đến nhà cũ, khẳng định cậu rất đói bụng. Phương Thiên Trạch có chút đau lòng: "Bây giờ anh đi nấu." "Nhìn xem tủ lạnh có đồ ăn nhanh gì, tùy tiện nấu canh đi, chúng ta ăn nhanh đi, đỡ phải chọc Phương phu nhân tức giận." Vương Nhất Bác thoải mái ngồi trên sô pha. Phương phu nhân nhìn con trai vội vàng đi vào phòng bếp, lại không tiện nói cái gì, tức giận đến nắm chặt tay, móng tay xinh đẹp đều đâm vào lòng bàn tay. Lúc ở nhà cũ con bà là đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, đi ra ngoài chưa đầy hai năm liền trở thành đầu bếp của cậu ta? Đi ra ngoài chưa đầy hai năm, cậu ta liền không ăn được thức ăn thừa? Ra ngoài chưa đầy 2 năm, cậu ta liền lên trời à? ...... “Không Không a, hôm nay em có thể làm Phương phu nhân tức giận mấy lần a!” Phương Thiên Trạch vừa nghĩ tới "thành tựu" của Quý Hướng Không ngày hôm nay, liền muốn cười. "Trước kia bà ta đối với Quý Hướng Không đủ quá đáng a, ngày hôm nay em trả bà ấy còn chưa bằng trăm lần bà ta đối với cậu ấy." Vương Nhất Bác dựa vào lòng Phương Thiên Trạch. Hai người đều là lão phu phu, tất nhiên phải ngủ cùng một chỗ, cũng không có gì phải rụt rè."Tiểu ác ma, em tới đây bọn họ hoàn toàn không có quả tốt ăn." Phương Thiên Trạch xoa xoa đỉnh đầu của cậu: "Cũng may anh là Phương Thiên Trạch, bằng không Phương Thiên Trạch thật nhất định sẽ rất thảm a!" "Tên cặn bã kia, chết đều là tiện nghi cho hắn, không thể để cho hắn chết." Vương Nhất Bác vừa nhắc tới Phương Thiên Trạch trong nguyên văn liền muốn xé hắn: "Nếu là em, nhất định phải diễn tiết mục tình thâm với hắn mà không thể ở cùng một chỗ. Sau đó tìm một người yêu em, mỗi ngày đều đi đến trước mặt hắn ta diễn ân ái. Phương Thiên Trạch có ham muốn chiếm hữu rất mạnh đối với Quý Hướng Không, hắn nhất định sẽ tức muốn chết. " Nói tới đây, trước mắt Vương Nhất Bác sáng ngời: "Em thấy Đại Chanh kia tâm địa thiện lương, vẫn luôn khuyên Phương Thiên Trạch đối xử tử tế với Quý Hướng Không..." "Không Không," Phương Thiên Trạch vừa nghe liền chua: "Sao em có thể đề cập đến Đại Chanh..." Hắn có cái gì tốt, nào có đối xử tốt với em?Vương Nhất Bác bị anh ôm vào trong ngực mới phản ứng lại, cười nói: "Em chỉ trộn một chút tình tiết ban đầu, trong mắt em đương nhiên chỉ có anh." Sẽ tốt hơn nếu em biết anh thực sự là ai. Phương Thiên Trạch thở phào nhẹ nhõm: "Kỳ thật anh tin tưởng tình cảm của em dành cho anh, dù sao chúng ta ở bên nhau lâu như vậy. Nhưng anh chỉ cần nghe em nói đến người khác là có chút ghen tuông. ” "Được rồi, đừng ghen nữa, nói chính sự." Vương Nhất Bác vỗ vỗ cánh tay Phương Thiên Trạch trấn an anh: "Hôm nay người vợ chưa cưới thành công của anh, anh định xử lý như thế nào? Còn có Ninh Hải kia, khẳng định cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. ” Phương Thiên Trạch căn bản không đem bọn họ để vào mắt, khinh miệt cười: "Nếu bọn họ thức thời, chịu ăn thiệt thòi này, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Nếu bọn họ không thức thời, nhất định phải gây sự, vậy anh sẽ chèn ép bọn họ không còn khả năng xoay người nữa. ” "Cô ấy trải qua chuyện em náo loạn như vậy, tất cả mọi người đều biết cô ấy là bởi vì chú rể muốn cùng em trai đi chơi game, mà trong hôn lễ bị vứt bỏ ngay tại chỗ, sau này ở trong giới cũng không còn mặt mũi lăn lộn. Đều nói nữ nhân lập gia đình phải gả cao, nhưng người có môn hộ cao hơn cô ấy nhất định là không ai dám cưới. Điều đó làm cho cô ấy phải chọn người thấp hơn để kết hôn, cô ấy lại xem thường. Thật đáng tiếc nha, đại khái chính là cao không được thấp cũng không được rồi.” Vương Nhất Bác nói những lời lạnh lẽo. Ngẫm lại trong nguyên văn cô ta đối với Quý Hướng Không chèn ép đủ loại hãm hại, cho cô ta một kết cục như vậy coi như là tốt, nếu cô ta thức thời, phải ngoan ngoãn chịu thiệt thòi này."Anh không cần, cũng không ai dám nhặt. Cho dù người thấp hơn nhà cô ta một chút, cũng không dám cưới cô ta. Trừ phi là nhà bình thường, nhưng cô ta tuyệt đối không có khả năng cam tâm gả cho nhà bình thường. " Phương Thiên Trạch tất nhiên có đạo lý trong đó, cho nên đêm qua khi Quý Hướng Không bảo anh đi tham gia hôn lễ, anh mới đi. Phải hối hận ăn năn tại hiện trường đám cưới, như vậy mới có thể tạo thành ảnh hưởng lớn! "Bây giờ anh cũng không hoàn toàn vứt bỏ cô ấy, phải biết rằng hai người còn có giấy chứng nhận kết hôn." Nói xong, đến phiên chính cậu chua lè: "Hừ, nam nhân đã ly hôn, kỳ thật em cũng không phải quá muốn." "Chuyện trước kia cũng không thể oán anh chứ, anh là xuyên cùng em." Phương Thiên Trạch đương nhiên biết cậu sẽ không phải thật sự không cần mình, nhưng cậu ghen là chắc chắn, cho nên vội vàng dỗ dành: "Mặc kệ bồi thường bao nhiêu tiền, anh cũng sẽ mau chóng ly hôn với cô ấy." “Một xu cũng không bồi thường!” Vương Nhất Bác bĩu môi, lại bộ dáng ngang ngược: "Nếu cô ấy biết thức thời, nên ngoan ngoãn nhanh chóng ly hôn, nếu không thức thời, vừa vặn có một cái cớ chèn ép công ty của cô ta. Phải biết rằng, chiến đội của Quý Hướng Không bị buộc phải giải tán là nhờ công lao của công ty ả. ” "Được, Không Không nói làm như thế nào thì làm vậy, nhà chúng ta tùy em định đoạt." Phương Thiên Trạch quen vuốt lông cậu: "Vậy Ninh Hải xử lý như thế nào?" "Hắn ta? Nếu hắn ta và gia đình hắn biết điều, ngày mai hắn ta nên mang theo món quà đến xin lỗi. Nếu không xin lỗi, em sẽ không tha cho hắn ta. " Đây chính là giết gà dọa khỉ, trận chiến hôm nay cậu phải nổi danh trong giới, để cho bọn họ sau này cũng không dám khinh thường Quý Hướng Không nữa.“Bảo bối nhà anh chính là khí phách a!” Phương Thiên Trạch nhìn tiểu sư tử xù lông này liền muốn cười. Bất quá anh biết, gia bảo của mình cũng chỉ ở trước mặt mình ngây thơ đáng yêu, ở bên ngoài thật đúng là sắc bén lại khí phách. Vương Nhất Bác cọ cọ trong lòng Phương Thiên Trạch: "Em đây cũng là cáo mượn oai hùm nha, dựa lưng vào gia chủ tương lai của Phương gia, mới dám kiêu ngạo như vậy." "Vậy em không phải nên lấy lòng gia chủ tương lai một chút sao?" “Anh đừng tưởng rằng em không biết anh lại muốn giở trò xấu!”————————————————
Tiểu kịch trường:
Quý Hướng Không: Thì ra bọn họ đều là thượng đội hạ đạp.Vương Nhất Bác: Đây là thói xấu của con người!Phương Thiên Trạch: Mặc kệ bọn họ mềm hay cứng, ở trước mặt bảo bối nhà tôi đều phải khép nép lại.Mọi người: Chúng ta tránh xa một chút là tốt nhất, hãy để những bia đỡ đạn xui xẻo lên biểu diễn.
-------------------------------
Hello mọi người, nay có xíu thời gian rảnh liền up chương mới đây 😅 có ai chờ tui khoonggggggg 🥲
Tiểu kịch trường:
Quý Hướng Không: Thì ra bọn họ đều là thượng đội hạ đạp.Vương Nhất Bác: Đây là thói xấu của con người!Phương Thiên Trạch: Mặc kệ bọn họ mềm hay cứng, ở trước mặt bảo bối nhà tôi đều phải khép nép lại.Mọi người: Chúng ta tránh xa một chút là tốt nhất, hãy để những bia đỡ đạn xui xẻo lên biểu diễn.
-------------------------------
Hello mọi người, nay có xíu thời gian rảnh liền up chương mới đây 😅 có ai chờ tui khoonggggggg 🥲
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz